Đọc truyện Tố Hoa Ánh Nguyệt – Chương 105: Có người sung sướng thỏa thuê
Nghiêm Khánh bị buộc tội không phải mới lần một lần hai. Chẳng qua những người buộc tội hắn trước đây kết cục đều rất thảm. Có người trước tiên bị giáng chức đến nơi tái ngoại lạnh buốt, sau đó bị giết, cũng có người bị đưa cho Trấn phủ ti tra khảo, hành hạ, nhục hình đến chết cũng không phải là ít.
Nghiêm Khánh bị hạ ngục, do ba pháp ti hội thẩm. Trong khoảng thời gian ngắn, Hình bộ, Đô sát viện, Đại lý tự đều vô cùng bận rộn. Phụ tử Nghiêm gia quyền khuynh triều đình, án thẩm tra xử lí Nghiêm Khánh là đại sự được muôn người chú ý.
A Trì đang mang thai, Trương Mại tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của Trương Tịnh, phàm là chuyện gì không hay, không tốt đều không nói cho nàng nghe. Giam ngục, thẩm vấn, định tội, đấu đá, những thứ linh tinh này khi về Ngụy quốc công phủ, hắn tuyệt đối không đề cập tới.
Không chỉ bản thân không đề cập tới mà còn sợ đám người Từ Sâm lỡ miệng nên hắn đã dặn dò nhạc phụ nhạc mẫu. Từ Sâm và Lục Vân đều vui vẻ:
– Trọng Khải vừa tỉ mỉ vừa chu đáo, không nói cho A Trì biết là rất tốt rất tốt.
Trương Mại quản trời quản đất nhưng quản không được tiểu muội nhà mình. Lúc Trương Đồng theo sư công qua chơi đã thuận miệng nhắc tới:
– Nhị tẩu, Nghiêm Khánh ngồi tù, Nghiêm gia xem ra sắp chống đỡ không nổi rồi. Vị trí thủ phụ này, lệnh tổ phụ chính là hi vọng của mọi người.
Như vậy, A Trì mới biết tin thời sự trọng đại này. Khi hiểu rõ ràng mọi chuyện, A Trì cười đùa với Đồng Đồng giống như hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng hôm sau nàng sai Bội A đến Nghiêm gia một chuyến, tặng Từ Tố Tâm bốn loại rau quả tươi mới đang mùa vụ, bốn hộp bánh ngọt tinh xảo, bốn cuộn tơ lụa, bốn xấp the mỏng, ngoài ra còn có một hộp gấm.
Từ Tố Tâm tuy có vẻ hơi u sầu, nhưng cũng không có tâm sự lớn gì:
– Thay ta đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt bụng, vẫn còn nhớ đến ta. Ta ở Nghiêm gia rất tốt, lão phu nhân tuy đã qua đời nhưng phu nhân, nãi nãi đều đối với ta rất hòa nhã.
Bội A từ Nghiêm gia trở lại, ngoại trừ mang theo lời nhắn của Từ Tố Tâm còn mang về một đôi yếm nhỏ thêu hình cá nghịch lá sen, một đôi giày nhỏ khéo léo đáng yêu:
– Đây đều là ngũ cô nãi nãi tự tay làm.
Nhìn sản phẩm là biết từng đường kim mũi chỉ đều rất dụng tâm. A Trì cầm yếm nhỏ, giày nhỏ nhìn thật lâu, cục cưng, con còn có một dì nhỏ, một dì nhỏ vận mệnh đầy ngang trái.
Nội các thủ phụ họ Nghiêm hay họ Từ đối với bá tánh bình dân mà nói, không khác nhau mấy. Nhưng với Từ Tố Tâm thì hoàn toàn khác. Nội các thủ phụ họ Nghiêm, muội ấy còn có thể tiếp tục sống những ngày tuy không tốt đẹp gì mấy nhưng vẫn bình an. Một khi nội các thủ phụ đổi sang họ Từ, muội ấy ngay cả cuộc sống như vậy cũng không còn nữa, tương lai không biết ra sao.
