Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 2: Làm người sao chẳng thiện lương


Đọc truyện Tố Hoa Ánh Nguyệt – Chương 2: Làm người sao chẳng thiện lương

Cũng không nhìn xem A Trì là khuê nữ của ai, không có
tâm kế? Làm sao có thể. A Trì nhà ta rất cơ trí, việc gì trong lòng nó
đều biết. Về phần ngây thơ thẳng thắn, hài tử ở trong nhà mình không cần đề phòng ai nên có vẻ non nớt một chút, chuyện này cũng đâu có sao.

Từ Sâm đối với nữ nhi bảo bối của mình rất có lòng tin, Lục Vân
cẩn thận suy xét, thấy cũng có lý. A Trì mặc dù thường ngày hồn nhiên
ngây thơ, nhưng nếu gặp phải chuyện gì bất thường, ánh mắt nó đều rất
nhạy cảm, không dễ tin người.

Thứ đệ của Từ Sâm – Từ Tế, từ nhỏ do Ân phu nhân nuôi dưỡng lớn
lên nên đối với Ân phu nhân nói gì nghe nấy. Chi của ông có đích nữ Từ
Tố Lan, thứ nữ Từ Tố Phương, lần lượt được gọi là “tam tiểu thư” “tứ
tiểu thư”. Từ Tố Lan, Từ Tố Phương đều khoảng mười hai mười ba tuổi, mấy lần thư từ qua lại với A Trì, giọng điệu vừa thân mật vừa cung kính,
rất có ý lôi kéo. A Trì đọc xong thư, cười hì hì:

– Ta đoán, các nàng ấy nhất định là thường bị Từ Tố Mẫn chọc tức.

Cười xong, nàng tự tay viết thư hồi âm, cả trang đều là lời
khách khí, sáo rỗng, xem qua thì thấy rất tốt đẹp, nhưng trên thực tế
cái gì cũng không nói.

Lục Vân buông lỏng tâm sự, cùng Từ Sâm tán gẫu vài câu việc nhà, rồi rửa mặt đi ngủ. Sáng hôm sau, cả nhà ở trong sảnh ăn điểm tâm, hai
đứa nhóc Từ Thuật, Từ Dật phàn nàn:

– Tối qua ngủ không ngon.

Ngủ trong phòng dĩ nhiên là ngủ không ngon rồi. Làm sao bằng đi
chơi thuyền trên hồ, sai người thổi những khúc nhạc du dương nhẹ nhàng, ở trong mười dặm hoa sen mà ngủ say chứ.

Từ Sâm thong thả ăn điểm tâm, không hề để ý tới hai tiểu nhi tử, đến khi ăn cơm xong, súc miệng, rửa tay, tay cầm một chén trà xanh, mới chậm rãi nói:

– Tối nay ngủ ở đâu, theo bài học của hai đứa mà quyết định.

Gương mặt nhỏ nhắn của Từ Thuật, Từ Dật đau khổ đáp ứng:

– Dạ, phụ thân.

Không cần phải hỏi, đây nhất định là phương pháp cũ. Nếu như
việc học xuất sắc là có thể hưởng thụ việc vui chơi trên hồ. Còn nếu như việc học bình thường thì cứ đàng hoàng ngốc ở trong phòng thôi.

Từ Tốn buồn cười nhìn hai tiểu đệ đệ, bài học mà thôi, lại không khó, mặt nhăn mày nhíu như vậy làm gì? A Trì cười cười khoác lác:

– Bài học có gì không biết, tỷ tỷ dạy các đệ.

Đừng sợ đừng sợ, có lão sư này ở đây, còn sợ học không tốt? Lục
Vân mặt mỉm cười, giúp hai tiểu nhi tử sửa sang lại tốt giỏ sách:


– A Thuật, A Dật, học hành phải chú tâm.

Nếu không hai con sáng mai lại nhăn nhó phàn nàn nữa.

Hai đứa nhóc Từ Thuật, Từ Dật rất có khí phách, hướng về phía mọi người chắp chắp tay:

– Nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người!

– Nhất định học tập thành công!

Thư đồng giúp hai người họ cầm giỏ sách, hai đứa nhóc ngẩng đầu ưỡn ngực đi học.

