Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt

Chương 68


Bạn đang đọc Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt FULL – Chương 68


Không đợi Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ăn cơm xong, Tiểu An đã gọi điện thoại tới nói có phát hiện.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đáp một tiếng, hai người tăng tốc độ ăn, rất nhanh liền giải quyết xong phần cơm còn lại, Trình Cẩm nói một tiếng với mấy công nhân, “Chúng tôi phải đi đây.” Anh cầm chén tới chỗ vòi nước chuẩn bị rửa.
Ông bác cản anh lại, “Các cậu đi làm việc trước đi, chén để đó lát chúng tôi rửa chung.”
Trình Cẩm cũng không từ chối, “Được, vậy cảm ơn, cơm mọi người nấu ngon lắm, cay đã nghiền!”
Mấy công nhân nhớ tới Dương Tư Mịch bị cay đến đầu đầy mồ hôi, đều cười lớn.
Đi xa, Dương Tư Mịch nói, “Cay, em muốn uống nước.”
Trình Cẩm cười nói, “Ừ, đến phòng trực uống.”
Tiểu An đang ở phòng trực.

Cô vốn nghĩ phải kiểm tra tất cả camera trong trường, nhưng mà… trong trường đại học căn bản không lắp camera, đây cũng là vì suy xét đến sự riêng tư của sinh viên, hơn nữa trường học đúng là nơi khá an toàn.
Nhưng đường lớn bên ngoài trường thì có camera, Tiểu An liên hệ với cơ quan liên quan lấy được video giám sát, tiếp theo lôi Du Đạc trí nhớ siêu khủng tới xem cùng, sau đó họ tìm được đoạn video ghi lại cảnh Thượng Quan Chi xuất hiện ở đường lớn ngoài trường ngày hôm kia.

Tiểu An ghép nối video từ mấy camera quay được, tìm ra nơi Thượng Quan Chi đến, đó là một hiệu thuốc lớn, trên thực tế là hiệu thuốc dạng siêu thị, bên trong có lắp camera đồng thời quay được Thượng Quan Chi.
Tiểu An phát lại đoạn video này cho Trình Cẩm xem, Trình Cẩm hỏi, “Cô ấy mua cái gì?”
Tiểu An nói, “Que thử thai.”
Trình Cẩm cười nói, “Làm tốt lắm.

Du Đạc đâu? Không phải em nói cậu ấy đang giúp em à?”
Tiểu An nói, “Anh ấy đi với Hàn Bân đến ký túc xá.”
Trình Cẩm nói, “Chắc là ký túc xá nam, Tiểu An, bây giờ chúng ta đến ký túc xá nữ có tiện không?”
Tiểu An chớp mắt, cô chưa từng ở ký túc xá, đâu có biết.

Bây giờ đã gần tám giờ tối nhưng vẫn xem như sớm.
Cuối cùng Trình Cẩm và Dương Tư Mịch không đi, Tiểu An và nữ cảnh sát cấp dưới của Triệu Kinh cùng đến ký túc xá nữ, bạn cùng lớp Thượng Quan Chi không còn mấy người ở lại trường, chưa tới một tiếng hai cô đã trở lại.
Giống như Hà Lỵ nói, Thượng Quan Chi học kỳ trước là ngoại trú, học kỳ này mới trọ ở trường nhưng không chung phòng với bạn cùng lớp, cô và các nữ sinh trong lớp quan hệ không quá tốt, các nữ sinh nói cô không có bạn trai, ít nhất thì các cô không biết.

Hàn Bân và Du Đạc sau khi trở về nói tình huống bên ký túc xá nam cũng tương tự, bọn họ càng không thân với Thượng Quan Chi, nói Thượng Quan Chi tính tình cao ngạo, căn bản không để ý bọn họ.
Tiểu An nói, “Không phải cao ngạo, là tính cách không được cởi mở nhỉ.

Tính cách không đủ cởi mở lại không tiếp xúc nhiều với bạn học nên mới cho người ta cảm giác cao ngạo.”
Du Đạc cười nói, “Có phải trong trường em cũng có người nói em cao ngạo?”
Tiểu An thề thốt phủ nhận, “Không có đâu, em với họ căn bản chẳng tiếp xúc, bọn họ không biết xấu hổ mà trông mặt đặt tên?”
Trình Cẩm nhìn đồng hồ, chín giờ, xem ra tối nay có thể nghỉ sớm.

