Đọc truyện Tố Hoa Ánh Nguyệt – Chương 101: Những người cô độc sống
Sư công vui như vậy, không phải là chê cười mình chứ? Trương Đồng bỗng nhiên có chút chột dạ, không dám hỏi tới mà cúi đầu im lặng.
Sư công thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ, hai mắt long lanh, khóe môi chứa ý cười như có như không thì lắc đầu. Xem ra A Đồng sẽ bị tiểu tử Chung gia kia đoạt đi rồi, đáng tiếc, đáng tiếc. Tiểu tử Chung gia kia đẹp thì đẹp nhưng không có thiên phú luyện võ gì, tư chất cực kỳ bình thường.
Hai ông cháu chậm rãi quay về Bình Bắc hầu phủ.
Theo thói quen mấy năm nay của ông ngoại bà ngoại, vào giữa hè họ sẽ đến Tây Sơn nghỉ mát. Du Nhiên đã chuẩn bị hành trang cho họ từ lâu, ông ngoại nhẹ nhàng nói:
– Không cần, năm nay không đi.
Bà ngoại vội phụ họa:
– Không đi.
Tốt, không ngờ vì trông coi ngoại tôn nữ mà ngay cả cái nóng cũng không tránh. Du Nhiên mỉm cười đáp ứng:
– Được, không đi.
Bà bắt đầu suy nghĩ tìm cách cho ông ngoại bà ngoại giữa hè này không quá khó chịu. Ông ngoại không thích dùng băng nên phải dùng phương pháp khác để hạ nhiệt.
– Phụ thân thích đình nào trong phủ nhất? Con đổi thành thủy đình cho người.
Du Nhiên trù tính. Biện pháp tránh nắng tốt ở thời đại này không ít, trong cung có lương điện, nhà các quan lại thì có thủy đình.
Thủy đình là đem nước lạnh chuyển vào thùng dự trữ trên nóc đình, sau đó để nước chảy xuống bốn phía mái hiên, tạo thành rèm nước. Khi thời tiết nóng, ngồi trong thủy đình, nước chảy bốn phía mái hiên, hơi nước phả vào mặt rất mát mẻ.
Ông ngoại thấy nữ nhi bảo bối vì mình mà bận trước bận sau thì vui vẻ:
– Không cần thủy đình gì hết, phụ thân không nóng.
Khuê nữ của ta phải quản lý cả phủ đệ lớn như thế, còn phải chăm sóc vợ A Kình mang thai, mình làm cha không thể gây thêm phiền phức cho con được. Tâm tĩnh tự nhiên sẽ mát mẻ thôi.
Bà ngoại mỉm cười xòe chiếc quạt có bức tranh thanh nhã:
– A Du đừng bận tâm. Phụ thân con nếu thấy nóng, ta quạt cho ông ấy là được.
Bà ngoại mới quạt hai cái, ông ngoại đã cảm khái:
– Khắp phòng mát mẻ khác nào gió thu.
Thật buồn nôn! Du Nhiên không nghe nổi nữa, tránh đi.
Buổi tối về phòng bà lơ đãng nói với Trương Tịnh:
– Cha mẹ năm nay không đi tránh nóng mà ở nhà.
Trương Tịnh rất tán thành:
– Như vậy mới tốt, người một nhà nên thân thiết ở với nhau. A Du, cha mẹ nếu đi La Hồ sơn trang, ta cứ cảm thấy hai người họ lẻ loi trơ trọi, không yên tâm.
Hai người họ lẻ loi trơ trọi? Du Nhiên nhớ tới “khắp phòng mát mẻ khác nào gió thu” thì cảm thấy Trương Tịnh không thật sự hiểu nhạc phụ nhạc mẫu của mình rồi.
Văn nhân biểu đạt tình cảm như vậy, còn võ sĩ thì sao? Du Nhiên chợt nổi lên ý trêu đùa, xòe một chiếc quạt giấy xinh đẹp ra, săn sóc quạt cho Trương Tịnh hai cái:
– Ca ca nóng không, ta quạt cho chàng.
