Bạn đang đọc Tờ Hứa Hôn – Chương 12
Tờ hứa hôn Chương 08
Ngừng một chút, Sơn Khương nói tiếp :
– Có lẽ mọi người không biết , Nguyệt My chính là đồng bọn của Tiến Dũng.
– Cháu muốn nói Quang Tiến Dũng, Phó giám đốc nhà hàng khách sạn Tân Nam Hoa đó à ? – Thưa vâng. Cháu không biết Nguyệt My đã lợi dụng tình bạn của Trí Nguyên như thế nào, nhưng cháu dám chắc một điều, Nguyệt My là người đã làm cho Tây Đô thưa khách. Theo những điều mà cháu thấy được, Nguyệt My là một con nghiện. Chị ta chơi hàng trắng trong toilét.
Thúy My chổm dậy :
– Lúc nào?
– Em chỉ giả đò nhắm mắt, giả vờ nói sảng, hoảng loạn chứ thật ra em rất tỉnh táo. Chị còn nhớ đang nói chuyện với chị, Nguyệt My xin vào toilét không ?
– Nhớ.
– Chị ta chẳng những chơi hàng trắng mà còn lấy điện thoại gọi cho đồng bọn.
Nguyệt My muốn chích cái loại thuốc gì đó vào người em đó.
Thúy My chợt hiểu :
– Em biết được những dự tính đó nên mới giả hoảng loạn, sợ hãi để thoát , phải không ?
– Chị nói không sai, rất tiếc là em không có cách nào để vạch mặt chị ta. Nhưng hình ảnh em thấy , có nói ra cũng không ai tin. span>
Sơn Khương buông tiếng thở dài :
– Em rất lo cho Trí Nguyên. Nếu ông ấy không biết sớm sự thật về con người của ông ta đều vô nghĩa.
– Tại sao chúng ta không nói cho anh Nguyên biết?
Ông Dũng lắc đầu:
– Không thể được. Trí Nguyên sẽ không bao giờ tin Nguyệt My làm những điều đó. Tình bạn của chúng bao năm ít nhiều cũng gắn bó. Bây giờ chỉ còn cách âm thầm giúp đỡ Trí Nguyên thôi.
– Con thấy không dễ đâu.
– Hiện giờ Nguyệt My tin Sơn Khương hoảng loạn. Vậy cứ theo cách đó mà làm. Còn phần anh hai con để ba nói chuyện. Ba tin anh hai con sẽ không mù quáng.
Ông Dũng không giấu nỗi lo lắng:
– Trí Nguyên có thể không sao, nhưng Sơn Khương dễ bị hại bất cứ lúc nào , cho nên từ giờ trở đi không được lang thang một minh. Đi làm đã có Trí Nguyên , Mộ Nam, Thái Hoàng. Ở nhà muốn ra đường , Thúy My phải đi theo.
Sơn Khương nhăn nhó:
– Như vậy không tốt lắm đâu, gò bó mất tự do lắm.
– Cũng đành chịu thôi. Bao giờ tổ chức kia bị phá, bác mới an tâm. span>
Thúy My bực bội:
– Đang bình thường tự nhiên xuất hiện thêm Tân Nam Hoa làm mọi thứ phải đảo lộn hết trơn. Đã vậy còn làm cho người này, người nọ nghi ngờ lo lắng. Mà Nguyệt My cũng hay thật đó. Ăn cắp được bản đồ hoạt động của nhà hàng khách sạn Tây Đô cũng đâu phải dễ.
Sơn Khương trề môi:
– Chị ấy không có hay. Đầu đuôi là do những người đàn ông đào hoa, đa tình.
– Chị thấy câu chuyện của chúng ta y như một cuốn tiểu thuyết trinh thám vậy.
Sơn Khương bâng quơ:
– Em không hiểu nỗi tại sao em có thể nhìn thấy được những chuyện sắp xảy ra.
– Đó là giác quan thứ sáu của em thôi.
– Mọi việc điều có cái khó khăn riêng. Không nhìn thấy thì thôi, còn nhìn thấy thì hồi hộp, lo lắng trong lòng nặng nề, chẳng nhẹ nhàng tí nào.
