Bạn đang đọc Tờ Hứa Hôn – Chương 2 – part 02
Sơn Khương ra lệnh :
– Nam Như ! Mi đến ngã tư đèn đỏ kia gọi hai anh cảnh sát lại đây. Ta muốn công bằng.
Nam Như dợm bước đi thì Trí Nguyên ngăn lại:
– Thôi được.
Trí Nguyên giận cứng người khi để thua hai con bé này. Nhưng cũng không the trách ai, lỗi ở anh mà. Ai biểu chạy xe mà lo suy nghĩ để đụng phải thứ thiệt.
Thật ra, Trí Nguyên vì không phải sợ công an mà bằng lòng đưa tiền. Chỉ Tại vì…lỡ như có một tin “Giám đốc công ty địa ốc An Nguyên chạy xe gây tai nạn cho hai cô gái trẻ ” thì sao nhỉ ?
Trí Nguyên sợ lắm những tay săn tin.Họ cứ bám vào những nhân vật nổi tiếng. Thôi thì đành chịu lép họ đi.
Trí Nguyên mò bóp , nhưng hỡi ơi … Đọc cần chỉ còn đúng một trăm ngàn , vì lúc sáng đi vội vã đã không mang theo tiền. Giờ làm sao đây ?
Thấy Trí Nguyên cứ ngây người ra Nam Như hỏi :
– Sao hả đủ tiền không ? Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu nghe.
Trí Nguyên lúng túng :
– Thú thật, tôi đã không mang đủ tiền.
– Ông còn bao nhiêu ?
– Chỉ một trăm ngàn thôi.
Sơn Khương chép miệng :
– Ít qúa ! Ông có thể chấp không ?
– Tôi …
– Cò không thì ghi địa chỉ nhà đây.
Trí Nguyên không muốn năn nỉ tí nào vì mất mặt đàng ông lắm. Anh lấy điện thoại cầm tay ra Sơn Khương sáng mắt :
– Ông đưa cái đó cho tôi.
Trí Nguyên ngập ngừng:
– Nhưng …
– Không nhưng nhị gì hết. Ông không có tiền thì tôi đành giữ vật.Bao giờ đủ tiền thì gọi điện chuộc lại, tôi không tính tiền lời đâu.
Sơn Khương xòe tay:
– Nhanh lên đi !
Trí Nguyên mím môi đặt điện thoại cầm tay vào tay Sơn Khương rồi anh quay người bỏ đi nhanh.Anh không đủ can đảm nhìn nụ cười chiến thắng ấy đâu.
Hừ! Trí Nguyên rồ máy xe cho thấy anh đang rất giận. Sơn Khương nhún vai :
– Đừng tưởng mình thừa bản lỉnh.
Nam Như ái ngại:
– Làm như vậy có quá đáng lắm không ?
– Không quá đáng chút nào. Đó chỉ là cái giá mà ông ta phải trả cho sự không biết điều của mình.
Sơn Khương khoát tay:
– Đừng bận tâm đến ông ta nữa. Chúng ta về thôi.Mi có nhớ hôm nay ta phải đi viếng thăm một người không ?
– Ba chồng sắp cưới của mi chứ gì ?
Đột nhiên , Sơn Khương trầm tư :
– Tuân theo sự sắp đặt, đúng hay sai đây ?
– Ba mi đã chọn thì chắc chắn người chồng của mi không tệ đâu.
– Nhưng ta bỗng tiếc nuối một điều gì đó. Cuộc hôn nhân mà người trong cuộc chưa từng yêu.
– Thôi , mi đã chấp nhận thì đừng đặt ình câu hỏi nữa.Hy vọng người chồng của mi đừng giống như gã đàn ông vừa rồi.
Sơn Khương chấp tay :
– Chúa ơi! Lúc đó chết sướng hơn ..
Sơn Khương nắm tay bạn để đứng dậy, nhưng cô đã quỳ xuống kèm theo la tiếng rên
– Ui da!
Nam Như xem xét:
– Không xong rồi mi đã bị bông gân.
