Đọc truyện Tớ Không Nói … Cậu Tự Hiểu Đi ! – Chương 38: Ngu Hay Sao Mà Mở Cửa “chời”
Tại nhà Nhu :
Ngân cứ đi qua đi lại trước nhà Nhu :
– Giờ sao đây nhỉ có nên đưa cho cậu ấy cái này không?_ Ngân nói rồi nhìn món quà trên tay mình .
– Sao mà lạnh giữ vậy trời ? Giờ sao đây? _ Ngân vừa nói vừa đưa tay lên thổi thổi .
Bỗng từ đâu Nhu lù lù đi ra :
– Nè Ngân hả?
– Hả?_ Ngân giật mình hét lên . Làm Nhu phì cười .
– Sao đứng trước nhà tớ vậy? Bộ có chuyện gì sao?_ Nhu hỏi .
– Sao cậu biết tớ đứng trước nhà cậu vậy?_ Ngân thắc mắc hỏi .
– Thì mama tớ bảo có ai đáng ngờ lắm cứ đi lại trước nhà mình. _ Nhu nhăn mặt nói .
-Sao cơ?Tớ đáng ngờ lắm hả ?_ Ngân giật mình hỏi .
– Không . Tớ đùa thôi mà hahaha! _ Nhu nói rồi phá lên cười .
– Cậu… _ Ngân đỏ mặt .
– Mà cậu tới đây có chuyện gì thế? Bên ngoài này lạnh lắm đó! _ Nhu thắc mắc hỏi Ngân .
– À tớ … Tớ có cái này định đưa cho cậu. _ Ngân vừa nói vừa đưa món quà trên tay cho Nhu .
-Cái này …_ Nhu nhìn đắn đo .
– Thôi tớ về nha trễ rồi . Bye Bye cậu! _ Ngân nói xong chạy vụt mất .
– Cậu ấy lạ thật … Mà cái gì đây nhỉ?_ Nhu vừa bước vào nhà , vừa mở quà ra .
– Cái gì? Áo len à? Sao cậu ấy tặng mình nhỉ ? Lạ thật! _ Nhu nhìn cái áo mà cứ thắc mắc lên xuống.
Tại nhà hắn buổi sáng
Nó khẽ trở mình rồi hai mắt cũng dần dần hé ra , ánh sáng rọi vào cửa sổ làm chói mắt nó . Nó định ngồi dậy , thì chợt thấy có ai đó nắm lấy tay mình nó nheo mắt nhìn xuống thì phát hiện đó chính là hắn “Kỳ nhỉ ? Sao cậu ấy ở đây? Mà sao mình cũng ở đây ?” . Nó đưa tay sờ má hắn , thì hắn cũng giật mình tỉnh dậy :
– Có vẻ như hết sốt rồi nhỉ?_ Hắn đưa tay sờ trán nó nói .
– Sao tớ lại ở đây?_ Nó nhìn hắn thắc mắc .
– Thì hôm qua cậu ngất chỗ cây thông khổng lồ , tớ đã đem cậu về nhà cậu nhưng chẳng thấy ai ở nhà, nên đem về nhà tớ luôn! _ Hắn tỉ mỉ giải thích cho nó hiểu .
– Vậy hôm qua cậu có đến hả?_ Nó chớp chớp mắt nhìn hắn .
– Ừ .
– Mà sao đến trễ vậy?_ Nó nhăn mặt hỏi .
– Tớ có việc bận. _ Hắn đáp .
– Việc gì mà quan trọng hơn cả việc đến chỗ hẹn với tớ cơ chứ?
– Thì … thôi mà cậu hỏi làm gì? Bây giờ cậu ở nhà nghỉ ngơi hay đến trường học. _ Hắn đánh qua chuyện khác .
– Thôi ở nhà mệt lắm tớ muốn đi học chung với cậu cơ! _ Nó nhìn hắn cười .
– Ừ được rồi cô tớ chạy sang nhà lấy đồ cho cậu .
– Ừ! _ Nó nhe răng cười tiếp .
Nó vô nhà vệ sinh thì mới để ý tới bộ đồ đang mặc :
– Ủa đây đồ của Thịnh mà ai thay ình vậy cà? Chẳng lẽ………………._ Mặt nó đỏ cả lên .
Còn hắn thì hì hà hì hục chạy sang nhà nó :
– Dạ bác cho con lấy bộ đồ đi học của Hy ạ! _ Hắn lễ phép xin mama nó .
– Ơ con lấy làm gì? Mà tối qua con Hy đi đâu giờ chưa về nữa?_ Mama nó giả vờ hỏi .
– Dạ hôm qua … Hy ở nhà con ạ! _ Hắn đỏ mặt nói .
– Ơ sao lại ở nhà con? _ Mama nó cười tủm tỉm nhìn thái độ của hắn .
– Dạ tại Hy bị sốt mà hôm qua con kêu hoài chẳng ai ra mở cửa nên con bế Hy về nhà con luôn! _ Hắn nói mà mặt đỏ lên đến cả tai .
– À vậy à con chờ bác tí! _ Mama nó quay vô trong cười gian gian ” Ngu sao mở cửa chời !!! “
Lấy quần áo xong hắn tung tăng về nhà mình thì thấy nó ngồi chình ình trên giường :
– Nè quần áo nè cậu thay đ.i _ Hắn đưa bộ độ trên tay cho nó
– Thịnh nè!_ Nó nhỏ tiếng kêu hắn .
– Sao?_Hắn ngây ngô quay lại.
– Hôm qua cậu thay đồ cho tớ hả?_ Nó cúi mặt xuống nói .
– Ơ … ờ thì … _ Hắn gãi đầu ngượng ngùng .
Hai khuôn mặt đỏ lét chẳng nói tiếng nào , một lúc sau :
– Tại tớ thấy đồ cậu ẩm nên thay ra cho cậu đỡ lạnh mà yên tâm tớ đi tớ không nhìn thấy gì đâu nhá!!! _ Hắn giơ tay phân tích y như tội phạm .
– Ừ tớ biết rồi , tớ đi thay đồ đây! _ Nó cúi đầu chạy vào tolet .
Hắn đứng ngoài đây cứ ậm à , ậm ừ rồi cũng đi thay đồ .
Trên đường tới trường không ai nói với ai câu nào cả mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng .
“Cậu ấy tới có nghĩa là thích mình phải không nhỉ? Nhưng mà cậu ấy đâu có nói lỡ không phải thì sao? Mà tối qua cậu ấy làm gì , với ai mà bắt mình chờ lâu đến như vậy cơ chứ? Hiccccccc “.
“Khi nào thì mình tặng được nhỉ? Cái chuyện kia mình có nên nói thật không nhỉ ? Nhưng mà lỡ cô ấy buồn thì sao . Thôi khỏi nói vậy “.