Chẳng qua là, cuộc sống của Từ Tố Tâm trải qua như thế nào, Từ thứ phụ đâu để ở trong lòng. Từ thứ phụ muốn là danh, là lợi, là địa vị dưới một người trên vạn người, là quyền lực nói một không hai trong nội các và trong các quan văn. Một tôn nữ thứ xuất xoàng xĩnh không hề có chút ảnh hưởng nào với ông ấy.
Hiện tại, Từ thứ phụ hẳn là đang tâm tâm niệm niệm làm thế nào để xác định tội danh của Nghiêm Khánh, khiến phụ tử Nghiêm gia không còn cơ hội trở mình? Về phần Từ Tố Tâm tội nghiệp, đoán chừng ngay cả nghĩ ông ấy cũng chưa từng nghĩ tới.
Từ khi A Trì định ra hôn sự, Từ thứ phụ đối với nàng vẫn luôn là vẻ mặt ôn hòa, yêu quý có thêm. Mặc dù vậy, nhưng có lần đầu tiên gặp mặt không vui vẻ, có sự thương cảm với cảnh ngộ bi thảm của Từ Tố Tâm, từ đầu đến cuối A Trì đối với Từ thứ phụ không có tôn kính, không có hảo cảm, càng không có tình cảm ông cháu.
Buổi tối Trương Mại về nhà, A Trì lơ đãng hỏi:
– Ba pháp ti hội thẩm, thế trận lớn như vậy, thẩm ra cái gì rồi?
Đầu tiên là vạch tội hết vòng này đến vòng khác, kế đó là thẩm vấn theo cách thức tối cao, sấm to hẳn mưa cũng không nhỏ.
Trương Mại cau mày:
– Là ai nói với nàng? Mấy chuyện xấu xí không nên để nàng biết.
A Trì bật cười:
– Cục cưng khi sinh ra, tất cả ngọt bùi cay đắng trong cuộc đời đều phải nếm trải, nghe mấy cái này cũng không sao.
Nó không phải sống trên mặt trăng, không cần không biết đến khói lửa nhân gian như vậy.
Trương Mại ở trong phòng xoay hai vòng, hận không thể lập tức ra cửa phi ngựa chạy đến xin ý kiến Trương Tịnh và Du Nhiên: Chuyện thế này thì để mẹ cục cưng biết mới tốt hay không để mẹ cục cưng biết mới tốt? Tiếc rằng bây giờ là đêm khuya nên hắn chỉ nghĩ mà thôi. Nếu thật chút chuyện nhỏ này cũng chạy đi hỏi, chưa nói tới người khác, Đồng Đồng không phải sẽ chê cười chết sao.
Xoay vòng xong, Trương Mại ngồi đối diện A Trì báo cáo:
– Hình bộ thượng thư Kỷ Tân là quan viên do tổ phụ cất nhắc, làm người cương trực công chính. Tả đô ngự sử Tống Kỳ từng bị Nghiêm thủ phụ lăng mạ rời kinh, năm ngoái mới được tổ phụ triệu về. Đại lý tự khanh Tô Minh càng khỏi phải nói, là môn sinh của tổ phụ, nghe tổ phụ sai đâu đánh đó.
– …….
– Ba pháp ti đồng tâm muốn định ra một tội danh lợi hại lật đổ phụ tử Nghiêm gia. Phụ tử Nghiêm gia không phải từng hại chết Thẩm Kinh Lịch và Dương Lang Trung sao? Gần đây các sĩ tử lên tiếng bất bình vì Thẩm Kinh Lịch và Dương Lang Trung khắp kinh thành, nghe nói ba pháp ti muốn đem tội danh này xếp lên đầu.
A Trì lắc đầu:
– Không đâu. Hoàng đế không phải sĩ tử, Thẩm Kinh Lịch, Dương Lang Trung trong suy nghĩ của ông ấy tính là gì chứ? Không có chút phân lượng nào. Xếp tội danh như vậy chủ yếu là định che chở cho Nghiêm Khánh hay sao.
Trương Mại tỏ vẻ tán thành:
– Âm mưu mà. Muốn lật đổ phụ tử Nghiêm gia thì nên xác định một tội danh lợi hại. Hãm hại trung lương, trong thoại bản nghe có vẻ cực kỳ đáng hận chứ trước mặt Hoàng đế thì chả đau chả ngứa.