– Vậy bây giờ làm sao ?
– Về nhà bỏ thuốc chứ sao. Để ta gọi xích lô.
Nương theo tay bạn, Sơn Khương nhăn nhó, Nam Như thì chép miệng :
– Năm trăm ngàn không quá đáng tí nào.
– Ôi! Phải ngồi nhà , đúng là một cực hình.
– Chịu thôi.
Có tín hiệu của điện thoại , Sơn Khương ngơ ngác : – Cái gì vậy? – Tiếng reo của điện thoại mà người đàn ông lúc nãy đưa i đó.
– Vậy ư ?
Sơn Khương mở máy , áp vào tai. Cô chưa kịp “Alô” thì đã nghe sự giận dữ của một cô gái:
– Trí Nguyên! Anh làm cái quái gì vậy ? Sao giờ này chưa thấy anh tới ?
– … – Anh không trả lời , anh tưởng anh ngon sao ? Thủy Linh này có khối người bu quanh đây.
À! thì ra cô Thủy Linh gì đó là người yêu của gã Trí Nguyên lúc nãy. Phen này tôi cho ông điêu đứng luôn. Sơn Khương rụt rè: – Chị Ơi ! Chị muốn gặp anh Nguyên hở ?
Hình như cô gái hơi sựng người :
– Cô là ai ?
– Dạ , em tên Sơn Khương.
“Cụp”.
Tiếng máy nghe khô khóc, chắc chắn Thủy Linh đang rất giận.
Sơn Khương tủm tỉm cười :
– Đang đợi ông nghe, Trí Nguyên.
Vừa bước vào phòng khách, ông Nam đã lên tiếng :
– Sơn Khương ! Con xem ai đến thăm con nè ?
Đang nằm xem báo ở ghế sa long, Sơn Khương phải bật dậy.Nhìn người đối diện, cô tròn mắt reo lên.
– A , bác Dũng ! Ông Dũng ngồi xuống quan tâm :
– Nghe ba cháu nói cháu đang bị đau ở chân à ?
Nhớ tới vụ đụng xe hôm qua, Sơn Khương vẫn còn tức tối vì cái chân đau này mà cô chẳng đi đâu được.Ở nhà thì buồng không thể tả.
Sơn Khương xụ mặt :
– Nếu không vì gã đàn ông chết tiệt kia thì hôm qua cháu đã sang thăm bác rồi.
Cô bẻ bẻ những ngón tay :
– Xin lỗi bác, hôm qua cháu đã thất hứa.
Ông Dũng dễ dãi..
– Không gì đâu.Đó cũng là chuyện ngoài ý muốn mà. Bác cháu ta vẫn còn nhiều cơ hội để gặp nhau. Lúc này bác rảnh, bác sẵn sàng đón cháu lúc nào.
Sơn Khương vò tay :
– Ôi! Thế thì hãy biết qua. Cháu sẽ đăng ký dài dài.Lúc này, bác đừng cho cháu phiền nghe.
– Không có đâu.
– Thú thật , cháu rất mê khu vườn nhà bác đấy. Chỉ nghe ba cháu kể thôi thì cháu đã thấy tiếc vì mình đã bỏ lỡ cơ hội.
Ông Dũng vuốt tóc cô bé :
– Cơ hội của cháu còn rất nhiều, và cháu cùng sẽ là chủ nhân của nó chứng không ai khác đâu.
– Thật hả bác ?
– Ừm ..
Sơn Khương yếu xìu :
– Ai biết đâu được ngày mai, và có những việc đâu phải muốn là được. Bác ơi !Cháu nghĩ việc hôn nhân của cháu và anh Nguyên, hai bên gia đình nên suy nghĩ lại và có quyết định đúng hơn để khỏi phải nuối tiếc hay ân hận điều gì.
– Việc này bác có bàn với ba cháu. Khi nào cái chân cháu hết đau, bác sẽ nói chuyện với chau sau.Bác có một việc muốn nhờ cháu giúp đỡ , nó chỉ nằm ở trong khả năng của cháu.
