Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 114: Mãi lo đến lúc cuối cùng


Đọc truyện Tố Hoa Ánh Nguyệt – Chương 114: Mãi lo đến lúc cuối cùng

Lúc Từ Tố Mẫn trở lại tiệc tắm ba ngày thì tinh thần hơi hoảng hốt. Nữ nhân không thể xuất đầu lộ diện, không thể nhập sĩ kinh thương (nhập sĩ: vào triều làm quan, kinh thương: ra mặt buôn bán), muốn có cuộc sống thoải mái, quan trọng nhất là mệnh tốt. Mình đã bị tổ mẫu và phụ thân đổi giờ sinh, cũng đổi đi mệnh tốt. Những vinh hoa phú quý, những yêu thương ngọt ngào vốn nên thuộc về mình, tất cả đều bị Từ Tố Hoa đoạt.

Tòa phủ đệ này hiện nay toàn bộ đều của nàng ta. Nếu tổ mẫu và phụ thân chưa từng đổi mệnh cho mình, nàng ta ở Nam Kinh xa xôi thì đâu tới lượt nàng ta. Cũng như nữ tử ra đời giờ Dần ngày mười tám tháng chín năm Gia Thành thứ mười tám mệnh tốt, mình sinh ra ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành, hẳn là gần quan được ban lộc mới đúng!

Tổ mẫu, phụ thân, ta bị các người hại chết rồi. Tiệc tắm ba ngày là tiệc rượu chay*, bụng rỗng uống vài ly rượu, Từ Tố Mẫn có chút choáng váng.

* Rượu không trải qua chưng cất, vị nhạt, thường dùng trong các chùa miếu để cúng thần Phật hoặc các nhà sư uống

May mà Từ nhị phu nhân luôn âm thầm để ý nàng ta, thấy tình hình không ổn thì bức ép kéo nàng ta đi. Từ Tố Mẫn say mắt lờ đờ nhìn bà, miệng chất vấn:

– Tại sao đổi giờ sinh cho con, tại sao đổi mệnh cho con? Những thứ này của Từ Tố Hoa, toàn bộ vốn đều là của con, bị các người đổi mất rồi!

Từ nhị phu nhân hồn vía lên mây, vội đưa tay che miệng nàng ta lại:

– Cô nãi nãi, lời này cũng nói lung tung được à?

Đổi giờ sinh, đây vốn là chuyện không thể lộ ra ngoài, con có thể đem ra nói à? Còn nói linh tinh gì mà toàn bộ của Tố Hoa vốn là của con, con và Từ Tố Hoa là đường tỷ muội, lời này lộ ra ngoài thì mất thể diện lắm.

Từ nhị phu nhân không dám ở lại Ngụy quốc công phủ lâu, bèn sai người đến chỗ ngồi thỉnh tội, tự mình dẫn Từ Tố Mẫn rời đi trước. Từ nhị phu nhân không dám trực tiếp đưa Từ Tố Mẫn về Định quốc công phủ, bèn đưa về đường Chính Dương Môn. Bất luận nói thế nào cũng phải đợi sau khi con bé tỉnh táo mới đưa về Vu gia. Bằng không, bộ dạng này của nó, cha mẹ chồng và trượng phu sao thích được.

Từ nhị phu nhân đích thân cầm chiếc khăn trắng nhúng vào nước nóng, thoa trán Từ Tố Mẫn:

– Mẫn nhi, mẹ lau cho con. Con mau tỉnh lại đi, nếu để mẹ chồng con thấy thì ra thể thống gì.

Từ Tố Mẫn dựa ở trên giường, mơ hồ nói:

– ………Không sợ! Tổ phụ là thủ phụ, không sợ!

Tổ phụ đã dưới một người trên vạn người rồi, ta còn ở cái nơi quỷ quái Vu gia kia kẹp đuôi làm người là chuyện gì chứ.