Thấy A Trì còn muốn hỏi tiếp, Trương Mại vội ngăn cản:
– Mẹ cục cưng, chúng ta đừng phí tâm vào chuyện này nữa, được không? Ngoan, đợi ta đem quyển chuyện xưa tới, chọn một câu chuyện nhẹ nhàng tinh nghịch kể cho cục cưng nghe, mẹ cục cưng cũng nghe luôn.
– Được.
A Trì cười đáp ứng. Đợi Trương Mại cầm mấy quyển chuyện xưa tới, A Trì chọn một quyển có tranh vẽ ba chú heo trắng nhỏ:
– Ba chú heo con thật đáng yêu, kể quyển này đi.
A Trì nửa nằm trên giường, Trương Mại ngồi bên cạnh, cánh tay vòng quanh người nàng, kể chuyện xưa sinh động như thật. A Trì nghe rất thỏa mãn, Trương Mại trong lòng nhủ thầm: “Đồng Đồng cứ nhớ đến lừa nhỏ, A Trì thích heo nhỏ, thế này là không xong rồi. Ngày mai mình sẽ nói lý với mẹ, sách kể chuyện xưa phải viết lại, vẽ lại lần nữa, phải trang nhã thanh cao mới có thể xứng với tiểu Nhị nhà ta.”
Dỗ mẹ cục cưng ngủ rồi, cha cục cưng tính toán một lúc lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi. Trưa hôm sau quả nhiên hắn trịnh trọng chạy đến Bình Bắc hầu phủ kháng nghị:
– Mẹ, cho cục cưng xem heo con, lừa con thật bất nhã.
Du Nhiên mừng rỡ:
– Tình cảm quan tâm che chở của Mại Mại dành cho thế hệ sau rất chân thành, mãnh liệt, cực kỳ cảm động.
Trương Tịnh và ông ngoại, Đồng Đồng đều tới tham gia náo nhiệt, lập tức quyết định Du Nhiên phụ trách viết, ông ngoại, Đồng Đồng phụ trách vẽ, sư công phụ trách nêu ý kiến, suy nghĩ điểm mấu chốt.
Trương Tịnh cũng không nhàn rỗi, sau khi chỉnh sửa, bản cuối cùng sẽ do ông xét duyệt. Trương Tịnh lý lẽ hùng hồn:
– Ta là tổ phụ!
Tổ phụ là chủ nhân trong nhà, đại sự như tôn tử tiếp thu cách dưỡng thai đương nhiên phải do tổ phụ quản.
Trương Kình cười nói:
– Phụ thân, mẫu thân, bộ này là tài học của con đấy, mọi người lại muốn bỏ đi làm lại sao.
Kể chuyện xưa dễ lắm à, tốn bao nhiêu là sức lực. Vốn tưởng rằng về sau sẽ bớt việc, nào ngờ phải làm lại lần nữa.
Du Nhiên thiện ý nhắc nhở:
– Kình Kình, tiểu Nhị vô cùng có khả năng thông minh hơn bé Đại. Tiểu Nhị không chỉ nghe chuyện xưa còn thường xuyên nghe âm nhạc. Mại Mại sáng tác “cục cưng khúc” riêng cho nó, thường xuyên gảy cho nó nghe nữa.
Tiểu Nhị thông minh hơn bé Đại? Sư công thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài. Tốt tốt, thông minh tốt, hài tử thông minh không cần người khác phí công, nghe một hiểu mười, thấu hiểu đạo lý, tự thành một phái riêng.
Thật hay giả? Trương Kình nghi ngờ nhìn về phía Du Nhiên, Du Nhiên cực kỳ khẳng định gật đầu.
Trương Kình không cam lòng rơi lại phía sau, cùng Phó Vanh thương lượng:
– Vanh Vanh, hài tử sau của chúng ta cũng nghe âm nhạc. Sư ca không biết đàn, mời người về đánh đàn là được. Sớm chuẩn bị trước để sau này không bị lỡ.
Phó Vanh vừa dịu dàng đáp ứng, vừa hiếu kỳ hỏi:
– Tại sao A Mại biết mà sư ca không biết?
