Bạn đang đọc Tô Khanh Ninh Triết FULL – Chương 18
Ngày hôm sau Tô Khanh kéo vali chuẩn bị về nhà.
Cô vừa ra khỏi cổng trường thì nhận được điện thoại của Thẩm Văn Kha.
[Cậu chuẩn bị về nhà chưa?]
Trong điện thoại Thẩm Văn Kha ung dung lên tiếng.
Tô Khanh quét mắt nhìn xung quanh, khẽ nói:”Mình đang về.”
[Mình có việc đi ngang qua trường, mình đưa cậu về?]
Tô Khanh lộ ra chút sửng sốt:”Cậu thi bằng lái xong rồi sao?”
[Ừm.
Sao hả, có muốn lên xe của anh Thẩm thử không?]
Tô Khanh cười mấy tiếng:”Không cần đâu, để khi khác vậy.
Mình cúp máy đây, chắc là bố mẹ mình sắp đến rồi.”
[Được, về nhà thì nhắn tin cho mình nhé.]
Cô vừa cúp máy thì một chiếc xe màu đen lái đến trước mặt cô.
Cô nhìn chiếc xe đó một cái, lùi về sau hai bước, không quá để ý.
Cửa xe mở ra, không ngờ người đi xuống lại là Ninh Triết.
Cậu một thân đồ đen dựa vào xe nhìn cô, nhàn nhạt gọi:”Còn không qua đây?”
Tô Khanh ngạc nhiên bước tới, chăm chú quan sát chiếc xe:”Cậu, cậu có bằng lái rồi sao?”
Cậu chỉ hừ một tiếng:”Hỏi thừa.”
Tại sao người xung quanh cô ai cũng thi bằng lái xong hết rồi vậy?
Ninh Triết đem hành lý của cô cất xong thì trở về phía trước, thấy cô còn đứng ngẩn người ở đó, liền lên tiếng:”Có về không?”
“Có chứ, có chứ.”
Xe chầm chậm lăn bánh.
Tô Khanh sau khi yên vị liền hỏi:”Sao cậu lại đến đây?”
Ninh Triết chậm rãi cất tiếng:”Dì Tô bận nấu cơm cho cậu, chú Tô bận chút việc, tôi miễn cưỡng đi đón cậu về vậy.”
Đoạn đường về nhà cảnh vật vẫn như cũ không thay đổi, Tô Khanh trong lòng vui vẻ nói:”Nhanh thật, lại đến mùa hè rồi.”
Người bên cạnh không lên tiếng, tập trung lái xe.
Tô Khanh đã quen với sự ít nói này của Ninh Triết, cũng không tức giận, quay đầu nhìn cậu:”Hè này cậu có cùng gia đình đi du lịch ở đâu không?”
“Đợi cậu về nhà sẽ biết thôi.”
Bộ dáng thần thần bí bí đó của Ninh Triết khiến Tô Khanh tò mò suốt cả quãng đường.
Vừa về đến nhà, cô đã nhìn thấy bố mẹ Ninh cũng ở nhà cô.
Bốn vị phụ huynh đang bàn bạc chuyện gì đó, ai cũng vui vẻ cười đến cao hứng.
Người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng là đang bàn chuyện hôn sự.
Tô Khanh lên tiếng:”Chào mọi người, con về rồi đây.”
Mẹ Tô nhìn về phía cô:”Về rồi à? Qua đây đi.”
Bố Ninh cũng gọi Ninh Triết qua ngồi chung.
Mẹ Ninh mỉm cười mở miệng:”Mọi người đang bàn hè này sẽ dẫn hai đứa đi suối nước nóng Thùy Quang, hai đứa thấy thế nào?”
Giờ thì cô hiểu câu vừa rồi của Ninh Triết rồi.
Tô Khanh dễ tính, đi ngâm suối nước nóng cũng không tệ, cô liền gật đầu:”Được ạ.”
“Còn con, Tiểu Triết? Con thích chỗ này không?” Mẹ Tô dịu dàng nhìn cậu.
Ninh Triết ngoan ngoãn đáp:”Thích ạ.”
Bố Tô vui vẻ cười mấy tiếng:”Tốt, tốt lắm.
Vậy tôi lập tức đi đặt vé.”
Bố Ninh cũng đứng dậy:”Tôi cũng lập tức đi đặt phòng.”
Hai bà mẹ hồ hởi khoác tay nhau:”Chúng tôi cũng đi siêu thị mua thêm đồ ăn đây.”
Tô Khanh và Ninh Triết lặng lẽ nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười.