Sơn Khương nhoẻn miệng cười :
– Ba cháu bảo cháu hay lo chuyện bao đồng. Mà thật vậy, tính cháu là lại thích xen vào chuyện chướng tai, gai mắt.Nếu giúp bác để bác không còn phải lo lắng hay nặng nề thì cháu rất sẵn sàng.
– Vậy bác cám ơn cháu trước.
Ông Nam đằng hăng để cho biết con có ông bên canh. Sơn Khương nũng niụ:
– Con không quên ba đâu, nhưng mà đừng ganh với bác Dũng nghe. Không hiểu sao ngoài ba ra, bác Dũng là người con rất thích nói chuyện.
– Hay thích nhõng nhẽo ?
Ông Nam quay sang bạn:
– Chọn con bé này làm dâu dòng họ Lâm, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lại.Tôi đã quá sợ rồi đấy.
Sơn Khương hét lên:
– Ba ! Tại sao ba lại nói xấu con ?
Ông Nam đùa dai :
– Chuyện đụng xe hôm qua, biết đâu đi đường nghịch ngợm té bông gân chân rồi đổ thừa cho người ta tông vào mình.Ai thì ba tin, chứ con thì không tin tí nào cả.
Sơn Khương ức lắm, cô chỉ biết nắm tay ông Dũng :
– Bác có tin là cháu nói dối việc đụng xe không ?
Ông Dũng lắc đầu :
– Không. – Vậy là được rồi, chỉ cần bác không tin là đủ.
Sơn Khương bỗng đứng dậy :
– Để cháu vào nói với Vú Hà, làm nước cho bác.
Ông Dũng ngăn lại :
– Chân cháu đang đau, không nên đi lại quá nhiền, không sẽ sưng to lên đấy.
– Nhưng …
– Hãy để bác tự nhiên nhé.
Sơn Khương áy náy:
– Bác đừng buồn vì cháu không chu đáo nghe.
Co nhìn xuống chân mình lẩm bẩm:
– Cái gã Trí Nguyên chết tiệt này báo hại mình không đi đâu được. Còn Nam Như nữa , ngày hôm nay cũng biến mất luôn.
Điện thoại reo, Sơn Khương ngồi gần đó, cô chụp lấy ống nghe :
– Alô …
– …
Sơn Khương buồn hiu trao ống nghe cho ông Nam : – Của ba. Ông Nam lịch sự :
– Tôi xin phép.
– Anh cứ tự nhiên.
Quan sát khuôn mặt của Sơn Khương ông Dũng hỏi :
– Cháu buồn à ?
Cô bé lắc đầu :
– Không, cháu thấy mình đang cô đơn đấy chứ.
Ông Dùng ngạc nhiên :
– Cô đơn ư ?
– Bác ngạc nhiên lắm, phải không ?Nhưng thực sự là thế. Không phải một mình mới thấy cô đơn, dù cháu đang vui đùa cùng bạn, những phút chốc nào đó cháu bỗng nhiên lòng cháu cô đơn chi lạ.Và những lúc đó, cháu trong mình lẻ loi. Ông Dũng nhíu mày :
– Cảm giác ấy, cháu có từ khi nào ?
– Một vài tháng trở lại đây thôi.
– Thế cháu có thường bị áp lực gì không ?
Sơn Khương lắc đầu :
– Cháu hay suy nghĩ về hôn nhân của cháu và cũng hay tự hỏi: đồng ý như thế nào mà không đồng ý như thế nào nữa ?
Cô bé nhìn xa xôi :
– Khi cháu lớn lên, cháu đã được biết cháu không còn là con người được tự do.
Tuân theo sự sắp đặt của cha, cháu tự dặn lòng mình không nên để ý vui cười với một người con trai nào khác …Thế nhưng ..
Ông Dũng hồi hộp:
– Sao hả ?
