Tớ Không Nói ... Cậu Tự Hiểu Đi !

Chương 36: Kí Ức Ngọt Ngào Hóa Thành Căm Hận


Đọc truyện Tớ Không Nói … Cậu Tự Hiểu Đi ! – Chương 36: Kí Ức Ngọt Ngào Hóa Thành Căm Hận

– Chị…
– Xin em xin hãy sưởi ấm trái tim này! _ Trân vẫn ôm chặt lấy hắn .
Hắn cảm nhận được những giọt nước mắt thấm ướt áo mình . Đột nhiên hắn nắm mạnh tay Trân đẩy ra khỏi người mình , quay người lại nhìn thẳng vào mắt Trân :
– Xin lỗi chị. Em đã tìm thấy người đã, đang và mãi mãi chiếm giữ trái tim của mình. Và em biết rằng trái tim của chị không dành cho em, đừng để lý trí quyết định, hãy để con tim tự tìm đường, đến nơi mà hạnh phúc sẽ thuộc về nó. Em thành thật xin lỗi chị._ Hắn nói vừa dứt câu, chạy vụt đi .
– Sao cơ ?Hạnh phúc à? Tất cả chỉ là ảo, ảo tưởng mà thôi. Không bao giờ tôi tin vào cái hạnh phúc đó, mãi mãi không bao giờ. _ Trân bật khóc, tiếng khóc ngày càng to, những ký ức đó lại tràn về trong Trân.
Sau một hồi khóc lóc, Trân đứng dậy vớ lấy đồ, thì thấy một chiếc điện thoại màu hồng, Trân đưa tay lấy nó lên thì thấy tấm hình nó và hắn hôm thắng cuộc thi :
– Em gái của anh giống anh thật . Chính vì điều đó tôi sẽ không để yên đâu. _ Trân nhìn chằm chằm vào cái điện thoại , sự thù hận lấp đầy ánh mắt cũng như trái tim Trân .
Trân khóa cửa quán , nhẹ nhàng bước đi , bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng Trân vẫn muốn đến nơi đó . Đó không phải là một nơi xa xôi , nhưng đó là nơi bí mật của hai con người . Trân tháo giày ra , bước nhẹ lên con đồi với thảm cỏ xanh mát , cảm giác chân mình đặt lên cỏ thật là thích vừa mát mà vừa nhột nhột . Vừa leo lên đến nơi Trân giật mình khi thấy bóng người , một con người đang nằm dài trên thảm cỏ “Lạ thật chẳng lẽ nơi này còn có người khác biết sao ? Không thể nào . Vậy con người đang nằm đó là anh ư ? Có lẽ đúng là vậy , đúng là cái dáng nằm đó rồi” . Nhìn Duy ký ức đẹp đẽ tại nơi này lại tràn về :
– Ui mỏi chân quá đi thôi. _ Trân vừa cúi xuống đấm bóp chân vừa kêu than .

– Thôi đừng than vãn nữa cô nương nhìn lên đi nào! _Duy nhắc nhở Trân .
– Ối trời nó là cái thứ gì chứ …_ Trân nhăn nhó ngước mặt lên , thì :
– Woa đẹp quá điiiiii !!!_ Trân reo lên sung sướng .
– Thế lúc nãy ai bảo …_ Duy chưa kịp nói xong thì Trân đã chạy đi mất .
– Đúng thật là … Đứng lại coi nhỏ kia! _ Duy đuổi theo Trân .
Hai người rượt đuổi , đùa giỡn với nhau cho đến khi cả hai thấm mệt thì cùng ngả người ra thảm cỏ :
– Em chạy nhanh thật đó , con gái gì mà …_ Duy vừa thở vừa nói .
– Thì sao hả ?
– Thì không ai thương chớ sao! _Duy trêu Trân .
– Không ai thương kệ tui. _ Trân giận lẫy quay sang chỗ khác .
– Nè giỡn thôi mà . Không ai thương thì anh thương thôi! _ Duy hoảng hốt năn nỉ .
– Ai thèm giận . Mà anh sao tìm được chỗ này hay vậy ?_ Trân thắc mắc hỏi .
– Anh mà. _ Duy vênh mặt lên .
– Thôi đi cha. _ Trân trề môi nhìn Duy .
– Hì hì . Chỗ này là chỗ bí mật của tụi mình thôi ấy nha!

– Biết rồi . Plè plè! _ Trân lè lưỡi trêu Duy .
– Thôi nhé… Chọc anh nãy giờ rồi đó! _ Duy liếc Trân .
– Kệ thích chọc. _ Trân đáp lại .
– Kệ nè …..kệ nè. _ Duy ngồi dậy vừa nói vừa cù lét Trân .
– A… haha…haha …dừng…lại…đi…mà. _ Trân vừa cười vừa giãy .
– Chừa chưa hả ?_ Duy vẫn không buông tha .
– Rồi…mà. _ Trân vẫn trong tình trạng cười không ngớt .
– Thôi tha cho em đó , mỏi tay quá! _ Duy nói , rồi cúi xuống nhìn mặt Trân , đưa tay vén tóc , rồi từ từ cuối xuống thầm thì “Anh yêu em”.
Một nụ hôn , nhẹ nhàng ấm áp , hai trái tim khẽ nhích gần lại nhau hơn . Trân đáp lại nụ hôn của Duy , và tiếng Trân nhỏ nhẹ vang lên “Em cũng vậy” , tuy nhỏ nhưng nó làm lòng Duy bay lên đến 9 tầng mây .
Mãi nghĩ về ngày tháng hạnh phúc ấy , Trân làm rớt đôi giày đang cầm trên tay , làm Duy đang nằm giật mình quay lại, bốn con mắt nhìn nhau , chứa đựng đầy sự nhớ nhung , khoảng 5 phút sau Trân định thần lại :

– To..ôi xin..lỗi. _ Trân nói định quay lưng bỏ đi .
– Nè !!! _ Bất giác miệng Duy không nghe lời , lên tiếng níu kéo bóng dáng ấy .
– Gì ?_ Trân quay lại nhìn Duy lạnh lùng .
Ánh mắt này làm Duy hụt hẫng :
– Em vẫn sống tốt chứ ?
– Tôi sao … Nhờ anh mà tôi sống rất tốt đấy! _ Trân nhìn Duy , ánh mắt của sự căm hận lại dấy lên .
Vừa dứt lời Trân quay người chạy đi . Nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy , xa dần xa dần như bốn năm trước , Duy thầm nghĩ mình là một tên vô dụng chẳng thể giữ nổi người mình yêu , nước mắt không nói tiếng nào rơi xuống mặt đất :
– Anh xin lỗiiiiiiiiiiiiiiii! _ Duy hét to lên .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.