Thúy My nheo mắt : – Biết đâu sau này nhờ vào giác quang đó mà em trở thành người nổi tiếng, được nhiều người biết đến và nể phục thì sao. Vào thờ xa xưa, chỉ có thần tiên mới biết trước được những điều xắp xảy ra. Còn bây giờ, thời đại của thế kỷ mới, có một người như em là hiếm hoi rồi.
– Chị đang cười em đó hả ?
– Đâu có. Chị nói thật lòng mình mà.
– Em không ham tí nào. Là một con người bình thường, giản dị, sống có ích là được rồi.
– Nhưng thượng đế không chiều lòng người.
– Tạo hóa oái oăm là ở chỗ đó.
Ông Dũng trầm ngâm :
– Ta vẫn chưa biết được mục đích tiếp của Nguyệt My và Tiến Dũng để đối phó. Ta không có bằnng chứng trong tay thì khó mà gán tội chúng. Chỉ dựa vào lời nói theo giác quan của Sơn Khương thì không ai tin. Ba cũng đang phập phồng cho An Nguyên. – Làm cho Trí Nguyên trắng tay là mục đích của chúng. Mà chẳng những Trí Nguyên thôi, còn rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng khác nữa.
Thúy My cau mày :
– Giữa họ có mối thù gì ư ?
– Không. Quang Tiến Dũng nổi tiếng là một đại ca ngang tàng. Hắn thích chơi ai thì chơi, thù ai thì thù.Ở Ma Cao, hắn là tên anh chị khét tiếng, cho vay nặng lãi , lãi không trả nổi thì chặt tay.
– Thế không có pháp luật trị ư ?
– Luật pháp với hắn nói mà làm gì. Không có cảnh sát nào có thể bước tới hắn cả , vì lúc nào cũng có người chịu tội thay hắn.
– Sao lại ngu ngốc thế ?
– Bởi vậy, không có kẻ ngu ngốc thì đâu có gì để nói. Họ tranh giành nhau để chết thay cho hắn đấy.
Thúy My nóng nảy :
– Không được. Xưa nay tà chưa bao giờ thắng chính.Chị nhất quyết bắt Tiến Dũng ở tù rục sương ! Sơn Khương hợp tác với chị đi.
– Như thế nào ?
– Tìm bằng chứng.
Ông Dũng phản đối: – Không thể được. Chuyện bắt Tiến Dũng là chuyện của cảnh sát, không thể để Sơn Khương mạo hiểm. Người duy nhất để chúng ta tiếp xúc đó là Thủy Linh. Nguyệt My đứng trong hàng ngũ của Tiến Dũng, cô ta rất khôn ngoan.
– Con thấy chẳng có cách nào hơn cả. Thủy Linh đã chia tay với anh hai lâu rồi. Nếu để anh hai gặp Thủy Linh thi `mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Sơn Khương xen vào:
– Chúng ta không nên làm gì cả, cứ để mọi việc điều biến theo tự nhiên, Suy nghĩ nhiều quá cũng chẳng tìm ra cách nào đâu. Đối phó với Tiến Dũng là chuyện của những người có tham quyền. Còn chúng ta ,việc cần làm là bảo vệ lợi ích của công ty và lợi ích của những người làm việc trong công ty chúng ta.
Ông Dũng gật gù:
– Một suy nghĩ sáng suốt. Sơn Khương! Bác không nhìn lầm người , phải không?
Cô bé bẽn lẽn:
– Bác đừng khen như thế, không khéo có người ganh tỵ đấy.
– Ai vậy?
Thúy My buột miệng:
– Là Lâm Trí Nguyên đó ba.
– Ồ! Thì ra là vậy.
Thấy ông Dũng và Thúy My tủm tỉm cười, Sơn Khương mắc cỡ la lên:
– Chị đừng có khéo tưởng tượng nha.
Thúy My trêu giả:
– Tưởng tượng gì đâu.
– Hớ! Em vẫn ghét Lâm Trí Nguyên mãi mãi.
– Con gái nói ghét là thương. Chị biết con tim em đang phản đối lời của em.
– Chị …
Ông Dũng ngạt ngang:
– Mặc kệ ai nói gì đi cháu, mình hiểu con tim của mình là được rồi.
Ơi! Lời nói của bác như đang thấu hiểu nỗi lòng của mình.
Thúy My nhướng nhướng mắt:
– Sao hả?