Cô trở về phòng thu dọn đồ đạc một chút, sau đó tắm rửa thay một bộ quần áo mới.
Điện thoại đổ chuông, là Ô Giai Nghiên.
Tô Khanh xem thời gian, có lẽ cô ấy đã về đến rồi.
Cô vui vẻ nhấc máy:”Alo.”
Trong điện thoại vang lên thanh âm trong trẻo hào hứng của Ô Giai Nghiên.
[Khanh Khanh, tớ vừa về đến nhà.]
Nụ cười bên môi Tô Khanh càng tươi thêm, nói:”Hè này nhà tớ và nhà Ninh Triết cùng nhau đi suối nước nóng Thùy Quang đó, cậu thì sao?”
[Cái gì? Cậu và Ninh Triết?]
Ô Giai Nghiên thật biết nghe đúng trọng điểm, kinh ngạc tới mức nâng cao âm lượng hai, ba phần.
Tô Khanh bị dọa cho giật mình, kéo điện thoại ra xa một chút, nghe Ô Giai Nghiên đang cao giọng điều tra.
[Thật à? Cậu và Ninh Triết? Hai người hẹn hò rồi? Bao lâu? Sao không nói cho tớ biết?]
Đợi qua hai giây sau, Tô Khanh mới chậm rãi kéo điện thoại lại, giải thích:”Tớ và Ninh Triết không có gì cả, chỉ là hai nhà bọn tớ thân thiết nên cùng nhau đi du lịch thôi.”
[Cậu có lừa tớ không? Mà cái tên Ninh Triết đấy ngoại trừ có hơi hung dữ một chút nhưng cũng rất đẹp trai nha.
Hơn nữa học cũng rất giỏi, vậy mà suốt ba năm cấp ba đều giấu diếm.]
Tô Khanh cười khổ hỏi lại:”Tớ lừa cậu làm gì? Ngược lại là cậu, không phải là có ý gì với Ninh Triết đó chứ? Thấy cậu khen cậu ấy nhiều như thế, là ý gì vậy?”
Ô Giai Nghiên ở đầu dây bên kia lập tức hoảng hốt.
[Cậu nói linh tinh gì vậy hả? Tớ không dám có ý nghĩ đó đâu, tớ sợ nam thần của tớ sẽ ghen đó haha.]
Tô Khanh cũng cười theo cô ấy, trêu chọc nói:”Nam thần của cậu cũng đâu có biết suy nghĩ của cậu.”
[Không được, không được.
Tớ là một cô gái chung thủy, không thể có ý nghĩ đó được.]
Đang nói chuyện thì cửa phòng của Tô Khanh vang len tiếng gõ cửa.
Cô thấp giọng nói với Ô Giai Nghiên:”Tớ có chút việc, một lát nữa sẽ tám với cậu tiếp.”
[Được, tớ cũng đi tắm đây.]
Bíp.
Tô Khanh cúp máy, đứng dậy đi đến mở cửa.
Bố Tô mang sữa bò vào cho cô, cả năm rồi con gái mới về nhà, không tránh khỏi cực kì vui vẻ.
Ông cười thành tiếng:”Con gái ngoan, bố nhớ con chết đi được.”
Tô Khanh nũng nịu:”Con cũng nhớ bố.”
“Sao hả? Kể cho bố nghe xem, học ở trường mới thế nào?”
Tô Khanh ngồi khoanh chân trên giường, vui vẻ chớp mắt:”Dĩ nhiên là rất vui rồi ạ.
Bạn cùng phòng của con rất tốt, tụi con cùng nhau ăn cơm, lên thư viện.”
Dĩ nhiên cô sẽ không nhắc đến chuyện của Tống Vân.
Hai bố con ngồi kể chuyện, cười vui đến mức quên thời gian.
Mải đến khi mẹ Tô sang giục hai bố con mau đi ngủ, thì bố Tô mới chịu đứng dậy.
Ông ôn tồn nói:”Ngủ sớm nhé, ngày mai lại nói tiếp.”
“Vâng ạ, bố mẹ ngủ ngon.”
Cạch.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Căn phòng trở về với sự yên tĩnh lúc đầu.
Khóe miệng Tô Khanh vẫn còn treo nụ cười, cô mở điện thoại lên, nhận được tin nhắn của Ninh Triết.
[Ngày mai tôi có chút việc, chắc là không đi cùng được.]
Tô Khanh ngây ngô trả lời lại:”Ừm, vậy cậu ở nhà vui vẻ.”
Sau đó không còn phản hồi gì nữa.