Từ Sâm, Từ Tốn đều ra ngoài, Lục Vân là đương gia chủ mẫu, không thể thiếu xử lý chút việc nhà. A Trì cũng không nhàn rỗi, ra lệnh cho
các bà tử chống thuyền, mang theo vài nha đầu biết bơi ra hồ sen du
ngoạn. Chẳng qua là khi mặt trời lên, nàng liền bị bà vú Miêu ma ma bắt
lên bờ:

– Đại tiểu thư của tôi ơi, người quý giá như vậy, không nên phơi nắng. Nghe lời, mau lên đây nào.

Miêu ma ma ép đại tiểu thư trở về, rồi xoay người không bỏ qua cho bọn nha đầu:

– Bội A, Tri Bạch, hai ngươi bình thường cũng coi như hiểu
chuyện, sao hôm nay nhìn đại tiểu thư phơi nắng mà không khuyên giải?

Bội A, Tri Bạch đều là đại nha đầu bên cạnh A Trì, Bội A bản
tính cẩn thận liền cúi đầu nhận lỗi, còn Tri Bạch hay cười đùa thì cợt
nhả:

– Ma ma minh xét, đại tiểu thư của chúng ta căn bản là phơi nắng không bị đen nha.

Miêu ma ma vừa tức vừa cười, đánh Tri Bạch một cái:

– Tiểu nha đầu miệng lưỡi này cũng có lý đấy.

A Trì nhìn bà vú và thị nữ huyên náo mà mỉm cười. Mình đời này
gặp được một người mẹ tốt, còn mọi người ở Từ phủ thì gặp được một đương gia chủ mẫu tốt. Lục Vân có phương pháp quản gia ngay ngắn rõ ràng, đối đãi với hạ nhân không hề nghiêm khắc. Từ phủ ở Phượng Hoàng Đài có thể
nói là một gia đình hài hòa tươi đẹp.

Bội A cầm ô giúp A Trì che nắng, mọi người dọc theo đường mòn
bằng phẳng rải đá cuội trắng, cười cười nói nói bước đi. Một tiểu nha
đầu mặt mũi thông minh lanh lợi, bước chân nhẹ nhàng mau lẹ đến trước
mặt A Trì khuỵu gối hành lễ:

– Đại tiểu thư, người từ kinh thành tới.


A Trì mỉm cười:

– Kinh thành lại có người tới? Kế phu nhân thật có nhã hứng. Phương Nhứ, dẫn ta đi gặp cho biết.

Tiểu nha đầu tên Phương Nhứ vội đáp ứng, dẫn đường phía trước, vừa đi vừa thông báo:

– Phu nhân đang bàn chuyện trong nhà, người ở kinh thành đã tới rồi.

A Trì không chút hoang mang bước đi. Sau khi mình đến thế giới
này, người duy nhất không hợp với Từ gia chính là vị Ân phu nhân kia ở
kinh thành. Bà ta hình như quá rảnh, có vẻ như đối với kế tử Từ Sâm này
vô cùng quan tâm, không phải là cho người đem tặng quần áo, thức ăn đồ
dùng hàng ngày thì là tặng thị nữ thiếp thân để hầu hạ, còn tặng thêm cả quản sự bà tử, tay chân cũng thật dài, quá đáng ghét.

Nếu như bà ta là mẹ ruột thì cũng thôi, Từ Sâm và Lục Vân chỉ
có thể tươi cười nói lời cảm tạ. Nhưng bà ta chỉ là kế mẫu, kế mẫu đối
với kế tử có thể có hảo tâm gì chứ? Hễ là đồ vật bà ta đưa tới, Từ Sâm
thường thường liền đem tặng ngay cho người khác. Hễ là thị nữ, bà tử bà
ta đưa tới, Từ Sâm lại càng không cần suy nghĩ, tìm kiếm lỗi lầm trực
tiếp đưa đi thôn trang, không chút lưu tình.

Từ Sâm không chỉ đuổi người đi, còn tỉ mỉ viết một phong thư cho cha ruột là Từ thứ phụ. Nếu Ân phu nhân khóc lóc, Từ thứ phụ sẽ ôn hòa
khuyên giải:

– Nô tài có tốt đi nữa, cũng không hơn được chủ tử. Đã hầu hạ vợ chồng Sâm nhi không tốt thì giữ lại làm gì?

