Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 17


Bạn đang đọc Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2 FULL – Chương 17


Tổ Trình Cẩm bay đến thành phố Đạm Thủy bằng máy bay quân đội cỡ nhỏ.
Trong hai tiếng bay, Trình Cẩm thấy may mắn vì không phải ngồi máy bay vận tải như lần đầu tiên, đối với người có hội chứng sợ bay nhẹ như anh mà nói máy bay vận tải hoàn toàn không thích hợp.
Mà Chung Nhạc Sinh và cấp dưới của anh ta thà tình nguyện ngồi máy bay vận tải chứ không chịu ngồi cùng họ, xem ra là bị Tiểu An giày vò phát sợ.
Diệp Lai nói, “Lão đại, em cũng muốn xin trang bị đặc biệt, nếu không lúc ngồi trong phòng thẩm vấn chán lắm.”
Trình Cẩm nói, “Được, viết đơn xin xong anh sẽ ký cho em.”
Tiểu An reo lên, “Em cũng muốn, em cũng muốn! Nghe nói cục Khoa học Kỹ thuật đang nghiên cứu dao laser!…”
“…” Trình Cẩm bị ồn đến choáng đầu, “Thực tế một chút, muốn xin trang bị thì xin những thứ người ta làm thành công rồi.”
“Có thể xin được mà, tự chúng ta cũng có thể làm được!”
Trình Cẩm cười nói, “Vậy cô cậu đi mượn phòng thí nghiệm của cục Khoa học Kỹ thuật, làm ra hết trang bị cô cậu muốn dùng đi.”
“…”
Diệp Lai đổi chủ đề, “Những quân nhân đó rốt cuộc là ai, hải quân?”
Hàn Bân nói, “Lính đặc chủng chiến đội Sáu Hải quân.”
Bộ Hoan cười nói, “Bọn họ cũng chỉ đến thế thôi!”
“Được rồi.” Trình Cẩm bảo họ dừng lại, “Chúng ta là tổ hành động, làm nhiều nói ít, nhớ chưa? Không có việc gì thì đừng đến chỗ người ta tán gẫu.

Đặc biệt chạy tới thảo luận với người bên quân đội cơ mật cao cấp của bọn họ? Nói thử xem, rốt cuộc mọi người nghĩ gì?”
Tiểu An giơ tay, Trình Cẩm gật đầu, Tiểu An nói nhỏ, “Là lỗi của em.

Ừm, em gửi một email nhóm… Đơn thuần là tâm lý khoe khoang thôi! Không có bất kỳ quan hệ lợi ích gì, em không ngờ lại khiến chúng ta bị nghi ngờ tiết lộ bí mật.”
Bộ Hoan nắm tóc, “À, tôi cũng từng nói qua với người khác, thời đại tin tức chung mà, giờ là xã hội tự do ngôn luận…”
Diệp Lai sáng tỏ nói, “Em biết ngay là anh nói.”
Bộ Hoan cười nói, “Hiểu anh ghê ha?”

