Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 110: Hễ mà sinh được con trai


Đọc truyện Tố Hoa Ánh Nguyệt – Chương 110: Hễ mà sinh được con trai

Qua một ngày, Trương Tịnh cũng dọn tới. Du Nhiên đang bận rộn, thấy ông thì ngạc nhiên:

– Chàng nỡ xa bé Đại à?

Bé Đại chính là sinh mệnh của tổ phụ nó, ngày nào cũng được tổ phụ bế hôn đến phát chán.

– Ta càng không nỡ xa A Du.

Vẻ mặt Trương Tịnh nghiêm túc, rõ ràng là lời sến súa nhưng ông lại nói vô cùng bình tĩnh, không có chút uyển chuyển nào.

Ca ca thật không hiểu phong tình! Du Nhiên liếc ông rồi tiếp tục bận rộn. Sinh con là việc trọng đại, trình độ y học thời đại này lại không quá tốt, thật sự phải nghĩ kỹ từng phân đoạn, chỗ nào cũng không thể xảy ra sự cố.

Trương Tịnh thay nữ sư điệt bất bình:

– Lần Vanh Vanh sinh bé Đại, nàng cũng không có để tâm như vậy.

Du Nhiên vẻ mặt cáu kỉnh:

– Vanh Vanh là người luyện võ, trong khi A Trì là nữ tử yểu điệu, một chút võ công cũng không có.

– Mại Mại thật không hiểu chuyện, cho hắn chọn bao nhiêu là thiên chi kiêu nữ võ lâm thế gia, vậy mà hắn cứ muốn cưới cô nương nhà quan văn.

Trương Tịnh tỏ vẻ bất mãn với tiểu nhi tử. Đều tại Mại Mại, cưới cô nương mảnh mai như A Trì, khiến mẫu thân con mệt chết. Nhìn xem, bà ấy lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu kìa.

– Ngươi mới không hiểu chuyện!

Cửa phòng mở ra, sư công tóc bạc thở hồng hộc đứng, râu bị thổi lên:

– A Mại rất hiểu chuyện, tiểu cô nương là cô nương nhà quan văn cũng rất tốt!

Du Nhiên vội che miệng cười trộm. A Trì là cháu dâu do sư công chọn, sư công rất coi trọng A Trì đấy, ca ca dám oán trách như vậy thì đợi chịu giáo huấn đi.

Trương Tịnh thành thực đứng dậy, cúi đầu nhận lỗi:

– Dạ, sư phụ, là đồ nhi không hiểu chuyện.

Sư công trừng ông thật lâu, dọa Trương Tịnh thở mạnh cũng không dám. Đến khi sư công vung tay áo bỏ đi, ông mới xem như được đại xá.

Trương Tịnh rất tủi thân ngồi cạnh Du Nhiên:

– Sư phụ thương đồ tôn, không thương đồ đệ.

Sư phụ thiệt là, con đùa với A Du mấy câu mà ngài cũng quản. Ngài nói đi, ngài đã lớn tuổi như vậy rồi, con dám chọc ngài giận sao? Ngài oan uổng lung tung cho con, con cũng đành chịu thôi.


Du Nhiên an ủi ông:

– Chuyện này có gì đâu. Đến khi tiểu Nhị được sinh ra, không chừng sư phụ chỉ thương tằng tôn tử thôi, lúc đó A Mại cũng phải tránh sang một bên, giống như ca ca bây giờ vậy.

Đúng, tiểu tử thúi A Mại này cũng có lúc thất sủng. Trương Tịnh trong lòng cân bằng lại.

Trương Tịnh tuy rất bất mãn tiểu nhi tử nhưng khi gặp mặt vẫn không hề có khúc mắc mà chỉ dạy hắn rất nhiều:

– Nên chơi nhiều, trò chuyện nhiều với cục cưng, theo phụng bồi mẹ cục cưng nhiều hơn. Không được khiến mẹ cục cưng lo lắng, tức giận, phải nhường nhịn con bé. Tâm trạng của mẹ cục cưng rất quan trọng, có biết không? Mẹ cục cưng vui vẻ, cục cưng mới vui vẻ.