Quê quá, Sơn Khươnh bỏ đi ra sau. Thật ra , cô đã hành động như thế nào rồi để bác Dũng và chị My nghĩ sai lệch đi đâu.
Cô mà để ý đến Trí Nguyên à ? Có nằm mơ đi. Không giấu được nụ cười, Thúy My nói :
– Ba nên hy vọng nhiều đi.
Khuôn mặt ông Dũng sáng ngời, có ai biết ông nghĩ gì không?
– Sơn Khương à ! Cô mang hợp đồng hôm qua cho tôi xem lại đi.
Trí Nguyên nói vậy, năm phút trôi qua rồi mà Sơn Khương chẳng nhúc nhích chi hết. Trời ơi ! Cô ta bị điếc hay sao vậy ?
Nhìn kìa !Trong giờ làm việc mà mặt mày cứ ngẩn ngơ, tâm hồn để tận đâu. Cô ta định chọc tức mình chắc. Qúa lắm rồi.
Trí Nguyên gọi lớn :
– Sơn Khương !
Im lặng.
Trí Nguyên đập mạnh xuống bàn làm Sơn Khương giật mình quay lại :
– Chuyện gì ạ ?
– Cô có nghe tôi nói gì không ?
Cô bé ngẩn ngơ trông rất tội nghiệp.
– Không. – Cô đang ngồi ở đâu thế ?
– Phòng làm việc.
Cách trả lời của Sơn Khương làm Trí Nguyên càng bực tức thêm:
– Cô còn biết rõ đây là phòng làm việc sao ? Tôi trả tiền mướn cô vào đây không phải để ngồi làm thơ.
Lại châm chích. Sơn Khương cau mày:
– Ông nói vậy là ý gì ?
– Cô nhìn lại mình xem , cô đúng tác phong một nhân viên không? Thật tôi không hiểu nổi con người vô tích sự, vô trách nhiệm như cô đã để lại ấn tựơng gì mà ba tôi buộc tôi phải nhận cô vào làm việc.
Tự ái trổi lên, Sơn Khương nói lớn :
– Vậy bây giờ ông sa thải tôi vẫn còn kịp mà.
– Sa thải cô nói chuyện nghe dễ dàng quá. Công ty không có nguyên tắc à ?
– Tôi nghĩ chẳng có nguyên tắc nào nếu con người không đặt ra.
Trí Nguyên quát :
– Sao cô giỏi lý sự quá vậy ? Cô tưởng công ty này tôi lập ra để chơi à ? Muốn nhận vào thì nhận, muốn đuổi ra thì đuổi sao ?
– Bởi ông đã nói tôi vô tích sự.
– Tôi chưa từng thấy nhân viên nào dám trả treo với ông chủ của mình.
– Ông đã sai mà.
Trí Nguyên quát mắt :
– Tôi sai gì ?
– Ông gọi tôi, tôi không lên tiếng bởi vì tôi đang bận suy nghĩ. Tôi đang suy nghĩ cho công việc đó chớ không phải tôi làm thơ như ông vừa nói. Không hiểu chuyện gì rồi tự nhiên quát mắng tôi. Cho dù tôi làm sai ông cũng phải nói như thế nào, tôi cũng là một con người mà.
Trí Nguyên giơ tay lên trời :
– Í trời ! Cô đang dạy tôi cách nói chuyện đó hả ?Tôi thấy hình như cô không phải là nhân viên của tôi mà là cấp trên của tôi.
Sơn Khương lắc đầu :
– Ông lại sai nữa rồi. Tuy tôi là nhân viên của ông, nhưng tôi vần có quyền góp ý mà.
– Được. Vậy nãy giờ cô đã làm được gì rồi ?
– Rất nhiều thưa ông. Nhưng chẳng lẽ tôi lại kể khai ra. Như vậy chẳng khác nào khoe khoang , tôi không phải loại người đó, bởi tôi không phô trương.
Trí Nguyên không nhịn được phát lên cười. Sơn Khương trừng mắt;
– Ông cười gì chứ ?
– Nói thật nghe, tôi không cười là không được. Cô chảnh quá chừng chảnh đi.
Sơn Khương cãi lại:
– Tôi không có chảnh. Tôi muốn cho ông biết tôi là người vô cùng khiêm tốn.
– Hạ..hạ..hạ..