Ninh Triết nổi giận ném điện thoại lên giường, Tô Khanh vậy mà một chút quan tâm cậu cũng không có.
Cậu sa sầm mặt tắt đèn đi ngủ, cục tức này không cách nào nuốt trôi.
Sáng sớm hôm sau lúc Tô Khanh còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ thì đã bị bố mẹ kéo lên xe.
Cũng may tối hôm qua cô đã xếp sẵn vali, nếu không sợ là phải đi với hai bàn tay không mất.
Quả nhiên trên chiếc xe oto bảy chỗ sang trọng không có sự hiện diện của Ninh Triết.
Mẹ Tô có chút tiếc nuối hỏi:”Tiểu Triết không đi sao?”
Mẹ Ninh ở bên cạnh quay đầu đáp:”Thằng bé có việc gấp, chắc sẽ đến sau đó.”
“Được rồi chúng ta xuất phát thôi.”
Bố Ninh vui vẻ nói, quay đầu ra hiệu cho chú Văn xuất phát.
Quãng đường từ đây đi đến Thùy Quang mất khoảng hơn một tiếng.
Bốn vị phụ huynh đều ngủ cả rồi.
Tô Khanh một mình ngồi ở hàng ghế sau cùng, lặng lẽ nghịch điện thoại.
Cô âm thầm gửi tin nhắn cho Ninh Triết.
“Cậu bận việc gì vậy?”
Nhắn xong lại sợ Ninh Triết mắng cô phiền, quản nhiều, liền thu hồi.
Do dự mất nửa phút, không biết nên nhắn gì, liền dứt khoát tắt điện thoại.
Không ngờ vừa tắt điện thoại thì màn hình lại lóe sáng.
Ninh Triết gửi tin nhắn đến, qua vài dòng chữ, Tô Khanh cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cười cợt nhả của cậu đang trêu chọc cô.
[Sao lại thu hồi nhanh thế? Ngại quá tôi đọc được rồi.]
Tô Khanh thẹn quá hóa giận, dùng sức gõ gõ chữ trên bàn phím, gửi đi một tin nhắn:”Tôi nhắn nhầm người.”
Ninh Triết cũng phản hồi rất nhanh.
[Vậy à?~]
Cuối câu còn cố ý thêm một kí tự kéo dài giọng điệu, đây chính là biết cô thẹn quá hóa giận nên càng muốn trêu chọc sao?
Tô Khanh lạnh tanh trả lời một chữ ừm, sau đó không xem điện thoại nửa.
Xe mới đi được có nửa tiếng, cô ngáp một cái, tự tìm một tư thế thoải mái nhất, sau đó chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Không lâu sau đã đến khu du lịch suối nước nóng Thùy Quang.
Mọi người hồ hởi kéo nhau xuống xe, hai ông bố chịu trách nhiệm kéo hành lí đi theo sau.
Hai bà mẹ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán đến cao hứng, hai ông bố ở phía sau cũng không hề im lặng.
Kì nghỉ hè, khu du lịch cũng khá đông khách, nhưng cũng không đến mức ngột ngạt khó chịu.
Không khí ở đây trong lành, thoang thoảng mùi thơm sữa gạo dễ chịu.
Sau khi lấy phòng, bố mẹ Tô một phòng, bố mẹ Ninh một phòng, Tô Khanh một mình một phòng.
Cô thoải mái nằm sấp trên giường, mấy ngón tay liên tục gõ trên màn hình.
Hóa ra là đang tám với Ô Giai Nghiên.
Nói chuyện được một lát, Tô Khanh thay quần áo, nhìn thời gian vẫn còn sớm, định ngủ thêm một lát.
Cô vừa khẽ khép mắt lại thì điện thoại đổ chuông.
Cô mơ hồ với tay cầm lên xem, là Thẩm Văn Kha gọi đến.
Cô chậm chạp bắt máy, giọng nói uể oải:”Sao thế?”
[Mình cũng đến Thùy Quang rồi, hè này có thể cùng cậu đi chơi nha.]
Giọng nói của Thẩm Văn Kha tràn đầy sự vui vẻ.
Tô Khanh cũng có chút sửng sốt:”Cậu cũng đến á? Không phải ban đầu cậu nói bận làm luận văn sao?”
[Mùa hè mà, phải thư giãn nghỉ ngơi chứ.
Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, buổi chiều mình qua tìm cậu.]
Tô Khanh nhìn thời gian, mới hơn sáu giờ.
Cô tắt máy xong cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm mẹ Tô đánh thức cô, đã là chuyện của một tiếng sau..