Trong phòng đặt một dãy chậu băng, làm sao nóng được.
Trương Tịnh thấp giọng nói:
– Vốn là không nóng, nhưng A Du quạt hai cái, ca ca liền cực kỳ nóng.
Ông chỉ chỉ ngực, lại chỉ chỉ giữa hai chân:
– Tim nóng, nó cũng nóng.
Sắc quỷ! Du Nhiên để quạt xuống, oán hận đánh ông một trận.
Giữa hè, thời gian Trương Mại và A Trì về Bình Bắc hầu phủ ít dần, thời gian ở lại Ngụy quốc công phủ nhiều hơn.
– Nhị tẩu vừa đến mùa hè là lười ra cửa. Mẹ, đến mùa thu tẩu ấy sẽ thường xuyên trở lại thôi.
Trương Đồng rất hiểu A Trì.
– Hử?
Du Nhiên nhìn nữ nhi, ánh mắt rõ ràng không tin. Trương Đồng cười hì hì:
– Thật mà, nhị tẩu lúc ở Nam Kinh chính là như vậy. Thân gia bá mẫu còn từng chê cười tẩu ấy mùa hè bất động, mùa thu hoạt bát kìa.
Du Nhiên mỉm cười. A Trì tuy được cưng chiều từ bé nhưng rất hiểu chuyện, rất biết quan sát. Con bé ở nhà mẹ đẻ có thể tùy hứng nhưng đến nhà chồng thì sẽ không. Nhất định có nguyên nhân khác.
Hôm ấy Du Nhiên theo sư công và Trương Đồng cùng đi Ngụy quốc công phủ, đúng lúc đến trước cửa thì xe ngựa của Lục Vân cũng vừa đến. Du Nhiên và Lục Vân hai bà thông gia gặp nhau, tươi cười chào hỏi, cùng nhau đi vào. Sư công không thích loại trường hợp này, bèn dắt theo Trương Đồng, hai ông cháu hưng phấn vào vườn hái lá sen, bắt cá.
Du Nhiên và Lục Vân đi thẳng qua cửa thùy hoa, tiến vào Gia Vinh Đường, A Trì mới vội vã mang người ra đón. Lục Vân thấy nàng khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng mới tỉnh ngủ thì hơi oán trách: khuê nữ, tuy ở riêng một mình nhưng con là quốc công phu nhân, là đương gia chủ mẫu, không thể lười biếng như thế được.
Lục Vân áy náy nhìn Du Nhiên, thấy Du Nhiên mỉm cười, sắc mặt không thay đổi thì trong lòng hơi an tâm. Sau khi vào phòng, ngồi xuống theo thứ tự, Lục Vân mỉm cười nói:
– Hai vợ chồng son ở đây một mình, phụ mẫu trong lòng lo lắng cho nên mới thường ghé qua xem một chút.
A Trì ngượng đỏ mặt, lúng túng nói:
– Nên là tụi con thường qua thăm trưởng bối………..
Lúc mới thành thân, thật sự là mình và Trọng Khải thường đi Bình Bắc hầu phủ và đường Đăng Thị Khẩu. Tháng này thời tiết vừa nóng lên, mình lại lười, hai người đều ở nhà.
Du Nhiên mỉm cười vẫy tay, gọi A Trì đến bên cạnh mình:
– Con ngoan, gần đây có phải thường mệt chỉ muốn ngủ không?
A Trì đỏ đến sau tai:
– Vừa vào hè thì ngủ đặc biệt nhiều.
Không chỉ buổi tối ngủ mà ban ngày cũng ngủ.
Lục Vân ban đầu hơi xấu hổ, sau đó Du Nhiên đưa mắt ra hiệu, Lục Vân mới từ từ hiểu ra, rất ngạc nhiên mừng rỡ, lẽ nào là……….? Bà nhìn kỹ lại nữ nhi bảo bối đang đỏ mặt, càng nhìn càng thấy giống.
