Đọc truyện Tớ Không Nói … Cậu Tự Hiểu Đi ! – Chương 22: Mệt Vì Yêu Đấy Mama Ạ!
Thôi qua nhà nó nào hai anh em này nói chuyện mệt quá :
– Trời ơii ! Duy về rồi sao con .
– Dạ con về rồi , con nhớ mama với papa lắm cơ .
– Mama cũng nhớ con nhiều lắm .
– Học hành bên đó thế nào rồi con trai? _ Papa nó hỏi .
– Dạ con hoàn thành khóa học là trở về liền nè papa .
Papa , mama nó đứng đó hỏi han Duy đủ thứ nó lủi thủi lên phòng mình , ngồi xuống cạnh giường nó suy nghĩ mông lung .
Nhưng hôm nay sao nó lại không khóc nhỉ ??? Chỉ buồn và giận hắn thôi . Nhìn vào con gấu bông hắn tặng :
– Nè chủ nhân mày quá đáng lắm đấy ??? Nên mày phải chịu tội nha nhóc ??? _ Nó ngồi đánh nhẹ vào con gấu bông .
– A !! Bữa giờ mình chưa đặt tên cho nó nhỉ ??? Giờ biết đặt tên sao đây _ Nó ngồi gõ đầu suy nghĩ .
– Hic chẳng nghĩ ra được gì thôi tạm gọi mày là nhóc Cold vậy ??
– Trời em gái tui không những ngốc mà còn mắc bệnh gì sao mà ngồi nói chuyện một mình thế cơ _ Duy đứng dựa vào cửa phòng buôn lời chăm chọc em gái mình .
– Kệ em .
– Thui xuống ăn cơm kìa cô nương .
– Em biết rồi _ Nó chán nản xuống cầu thang .
Tại bàn ăn :
– Anh Hai về con không vui hay sao mà nhìn uể oải thế? _ Mama nó lo lắng hỏi .
– Đâu có !! Tại con hơi mệt .
– Mệt vì yêu đấy mama ạ _ Lại là Duy .
– Hai ………_Nó nhìn Duy tức giận .
– Hai đùa thôi mà làm gì ghê vậy ???
– Hai đứa này lớn rồi mà y như con nít _ Papa nó trách yêu .
Bỗng :
– Reng reng !!
– Alo , àk àk con chờ tí nha _ Mama nó bắt máy .
– Con gái , Thịnh gọi nói gì nè _ Mama nó nói với vào bàn ăn mặt tươi rói .
– Alô !! Có gì hông hả ???_ Nó nhăn nhó trả lời nhưng trong lòng thì đang hy vọng hắn nói gì đó như là xin lỗi chẳng hạn .
– À…ừ…đúng rồi gần thi rồi cậu không nhớ sao ????
– Nhớ thì sao ???
– Tí nữa qua nhà tớ học .
– Sao tớ phải qua nhà cậu hả ???
– Tại vì.. cô đã giao tớ trọng trách là dạy cậu học không nhớ hả ???
– Ơ cái đó chuyển lại cho Nhu rồi mà .
– Ờ..àk sáng nay cô nói lại rồi , mà cậu với Nhu bữa giờ có học hành được gì đâu .
– Kệ tớ .
– Ừ thì kệ , tớ cũng đâu muốn tại cô giao nên mới thế này . Tí nhớ qua đó .
– Ừ nhớ rồi nhớ rồi biết rồi_ Nó bực mình trả lời , rồi cúp cái rụp .
– Trời ơi !! Dám cúp máy trước nữa chứ nhỏ nàyyyyyyyyyyy .
– Sao mà con ăn nói cộc cằn thế hả ???_Papa trách nó .
– Hic_ Nó xịu mặt xuống chẳng biết nói gì .
Ăn cơm xong nó đi tắm , rồi cắp sách vở nhăn nhó đi qua nhà hắn :
– Cậu qua rồi đấy àk ??? Lâu vậy ???
– Xin lỗi bắt cậu chờ lâu _ Vẫn còn nhăn nó không nhìn hắn cứ nói này nọ .
– Thui lên học đi , đi nhẹ nhẹ thui kẻo bé Thanh nghe tiếng rồi lại không cho cậu học đó .
– Biết rồi .
Vào phòng hắn , hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc bàn học không mấy là to lắm :
– Cậu làm thử mấy cái đề toán này đi . Tớ mới soạn đó .
– Ừ .
Nó chăm chú ngồi làm bài , vẻ mặt nghiêm túc cuốn hút đến kỳ lạ . Hắn thì giả vờ ngồi đọc sách nhưng mắt thì liếc qua quan sát từng cử chỉ , từng đường nét trên khuôn mặt nó “Sao nhỏ này không nhìn mình giống hôm trước nữa ta ??? Mà sao bây giờ tới lượt mình nhìn nhỏ là sao ???”
– Nè cái này tớ không hiểu ???
– Hả , hả sao..sao ???_ Đang suy nghĩ bị nó làm giật cả mình .
– Bài này nè .
– Ừ bài đó làm vầy nè… . Rồi đó hiểu chưa ???
– Tạm tạm .
– Mà Hy nè ???
– Sao ???_ Nó trả lời mà mắt cứ dán chặt vào mấy tờ đề .
– Chuyện tớ nói lúc chiều với Duy á ??
– Ừ sao _ Nó thoáng buồn giây lát .
– Không đúng sự thật đâu . Tại vì xấu hổ nên tớ mới nói vậy thôi .
– Vậy sự thật là gì ???
– Tớ chưa nhận ra được . Cậu chờ tớ một thời gian nữa nha ??
– Ừ tớ sẽ chờ _ nó nói nở một nụ cười nhẹ làm con tim của ai đó xao xuyến .
– A!! Tớ đi lấy nước cậu chờ tí nha _ Hắn quay đi nhanh che giấu bộ mặt đỏ bừng của mình .