Đọc truyện Tố Hoa Ánh Nguyệt – Chương 4: Ví chàng chẳng nhớ chẳng màng
* Nhân vật trong bài thơ là một cô gái đang rơi vào lưới tình. Bởi vì nhà người yêu ở bên kia bờ sông Trăn, nên cô khó tránh khỏi nôn nóng, đợi chờ và lo lắng. Cô nói rất sảng khoái: “Chàng nếu nhớ em thì em sẽ vén váy lội qua sông Trăn theo chàng”. Nhưng chàng trai kia dường như không biết được lòng cô gái, khó tránh khiến cô đau lòng, nhưng dù đau lòng cô vẫn không hề yếu thế: “Chàng không nhớ em, chẳng lẽ không có người khác sao?” Câu cuối là một lời mắng yêu, đùa nghịch của cô gái.
——
Khi gió thu bắt đầu thổi, vợ chồng Từ Sâm sai lão gia nhân khởi hành lên kinh đưa tặng thọ lễ cho kế phu nhân. Tranh chữ của phụ tử Từ gia mênh mông phóng khoáng, thần thái bay cao. Tranh tú bình (tranh thêu trên bình phong) Hoa khai phú quý do chính tay Lục Vân thêu tinh xảo tỉ mỉ, vô cùng tráng lệ. Thọ lễ như vậy rất tao nhã, nhất định được mọi người khen ngợi.
Thời tiết trở nên mát mẻ, A Trì cũng thích ra ngoài. Các phủ có hội thơ hay hội hoa gì cũng được, chỉ cần đưa thiếp mời cho nàng, nàng đều đi hết. Lục Vân cười nhạo nàng:
– Khuê nữ của ta cuối cùng cũng hết lười rồi.
Suốt mùa hè nàng đều lười ra khỏi cửa, chỉ nhàn hạ trong nhà mình, hóa ra là sợ nóng. Chế nhạo nàng xong, Lục Vân lại bận rộn vì nữ nhi bảo bối mà chuẩn bị váy áo mới, trang sức mới, thích thú chuẩn bị trang phục cho A Trì.
Buổi tối Từ Sâm về nhà, Lục Vân cười cười kéo ông qua:
– Bá Khải, đây là y phục mới cho A Trì, có đẹp không?
Từ Sâm vừa cùng đồng liêu uống rượu, hơi ngà ngà say:
– Đẹp, rất đẹp. Nương tử, hai mỹ nữ nhà chúng ta, đều nên có trang phục đẹp.
Sao chỉ có của tiểu mỹ nữ thế, không được không được.
Lục Vân ửng hồng hai má, hờn dỗi liếc trượng phu một cái. Từ Sâm tuy say nhưng nụ cười vẫn rất ưu nhã, lấy từ trong ngực ra một cây trâm ngọc bích hình hoa sen, giúp Lục Vân cài lên búi tóc, mỉm cười nghĩ: “Cây trâm này ấm áp trong suốt, thanh lệ bất phàm, chỉ có A Vân nhà ta mới xứng đeo.” Lục Vân sóng mắt đung đưa, khóe miệng mang ý cười, hai người ấm áp đưa tình nhìn nhau hồi lâu, tay nắm tay đi đến phòng tắm, rồi kéo màn lại.
Hôm sau, đến khi Từ Sâm đi nha môn, Lục Vân mới chợt nhớ ra: “Hôm qua mình đã đáp ứng buổi tối sẽ thêu mấy hoa lan lên đuôi váy A Trì. Làm sao bây giờ? Hôm nay A Trì muốn đến Trình gia.” Tối qua lẽ ra phải là mình chong đèn ngồi thêu, Bá Khải nhàn rỗi ngồi bên cạnh uống trà, ai ngờ lại……? Trên gương mặt trắng nõn mịn màng của Lục Vân hiện lên chút hồng hồng.
A Trì vui vẻ đi tới:
– Mẹ, thêu xong chưa?