Hai huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, A Mại học đàn, tại sao sư ca không học đàn?
Trương Kình nhớ tới chuyện cũ thì hơi cảm thấy buồn cười:
– Bởi vì hôn sự của hai ta đã được định từ lâu. Sư muội, năm đó ông ngoại dụ dỗ A Mại theo ông học đàn, nàng đoán xem thế nào? Ông ngoại nói, tiểu cô nương xinh đẹp đều tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa nên muốn cưới vợ đẹp thì không biết đánh đàn là không được, ông còn lấy Tư Mã Tương Như ra làm ví dụ.
Phó Vanh vốn đang ôm bé Đại trêu đùa, nghe vậy thì đặt bé Đại xuống giường, ôm bụng cười phá lên. A Mại à, hóa ra đệ lúc nhỏ là bị ông ngoại dụ dỗ lừa gạt khổ luyện cầm nghệ như vậy, A Mại đáng thương.
Trương Kình ngồi xuống bên giường, miệng khe khẽ huýt sáo, vẻ mặt tươi cười cưng chiều, chọc bé Đại chơi đùa. Thấy Phó Vanh càng cười càng dữ dội, cười đến không thể ngưng thì ai oán nói:
– Có gì buồn cười đâu.
Hắn vừa ai oán vừa đưa tay xoa bụng giúp thê tử.
Đôi mắt đen nhánh của bé Đại đưa qua đưa lại, nhìn cha, lại nhìn mẹ, toét miệng nhỏ nhắn cười khúc khích. Nụ cười của hài tử vô cùng trong sáng, đơn thuần, tâm tình của người lớn cũng theo đó mà được thanh lọc. Trương Kình nhìn bé Đại, tâm mềm như nước.
Năm nay, Từ phủ đường Chính Dương Môn từ khi vừa bắt đầu tháng chạp liền có người lục tục đưa quà Tết đến. Từ tam phu nhân hiện đang chủ trì việc nhà, danh mục quà tặng phong phú hết tờ này đến tờ khác khiến bà nhìn hoa cả mắt. Bà thấp thỏm bất an hỏi Từ tam gia:
– Nhiều như vậy, dám nhận hay không đây?
Từ tam gia cũng không có chủ kiến gì, chỉ biết cầm đi xin ý kiến Từ thứ phụ. Từ thứ phụ biết tuy hai phu thê họ vụng về nhưng sẽ không tự chủ trương, cũng sẽ không có tâm địa ác độc gì nên kiên nhẫn nói rõ từng cái với Từ tam gia:
– Người này là tri phủ Kim Hoa do vi phụ đề bạt, xứ Kim Hoa màu mỡ, triển vọng lớn, đương nhiên phải hiếu kính một chút, cứ nhận lấy là được; người này đỗ cùng năm với vi phụ, hiện đã trí sĩ nhưng con cháu còn trong quan trường, mong được chở che………….
Từ gia từ sau khi Từ Tố Mẫn náo loạn, Từ thứ phụ biết nội tình năm đó thì dần đem việc nhà giao cho vợ chồng Từ tam gia quản lý, không cho phép Ân phu nhân và Từ nhị phu nhân nhúng tay. Hai mẹ chồng nàng dâu Ân phu nhân hận nghiến răng, tiếc rằng Từ thứ phụ chủ ý đã quyết, bọn họ không cách nào thay đổi được.
Hễ Ân phu nhân nói chút gì thì Từ thứ phụ lại không mặn không nhạt bỏ một câu:
– Phu nhân, sổ tơ vàng thế nào?
Ân phu nhân nghẹn họng, không phản bác được. Bà khi đó muốn mưu hại Tố Hoa, đích tôn nữ ruột thịt của Từ thứ phụ, chuyện này nếu phơi bày ra, nói đến rách trời cũng là bà vô lý.
Từ nhị phu nhân nếu thúc giục Từ nhị gia đòi chia quản lý việc nhà, Từ thứ phụ sẽ nhẹ lời nhắc nhở:
– Mẫn nhi đến nay dưới gối vẫn không con, lão nhị cái khác đừng để ý mà nên nghĩ cho Mẫn nhi nhiều hơn đi.