Thanh Dương nuôi nhi tử quái vật như vậy mà còn dám châm chọc ta, không có thiên lý, không có thiên lý mà. Suốt ngày âm trầm quái gở nói Vu gia vô hậu, hứ! Vu Thủ Đức còn tiểu cô nương hơn cả tiểu cô nương, hậu của Vu gia ở đâu ra? Ngươi nếu thật hiền tuệ, muốn lưu lại hậu duệ cho Vu gia thì không thể dựa vào Vu Thủ Đức, dựa vào phò mã gia còn may ra. Nạp thêm vài tiểu thiếp cho phò mã gia, Vu gia không phải có hậu rồi sao?

Từ Tố Mẫn lẩm bẩm tự nói, giọng nói hỗn loạn hầu như không nghe rõ. Từ nhị phu nhân nhíu mày, đút nàng uống canh giải rượu, rồi dỗ nàng nằm ngủ.

Cô nãi nãi đã xuất giá ở lại nhà mẹ đẻ lâu cũng không nên, Từ nhị phu nhân suy nghĩ thật lâu, nhìn đồng hồ Tây Dương treo trên cột nhà, liền cắn răng quyết định: “Nếu đến giờ Thân còn chưa tỉnh thì cho người đến Vu gia báo một tiếng”.

Giờ Mùi, Từ tam phu nhân hầu hạ Ân phu nhân trở lại.

– Mẫn nhi sao rồi?


Vừa gặp mặt, Ân phu nhân đã vội vàng hỏi. Con dâu thứ hai dẫn tôn nữ rời tiệc giữa chừng, nhất định là có chuyện không bình thường. Bằng không, bất kể thế nào cũng phải đợi sau khi tan tiệc rồi mới đi.

Ra ngoài làm khách, có người ở đến tàn tiệc, cũng có người chưa tàn tiệc đã về, nhưng hôm nay Từ gia là nhà mẹ đẻ của Ngụy quốc công phu nhân nên không thể rời đi trước. Chưa nói đến người khác, lão gia mà biết chắc chắn sẽ không vui. Từ khi Tố Hoa gả đến Trương gia, ông ấy rất xem trọng đích nữ chi lớn Tố Hoa này, nhắc tới Tố Hoa, nhắc tới Bình Bắc hầu phủ, Ngụy quốc công phủ, ông ấy thường mang dáng vẻ tươi cười.

Từ nhị phu nhân mỉm cười:

– Không sao.

Ân phu nhân định trách cứ: “Không sao mà con dẫn con bé rời tiệc giữa chừng!” nhưng nhớ tới bên cạnh còn một đứa con dâu làm người ta chán ghét đang đứng thì cau mày nói:

– Vợ lão tam không cần hầu hạ ta nữa, lui xuống đi.

Từ tam phu nhân cung kính đáp ứng, rất biết điều cáo lui, đi lo liệu việc nhà của mình.

Từ tam phu nhân hiện rất thỏa thuê đắc ý, bà quản lý Từ gia mưa gió không lọt, khiến mẹ chồng và các chị em dâu mở rộng tầm mắt. Trước đây Từ tam phu nhân luôn bất bình cho Tố Lan, Tố Phương của chi mình nhưng nay thì đã khác. Tố Lan, Tố Phương tuy không gả đi hiển hách, nhưng đều là người thận trọng thành thực, theo Từ tam phu nhân thấy thì tốt hơn đích chi đích nữ Từ Tố Mẫn cả trăm lần. Cha mẹ chồng yêu thương, trượng phu tôn trọng, tộc nhân hòa thuận, nữ tử không cần tranh tới đấu lui, được ăn ngon ngủ yên so với bất cứ gì khác đều tốt hơn.

Phiền não của Từ Tố Mẫn, Từ tam phu nhân rất thông cảm, không hề có ý chế giễu. Nhưng ngay cả lão gia phu nhân đều không có biện pháp thì người ngốc nghếch như bà có thể nghĩ ra diệu kế gì, có thể giúp được gì? Cho nên Từ tam phu nhân lặng thinh không đề cập tới, gặp phải chuyện có liên quan đến Từ Tố Mẫn, bà trốn được bao xa thì trốn.