Trí Nguyên cười đến gáp người..Ối! Cô bé này, anh không biết phải nói sao nữa.
Con nít thì cô con nít thật đấy, nhưng cũng được việc lắm chứ bộ. Không phải cô bé từng giúp anh nhiều việc đó sao ?
Sơn Khương giận dữ:
– Ông cười đủ chưa? Nụ cười quá nham nhở.
Trí Nguyên nín cười, anh ngắm cô bé trong lúc giận dữ.
Ừ, tại sao giờ này anh mới phát hiện nhỉ ? Sơn Khương không những xinh đẹp, dễ thương mà còn tài giỏi.
Trí Nguyên công nhận điều đó, và không biết từ bao giờ, hình ảnh bướng bỉnh của Sơn Khương vụt sáng lên trong trí nhớ của anh.
Gây sự với cô bé không phải anh thù ghét gì cô bé, mà vì anh rất thích bản tính mạnh mẽ của Sơn Khương.
Có lẽ từ lâu rồi, từ lúc gặp Sơn Khương ở giữa đường thì hình ảnh các cô gái đẹp trong anh không còn tồn tại.
Thế Sơn Khương có hiểu được điều đó không? Hay cô bé cứ vô tình giẫm đạp lên những gì đang nhức nhối trong anh.
Trí Nguyên đang cố gắng phản kháng lại, bởi anh không thể làm ngơ đựơc nữa với vấn đề hôn nhân của anh.
Ba anh nhắc nhở anh phải làm tròn trách nhiệm , thêm sức khỏe của ông bây giờ không được như trước.
Trí Nguyên ngao ngán. Lại một lần nữa anh không thể toại nguyện theo tình cảm con tim của mình. Anh phải quên, cố quên thôi một hình bóng dễ thương để chấp nhận một cuộc hôn nhân không bao giờ nghĩ tới.
Trí Nguyên cảm thấy thương hại cho chính mình. Tại sao anh không được tự do về tình cảm? Tuân theo sự sắp đặt, anh có quá nhu nhược không?
Sơn Khương ! Tôi bắt đầu có chút tình cảm với em thì cũng là lúc tôi gọi tên em trong giấc mộng. Một tình yêu tôi không thể nói nên lời.
Bực dọc, Sơn Khương dằn mạnh tập hồ sơ xuống bàn:
– Những thứ ông cần đây.
Trí Nguyên không phản ứng , đôi mắt anh lại xa xôi, Sơn Khương ngạc nhiên:
– Ồ! Ông ta sao vậy ? Chẳng lẽ cười nhiều quá bị đứt dây rồi?
Cô lấy tay hườ qua hườ lại trước mắt Trí Nguyên:
– Ồ! Ông lên tiếng đi chứ ?
– …
– Bộ giận tôi à ? Ê!
Trí Nguyên thở dài:
– Tại sao tôi và cô cứ phải gây nhau thế ?
– Ơ ?… Tại vì ông thích gây.
– Không phải. Cả tôi và cô đều mang nặng tính tự ái , không ai chịu nhường ai. – Như thế thì có ảnh hưởng gì ?
Trí Nguyên đứng dậy , khuôn mặt anh hiền từ:
– Tại sao chúng ta không cởi mở với nhau. Niềm vui của người đâu kéo dài mà cứ căng thẳng , cắn đắng nhau.
Sơn Khương mở to mắt:
– Ông thay đổi rồi ư ?
– Tôi không dễ dàng thay đổi đâu. Tự nhiên tôi thấy mình trở nên mệt mỏi với những trận cãi vã vô vị.
Sơn Khương mỉa mai:
– Ông thấy được điều ấy, tôi nghĩ cuộc đời ông sắp kết thúc rồi.
– Có lẽ vậy. Cho nên giờ đây tôi muốn làm những gì mà tôi chưa làm được, kẻo không cò dịp.
Đoi mắt nhiều ưu tư của Trí Nguyên làm Sơn Khương bâng khuâng. – Tôi có thể giúp gì được cho ông không?
– Cô giúp tôi như vậy là quá đủ rồi , nhưng tôi có một việc muốn nhờ cô đây.
– Ông nói đi.
– Cô đừng cãi cọ với tôi nữa nghe.
– Chuyện này …
– Sao? – Tôi không hiểu được. Nếu như ông không tìm cách gây khó cho tôi thì tôi sẽ không gây.