Trình Cẩm trầm mặc nhìn họ, mọi người yên tĩnh trở lại.
Bộ Hoan vội ho một tiếng, “Tôi cam đoan sẽ không có lần sau.”
Tiểu An nói, “Em cũng không dám.” Nói xong em lại nhỏ giọng nói, “Lần sau mình phải dùng server nặc danh.”
Trình Cẩm nhíu mày, Tiểu An lập tức nói, “Em thu hồi câu vừa nói vô điều kiện.”
Trước khi Trình Cẩm mở miệng lần nữa, Bộ Hoan nói, “Làm nhiều nói ít, tôi xin thêm điều này vào tổ quy tổ ta.”
“… Chuẩn.” Trình Cẩm nhìn đồng hồ, cách thời gian hạ cánh còn một tiếng, “Bây giờ mọi người đều im lặng, đến khi máy bay đáp đất.”
Bộ Hoan còn muốn nói gì đó, Trình Cẩm đưa tay chặn lại, “Nhất là anh, đừng tra tấn cổ họng của anh nữa, nếu anh muốn mấy ngày tiếp theo vẫn được nói.”
Nhóm Chung Nhạc Sinh hạ cánh trước, đứng bên cạnh đường băng chờ họ, xe quân dụng uy mãnh dừng ở một bên, Bộ Hoan khẽ hô, “Trang bị quân khu các anh không tệ nha, kiểu mới nhất, xe này ngầu thật!”
Dương Tư Mịch cũng hơi hứng thú quan sát chiếc xe đó, xe việt dã quân dụng hạng nặng hai cửa, ngoại hình uy mãnh phóng khoáng, đường cong đơn giản cứng cáp, hắn nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến anh.
Trình Cẩm không muốn ngày nào đó phát hiện dưới lầu nhà mình xuất hiện một chiếc xe quân dụng khiến hàng xóm vây xem chút nào, nên anh không nhìn ánh mắt mong đợi của Dương Tư Mịch, bình thản nói, “Quá cồng kềnh, cũng không đủ đẹp.”
Dương Tư Mịch hết hứng với chiếc xe, hàng mi dài cong cong lại cụp xuống.
Mấy quân nhân vẻ mặt không được tự nhiên, trong mắt nổi lên tia lửa như ẩn như hiện, trên thế giới này lại có người nông cạn đến mức xe quân dụng tốt nhất cũng không yêu thích!
Bộ Hoan tràn đầy phấn khởi giở trò với chiếc xe, thương lượng cùng tài xế, “Cho tôi lái thử đi.”
Tiểu An cũng tham gia náo nhiệt, “Em cũng có bằng lái.”
“Các anh không cần suy xét em ấy.” Du Đạc giữ chặt Tiểu An, Tiểu An vừa lấy được bằng lái chưa lâu, đoạn đường tự lái khoảng chừng mấy cây số.
Đích đến cách sân bay không xa, nửa tiếng sau đã đến nơi.

Dõi mắt nhìn, một căn cứ rất trống trải, mật độ người ở rất thấp.
Diệp Lai nói, “Lão đại, em tưởng chúng ta đến bờ biển, không phải liên quan tới hải quân và chiến hạm sao?”
Trình Cẩm cười nói, “Có rất nhiều thứ liên quan tới hải quân và chiến hạm.”
“Vào phòng rồi nói chi tiết.” Chung Nhạc Sinh dẫn mọi người đến trước một tòa nhà, có người chờ ở đây để dẫn đường cho họ.
Mọi người vào phòng họp, sau khi ngồi xuống, Chung Nhạc Sinh nói, “Nói cụ thể, nhân vật chính trong sự việc lần này là vũ khí được trang bị trên chiến hạm…”
Du Đạc nói, “Đạn đạo?”

Chung Nhạc Sinh nhìn Du Đạc rồi nhìn sang Trình Cẩm, Du Đạc lập tức cúi đầu, được rồi, cậu không nói chen vào nữa.
Chung Nhạc Sinh tiếp tục nói, “Năm ngày trước cảnh vệ của Thiếu tướng Chiêm Hoằng chết không bình thường, sau khi điều tra chúng tôi nghi ngờ có lẽ liên quan tới chuyện nghiêm trọng hơn, nghi ngờ của chúng tôi là đúng, hai ngày trước có dấu vết cho thấy tài liệu vũ khí bị lộ.” Nói đến đây anh ta trầm mặc.
Đám Bộ Hoan nháy mắt với nhau, đây là nói xong rồi hay chưa nói xong?
Dương Tư Mịch cầm ly lên uống nước, lúc đặt lại ly sứ lên mặt bàn phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trình Cẩm chăm chú nhìn Chung Nhạc Sinh, “Đại tá?”
Chung Nhạc Sinh nghiêm túc nói, “Tôi vẫn nói thẳng vậy, trải qua điều tra, chúng tôi nghi ngờ Thiếu tướng Chiêm Hoằng có liên quan tới việc này, nhưng không biết cụ thể anh ta liên quan tới mức độ nào.”
Đây mới là chỗ làm người ta khó xử, một cấp tướng, một quân nhân lại dính líu đến tiết lộ cơ mật quốc gia, nếu xác thực, sẽ là tội phản quốc khiến anh ta thân bại danh liệt.
Trình Cẩm nói, “Loại chuyện này có phải nên do người có cấp bậc cao hơn điều tra không?”
Chung Nhạc Sinh nói, “Chỉ là điều tra sơ bộ.”
Trình Cẩm gật đầu, xem ra đã báo lên cấp trên, bây giờ chắc là không muốn đánh cỏ động rắn, muốn ổn định Chiêm Hoằng trước.