Trương Mại vâng dạ gật đầu. Phụ thân là người từng trải, đương nhiên có kinh nghiệm, nghe lời ông ấy sẽ không mắc sai lầm. Sư công rất hài lòng, mỉm cười khích lệ:

– A Tịnh thật hiểu chuyện!

A Trì còn chưa có dấu hiệu sinh, phòng sinh ở Ngụy quốc công phủ đã được bố trí đâu vào đấy. Du Nhiên cân nhắc kỹ càng từng phân đoạn, nhất thiết không được xảy ra sơ sót nào.

Có phụ mẫu đại nhân chỉ huy trấn thủ, Trương Mại và A Trì quả thật nhẹ nhàng không ít. Đặc biệt là A Trì, chuyện gì cũng không cần quản, không cần lo, chỉ cần mỗi ngày ăn uống vui chơi, cộng thêm đi dạo hai vòng, cùng sư công và Đồng Đồng cười đùa vài câu, vô cùng thích ý.

Trương Mại về đến nhà, nhiệm vụ duy nhất chính là làm tốt việc dưỡng thai, chơi đùa với cục cưng trong bụng. Cục cưng đã hơn tám tháng, có lẽ hơi hiếu động, ở trong bụng mẹ bắt đầu luyện quyền cước. Cha cục cưng cũng không nhàn rỗi, cùng nó luyện, hai phụ tử chưa gặp mặt nhau thường chơi vui đến quên cả trời đất.

Du Nhiên chọn hai người phụ nữ khỏe mạnh vừa sinh con xong trong trang hộ của Ngụy quốc công phủ làm vú nuôi dự bị. Chọn vú nuôi rất không dễ dàng, Du Nhiên chọn tới chọn lui mấy lần mới chọn ra hai người sức khỏe tốt nhất, ngũ quan đoan chính, làm người phúc hậu thành thực không xảo trá. Nào ngờ sư công vừa thấy đã lắc mạnh đầu:

– Tướng mạo quá xấu, sẽ làm tiểu Nhị cũng xấu theo.

Du Nhiên là người hiểu rõ sư công, mỉm cười khuyên ông:

– Sư phụ, tiểu Nhị chỉ cần luyện võ thật tốt là được, có tuấn tú hay không thì đâu có liên quan gì.

Bà biết sư công chỉ một lòng nghĩ đến việc dạy dỗ ra một cao thủ tuyệt thế.

Sư công lườm bà:

– A Du, con biết chuyện tiếc nuối nhất trong đời sư phụ là gì không?

Du Nhiên ngẩn ngơ, không lẽ chuyện tiếc nuối nhất trong đời ngài có liên quan tới dung mạo?

Chuyện đắc ý nhất trong đời sư phụ chính là dạy dỗ ra một đệ tử như ca ca; nếu chuyện ông tiếc nuối nhất có liên quan tới dung mạo, chẳng phải là………..?

Du Nhiên nghiêm mặt.

Sư công ngửa mặt lên trời thở dài:


– Đệ tử đắc ý nhất của ta tướng mạo không đủ tuấn mỹ! A Tịnh nếu mạo tựa Phan An, nhan như Tống Ngọc, phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong thì con nói xem, cuộc đời này của sư phụ còn gì tiếc nuối nữa!

Du Nhiên dứt khoát phản đối:

– Ca ca rất đẹp! Ca ca là nam nhân đẹp nhất con từng thấy, sư phụ thật không có mắt nhìn, không biết thưởng thức vẻ đẹp độc đáo của chàng.

Sư công đáng thương mới ngửa mặt lên trời than thở thì trợn mắt há hốc mồm chốc lát, rồi ôm bụng cười phá lên, cười đến đau cả bụng. A Tịnh à, con thật có phúc, vợ con không chỉ thông minh xinh đẹp mà còn thích con đến vậy! Con là nam nhân đẹp nhất, cười chết lão nhân gia ta. Con là đệ nhất cao thủ đương thời thì không sai, nhưng nam nhân đẹp nhất thì quả thật không chút dính líu gì với con đâu.

Nhìn lão gia tử cười không ngừng, Du Nhiên im lặng. Sư phụ vốn không phải thuộc đảng ngoại hình có được không, đều tại phụ thân ảnh hưởng. Phụ thân không cho phép ngoại tôn xấu xí, lúc nào cũng chú ý tới hình tượng, ngày rộng tháng dài, sư phụ cũng………

Khi gặp A Trì, Du Nhiên dùng ánh mắt thương hại nhìn cái bụng nhô lên của nàng. Tiểu Nhị đáng thương, còn chưa ra đời đã bị gửi gắm hi vọng nhiều như vậy! Được người ta xem trọng là phải trả giá thật nhiều đấy, nhóc à.