Còn phải hỏi sao, mẹ luôn quan tâm đến chuyện của mình nhất, chắc chắn là đã chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi. Lục Vân cười hơi lúng túng:
– Nữ nhi, mẹ vậy mà quên mất.
A Trì cười hì hì:
– Không sao, không sao. Tiểu cô nương xinh đẹp như con, mặc cái gì vào cũng sẽ rất đẹp, phong hoa tuyệt đại, diễm áp quần phương.
A Trì vừa khoác lác vừa hỏi ý kiến Lục Vân:
– Mẹ, con mặc áo mùa thu tay ngắn này được không?
Lục Vân nhiệt tình giúp nàng chọn y phục, trang sức xong xuôi thì sai các bà tử, nàng dâu, thị nữ đi theo A Trì, tiền hô hậu ủng đến Trình gia.
Trình gia ở Hạnh Hoa thôn, cũng không xa lắm, đi khoảng gần nửa canh giờ là tới. Xe ngựa của A Trì vừa đến trước cửa Trình gia, đã thấy các quản sự, bà tử tươi cười bước tới hành lễ ra mắt, mời A Trì chuyển sang kiệu nhỏ, khiêng đến trước cửa thùy hoa. Trước cửa thùy hoa lại có các quản sự, bà tử khác ra nghênh đón, ân cần mời vào nội trạch.
Hôm nay Trình Hi là tiểu chủ nhân, nàng ấy đã gửi thiếp mời cho mười mấy thiếu nữ đến Quế viên của Trình gia ngắm hoa quế. Cây quế tươi tốt quanh năm, cành lá rậm rạp, hoa vàng khẽ đung đưa giữa những chiếc lá xanh, hương thơm tỏa ra bốn phía làm say đắm lòng người. Các vị khách người thì ở dưới tán cây bình phẩm, người thì đi câu cá bên hồ, người thì lại ở trong đình hóng mát. Trình Hi mặc bộ áo váy màu xanh ngọc bích thanh nhã, lăng xăng khắp nơi cười nói tự nhiên, tiếp đãi mọi người rất nhiệt tình chu đáo, gió thu thổi qua Quế viên, đập vào mắt đều là cảnh tượng thanh nhã hài hòa.
Nếu như nói có chỗ không hài hòa thì đó là thứ muội Trình Bạch, người cứ dính lấy Trình Hi một tấc không rời. Trình Bạch nhỏ hơn Trình Hi mấy tháng, là Trình gia nhị tiểu thư, làn da trắng hơn tuyết, mặt như tranh vẽ. Nàng ta đứng cạnh Trình Hi làm Trình Hi vốn cũng được xem như mỹ nhân liền trở nên nhạt nhòa. Từ ngoại hình mà đoán, Trình Bạch hẳn là có một mẫu thân xinh đẹp mỹ lệ hơn người.
A Trì cùng Phùng Thù, Phùng Uyển ngồi chơi trong lương đình, vừa uống trà vừa tán gẫu. Phùng Thù, Phùng Uyển là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ, trước giờ đều rất thân thiết. Phùng Uyển tuổi nhỏ nên khó tránh có chút ngây thơ thẳng thắn:
– Cũng may A Hi giỏi kiềm chế, từ đầu đến cuối đều cư xử rất thỏa đáng.
Giống như bên cạnh không có một muội muội thứ xuất dung nhan tuyệt thế vậy.
Phùng Thù mỉm cười:
– Uyển nhi, vốn nên là như thế. Nếu đổi lại muội là A Hi thì cũng chỉ có thể tươi cười khéo léo, không được nói lời xấu, không được có vẻ mặt hung dữ.
Muốn nổi giận thì vào phòng đóng cửa mà phác tác, không được làm mất thể diện trước mặt mọi người, trở thành đề tài câu chuyện khi trà dư tửu hậu, thành trò cười cho người khác.