Ông không hề thiên vị bà ấy.

Lục Vân từng buồn bực:

– A Trì, con nói xem bà ta làm sao vậy? Chịu thiệt một lần còn
không cảnh giác, mấy chuyện như nhau mà cứ liên tục làm tiếp ba lần năm
lần, có gì thú vị chứ?

Người bà ta phái tới lần đầu bị đuổi, lần thứ hai bị đuổi, lần
thứ ba vẫn là bị đuổi, vậy mà còn chưa đủ hiểu? Lại còn hành hạ người ta tiếp, thật không biết bà ta nghĩ thế nào. Cho dù không phải người đọc
sách cũng nên biết đạo lý “quá tam ba bận” chứ.

A Trì cười cười:

– Bà ta nếu thông minh thì sao lại làm kế thất của tổ phụ chứ?


Mặc dù Từ thứ phụ xuất thân ở Vân Gian Từ gia, lại thi đậu Thám hoa,
dung mạo, cử chỉ đều tốt, phong độ nhẹ nhàng, nhưng Ân phu nhân cũng là
danh môn đích nữ, cần gì phải gả cho người ta làm kế thất? Địa vị của kế thất còn lâu mới bằng được chính thất.

Dựa theo y học mà nói thì chứng “rối loạn tâm thần” chính là “hi vọng những việc làm giống nhau hoặc tương tự nhau có thể cho ra kết quả khác nhau”. Ân phu nhân này không nhất định có bệnh về tâm thần nhưng
sao lần nào bà ta cũng ôm hi vọng mới: thị nữ này xinh đẹp như hoa,
quyến rũ động lòng người, có nam nhân nào lại không động tâm?

Dĩ nhiên, Ân phu nhân cũng không phải không làm được chuyện gì
tốt. A Trì tư tâm cho rằng, Từ Sâm và Lục Vân có thể vợ chồng đồng lòng
suốt nhiều năm như vậy, Ân phu nhân có công lao rất lớn. Hai người vốn
tuổi tác, ngoại hình tương đồng, tính tình lại hòa hợp, vô cùng ân ái.
Kế mẫu Ân phu nhân này thỉnh thoảng cho thêm tí phiền phức, phu thê hai
người đương nhiên sẽ kề vai chiến đấu, cùng chung tiến thoái, cứ thế mà
ngày càng thân mật.

Hai năm trước, Ân phu nhân đột phát ý tưởng, lệnh cho quản sự từ ngàn
dặm xa xôi đưa tới một nha đầu xinh đẹp “cho Bá Khải hồng tụ thiêm
hương” (chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh). Nha đầu
này tên là Khanh Khanh, đang tuổi trưởng thành, trắng trẻo dễ thương, cứ như là một hồ nước thanh khiết làm rung động lòng người. Nam nhân ai
không háo sắc? Nhưng Từ Sâm chỉ thản nhiên nhìn Khanh Khanh một cái,
ngay đêm đó liền đuổi nàng ta đến thôn trang, không có tí thương hương
tiếc ngọc nào. Sau đó Lục Vân trêu ghẹo ông:

– Thì ra Bá Khải là nhân vật như Liễu Hạ Huệ kia à, thất kính thất kính.

Từ Sâm mỉm cười:

– A Vân đến ngồi trong ngực ta, xem ta có loạn hay không.

Phu thê hai người pha trò một phen, tình cảm lại càng thêm sâu nặng.

Từ gia là Vân Gian đại tộc, rất có gia nghiệp chứ không phải
loại quan lại nhỏ bé bần hàn. Con cháu nhà người khác như vậy đâu chịu
chỉ sống với mỗi đích thê. Nữ tử làm đích thê của thế gia đại tộc tôn
quý thì tôn quý, nhưng đau khổ cũng không ít, nhà ai lại không có các mỹ cơ xinh đẹp chứ? Nhờ phúc của Ân phu nhân, Lục Vân không phải gánh chịu cái nỗi khổ này. Từ Sâm chỉ có mỗi mình bà, cuộc sống nhẹ nhàng mà sung sướng.