Tối nay họ ở nhà khách của trường, Hàn Bân liên lạc với Diệp Lai báo địa chỉ chỗ ngủ.
Diệp Lai và Bộ Hoan đang điều tra tình trạng gia đình Thượng Quan Chi, tài liệu của cục Công an không đầy đủ, gia đình Thượng Quan Chi mới chuyển đến thành phố này sau khi cô vào đại học.
Bộ Hoan nói, “Hầy, giờ chỉ có thể chờ đợi, thôi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi, trời sáng chắc tài liệu cũng được gửi đến.”
Mấy tiếng liền gọi điện thoại cho từng cơ quan lấy tài liệu, Diệp Lai cũng mệt mỏi, hai người đi vào nhà khách cạnh trường đại học.
Lễ tân nhà khách mỉm cười hỏi, “Muốn loại phòng nào ạ?”
Diệp Lai nhớ lại xem Hàn Bân nói với mình số phòng bao nhiêu, hình như không nói, cô phải gọi điện thoại hỏi.
Lễ tân nói chuyện phiếm với Bộ Hoan, “Hai người đã kết hôn?”
Bộ Hoan rất kinh ngạc, “Chẳng lẽ chỗ các cô thuê phòng còn cần giấy hôn thú?”
Lễ tân cũng kinh ngạc, “Dĩ nhiên không phải, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà.”
Diệp Lai có đáp án, “Chúng tôi đã đặt phòng trước, 505 và 507.”
Lễ tân xấu hổ cười, “À, hai người đến làm việc cùng cảnh sát.

Chờ một lát nhé, đồng nghiệp của tôi sẽ dẫn hai người lên.”
Bộ Hoan cười nói, “Không cần, các cô làm việc đi, chúng tôi tự lên.”
Sáng sớm hôm sau, tài liệu đám Diệp Lai cần được gửi đến, Diệp Lai bị điện thoại đánh thức nên dậy rất sớm, bồi hồi trước cửa phòng Trình Cẩm, do dự nghĩ rốt cuộc có nên gõ cửa vào lúc sáu giờ sáng không, theo cô biết, Trình Cẩm quen ngủ đến tám giờ.
Dương Tư Mịch cau mày liếc nhìn cửa, hắn biết có người ở ngoài cửa, không quan tâm đến nữa, hắn ôm eo Trình Cẩm, sau đó gắng sức để giữa mình và Trình Cẩm không có lấy một khe hở, Trình Cẩm bị siết tỉnh, trở tay ôm hắn, mắt cũng không mở, “Tư Mịch?” Mấy giây sau anh tỉnh hẳn, nhạy bén bắt được động tĩnh rất nhỏ ngoài cửa, “Có người tìm anh?”
Dương Tư Mịch chôn mặt vào cổ Trình Cẩm không lên tiếng, tóc hắn đâm lên mặt Trình Cẩm, rất ngứa, Trình Cẩm cười, “Được rồi, Tư Mịch, dậy nào.


Công việc tới.

A, nhẹ chút…”
Mười phút sau, Trình Cẩm xuất hiện cùng Dương Tư Mịch, Diệp Lai giả vờ không nhìn thấy chấm đỏ trên cổ Trình Cẩm, cố gắng duy trì tầm mắt mình hướng từ cổ Trình Cẩm trở lên.
Thành viên gia đình Thượng Quan Chi bao gồm bố Thượng Quan Tư Miễn, mẹ Đoạn Quế (mẹ kế), em trai Thượng Quan Thụ do mẹ kế sinh, nhỏ hơn cô một tuổi.

Thượng Quan Tư Miễn rất thương yêu Thượng Quan Chi, vì vậy sau khi Thượng Quan Chi tới đây học đại học liền dứt khoát chuyển nhà đến thành phố này.
Tiểu An nói, “Vậy Thượng Quan Chi học kỳ này trọ ở trường chính là do mâu thuẫn với người nhà?”
Triệu Kinh hỏi, “Cần gặp người nhà Thượng Quan Chi không?”
Trình Cẩm nói, “Nếu tiện, phiền các anh sắp xếp cho.

Được rồi, ai có tin tốt muốn cho anh biết?”
Không nói gì, mọi người đều cúi đầu.