A Trì chuyên tâm thưởng thức bánh hoa quế thơm ngát dễ chịu, không nói lời nào. Phùng gia cũng có thứ nữ, Phùng Thù là đại tiểu thư, Phùng Uyển là tam tiểu thư, Phùng gia nhị tiểu thư tên Phùng Đình, ngoại hình thanh tú, tính tình lanh lợi nên rất được Phùng phụ sủng ái. Chẳng qua Phùng phu nhân có tâm kế, rất hiếm khi cho Phùng Đình ra cửa làm khách, vì vậy rất ít người biết đến Phùng Đình. Trình Hi hay Phùng gia tỷ muội cũng thế, ít nhiều đều bị tỷ muội thứ xuất mang đến phiền não. A Trì thì khác, nàng là ái nữ duy nhất của vợ chồng Từ Sâm, độc hưởng sự quan tâm và bảo vệ của cha mẹ. Vì vậy, thân là đích nữ phải đối đãi với các tỷ muội thứ xuất thế nào, A Trì không hề có chút khái niệm nào, càng không có cao kiến gì.
Vậy mà Phùng Uyển ngây thơ không chịu bỏ qua cho nàng:
– Từ tỷ tỷ, tỷ nói đi?
Phùng Uyển nhớ đến thứ nữ, nhớ đến cái người mình gọi là “nhị tỷ tỷ” thì trong lòng hơi lo lắng. “Nhị tỷ tỷ” lúc nào cũng quấn lấy phụ thân, mà phụ thân luôn nhìn tỷ ấy cười rất từ ái, dựa vào cái gì chứ.
A Trì thích ý nhấp một ngụm trà xanh:
– Uyển nhi, muội vừa nói gì? Xin lỗi, tỷ nghe không rõ.
Tiểu cô nương Phùng Uyển, cô trước tiên xác định rõ vấn đề của mình đã. Cô nêu rõ vấn đề của cô thì ta mới quyết định trả lời thế nào.
Phùng Uyển dậm chân:
– Muội là nói…..
Nàng sốt ruột nhìn A Trì nhưng sau đó lại không nói nữa. Phùng Thù mỉm cười:
– Uyển nhi chắc là muốn hỏi, bánh thủy tinh hoa quế hay bánh hoa quế hạt vừng ăn ngon ấy mà.
A Trì mỉm cười:
– Hóa ra Uyển nhi muốn hỏi cái này. Theo tỷ thấy, bánh thủy tinh hoa quế long lanh trong suốt, vừa đẹp vừa ngon.
Nàng đẩy một khay bánh thủy tinh hoa quế tới trước mặt Phùng Uyển.
Phùng Uyển há hốc mồm, hết nhìn đại tỷ nhà mình lại nhìn sang A Trì vẻ mặt tươi cười, khó chịu ngồi xuống ăn bánh hoa quế.
– Uyển nhi ngoan.
A Trì cười khen ngợi. Hồi lâu sau, cái người mở miệng đòi biết đáp án kia căn bản không còn biết mình muốn hỏi gì rồi.
Trình Hi một mình nhẹ nhàng tiến đến. Phùng Uyển đang mặt ủ mày chau, thấy thế lập tức lên tinh thần:
– Trình tỷ tỷ, muội muội của tỷ đâu?
Tỷ sao lại bỏ rơi nàng ta thế? Trình Hi chân thành ngồi xuống:
– Ta đặc biệt mời Ngô Thiếu Khanh, thứ nữ nhà Ngô thủ bị đến, hiện đang bảo muội ấy tiếp đãi nàng ta.
Thân phận tương xứng thì trò chuyện mới vui.
Phùng Uyển chớp chớp mắt:
– Trình tỷ tỷ thật lợi hại.
Biết rõ thứ muội muốn theo tới ngắm hoa quế, liền trước đó mời thứ nữ nhà người ta đến, rồi âm thầm đẩy thứ muội đi mà không gây trở ngại chuyện gì, rất tốt rất tốt.