– OK. Tôi hứa.
– Lời hứa của một người quân tử.
– Vâng.
– Tôi tin ông.
Trí Nguyên hỏi một câu không ăn nhằm vào đâu cả:
– Nếu như sau này tôi có gia đình , cô có còn cộng tác với tôi không?
Sơn Khương khẽ cười:
– Trừ phi ông đuổi tôi.
Ánh mắt Trí Nguyên long lanh sáng.
– Cảm ơn cô.
Sơn Khương thầm nghĩ, cô nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Trí Nguyên. Ngày thường đối với cô , ông ta chẳng có một lời nhỏ nhẹ, thế mà hôm nay … Ánh mắt dịu dàng ẩn chứa có lúc dữ dội.
Thôi chết rồi! Chẳng lẽ Trí Nguyên có tình cảm với mình?
Tin lành hay tin xấu đây?
Sơn Khương hít một hơi dài tự trấn an mình. Không có gì hồi hợp cả, cứ để mọi việc tự nhiên , không phải cô đã từng vì Trí Nguyên sao ? Cô tin đây là sự sắp đặt của thượng đế.
Sơn Khương nghe bâng khuâng tâm hồn. Cô mơ một ngày được sánh bước với anh chia sẽ buồn vui cuộc đời, và ngày đó có xa lắm không?
Sơn Khương mỉm cười. Cô nhớ lại ngày biết anh trong một hoàn cảnh thật tức cười.Cô cũng không ngờ cô dữ đến như vậy, thế mà đã để lại ấn tượng.
Nhiều lần cô đã cố tình từ chối sự quan tâm của mình, nhưng cuối cùng lý lẽ cũng không thắng nổi trái tim.
Cô phải cám ơn cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt hay sao đây? span>
Trí Nguyên đứng dây. Anh đặt tay lên vai Sơn Khương:
– Nghĩ gì thế ?
– Ồ …Không có gì.
– Cô còn chối? Nhưng thôi, tôi không ép cô nói ra suy nghĩ của mình.
Sơn Khương cong môi:
– Có gì mà không nói được chứ.
– Vậy thì cô nói đi.
– Tôi đang nghĩ đến vấn đề của Tây Đô trong những ngày tới.
Trí Nguyên nheo mắt:
– Vậy mà tôi cứ tưởng cô nghĩ đến tôi , tiếc thật.
Sơn Khương liếc ngang: – Ông chỉ giỏi yêu đương.
Trí Nguyên hạ giọng:
– Sơn Khương này! Tôi có linh cảm cô là người vợ mà gia đình tôi hứa hôn từ nhỏ.
Sơn Khương giật mình, nhưng cô vội khỏa lấp:
– Ông nói bậy gì đó ? Hứ! Đừng thấy tôi nhún nhường rồi muốn nói gì thì nói nghe.
Trí Nguyên xơi lởi:
– Không phải thì thôi.
Sơn Khương trở lại bàn làm việc của mình: – Ăn lương thì phải làm việc. Tôi không muốn người ta nói tôi lợi dụng.
Trí Nguyên bước theo Sơn Khương:
– Tôi muốn bàn với cô một vài việc.
– Ngay ở đây à ?
– Ừm.
– Thế thì tôi phải tiếp ông rồi. Mời ông ngồi.
Trí Nguyên chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại ở bàn làm việc của anh reo. Anh giơ tay:
– Xin lỗi , tôi nghe điện thoại.
– Xin lỗi tôi nghe điện thoại.
– Ông cứ tự nhiên.
Trí Nguyên trở về bàn làm việc của mình , nhắc ống nghe :
– Alô.
– Tổng giám đốc ! Cô Nguyệt My đang chờ ông ở phòng khách công ty.
– Được rồi. Bảo cô ấy chờ tôi nhé.
– Vâng.
Trí Nguyên gác óng nghe, anh nhanh nhẹn khoác áo vest vào, rồi bước sang phòng Sơn Khương.
– Tôi phải đi ngay đây , sẽ gặp cô sau nhé.
– Vâng.
Sơn Khương nhìn theo Trí Nguyên, lòng chợt buồn.
– Nguyệt My quan trọng hơn cô hay sao ?