Hôm nay, rất rõ ràng là Từ Tố Mẫn cáu kỉnh, khiến cho mẹ và tổ mẫu con bé hốt hoảng lo sợ, thời điểm thế này mau mau chuồn đi, khỏi phải dính líu.

Gả cho người như vậy thì sống thế nào. Từ tam phu nhân nhớ đến bộ dạng nữ tính của Vu Thủ Đức kia thì thương tiếc thay cho Từ Tố Mẫn.

Từ tam gia hiện nay ban ngày thường bận rộn không ở nhà, buổi tối mới có thể trở về, cùng Từ tam phu nhân tán gẫu việc nhà. Đêm nay Từ tam gia về rất trễ, Từ tam phu nhân không khỏi oán trách:

– Chàng làm gì thế, tối thui tối hù mới về nhà.

Từ tam gia đắc ý nói:

– Đi kiếm gia ghiệp cho nhi tử!

Ông lấy ra một xấp khế đất khoe khoang:

– Thấy không? Mấy ngàn mẫu đất, tất cả đều là nam nhân của nàng kiếm được đấy!

Từ tam phu nhân bị dọa:

– Nhiều như vậy ở đâu ra?


Có tiền là chuyện tốt, có đất là chuyện tốt nhưng nếu bỗng chốc có quá nhiều thì đúng là sợ hết hồn hết vía.

Từ tam gia mỉm cười nói:

– Đều là của người ta hiếu kính. Phu nhân, hiện nay phụ thân đang đắc thế, ta ngồi trong nhà không cần động đậy cũng có tiền thu vào túi. Những thứ này không phải ta lừa gạt, cũng không phải tốn tiền mua mà đều là hiếu kính đấy.

Từ tam phu nhân chưa bao giờ được thấy chuyện này, kinh hô:

– Mẹ của ta ơi. Phụ thân thăng quan, chúng ta được chỗ tốt lớn như vậy?!

Từ tam gia cười che miệng bà lại:

– Nhỏ tiếng chút. Sợ người ta không biết hay sao ấy. Ta nói với nàng rồi, những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía sau, nàng chờ hưởng phúc đi.

Từ tam phu nhân gật đầu lia lịa, rất nghe lời nhỏ giọng lại:

– Thảo nào ai nấy tranh nhau muốn làm quan, muốn thăng quan, chức quan này làm lớn thì chỗ tốt cũng thật nhiều!

Còn có người đưa khế đất tới cửa nữa chứ.

Từ tam gia biết thê tử của mình không quá khôn khéo nên cũng không nói tỉ mỉ với bà. Hiếu kính thì hiếu kính nhưng không phải là hiếu kính không công. Hoặc thăng quan, hoặc điều nhiệm, hoặc công danh, nói chung là phải thay người ta làm chút chuyện mới có thể thu tiền thu đất.

Từ tam phu nhân vui rạo rực đem một xấp khế đất hết nhìn lại nhìn, bĩu môi về phía chi thứ hai:

– Lần này, chúng ta mạnh hơn bọn họ! Nhiều đất vậy cơ mà.

Từ tam gia giận tái mặt, chậm rãi nói:

– Hắn hả, chỉ có nhiều hơn ta chứ không ít hơn đâu.

Hắn là đích tử, được cưng chiều, người đi cửa sau nịnh bợ, lấy lòng hắn nhiều vô số kể.

Từ tam phu nhân nhất thời cảm thấy rất không có ý nghĩa, nhà mình nhiều như vậy mà chi thứ hai còn nhiều hơn! Vẫn không sánh bằng chi thứ hai, không có tí sức lực nào.