Hai bà mẹ đều có tâm tư này, mỗi người một câu hỏi A Trì về sinh hoạt thường ngày. Du Nhiên xem như còn thong dong, Lục Vân thì vẻ mặt nôn nóng, giọng điệu sốt sắng_____cũng khó trách, chuyện này vốn là mẹ ruột càng để ý nhiều hơn.
A Trì thông minh cỡ nào, nhìn điệu bộ này thì có gì không hiểu, vội giải thích nói:
– Tụi con……….Tụi con cũng nghĩ đến rồi, đã mời đại phu xem qua.
Du Nhiên và Lục Vân trăm miệng một lời:
– Đại phu nói thế nào?
A Trì cảm thấy rất băn khoăn:
– Đại phu nói thời gian còn ngắn, nhìn chưa ra.
Có mang thai hay không phải qua ba mươi bốn mươi ngày hoặc bốn mươi năm mươi ngày mới có thể chẩn đoán được, bây giờ mới qua bao lâu đâu.
Du Nhiên và Lục Vân nhìn nhau, tâm linh tương thông: “Tuy không chắc chắn nhưng cũng chắc được tám, chín phần mười rồi.”
Hai vị mẫu thân chẳng những dặn dò vô số việc mà còn tính toán việc đưa tặng thuốc bổ, dược liệu và ma ma hiểu chuyện sinh nở đến, Du Nhiên đặc biệt thỉnh cầu Lục Vân:
– Tôi ấy mà, trong nhà còn có Vanh Vanh nữa, e là khó có thể chạy hai bên. Nếu tiện, xin phu nhân thường qua chăm sóc A Trì. Hài tử thông minh thì thông minh nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, thế nào cũng có chỗ không được chu toàn.
Lục Vân mừng vui khôn xiết, luôn miệng nói:
– Tiện, tiện mà!
Cùng Bình Bắc hầu phủ kết thông gia thật sự là kết đúng rồi. Trọng Khải thì khỏi phải nói, chỗ nào cũng tốt, càng hiếm thấy chính là có một mẹ chồng thấu tình đạt lý như vậy.
Du Nhiên nghĩ tới một chuyện thì khẽ ho một tiếng:
– Trước khi chưa xác định, đừng để sư công biết.
Sư công mong chờ tiểu A Mại đã lâu, đừng gạt ông ấy, vẫn nên đợi đại phu khẳng định sau khi chẩn đoán rồi nói cũng không muộn.
A Trì che miệng cười:
– Dạ, mẹ.
Quả nhiên, đợi sư công và Đồng Đồng thong thả quay lại, mọi người đều không hề nhắc tới, vẻ mặt như thường.
Lục Vân suy nghĩ một chút, về nhà tạm thời cũng không nói với Từ Sâm. Từ Sâm tươi cười hỏi han:
– A Trì có khỏe không? Sao cả tháng nay không về nhà?
Lục Vân mỉm cười:
– Chàng còn không biết nó sao, vừa tới mùa hè là không muốn ra khỏi cửa nữa.
– Con bé này.
Từ Sâm cười lắc đầu, trong mắt đầy cưng chiều và dung túng. Lục Vân nhịn rồi lại nhịn, rốt cục vẫn không nói ra. Vẫn nên đợi đi, đợi khi có tin chính xác rồi hẵng nói. Lỡ như không phải cũng không khiến ông ấy mừng hụt.
Từ sau khi nhậm chức ở kinh thành, Từ Sâm bận rộn khác xa lúc ở Nam Kinh. Ông nhàn tản đã quen, bỗng nhiên thay đổi nên rất không thoải mái. Lục Vân đau lòng cho ông, đối với ông chỉ nói những chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Từ Sâm ngoài công vụ sẽ thường đến đường Chính Dương Môn cùng Từ thứ phụ trò chuyện, đánh cờ. Địa vị của Từ thứ phụ trong nội các rất vững chắc, quyền hành ngày càng tăng, thời gian rỗi rãi ít dần. Nhưng mỗi lần Từ Sâm ghé qua, ông đều rất cao hứng, phụ tử trò chuyện với nhau rất vui.