Sơn Khương hết hứng thú làm việc. Cô khoanh tay tựa cửa sổ nhìn xuống đường.Dòng người đông đúc làm cho cô thêm tủi. span>
Chợt ánh mắt Sơn Khương dừng lại ở một đôi nam nữ. Họ chở nhau trên chiếc dream sang trọng từ công ty ra. Không ai khác hơn là Trí Nguyên và Nguyệt My , Họ xứng đôi quá.
Sơn Khương xoay vào trong , cô không muốn nhìn. Vẫn biết mục đích của Nguyệt My khi qua lại với Trí Nguyên, nhưng không thể nào cho anh tin. Hình như tình bạn giữa họ thân thiết đến nỗi không thể nào có chút nghi ngờ nhau.
Sơn Khương khe khẽ thở dài. Cô chưa phải là người thân của anh thì làm sao ra mặt đây ? Không được. Cô không thể khoanh tay nhìn anh. Những hình ảnh mà cô đã thấy quá độc ác đã cho cô thêm can đảm.
Trí Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Sơn Khương lao nhanh đến bên điện thoại , cô ấn số di động của Trí Nguyên :
Sau máy lần tít, Sơn Khương mới nghe tiếng Trí Nguyên :
– Là tôi đây.
– Có chuyện gì thế ?
Sơn Khương ngập ngừng:
– Ông không còn ở trong công ty ư ?
– Ừ, tôi đang đi trên đường.
– Với Nguyệt My ?
– Phải rồi.
– Ông nghe tôi nói một chút có được không ?
– Được rồi, nhưng không được dài dòng đấy …
– Tôi sẽ cố gắng vắn tắt. Nơi ông đến có lẽ là rất nguy hiểm, ông tìm cách quay về đi.
Trí Nguyên cau mày:
– Sao cô biết ?
– Linh tính của tôi báo cho tôi biết.
– Lại giác quan thứ sáu chứ gì ? Tôi không tin đâu.
Trí Nguyên tắt máy. Sơn Khương lòng rối lên. Anh ấy không bao giờ tin mình.
Khuôn mặt quỷ dữ của Tiến Dũng hiện ra. Sơn Khương quyết định không bỏ cuộc. Cô chụp lấy máy gọi về cho Thúy My.
– Alô. Chị My! Chị cứu anh Nguyên đi, anh ấy đang gặp nguy hiểm. Nguyệt My đang đi chung với anh ấy. Tiến Dũng có lẽ không dám là gì, nhưng hắn ta chích một mũi thuốc thì cả đời anh Nguyên dễ bị hủy hoại trong tay hắn.
– Thế chị phải làm gì ?
– Bác Dũng sẽ chỉ cách cho chị.
– Chị hiểu rồi.
– Em cúp máy nghe, chờ tin của chị.
– Ừ.
Sơn Khương gác ống nghe , cô nghe lòng mình bớt nặng nề một chút, bởi vì cô tin bác Dũng sẽ gọi được Trí Nguyên quay về.
Trở lái công việc của mình. Sơn Khương như quên cả thời gian. Đến khi nghe được tiếng ồn ào dưới đường lớn , Sơn Khương mới rời khỏi màn hình. Uốn mình cho đỡ mỏi, cau mày nhìn những đèn đường qua khung cửa sổ làm Sơn Khương giật mình.
– Thành phố đã lên đèn rồi ư ?
Vừa lúc ấy, chuông điện thoại reo vang trong không gian yên lặng. Sơn Khương nhìn điện thoại một hồi rồi mới nhắc ống nghe. Cô cũng sợ chứ, sợ tiếng nói mà cô không muốn nghe.
– Alô.
– Chị đây Sơn Khương. Trễ quá rồi sao em còn chưa về ?
Cô bé thở phào:
– Em vừa làm xong công việc, nhưng cũng chuẩn bị về đây.
– Ham thích công việc cũng vừa thôi. Cái quan trọng là sức khỏe , quá sức có người đau lòng đấy.
– Ai quan tâm đến con nhỏ bướng bỉnh như em làm gì chị Ơi.
– Vậy ư ? Có người thích đi ngược lại đấy.
– Em có quen không?
– Chẳng những quen , mà còn thân nữa. Thôi, đừng nói nhiều, mau về đi. Mọi người đang chờ cơm em đấy.
– Ấy chết!