Trình Hi cười nhạt, bàn tay thon thả nhẹ nhàng bưng chén trà nhỏ bằng sứ trắng lên từ từ uống. Trong bốn nữ tử ở đây, Trình Hi lớn tuổi nhất, năm nay mười lăm tuổi, nhưng vẫn chưa định thân. Trình Bạch chỉ nhỏ hơn nàng vài tháng, năm nay cũng mười lăm tuổi, cũng phải bàn đến hôn sự. Mẹ đẻ của Trình Bạch là Thu di nương lo lắng Trình Bạch không thể gả cho nhà tốt nên nghĩ ra phương pháp để Trình Bạch thường xuyên ra ngoài gặp khách. Trình Hi sau này muốn được thanh tịnh, e rằng hơi khó, Trình Bạch chắc chắn sẽ thời thời khắc khắc đều theo sát.
Bốn nàng ngồi chơi ngắm cảnh, phẩm trà tán gẫu. A Trì nhìn cây quế ở khắp vườn thì học đòi văn vẻ:
“Không cần sắc đỏ trên cành biếc,
Vẫn là đệ nhất giữa muôn hoa.”
* Hai câu trong bài thơ “Giá cô thiên” của nữ sĩ Lý Thanh Chiếu thời Tống.)
Phùng Uyển nổi tính trẻ con, vội khoe khoang:
“Một cành hoa quế bên khung cửa
Ngát hương thơm say đắm lòng người.”
* Hai câu trong bài thơ “Quế hoa” của nữ sĩ Chu Thục Chân thời Tống, dựa trên đặc điểm của hoa quế, hoa quế không giống với các loài hoa khác có màu sắc sặc sỡ, làm người ta chú ý mà hoa quế thường rất nhỏ, lại núp dưới tán lá nên khó nhìn thấy được, tuy nhiên hương thơm của hoa quế lại rất thanh nhã và lan xa, người ta phải lần theo mùi hương mới tìm được hoa.
Cái dáng vẻ bộp chộp đó của Phùng Uyển khiến A Trì, Trình Hi và Phùng Thù đều cười.
Ngồi chơi một lát, Phùng Uyển sai người đem cần câu đến, ngồi ở bên hồ câu cá. Phùng Thù mỉm cười lắc đầu:
– Muội mà ngồi yên được sao?
Trình Hi cười dụ dỗ:
– Uyển nhi nếu câu được cá, tỷ tỷ sẽ sai người đem đi nấu canh cá, nhất định cực kỳ ngon.
Phùng Uyển mừng rỡ:
– Hay quá, hay quá.
Lại càng chú tâm câu cá.
Trong đình giờ chỉ còn lại ba người A Trì, Trình Hi, Phùng Thù, Trình Hi sâu kín thở dài. Có những lời giấu ở trong lòng thật sự khó chịu, không dám nói với phụ thân, không đành lòng nói với mẫu thân, không tiện nói với người ngoài, người mà nàng có thể dốc hết tâm sự chỉ có hai bằng hữu trước mắt này thôi.
Phùng Thù nhìn nàng dịu dàng và thông cảm:
– Trình tỷ tỷ, muội hiểu mà.
Chúng ta đồng bệnh tương liên, thứ muội kia trong nhà muội cũng từ sáng đến tối không yên ổn. Thân thiết với nàng ta thì muội thân thiết không nổi; mà bất hòa với nàng ta thì phụ thân lại không vui. Quá làm khó người khác mà.
A Trì rót chén trà đưa cho Trình Hi, Trình Hi cám ơn nhận lấy, cười khổ nói:
– Nhị tiểu thư nhà ta tâm lớn lắm, ta không thể không lo. A Thù, A Trì, các muội có biết Thiêm thư mới nhậm chức của Nam Kinh Trung quân đô đốc phủ không?
Phùng Thù đã được hứa gả cho Hầu phủ nên đối với quân chế của triều đình cũng biết chút ít:
– Ngũ quân đô đốc phủ của Nam Kinh quyền hạn không lớn. Nhưng vị Thiêm thư này có thể làm được Đô đốc thiêm sự hàm nhị phẩm, còn có thể quản lý đồn điền, luyện binh, cũng là người có năng lực.