Cha chồng vừa làm thủ phụ, Từ gia người người phát tài. Chả trách châm ngôn nói một người đắc đạo, gà chó lên trời, hẳn là sự thật. Từ tam phu nhân cẩn thận cất giữ khế đất, chán nản đi rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi.


Cha chồng à, ngài cứ làm thủ phụ lâu dài, làm trên ba mươi năm hai mươi năm, con cháu đời đời sẽ có cuộc sống phú quý! Từ tam phu nhân trong giấc mơ vẫn cầu nguyện.

Từ thủ phụ được mọi người Từ gia ký thác hy vọng lúc này ngay cả ngủ cũng không yên, đang bị Ân phu nhân khóc rống không thuận theo không buông tha:

– Lão gia biết ta khổ sở ra sao không? Con của Tố Hoa đã tắm ba ngày rồi, còn cuộc sống của Mẫn nhi thế nào? Cho dù ta từng có ý xấu nhưng Mẫn nhi là tôn nữ ruột của ông, ông nên làm chủ cho nó chứ.

Từ thủ phụ khẽ cau mày:

– Nàng muốn ta làm chủ thế nào?

Gả cũng gả rồi, bà muốn làm gì chứ.

Ân phu nhân hung ác:

– Hòa li! Hôn sự này vốn là Thanh Dương yêu cầu, chúng ta bị đánh trở tay không kịp nên mới chịu thiệt. Định quốc công phủ chỉ là cái thùng rỗng, tiểu tử Vu gia kia lại không thể nhân đạo (ý là không thể ấy ấy), không hòa li còn đợi gì nữa! Khi không làm lỡ dỡ cả đời Mẫn nhi!

Từ thủ phụ nghe không nổi nữa:

– Nói bừa! Hôn nhân đại sự há phải trò đùa? Gia đình như chúng ta, nữ tử chỉ có thể giống Tố Hoa hiền thục hiểu chuyện, làm vẻ vang cho nhà mẹ đẻ chứ đâu giống Tố Mẫn bôi nhọ nhà mẹ đẻ! Chuyện hòa li, đừng nhắc lại nữa.

Hòa li, bà muốn đắc tội chết với Thanh Dương à. Thanh Dương tuy không tốt đẹp gì nhưng dù sao cũng là trưởng công chúa hoàng thất, vô duyên vô cớ trêu chọc bà ta làm gì.

Ân phu nhân giận dỗi nói:

– Lão gia không cho phép Mẫn nhi hòa li, vậy thì buộc Định quốc công phủ cho nó nhận con thừa tự! Mẫn nhi dưới gối không con, không thể không suy sút.

Từ thủ phụ cũng không đồng ý:

– Thứ nhất, tông tự của Vu gia không tới phiên Từ gia quản; thứ hai, Tố Mẫn mới bao nhiêu chứ? Bà đã nghĩ tới chuyện này rồi!

Bà ngốc chết được, Vu Thủ Đức mà Tố Mẫn gả là thế tử Định quốc công phủ, hắn là người có thể tùy tiện nhận con thừa tự sao? Hắn nếu nhận con thừa tự thì tước vị quốc công làm sao đây, chẳng lẽ để con thừa tự tập tước à.

Bà chấp nhận, nhưng triều đình chưa chắc đã chấp nhận.

Ân phu nhân xưa nay luôn để ý dung mạo, tuy đã lớn tuổi nhưng y phục trang sức vẫn rất được chú ý. Bây giờ bà chảy cả nước mắt nước mũi, không hề cố kỵ hình tượng:

– Vậy, lão gia nói xem, Mẫn nhi làm sao bây giờ, Mẫn nhi làm sao bây giờ?

Thê tử thất thố như vậy, Từ thủ phụ không dám để bà lại bỏ đi, bèn nhẫn nại khuyên bà:

– Ta không phải nói với nàng rồi sao, phàm là nữ tử, sau khi thành thân nên lấy chuyện sinh con nối dõi là quan trọng nhất, những thứ khác đều là việc nhỏ không đáng kể.