– Cháu lướt qua những người đàn ông si tình một cách vô tình và tàn nhẫn, nhưng trong lòng cháu lại không khoái băn khoăn về người chồng hứa hôn của mình. Anh ta như thế nào ? Có hòa nhã,dễ thương và cùng đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân như cháu ?Hay anh ta khó chịu lạnh lùng ? Nếu anh ta phản đối cuộc hôn nhân thì cháu phải làm sao đây ? Bác ơi ! Cháu đang rất buồn khi nghĩ đến anh ta sẽ lạnh lùng nhìn cháu bằng đôi mắt khinh khi, tàn nhẫn.
Ông Dũng đặt tay lên vai cô bé :
– Cháu đừng suy nghĩ nhiều mà tự làm mình căng thẳng.Tuy rằng cuộc hôn nhân này, nó sẽ không dễ dàng như ý muốn của bác và ba cháu, nhưng bác tin nó cũng sẽ tốt đẹp.
– Nghĩa là anh Nguyên phản đối ? – Không hẳn là vậy. Con người thường có những đam mê nhất thời. Trí Nguyên cũng có trong đó. Hãy tin tưởng bác, tất cả rồi sẽ không là trở ngại.
Ông Dũng mỉm cười :
– Đừng buồn nữa nha. Đời chẳng có gì đáng để chúng ta buồn cả,trừ khi bản thân chúng ta làm chúng ta buồn. Sơn Khương! Bác thích cháu cười hơn.Cháu không nên để buồn vấn vương trên khuôn mặt đẹp.
– Cháu sẽ nghe lời bác, cháu không suy nghĩ và để nỗi buồn xâm chiếm cháu nữa.Vì như anh Nguyên không thương cháu thì cháu còn có bác mà.
– Tốt.
Sơn Khương quay sang ông Nam đã lắng nghe tự bao giờ :
– Ba và bác Dũng phải ủng hộ con đấy.
– Mà ủng hộ về chuyện gì mới được ?
– Con không làm việc gì sai, chỉ cần hai người luôn ủng hộ con về mặt tinh thần thì con tin sẽ có một kết quả như ý muốn.
Ông Nam ngơ ngác, cũng tỏ ông không hiểu gì, nhưng ông Dũng thì hiểu đấy.Sơn Khương thông minh, cô bé làm việc gì luôn có chủ đích.Với cá tính của cô bé , ông tin Trí Nguyên nhà ông sẽ bị đánh bại.
Sơn Khương nghiêm mặt:
– Cuộc hôn nhân giữa con và anh Nguyên, con linh cảm có điều gì đó không thuận lợi. Nhưng con xin ba và bác Dũng đừng quá lo lắng.Ngay từ đầu khi nghe , không những Trí Nguyên mà cả con cũng bất mãn về cnhững vấn đề cổ hủ xa xưa. Nó thật sự hong hợp với thế kỷ hai mươi mốt này. Nhiều đêm suy nghĩ, con có một đề nghị như thế này. Cuộc hôn nhân kia đùng nhắc đến nữa, nếu ba và bác muốn con và anh Nguyên bên nhau thì hãy để chúng con tự tìm hiểu nhau và đến với nhau bằng tình yêu chân thật , không có sự gượng ép hay uỷ quyền nào.
Ông Dũng tham gia theo:
– Bằng cách nào ?
– Ba và bác hãy giúp đỡ để chúng con gặp gỡ nhau.
– Rồi sau đó ?
Sơn Khương mỉm cười bí mật:
– Là chuyện của chúng con. Ông Nam băn khoăn:
– Tham gia vào cuộc chơi , con cũng biết thành công và thất bại luôn đi liền nhau.
Con đã suy nghĩ kỹ chưa?
– Con biết và con sẽ chấp nhận tất cả. Hạnh phúc là phần thưởng của con. Còn không , con chẳng trách ai đâu.
– Nhưng …
– Ba đừng làm con chùn lòng chứ ?
– Ba vẫn lo sợ Sơn Khương ạ. Con là thân nữ nhi.
– Thì đã sao. Trí Nguyên cũng là chồng chưa cưới của con mà.