Dưới thứ áp lực vô hình này, Triệu Kinh cũng học theo mọi người cúi đầu.
“Ha ha…” Bộ Hoan khoa trương ngửa mặt lên trời cười to, “Thời điểm như thế này vẫn phải nhìn anh đây!”
Trình Cẩm mặt không thay đổi nhìn hắn, “Ừm?”
Ánh mắt của những người khác là anh/cậu quá phách lối, lát nữa anh/cậu nhất định phải chết.
Bộ Hoan thu hồi nụ cười, lấy ra mấy tờ giấy, “Bạn bè hồi trước của Thượng Quan Chi có vài người cũng ở thành phố này, giới tính nam cũng có, vừa vặn có một người học ở trường này.”
Tiêu Khải, bạn học cấp ba của Thượng Quan Chi, bây giờ là bạn đại học, quan hệ với Thượng Quan Chi cũng không tệ.

Từ ảnh mà xem thì là một nam sinh rất thanh tú.
Triệu Kinh gọi người đi tìm Tiêu Khải, Hàn Bân đi theo.
Trình Cẩm nói Diệp Lai gọi Hà Lỵ tới, bây giờ cô đang ở cùng nhân viên quản lý ký túc xá, cô bé này rất bướng bỉnh, dù phải gặp ác mộng cũng không chịu đến tòa ký túc xá khác ở tạm.

Điện thoại di động của Trình Cẩm reo, là ông bác hôm qua mời anh và Dương Tư Mịch ăn cơm, “Chào bác.”
Chỗ mấy người đó thi công cách tòa ký túc của Thượng Quan Chi không xa, bác ta nói nhìn thấy một nam sinh thường xuyên đi loanh quanh dưới tòa ký túc, bây giờ còn đang ở bên kia, bác ta cũng không biết chuyện này có ích gì với đám Trình Cẩm không, nghĩ mãi vẫn là nói cho anh một tiếng.
Trình Cẩm cảm ơn bác ta rồi gọi điện thoại cho Diệp Lai dặn cô chú ý khu vực gần ký túc xá.
Không lâu sau Diệp Lai và Bộ Hoan trở về, Hà Lỵ và Tiêu Khải cũng đi cùng họ.

Hóa ra người đi loanh quanh gần ký túc xá nữ chính là Tiêu Khải.
Trình Cẩm vẫn gặp Hà Lỵ trước, “Em biết Tiêu Khải?”
Hà Lỵ nói, “Biết.”
Trình Cẩm nói, “Nhưng em không nói cho chúng tôi biết.”
Hà Lỵ hơi nóng nảy, “Em không cố ý.

Em chỉ thấy cậu ta mấy lần, là lúc đi cùng Thượng Quan Chi rồi gặp được cậu ta trên đường, cậu ta và Thượng Quan Chi cũng chỉ chào hỏi nhau, không giống như rất thân, em cũng không biết tên cậu ta.” Cô nhìn Dương Tư Mịch, cảm thấy hắn chắc là hiểu được mình, “Anh biết mà, có vài người nhìn thêm mấy lần cũng không có ấn tượng, huống hồ không có việc gì em chú ý cậu ta làm gì, em chưa từng hỏi Thượng Quan Chi người này là ai.

A! Ngại quá, hình như Thượng Quan Chi có chủ động nói với em đây là bạn học cũ của bạn ấy, học… học ngành gì nhỉ? Em quên rồi.”
Trình Cẩm nghĩ so với Thượng Quan Chi bị bạn học nói là cao ngạo, Hà Lỵ mới là người sống trong thế giới của mình, người ở ngoài đừng hòng nhận được sự chú ý, dù chính cô bé nói quan hệ của mình và Thượng Quan Chi không tệ nhưng trên thực tế cô bé cũng không nghiêm túc tìm hiểu Thượng Quan Chi.
Trình Cẩm nói, “Vẫn phải chú ý quan sát đời sống nhiều một chút, cho dù em cảm thấy nó vô dụng, nhớ kỹ cũng không ảnh hưởng gì, biết đâu ngày nào đó sẽ có ích.”
Hà Lỵ nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, “Đầu óc em đâu phải máy tính, có thể ghi nhớ mọi người mọi việc, sau đó tùy tiện ném vào một góc không vướng víu là được.

Với lại coi như là máy tính đi, em cũng không muốn người và việc không quan trọng chiếm dung lượng ổ cứng của em.”
Trình Cẩm cười nói, “Não bộ con người có tiềm lực vô hạn, thứ em muốn nhớ đều có thể nhớ kỹ.