Nghĩ cách để Tố Mẫn sinh một nhi tử, chẳng phải được rồi sao?


Tình yêu giữa vợ chồng, Tố Mẫn đã không còn hi vọng. Nghĩ cách để con bé sinh con nối dõi, sau đó thì trông coi nhi tử sống qua ngày.

Hết lần này tới lần khác, ông chỉ có một câu đó! Ân phu nhân trong lòng căm phẫn:

– Lão gia cũng quá thiên vị rồi, cùng là tôn nữ mà ông đối với Tố Hoa thì quan tâm chu đáo, đối với Mẫn nhi lại lạnh lùng hờ hững.

Công vụ bận bịu như vậy, ông còn đặc biệt dặn dò:

– Lễ tắm ba ngày ở Ngụy quốc công phủ không thể xem nhẹ, đây là thai đầu của Tố Hoa, nhà mẹ đẻ phải cho con bé thể diện.

Đối với Tố Mẫn thì hỏi cũng không hỏi một câu.

Từ thủ phụ chậm rãi nói:

– Công vụ muốn ta quản, con cháu muốn ta quản, bây giờ đến tôn nữ cũng muốn ta quản?

– …….

– Nếu chuyện khuê phòng của tôn nữ cũng muốn ta ra mặt thì phu nhân, nàng làm đương gia chủ mẫu có tác dụng gì?

“Bà làm đương gia chủ mẫu có tác dụng gì?” Ân phu nhân bị lãnh ý nồng đậm trong giọng nói của ông dọa sợ, nhất thời không nói ra lời.

Từ thủ phụ thấy trong mắt bà có ý sợ hãi, không còn điên cuồng nữa mới hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Từ thủ phụ ra ngoài đến thư phòng ở ngoại viện, đóng cửa khó chịu một mình. Ân thị luôn miệng oán trách ông thiên vị Tố Hoa nhưng không biết ánh mắt Tố Hoa nhìn ông trước nay luôn lạnh lẽo vô tình, chưa từng có chút ấm áp. Sau khi Tố Tâm chết, ngay cả Sâm nhi cũng trở nên xa lạ, đối với người phụ thân ruột thịt này, ánh mắt luôn né tránh, không chịu nhìn thẳng.

Sâm nhi, con trách phụ thân ư? Từ thủ phụ buồn bã.

Tố Tâm dù là thứ xuất, tầm thường nhưng cũng là tôn nữ ruột của ta, chẳng lẽ ta nhẫn tâm đưa con bé vào chỗ chết? Nhưng, nếu con bé không chết sẽ luôn nhắc nhở người đời về đoạn chuyện cũ kia, đoạn chuyện cũ không thể chịu nổi liên quan đến Nghiêm gia. Sâm nhi, Từ gia không thể chứa người này.

Từ thủ phụ đối với đích trưởng tử của mình vừa quan tâm vừa lo lắng. Sâm nhi, con chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá mức mềm lòng, không quyết đoán, e rằng không gánh vác nổi trọng trách gia nghiệp.

Từ thủ phụ tĩnh tâm lại, đem đại sự trong triều hôm nay chỉnh lí một lần.

– Mới ra đời ba ngày đã là thế tử?

Nhớ tới chuyện của Ngụy quốc công phủ, Từ thủ phụ mỉm cười. Tố Hoa là một đứa trẻ tốt có phúc, tằng ngoại tôn của Từ gia cũng là một đứa trẻ tốt có phúc.

Từ thủ phụ khẽ đọc tên tiểu hài tử:

– Trương Tự. Tằng ngoại tổ phụ vẫn chưa được gặp con, không biết tướng mạo con thế nào?

Trương Tự, tằng ngoại tôn của mình, tương lai sẽ là Ngụy quốc công, là rường cột nước nhà. Từ thủ phụ đứng dậy ra khỏi thư phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khẽ mỉm cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.