Hai vú nuôi vẫn để lại như cũ. Chủ yếu là A Trì tuyên bố, nàng muốn tự mình cho con bú, giữ lại vú nuôi chỉ để phòng hờ cho tình huống khẩn cấp mà thôi. Sư công nghe vậy rất mừng rỡ, tiểu cô nương tự mình nuôi tiểu Nhị, quá tốt rồi!

Đầu tháng năm, Du Nhiên bảo Trương Mại đón Lục Vân qua, kiểm tra lại trong trong ngoài ngoài xem còn có chỗ nào bà chưa nghĩ tới hay không. Lục Vân vô cùng cảm động:

– Phu nhân nghĩ thật sự rất chu đáo.

A Trì có mẹ chồng như vậy, đúng là phúc đã tu luyện từ kiếp trước.

Tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm xong, chỉ đợi hôm nào thời cơ chín muồi là nước chảy thành sông.

Bình Bắc hầu phủ thoáng chốc ít đi bốn người, Trương Kình và Phó Vanh rất không quen, thường bế bé Đại và dẫn theo ông ngoại bà ngoại cùng đến Ngụy quốc công phủ đoàn tụ. Bé Đại đã đi được vài bước, được người nhà vây quanh, nhìn chằm chằm, bé vững vàng bước đi một bước, lại một bước, vô cùng đắc ý.

Sư công cười hì hì:

– Đợi bé Đại biết đi thì sẽ thuộc về ta. Võ công là phải luyện từ nhỏ.

Ông ngoại phản đối:

– Bé Đại trước ba tuổi đều do ta quản. Sau ba tuổi, trừ luyện võ ra, còn lại cũng do ta quản.

Luyện võ thì sao chứ, cũng phải ba tuổi mới bắt đầu được, luyện quá sớm sẽ gây hại cho hài tử.

Sư công cả giận nói:

– Đánh nhau một trận này!

Ai đánh thắng, người đó định đoạt.


Ông ngoại cười nói:

– Ông biết rõ ta không biết đánh nhau, con rể đánh thay ta, có được không?

Trương Tịnh thần sắc bình tĩnh:

– Con là tổ phụ, bé Đại do con quản.

A Kình, A Mại và Đồng Đồng lúc nhỏ không phải sư phụ cướp thì là nhạc phụ đoạt, bây giờ con làm tổ phụ rồi, cũng nên tới lượt con chứ.

– Vậy chúng ta làm sao đây?

Sư công và ông ngoại đồng thanh, ánh mắt sắc như dao đồng loạt bắn về phía Trương Tịnh.

Trương Tịnh trước nay luôn hiếu thuận sư phụ, nghe lời nhạc phụ, thật sự chống đỡ không được ánh mắt vừa lên án vừa khiển trách của hai lão nhân gia, lập tức bại trận:

– Như vậy, buổi sáng sư phụ quản, buổi trưa nhạc phụ quản, buổi tối con quản.

Du Nhiên và các con bên cạnh đều rất buồn cười. Nhất là Trương Mại, hắn đỡ A Trì từ từ bước đi:

– Thai phụ nên mỉm cười, chứ không phải cười hết sức như vậy.

Cười đến đau bụng thì sao tốt được.

Trương Mại tính toán:

– Chúng ta đừng để ý tới họ. Sư công và ông ngoại giành bé Đại như vậy, tiểu Nhị thương xót huynh đệ, không chừng sẽ bị dọa không dám sinh ra nữa.

A Trì nâng bụng to, cười khẽ.

A Trì đang đi, sắc mặt bỗng thay đổi:

– Trọng Khải, ta đau bụng.

Hình như là loại đau quặn bụng mà nàng trước đây chưa từng bị. Tuy chưa có kinh nghiệm sinh con nhưng dựa vào trực giác, nàng cũng biết có gì đó không đúng. Vả lại, nếu tính ngày thì đúng là mấy ngày này.