– Hôm nay lại đi thăm phụ thân à, lão nhân gia có khỏe không?
Lục Vân dịu dàng hỏi trượng phu. Từ Sâm vẻ mặt chợt cứng lại, do dự chốc lát rồi thấp giọng nói:
– Âu Dương lão phu nhân bệnh nằm trên giường, phụ thân bảo chúng ta qua thăm.
Âu Dương lão phu nhân là thê tử của Nghiêm thủ phụ. Theo lý mà nói, giữa đồng liêu với nhau, thê tử Nghiêm thủ phụ ngã bệnh nằm trên giường, vợ chồng Từ Sâm qua phủ thăm hỏi cũng là hợp lẽ. Nhưng bởi vì liên quan đến việc Từ Tố Tâm gả đến Nghiêm gia nên người của Từ gia đến Nghiêm gia, nói chung vẫn khó chịu.
Lục Vân ra vẻ như không để ý, dịu dàng nói:
– Phụ thân đã căn dặn, chúng ta đương nhiên phải nghe theo. Vậy ta cho người chuẩn bị thuốc bổ và dược liệu, chúng ta chọn ngày rồi đi.
Từ Sâm áy náy nhìn thê tử, khẽ gật đầu.
Vợ chồng Từ Sâm tuy đã quyết định đi Nghiêm gia nhưng trong lòng không muốn, cho nên cứ kéo rồi lại kéo, cuối cùng vẫn chưa xuất phát. Âu Dương lão phu nhân tuổi tác đã cao, không qua khỏi cơn bệnh này, ba ngày sau, Nghiêm phủ treo cờ trắng, Âu Dương lão phu nhân bệnh qua đời.
Từ Sâm và Lục Vân nhìn nhau. Bọn họ và Âu Dương lão phu nhân vốn không quen biết, không thể có bao nhiêu bi thương, dĩ nhiên cũng sẽ không vui vẻ gì. Chỉ là, thăm bệnh thì có thể kéo, phúng viếng có thể kéo sao?
Rất ngoài dự liệu của hai người họ, Từ thứ phụ vuốt chòm râu nhỏ mỉm cười:
– Sâm nhi nếu không muốn đi thì không cần đi.
Từ Sâm lòng đầy khó hiểu, mơ hồ đáp ứng.
Từ Sâm và Lục Vân sai người gửi rất nhiều đồ cúng nhưng người thì không đến.
Tuy họ không đến nhưng tang lễ của Nghiêm gia náo động cả kinh thành, ai cũng nghe thấy. Nghiêm phủ tiếng khóc rung trời, người đi viếng đầy ra ngoài cổng, cả đường lớn chật như nêm cối, Âu Dương lão phu nhân có thể nói là sinh vinh tử ai (sống làm người ta tôn kính, chết khiến người ta bi thương).
Nghiêm thủ phụ và nhi tử độc nhất của Âu Dương lão phu nhân Nghiêm Khánh cực kỳ bi thương, mấy lần ngất xỉu, con dâu và nữ nhi lại càng khóc dữ dội nói muốn cùng đi với mẫu thân. Vợ chồng Từ Sâm nghe được thì hơi cảm thấy bùi ngùi “Những người cô độc sống, Không bằng sớm chết đi.”, người có tang mẹ, rất tội nghiệp.
Từ thứ phụ chỉ cười khẽ, tâm tình vui vẻ.
“Thân thuộc còn xót xa, Người dưng đà vui vẻ”, vợ chồng Từ Sâm thổn thức một phen, rồi cũng đem chuyện của Nghiêm gia quẳng ra sau ót.