Sơn Khương nghiêng đầu :
– Ba lo lắng Trí Nguyên sẽ ăn thịt con ha? Vậy là ba coi thường con gái ba quá rồi.
Ông Nam nhìn bạn :
– Anh nghĩ sao?
– Chúng ta nên tôn trọng quyết định của Sơn Khương thì hơn.
– Vậy …Thôi đươc. Nhưng Trí Nguyên có ăn hiếp con thì con nói ba nghe.
– Vâng.
Tuy vẫn biết Trí Nguyên là con rể trong tương lai của mình , nhưng ông Nam không khỏi lo lắng.
Là giám đốc một công ty có tầm cỡ , Trí Nguyên là sự ngưỡng mộ của nhiều người , trong đó có phái nữ lại rất đông.
Ông mến tài cuả Trí Nguyên, nhưng ông không hài lòng cho lắm về sự lăng nhăng của anh.
Người đàn ông đẹp trai , giàu có , tài giỏi như Trí Nguyên, đó là , mẫu người đàn ông lý tưởng của thời đại ngày nay. Ông cũng không bất ngờ cho lắm khi Trí Nguyên có đến hai, ba cô bồ.
Vấn đề ông chú ý là cô gái mang cái tên Thủy Linh mà ông đã vô tình biết. Nghe đâu Trí Nguyên sống với cô gái này như vợ chồng. Thế ông bạn già có biết không nhỉ ?
Thủy Linh là một cô gái đẹp , sức thu hút đàn ông thật là đáng sợ. Trí Nguyên lao vào ở cô ta sẽ không có ngày dứt ra, bởi vì cô ta biết cách níu kéo.
Sơn Khương tham gia trò chơi tình cảm này, ông sợ con bé sẽ đau khổ vì Trí Nguyên.
Tâm hồn Sơn Khương còn trong sáng chưa một lần vẩn đục, còn trái tim kia lại chưa lần có vết tích.
Thực hiện lời hứa năm xưa của vị cha già , ông rất yên lòng khi giao Sơn Khương cho Trí Nguyên nếu Trí Nguyên là người đàn ông còn nguyên vẹn.
Giờ ông biết phải làm sao đây ? Ông không còn sự chọn lựa nữa rùi. Thôi thì tương lai hạnh phúc của Sơn Khương đã được định, ông chỉ biết cầu chúc cho con bé tránh được khỏi đau khổ trong tình yêu mà tìm đến hạnh phúc của mình.
Sơn Khương là một cô gái cứng rắn không yếu hèn , ông tin con bé cũng sẽ cứng rắn trong mọi tình cảm.
Sơn Khương lắc nhẹ cánh tay cha:
– Ba ơi! Ba vẫn không tin con sao ?
– Tin chứ.
– Vậy ba đừng than thở Và đừng suy nghĩ nữa. Hãy để chất xám kia còn dùng vào trong công việc của ba.
Ông Nam vuốt tóc con gái:
– Ba chúc con thành công nhé.
– Nhất định là vậy.
Có tiếng reo của điện thoại, nhưng không phải điện thoại của ba. Ông Nam lấy cái điện thoại nhỏ trong túi áo của mình ra.
Không phải.
Sơn Khương cầm cái điện thoại nhỏ đang nằm ở góc ghế xa lông.
– Của con nè.
Ông Nam ngơ ngác:
– Con mua điện thoại lúc nào vậy ?
– Điện thoại này không phải của con mà là vật cầm của một người đàn ông đang thiếu nợ con.
– Thiếu nợ ?
Cả ông Dũng và ông Nam đồng kêu lên Sơn Khương thản nhiên :
– Ba và bác đừng lạ lẫm như vậy. Chuyện tông xe hôm qua ấy.Ông ta không có đủ tiền đền mớ trái cây và thuốc men cho cái chân đau của con , nên bắt buộc con phải giữ lại cái điện thoại cầm tay của ông ta. Bao giờ đủ tiền thì gọi điện cho con để mà chuộc lại.