Cái gì cũng không quan tâm, cuộc sống như vậy rất vô vị, như vậy con người dễ mất đi hứng thú trên đời, muốn bản thân sống sót thì phải học được quan tâm cuộc sống.”
Hà Lỵ mở to mắt nhìn Trình Cẩm, “Tuy anh nói rất có lý…”
Dương Tư Mịch ở một bên nói, “Bạn học Hà, em có thể đi.” Hà Lỵ phối hợp rời đi, đi tới cửa lại quay đầu cười với họ.

Dương Tư Mịch dùng tay đỡ cằm ngắm Trình Cẩm ngồi cạnh mình, thật phiền phức, hình như những người tâm lý không bình thường rất dễ thích Trình Cẩm, nhưng tính chất công việc khiến họ sẽ thường xuyên gặp loại người này.
Tiếp theo Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi sang căn phòng bên cạnh, một mình Tiêu Khải đang bứt rứt ngồi đó.
Trình Cẩm cười nói, “Không tự giới thiệu sao?”
Tiêu Khải nghi hoặc nhìn họ, đây là thẩm vấn sao? Cậu ta lắp bắp nói, “Em tên Tiêu Khải, đại học năm ba, chuyên ngành Tin tức điện tử…”
Trình Cẩm hỏi, “Cậu biết chúng tôi tìm cậu vì chuyện gì không?”

Tiêu Khải nói, “Chuyện Thượng Quan Chi?”
Trình Cẩm nhìn người đối diện cúi thấp đầu, “Cậu vốn nên chủ động tìm tới chúng tôi.”
Tiêu Khải không hiểu, “Em biết các anh chắc chắn sẽ tìm em.

Nhưng em chủ động tìm các anh… tìm các anh làm gì, em không biết phải nói gì với các anh…”
Trình Cẩm nói, “Cậu và Thượng Quan Chi là bạn học trung học?”
Tiêu Khải gật đầu, “Đúng, cấp hai cũng là bạn học.”
Trình Cẩm nói, “Quan hệ của cậu và Thượng Quan Chi?”
Tiêu Khải nói, “Bạn bè.”
Trình Cẩm hỏi, “Thượng Quan Chi có bạn trai chưa?”
Tiêu Khải nói, “Không có.”
Trình Cẩm cười nói, “Bạn ấy không có bạn trai, cậu thường xuyên đợi bạn ấy bên ngoài ký túc xá, cậu đang theo đuổi bạn ấy?”
Tiêu Khải rất khẩn trương phủ nhận, “Không có.”
“Vậy tại sao cậu thường xuyên xuất hiện ở đó, thậm chí sau khi bạn ấy chết cậu còn đến nữa, hay là cậu liên quan tới cái chết của bạn ấy?”
Tiêu Khải khẩn trương cắn môi nhưng lại không nói gì.
“Nói!”
Ngoài cửa sổ văn phòng, Bộ Hoan chép miệng, “Ôi chao, cậu nhóc này sắp bị lão đại dọa khóc rồi.”
Diệp Lai nói, “Nếu cậu ta thật sự dám khóc, lão đại khẳng định càng giận.”
Giọng Tiêu Khải hơi run, “Em nói… Các anh có thể giữ bí mật không?”
Trình Cẩm nói, “Xem tình huống.” Anh gõ bàn ra hiệu Tiêu Khải nói nhanh lên.
Tiêu Khải uể oải cúi thấp đầu, “Em không có thích Thượng Quan Chi, em thích bạn cùng phòng Hà Lỵ của bạn ấy, Thượng Quan Chi vẫn muốn giúp em nhưng Hà Lỵ dường như chưa bao giờ chú ý tới em, bạn ấy chắc ngay cả tên em là gì cũng không nhớ.

Hôm nay em đến tòa ký túc là vì Hà Lỵ còn ở đó, em muốn hỏi bạn ấy chuyện Thượng Quan Chi.”
“…”
Trình Cẩm nói, “Chuyện này tôi có thể giữ bí mật.

Hai tháng gần đây Thượng Quan Chi có gì bất thường không?”
Tiêu Khải suy nghĩ một lát rồi nói, “Gần đây tâm trạng bạn ấy rất kém, người cũng không có tinh thần, có lẽ lại cãi nhau với người nhà.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.