Nếu để người cấp bậc cao hơn đến thật, ngu đến mấy cũng biết chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
Dương Tư Mịch nói, “Nếu anh ta muốn tiết lộ chuyện cơ mật, sẽ chỉ tiết lộ cơ mật đạn đạo? Các anh đừng quên anh ta là Tư lệnh quân khu, quyền hạn cao có thể xem tất cả cơ mật của quân khu này.”
Chung Nhạc Sinh nói, “Chúng tôi đang điều tra.

Cậu cho là anh ta không liên quan đến việc tiết lộ cơ mật?”
Dương Tư Mịch cúi đầu im lặng uống nước, Trình Cẩm nói, “Bây giờ mà kết luận thì quá võ đoán.”
Dương Tư Mịch uống hết ly nước của hắn, Trình Cẩm cầm cái ly, đổ một nửa nước trong ly mình qua, “Chờ tôi nhìn thấy Chiêm Hoằng sẽ biết.”
Chung Nhạc Sinh nói, “Tôi đã hẹn với Thiếu tướng Chiêm Hoằng, sáng mai ở căn cứ của anh ta.

Bây giờ cũng không còn sớm, đi ăn trước hay đưa mọi người đến nhà khách trước?”

Tiểu An tò mò hỏi, “Chẳng lẽ trong nhà khách không có chỗ ăn?”
“Bằng kinh nghiệm mấy ngày nay của chúng tôi, cơm ở quán ăn ngon hơn ở nhà khách.”
Mọi người đi ăn trước, ăn xong lại cùng nhau về nhà khách.
Chung Nhạc Sinh đưa thẻ phòng cho tổ Trình Cẩm rồi về phòng mình.
Trình Cẩm chọn đại một phòng, mở cửa ra xem, điều kiện của nhà khách thế mà không tệ lắm, phòng độc lập có phòng vệ sinh riêng, trước cửa sổ sáng sủa là hai cái ghế đơn tựa lưng và một cái bàn nhỏ, còn lắp thêm tivi LCD màn hình lớn.
Đám Bộ Hoan kiểm tra khắp phòng một lượt, “Rất sạch sẽ.” Không có bất kỳ thiết bị không nên có nào.
Trình Cẩm nói mọi người ngồi xuống, anh không ngồi mà đứng cạnh ghế của Dương Tư Mịch.
“Nói tình hình hiện tại nào.”
Diệp Lai nói trước, “Cảnh vệ Đồ Tử Kiệt của Thiếu tướng Chiêm Hoằng đã chết, trên người có ngoại thương kiểu phòng vệ, trước khi chết đã đánh xáp lá cà với người khác, nguyên nhân cái chết là trúng độc, không rõ loại độc.”
Trình Cẩm nói, “Hàn Bân và Du Đạc đi tra xem rốt cuộc là loại độc gì.

Tiếp tục.”
Du Đạc nói, “Thời gian Đồ Tử Kiệt chết là chín giờ tối, địa điểm là sở Nghiên cứu, anh ta đi cùng Thiếu tướng Chiêm Hoằng, tối hôm đó thiết bị cảnh báo phòng ngự và hệ thống chiếu sáng đều bị phá hỏng, hai mươi phút sau mới khôi phục, Đồ Tử Kiệt chính là chết trong lúc này.

Lúc đó Thiếu tướng Chiêm Hoằng cho nhân viên nghiên cứu kiểm kê tất cả đồ đạc, không phát hiện thiếu thứ gì, nhưng Đại tá Chung nói bộ nhớ máy tính cất giữ tài liệu mật bị đổi.”
Trình Cẩm nói, “Tiểu An, đi kiểm tra xem thiết bị cảnh báo của sở Nghiên cứu bị phá hỏng bằng cách nào.