* Bài “Nghĩ vãn ca từ kỳ 3” của Đào Tiềm: ‘Thân thích hoặc dư bi, Tha nhân diệc dĩ ca’ bản dịch thơ của Lê Phụng
Lục Vân cách một ngày là đi Ngụy quốc công phủ, quản A Trì cực nghiêm, không cho dùng băng, không cho ăn đồ lạnh, không cho nói lời không hay. A Trì cười hì hì:
– Con là cô nãi nãi đã xuất giá có được không. Mẹ không thể xem con như đứa trẻ ba tuổi mà quản được.
Lục Vân sao chịu nghe nàng, không hề lơi lỏng chút nào.
Về đến đường Đăng Thị Khẩu, Lục Vân suốt ngày nhìn chằm chằm hoàng lịch, tính toán ngày. Từ Sâm sau khi phát hiện thì cười:
– Làm cái gì đấy?
Sao cứ nhìn chằm chằm hoàng lịch làm gì? Ngày A Tốn cưới vợ còn sớm mà.
Lục Vân mỉm cười ngẩng đầu:
– Không nói cho chàng biết.
Từ Sâm cười lắc đầu, vẫy tay gọi hai ấu tử tới, tra hỏi chuyện học hành. Từ Thuật, Từ Dật đều ra vẻ tự tin:
– Phụ thân, tất cả con đều biết, người không đánh bại được con đâu!
Từ gia ở đường Đăng Thị Khẩu rất hòa thuận vui vẻ.
Âu Dương lão phu nhân qua đời chưa quá ngũ thất* thì Cát An hầu phủ cũng khắp nơi trắng toát, nhị lão thái gia Chung Hanh tạ thế. Từ Sâm hỏi Lục Vân:
* Theo phong tục người Hán trước đây, sau khi người ta qua đời (hoặc sau khi đưa tang) sẽ lập linh tọa, mỗi ngày khóc bái, cúng tế sáng chiều, cứ bảy ngày làm một lần Phật sự (mời tăng ni đến tụng kinh siêu độ vong linh), tế lễ chay tịnh, liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày mới ngưng, lần đầu tiên gọi là “đầu thất”, cho đến lần cuối cùng là “thất thất”; “ngũ thất” là ba mươi lăm ngày
– A Trì chắc sẽ đi phúng nhỉ? Cát An hầu phủ là thân thích của Mạnh gia.
Lục Vân bị dọa giật nảy mình:
– Không được đi!
Linh đường âm khí rất nặng, người mới mang thai không được đến loại nơi như vậy!
Từ Sâm không hiểu:
– Sao thế?
Hai nhà là thân thích, khuê nữ là vãn bối đi đưa tang thì có gì đâu.
Lục Vân ngồi không yên:
– Bảo người đóng xe! Ta đến nhà khuê nữ, dặn dò nó thật kỹ.
Từ Sâm ù ù cạc cạc muốn đi cùng:
– Ta đã lâu chưa gặp A Trì, cũng qua xem nó một chút.
Nha đầu không có lương tâm, tuy nói mùa hè cực khổ nhưng cũng không thể hai tháng không về nhà, không biết phụ thân nhớ sao.
Đến Ngụy quốc công phủ, mọi người trong đại gia đình, từ sư công, ông ngoại, bà ngoại đến Trương Tịnh, Du Nhiên, Trương Đồng tất cả đều ở đây. Du Nhiên vẻ mặt tươi cười nói:
– Đại phu mới đi không lâu. Chính xác là đã mang thai được hai tháng.
Lục Vân đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chẳng qua mặt mũi tươi cười mà thôi. Từ Sâm thình lình nghe tin vui, mừng đến phát ngốc, chỉ biết nói:
– Tốt, tốt, tốt!
Trương Đồng khóe miệng co quắp, hay nhỉ, không ngờ phụ thân của nhị tẩu cười ngây ngô giống y nhị ca! Đúng là nhạc phụ nào con rể đó.