Đô đốc thiêm sự là hàm nhị phẩm, Thiêm thư lại là tay nắm thực quyền, không thể xem thường.
Trình Hi tay nâng chén trà, chậm rãi gạn lá trà:
– Vị Thiêm thư này, năm nay mới hai mươi tuổi.
Trình Hi nói rất nhẹ nhàng nhưng Phùng Thù và A Trì đều trợn to hai mắt, mới hai mươi tuổi đã là quan nhị phẩm? Đây là người nào thế?
Trình Hi ngẩng đầu cười khẽ:
– Vị Thiêm thư này xuất thân từ Quốc công phủ nhất đẳng thế tập*
* thế tập: tước hiệu được truyền từ đời này qua đời khác
Phùng Thù và A Trì đều có chút hiểu được, hóa ra là con cháu gia đình công huân (công huân: công lao to lớn), khó trách. Có hậu thuẫn chắc chắn dĩ nhiên khác với mọi người, hèn gì tuổi trẻ mà thăng chức nhanh đến thế!
Khóe miệng Trình Hi hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, nhẹ nhàng nói:
– Vị Thiêm thư này chính là Ngụy quốc công hiện tại, Trương Mại.
Phùng Thù và A Trì đều thể hiện dáng vẻ ngưỡng mộ, giỏi quá, vừa có tước vị thế tập, vừa là Thiêm thư tay nắm thực quyền, rất tuyệt, rất tuyệt.
Phùng Thù phục hồi lại tinh thần, Trình tỷ tỷ ban đầu nhắc đến thứ muội, sau đó lại nhắc đến vị Thiêm thư này, chẳng lẽ….…..? Không thể nào, thân phận địa vị chênh lệch cũng quá lớn đi. Phùng Thù ngơ ngác, hỏi thăm dò:
– Lệnh muội……….không xứng mà?
A Trì thông minh cỡ nào, dĩ nhiên hiểu được ý trong câu không rõ nguyên nhân của Phùng Thù, nhưng A Trì lại không quá tán thành. Chính bởi vì vị Thiêm thư này địa vị, quyền lực đều có, bản thân đã đủ cường đại, cho nên hôn sự của hắn chỉ cần dựa theo tâm ý bản thân là được, không cần cố kỵ gì cả. Chẳng qua thời đại này xem trọng đích thứ, nữ tử thứ xuất không quá được để ý, vì cân nhắc đến ánh mắt người đời nên con cháu nhà thế gia vọng tộc nếu muốn cưới thứ nữ làm vợ thì càng phải thận trọng hơn.
A Trì đang nghĩ ngợi vu vơ thì Trình Hi chán nản mở miệng:
– Vị Thiêm thư này chọn vợ không phân đích thứ hay gia thế.
Phụ thân hắn là nhi tử bị vứt bỏ của nhà hào môn, mẫu thân là Mạnh gia thứ nữ nên hắn cũng không để ý đến đích thứ.
Trên bờ hồ, Trình Bạch đang rất kiên nhẫn theo Ngô tiểu thư câu cá. Ngô tiểu thư tính tình hấp tấp, lưỡi câu hơi động đậy đã liên tục nhấc lên, dĩ nhiên là trống không, không có thu hoạch gì. Trình Bạch cười hòa nhã nhìn Ngô tiểu thư dậm chân.
Nữ tử Ngô gia này cùng với ca ca nàng ta đều cùng một đức hạnh, đều thiếu kiên nhẫn như vậy. Trình Bạch khinh thường huynh muội Ngô gia nhưng trong lòng lại âm ỉ đau: đã từng thề non hẹn biển nhưng hắn lại dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế! Mà thôi, mình cứ xem như là một giấc mộng, quên hắn đi, tìm một phu quân khác. Trên đời này, không phải nam tử nào cũng để ý đến thân phận và đồ cưới của thê tử.