Loại cuộc sống gia đình này, có lợi không chỉ mình Lục Vân, mà
còn có A Trì. A Trì cùng với các thiếu nữ đồng lứa tuổi là tôn nữ của
Phùng thượng thư – Phùng Thù và Phùng Uyển, trưởng nữ của Trình ngự sử – Trình Hi qua lại thân thiết, không có gì giấu giếm nhau. Phùng gia tỷ
muội cũng vậy mà Trình Hi cũng thế, không chỉ một lần oán trách các mỹ
cơ trong nhà:

– Cái đồ lẳng lơ diêm dúa, thật chướng mắt.

Sau khi oán trách đều không thể thiếu một màn hâm mộ:

– Nhà của A Trì thật thanh tịnh.

A Trì không chút kiêu ngạo mà vô cùng khiêm nhường:


– Đâu có đâu có, đều nhờ công lao của kế tổ mẫu.

Chúng nữ tử đều mỉm cười.

A Trì nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng hiện ra một chút tươi cười
như có như không. Việc gì có cái lợi thì cũng có cái hại, có cái hại thì cũng có cái lợi, đúng không? Ân phu nhân cũng không phải chỉ biết gây
thêm phiền phức mà cũng có chỗ dùng. Đã vậy thì gặp người của bà ta sai
tới, mình cũng nên khách khí chút cho phải.

Khi đoàn người A Trì đến, một nha đầu gọn gàng sạch sẽ bước ra đón, khuỵu gối hành lễ:

– Đại tiểu thư, phu nhân đang định sai người gọi tiểu thư sang đây.

A Trì mỉm cười:

– Kế tổ mẫu sai ai đến vậy? Nhất định phải gặp ta mới được?

Không cần hỏi, người đã tới thì nhất định phải gặp. Ân phu nhân
mỗi lần sai người tới đều phải gặp mình, sau đó nhất định phải tươi cười hướng về phía mình gọi “nhị tiểu thư”. Không còn cách nào khác, cái vị
nhị thúc kinh thành kia vì không thể làm trưởng tử nên vẫn canh cánh
trong lòng.

Nha đầu này tên Xương Hóa, quen theo Lục Vân, là một người đã thấy nhiều sự đời:

– Là người rất có thể diện, thị nữ nhà mẹ đẻ của kế phu nhân –
Úc ma ma, còn có một Tiết ma ma nghe nói là từ trong cung ra. Đại tiểu
thư nhìn một chút là biết, điệu bộ thật lớn.

Nàng ta vừa nói vừa cười hầu hạ A Trì tiến vào.

A Trì vừa vào cửa, liền bị một người phụ nữ trung niên trắng
trẻo mập mạp đeo đầy vàng bạc nắm lấy tay nàng, tấm tắc khen ngợi:

– Thật là một cô nương xinh đẹp! Lão nô trước giờ cũng coi như
thấy nhiều hiểu rộng, nhưng người xinh đẹp thế này là lần đầu tiên gặp
đó!

A Trì mặt hơi mỉm cười, âm thầm dùng sức, lặng lẽ thoát khỏi tay người phụ nữ trắng mập này. Người phụ nữ trắng mập thấy nàng cười khẽ,
nhưng lực tay mạnh như vậy, ánh mắt lại băng lãnh vô tình thì lấy làm
kinh hãi, vô thức nới lỏng tay, để A Trì thong thả ung dung bước qua
người bà.

A Trì cung kính hành lễ vấn an Lục Vân, Lục Vân mỉm cười:

– Đại nha đầu, không cần đa lễ.

Bà lệnh cho thị nữ đem một cái ghế dựa mân côi xinh xắn cho A
Trì. A Trì cười nói đa tạ, dáng vẻ duyên dáng ngồi xuống, cử chỉ tự
nhiên, lưu loát như nước chảy mây trôi, không thể soi mói.

Người phụ nữ trung niên cao lớn trắng mập này đúng là Úc ma ma – thị nữ nhà mẹ đẻ của Ân phu nhân, ở Từ phủ kinh thành trước nay luôn có mấy phần thể diện, ngay cả các thiếu gia, tiểu thư gặp bà cũng đều khen ma ma thế này ma ma thế nọ, rất cung kính. Hôm nay bỗng dưng lại bị
không nể mặt ở chỗ A Trì, trong lòng bà không thoải mái, liền nghiêm mặt ngồi lại trên ghế, sắc mặt giận dữ, không nói một lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.