Diệp Lai và Bộ Hoan đi hỏi nhân viên nghiên cứu tình trạng hiện trường xảy ra chuyện.”
Tiểu An lập tức đáp ứng, “Vâng!”
Bộ Hoan lại phản đối, “Nói chuyện với nhân viên nghiên cứu? Tôi cho rằng Du Đạc càng có chủ đề chung với bọn họ.”
Trình Cẩm nói, “Bảo anh đi thẩm vấn chứ không phải giao lưu học thuật.

Bọn họ có ký hiệp nghị bảo mật, không cho phép nhắc tới công việc với người ngoài, tôi nghĩ họ tuyệt đối không lắm miệng như mọi người.”
… Lại bắt đầu ghét bỏ họ, Bộ Hoan dùng chân đá Diệp Lai, Diệp Lai nói, “Lão đại, thường thì chúng ta phải tra rõ vòng giao thiệp của người bị hại Đồ Tử Kiệt, tài liệu họ cung cấp quá đơn giản, chỉ viết Đồ Tử Kiệt là người tỉnh khác, phục vụ ở Đàm Thủy hơn hai năm, không có người thân ở đây, bạn bè tốt cũng đều là đồng đội.

Có lẽ chúng ta phải điều tra sâu hơn.”

“Diệp Tử, em nói rất đúng.

Nhưng tin Đồ Tử Kiệt chết còn đang phong tỏa, muốn điều tra anh ta tường tận chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý tới anh ta đã gặp chuyện, phương diện này anh sẽ nói với Đại tá Chung sau.”
Diệp Lai hơi hếch cằm với Bộ Hoan, tỉnh bơ đạp hắn một cái, Bộ Hoan nhanh chóng lập tức nhịn xuống tiếng gào đau đớn.
Gió xuyên qua cửa sổ mở thổi vào, Trình Cẩm đè rèm che rồi dùng dây cột lại thành một bó.

Cơn gió này rất mạnh, thổi cho tóc mọi người rối tung, Trình Cẩm dùng ngón tay chải tóc Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, nếu công khai tin Đồ Tử Kiệt đã chết, có phải căn cứ sẽ giới nghiêm không?” Như vậy đến lúc đó hành động sẽ rất không tự do.
Dương Tư Mịch dựa đầu lên người Trình Cẩm, “Bây giờ cũng đang giới nghiêm, không công khai nhưng có rất nhiều trạm gác ngầm ở nơi không nhìn thấy, kiểm tra an ninh quốc lộ, nhà ga, sân bay thành phố Đạm Thủy khẳng định cũng tăng cấp.

Chung Nhạc Sinh rất am hiểu ổn định thế cục.”
Tiểu An ngồi quỳ trên ghế, úp sấp lên bệ cửa sổ hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn tìm ra mấy trạm gác ngầm kín đáo.
Bộ Hoan duỗi cổ chỉ điểm em, “Sai rồi, nhìn bên kia…”
Du Đạc nói, “Cho nên quân đội đã định nghĩa chuyện lần này là tiết lộ cơ mật nghiêm trọng.

Khó trách Đại tá Chung xách chúng ta vào phòng thẩm vấn, có lẽ anh ta cho rằng trên người chúng ta có thể có đột phá lớn.”
“Đáng tiếc kết quả là công dã tràng…”
Trình Cẩm cười nói, “Không hẳn là công dã tràng, không phải đính chúng ta vào rồi sao? Việc này nếu tra rõ, chuyện gì cũng dễ nói.

Nhưng nếu không tra rõ, chúng ta cũng phải san sẻ trách nhiệm, chuyện chúng ta tiết lộ bí mật trước đó sợ là cũng bị lật lại, đến lúc đó phải vào phòng thẩm vấn lần nữa.

Chung Nhạc Sinh trước đây chưa từng tiếp xúc với hầu hết chúng ta, hẳn cũng không hiểu rõ chúng ta, có lẽ ai đó đã nói gì đó với anh ta.

Sau khi trở về, mọi người đi dò hỏi xung quanh xem rốt cuộc là ai hố tổ ta.”
“Nhưng…”
Trình Cẩm vỗ tay, “Lần này tôi phê chuẩn cho mọi người dùng miệng nhiều.” Nói xong thì đuổi người, “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, đừng quên bây giờ đang ở quân khu, ngày mai chỉ sợ phải dậy rất sớm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.