Cha cục cưng vốn bình tĩnh ngay lập tức tim đập thình thịch, nhẹ nhàng hỏi:

– Chúng ta đến phòng sinh, nhé?

Hắn huýt gió gọi thị nữ, dặn bọn họ mau đi bẩm báo phu nhân.

Du Nhiên bỏ mặc mọi thứ, nhanh chóng chiếu cố A Trì. Trương Tịnh bình tĩnh sai người:

– Cưỡi khoái mã, nhanh chóng đến ôn tuyền thôn trang đón thân gia phu nhân.

Đồng Đồng theo cạnh Du Nhiên ân cần nói:


– Con theo giúp mẹ nhé, được không?

Du Nhiên thông cảm vỗ vỗ nàng:

– Nữ nhi, ở đó kêu la máu chảy nhất định sẽ dọa con đang nằm mơ cũng giật mình tỉnh dậy đấy.

Trương Đồng ngây ngốc, nhanh như chớp chạy về bên cạnh sư công.

A Trì được đưa vào phòng sinh, bà đỡ, đại phu đều đã được mời đến ở trong phủ từ lâu, lúc này đều chạy tới. Bà đỡ nhanh chóng đuổi Trương Mại ra ngoài, xem xét giúp A Trì rồi cười nói:

– Đừng vội, còn sớm mà.

A Trì đã đau đến xuất mồ hôi trán, nức nở muốn khóc. Du Nhiên ngồi cạnh nàng kể chuyện cười:

– Trước đây có một thai phụ tuổi vừa mười chín, thời vận rất kém, cục cưng nhân lúc trượng phu không có nhà đòi ra ngoài. Thai phụ đó liền thương lượng với cục cưng ‘Con à, cha con vẫn chưa về, ngoan, đợi nhé’, nào ngờ tính tình cục cưng rất bướng bỉnh, căn bản không hề đếm xỉa tới nàng ấy.

A Trì chảy nước mắt cười:

– Thương lượng không thành nhỉ.

Trượng phu của thai phụ này không có nhà, mình so với nàng ấy tốt hơn nhiều, trượng phu đang canh giữ bên ngoài, mòn mỏi ngóng trông.

Du Nhiên không hề nhàn rỗi, hoặc cùng A Trì nói chuyện, phân tán sự chú ý của nàng, hoặc khuyến khích nàng ăn gì đó cho có thêm sức. A Trì trên giường sinh mồ hôi đầm đìa, đau đớn khó nhịn, Du Nhiên ngồi bên cạnh dần dần cũng mồ hôi ướt cả lưng áo. Du Nhiên đã từng trải qua đau đớn khi sinh nên quá hiểu cảm giác của A Trì lúc này.

Trương Mại đứng bên ngoài, hoang mang lo sợ như dân chạy nạn.

– Nhi tử, con giống hệt phụ thân năm đó vậy.

Trương Tịnh vỗ vỗ vai hắn, rất có cảm giác tri kỷ.

Lúc hoàng hôn, Lục Vân vội vội vàng vàng chạy tới. A Trì khóc lóc kể lể:

– Con đau muốn đụng đầu chết luôn ấy chứ.

Lục Vân dịu dàng vuốt ve nàng:

– Nữ nhi, năm đó khi mẹ sinh con cũng giống vậy. Ngoan, chịu đựng qua được là tốt thôi.

Bà ngoại hu hu khóc, ông ngoại đành phải đưa bà về phòng. Ông ngoại nhẹ nhàng dỗ dành bà:

– Sinh con quá dọa người, lúc A Du sinh thai đầu, suýt nữa đã dọa chết ta!

Sư công luôn cho rằng đứa bé trong bụng tiểu cô nương là tiểu A Mại, nhưng thời khắc này khi sắp chuyển dạ, ông lại thầm nhủ, lỡ như không cẩn thận sinh ra tiểu A Trì thì sao?

Sư công thấp thỏm bất an đợi cả đêm, mãi đến giờ Thìn sáng hôm sau, tiểu Nhị được mọi người của Bình Bắc hầu phủ và Ngụy quốc công phủ mỏi mắt mong chờ đã oa oa cất tiếng khóc chào đón thế giới này.

– Là bé trai, tiểu A Mại!

Sư công nhận được tin tức, vui vẻ nhào lộn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.