Từ thứ phụ thật sự cũng muốn giúp Từ Tố Mẫn, nhưng đây là chuyện riêng tư trong khuê các, ông xen vào cũng thật hơi lúng túng. Nếu là Từ nhị phu nhân ra mặt chủ trương sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Từ nhị phu nhân nghĩ tới tình cảnh bi thảm của ái nữ thì nước mắt như mưa. Đây là sao chứ, trộm gà không được còn mất nắm gạo, không đoạt được trượng phu của Tố Hoa mà còn góp thêm cả đời của Tố Mẫn.
Từ nhị phu nhân cũng từng nghĩ qua không ít biện pháp, tiếc rằng con người Vu Thủ Đức cứ như tiểu cô nương vậy, thấy nam tử khí khái hiên ngang thì si mê, thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp thì chán ghét, thật sự khó hạ thủ.
Hạ dược có lẽ là được nhưng Từ Tố Mẫn tâm cao khí ngạo khinh thường ngó tới. Từ nhị phu nhân lo nghĩ, tóc bạc nhiều thêm mấy sợi mà chẳng có chút tiến triển nào, ngược lại còn khiến cho Từ Tố Mẫn khóc mấy lần.
Tình huống chi thứ hai như vậy, trong lòng Từ nhị phu nhân đương nhiên rất tức giận. Thường ngày nếu cùng Lục Vân và Từ tam phu nhân gặp mặt, bà đều ngoài cười trong không cười, vô cùng miễn cưỡng.
Hôm đó Lục Vân theo lệ đến đường Chính Dương Môn thỉnh an, trùng hợp gặp được Từ Tố Tâm. Từ Tố Tâm cả người khoác áo lông chồn, vẻ mặt hơi sợ hãi:
– Có thể cho con cầu kiến tổ phụ hay không, Tố Tâm có chuyện muốn cầu.
Từ nhị phu nhân lạnh lùng cự tuyệt:
– Thân phận này của ngươi hẳn là nên sống trong tiểu viện của mình đừng ra ngoài mới phải. Chuyện xuất đầu lộ diện không tới lượt ngươi.
Một tiểu thiếp của Nghiêm gia công khai đến Từ gia cầu tình như vậy còn ra thể thống gì.
Ân phu nhân giả vờ không nghe thấy, một chữ cũng không nói. Lục Vân còn chưa kịp mở miệng, Từ tam phu nhân tức giận nói:
– Tôn nữ cầu kiến tổ phụ có gì không được?
Bà sai nha đầu của mình:
– Đi truyền lời, nhanh đi.
Nha đầu khuỵu gối vâng lời rời đi.
Từ nhị phu nhân cười lạnh hai tiếng:
– Tam phu nhân thế này là muốn gây sự với ta hay muốn cản trở lão gia? Ngũ nha đầu nhất định là tới để cầu tình cho Nghiêm gia, lúc này nơi này, chẳng lẽ lão gia sẽ giúp Nghiêm gia?
Từ tam phu nhân quản gia đã lâu, tự có khí thế:
– Ta cái khác không biết, chỉ biết máu mủ tình thâm! Thân tôn nữ dù sao cũng là thân tôn nữ, dù nó gả cho ai cũng là thân tôn nữ!
Ân phu nhân liếc một ánh mắt qua, Từ nhị phu nhân nén giận, ngậm miệng lại. Tình thế đã rõ ràng, Từ gia và Nghiêm gia như nước với lửa, trước mắt là cơ hội thật tốt để lật đổ Nghiêm gia, chẳng lẽ lại bỏ qua? Từ Tố Tâm tới đây cầu tình, chỉ có thể nếm mùi thất bại. Vợ lão tam là kẻ ngu mặc kệ mọi thứ giúp đỡ Tố Tâm cũng sẽ nếm mùi thất bại mà thôi.
Chẳng lẽ cứ để vợ một thứ tử tổng quản gia? Dù sao cũng phải tìm cách phá nàng ta, đoạt lại quyền lợi. Đúng lúc trước mắt vợ lão tam hiếu thắng ra mặt, chúng ta cái gì cũng không cần làm, xem nàng ta gặp xúi quẩy là được rồi.