– Từ từ thôi. Có người đến đón em.
Sơn Khương ngạc nhiên:
– Ai vậy chị?
– Ra cổng đi rồi biết.
Sơn Khương nhóng ra cửa sổ, nhưng cô chẳng thấy gì ngoài những bóng đèn và hàng cây.
Chị My lại gạt mình rồi.
Thu xếp giấy tờ, tắt máy, đóng cửa cẩn thận, Sơn Khương thong thả xuống lầu. Nhà xe chỉ còn lại duy nhất chiếc xe của cô. Sơn Khương thong dong dắt xe ra cổng.
Cái ổ khóa to tướng đập vào mặt. Sơn Khương lẩm bẩm:
– Vậy là chú bảo vệ không biết mình còn ở lại.
Đá chống chân, Sơn Khương chống cằm thở ra:
– Làm sao ra ngoài được mà về nhà được đây?
Còn đang suy nghĩ phải làm cách nào, Sơn Khương chợt nghe tiếng gọi:
– Ê! Sao còn ngồi đó?
Nhìn thấy Trí Nguyên, cô bé xụ mặt:
– Tôi bị nhốt rồi. Ông có chìa khóa không?
– Có, nhưng mà không mang theo.
– Cũng như không.
– Chẳng lẽ cô ngồi đó đến sáng ?
– Biết làm sao hơn. Chú bảo vệ đã không còn nhớ tôi.
– Cô gan thật đó, dám ở lại một mình , bộ muốn lấy điểm với tôi à ?
Sơn Khương bực bội:
– Vì ông nên tôi mới ở lại đây. Đang giờ làm việc bỏ đi chơi với gái, công việc ngập đầu cũng không hay. Ông bóc lột sức lao động của tôi thì đúng hơn, ai thèm lấy điểm với ông chứ.
Trí Nguyên tắt ngay nụ cười:
– Thì ra cô tọc mách với ba tôi. Cô cũng giỏi lắm đó.
Sơn Khương hất mặt lên:
– Không giỏi gì, nhưng mà ai giỏi hơn không được à.
Trí Nguyên tắt ngay nụ cười:
– Thì ra cô tộc mạch với ba tôi. Cô cũng giỏi lắm đó.
Sơn Khương hất mặt lên:
– Không giỏi gì, nhưng mà ai giỏi hơn không được à.
Trí Nguyên nheo mắt:
– Thế tôi có nên cám ơn cô không?
– Tôi nghĩ không cần thiết.
– Giác quan thứ sáu của cô sử dụng được đó chứ. Vậy mà Nguyệt My nói với tôi, cô hay bị hoảng loạn và thiếu bình tĩnh.
– Ông tin ư ?
– Khi đối diện với sự thật , tôi mới tin lời cô là đúng. Xin lỗi nghe.
Sơn Khương lo lắng:
– Họ có làm gì ông không?
– Tôi đâu có khờ khạo mà để yên cho họ giở trò.
– Ông không sao, tôi yên tâm rồi.
Trí Nguyên hạ giọng:
– Cô lo cho tôi nhiều lắm, phải không?
Sơn Khương tránh né:
– Không riêng gì tôi mà ba ông, chị Thúy My đều lo cho ông cả.
– Tôi biết rồi.
– Ông còn công việc và cả một trách nhiệm bên người. Hãy cẩn thận và tự bảo vệ mình , họ hại ông không vì thù hận mà vì mục đích cá nhân thôi.
– Có cô bên cạnh, tôi thấy rất yên tâm.
– Đâu phải Lúc nào tôi cũng ở bên cạnh ông. Đừng nên ỷ lại vào người khác.
Trí Nguyên cười thầm. Lo cho người ta mà bày đặt chối. Để xem cô tự ái đến bao giờ ? Anh nhìn đồng hồ rối hỏi lớn:
– Cô có về không?
– Về chứ. Nhưng bằng cách nào đây?
Trí Nguyên ra hiệu cho Sơn Khương đến gần:
– Leo rào.
– Không được đâu.
– Không leo rào thì phải ngủ đêm lại đây thôi. Tôi nói trước, ở công ty này lạnh lẽo lắm.
Phản xạ tự nhiên, Sơn Khương ôm lấy vai mình. Cô ngần ngừ:
– Còn xe của tôi?
– Để đó , tôi lo cho.