Đọc truyện Tớ Đẹp Tớ Có Quyền – Chương 9: Thay Đổi Đối Tượng Hẹn Hò
– Ừm…ừm…ừm……
Tiêu Thiên Thiên trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn Tử Du cao giọng.
– Hay là thế này đi! Cậu cứu tôi, tôi sẽ mời cậu đi chơi hôm nay, ok?
– Hả? – Tử Du ngơ mặt một chút – Như vậy có được không?
– hehe, chuyện nhỏ ấy mà! – Cô phẩy tay, đứng phắt dậy rồi nắm lấy tay cậu kéo đi – Mình đi thôi!
– À…ờm..!!
Cả hai mải mê vui đùa cùng nhau đến tận 7 giờ tối mà quên rằng một điều, thực sự đó không phải là mục đích cho chuyến đi chơi này của họ.
– Phù…Hôm nay vui quá đi mất! Cảm ơn cậu nhé!
Tiêu Thiên Thiên tu chai nước ừng ực rồi cười híp mắt với cậu bạn ngồi đối diện. Cậu nhoẻn miệng cười, đúng là lần đầu tiên trong đời cậu có thể vui vẻ được như thế. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám lại gần cậu, mà có tiếp xúc thì toàn là mấy lời xu nịnh và tâng bốc đến ghê tởm, bởi vậy cậu khó mà có thể mở lòng được với ai. Nhưng cô gái này lại như một ánh dương ấm áp, không có chút gì là e sợ hay nịnh nọt cậu, một con người vô tư như thế này…thật may mắn khi cậu gặp được cô.
– Á…. Tử Dương!!!!
Cô bỗng la toáng đập bàn đứng dậy làm cậu giật bắn.
“Cô ấy…phát hiện ra rồi sao???”
– Tôi…Tôi xin lỗi!! Tôi phải ra chỗ ghế đó ngay! Thôi xong rồi, Tử Dương mà biết tôi đi với cậu đến giờ này mà không nói với cậu ấy một tiếng chắc đời tôi đi tong! – Tiêu Thiên Thiên vội vã chắp tay trước mặt cậu – Tôi phải đi ngay bây giờ! Đây là số điện thoại của tôi, rảnh thì gọi nhá! Tôi phải đi ngay đây! – Nói xong chuồn mất hút.
Cậu khẽ thở nhẹ nhõm, thì ra là cô ấy chưa phát hiện ra. Nhìn xuống mảnh giấy ghi số điện thoại trong tay, cậu bỗng giật người.
– Á thôi xong mình rồi!
Ngay lập tức “Tử Du” trả tiền nước rồi chạy vào một tiệm cắt tóc gần đấy. Với mức “siêu soái” của cậu thì dư sức chưa đến 10 giây đã mua được một bộ tóc giả. Cậu nhanh chóng vừa chạy vừa hóa trang, tốc độ của cậu nhanh đến mức người đi đường còn không nghĩ cậu đang trang điểm mà không cần gương (bái phục). Đúng năm phút sau, Tử Du……biến thành một cô gái đẹp mê hồn với gương mặt lạnh ngắt, không sai, đây chính là Hàn Tử Dương.
Có lẽ bây giờ kịp” Cậu nghĩ thầm rồi nhanh chóng bắt taxi đến công viên.
————————–
Tiêu Thiên Thiên vừa chạy đến đã thấy Hàn Tử Dương ngồi trên đó, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, đưa ánh mắt vô cảm nhìn cô đang thở hổn hển trước mắt.
– Tớ…Tớ xin lỗi…Tớ…..
– Đủ rồi, về thôi.
Hàn Tử Dương lạnh lùng đi trước, giả thế chứ trong đầu cậu đang gào thét ầm ĩ ” Ôi trời ơi, cô ấy dễ thương quá!!!” (bó tay).
Thế nhưng điều đó lại làm cho Tiêu Thiên Thiên nghĩ “cô bạn” đang giận mình ghê gớm lắm, vội vã chạy đến trước cậu.
– Tớ không có cố ý bỏ đi đâu! Chỉ là….Chỉ là……
Bộp!
– Tử…Tử Dương…..
Cô ngơ ngác nhìn cậu đang xoa đầu mình, đường môi cậu nhếch lên một đường cong, rõ ràng cậu đang mỉm cười hả? Có tin được không đây??
– Ngốc! Mình về thôi.
– Ơ….. – Tiêu Thiên Thiên nóng bừng mặt, tim đập nhanh liên hồi, lại là cái cảm giác đáng ghét này! Rốt cuộc là sao vậy hả???
Hàn Tử Dương cố nhịn cười trước vẻ mặt của cô, hạ tay xuống rồi bỏ đi trước và kèm theo câu nói.
– Không về thì ở đó luôn đi.
– Hể??!!! Quá đáng!! Chờ tớ với!!!!!
“Lúc này, tớ không thể nói với cậu bí mật của tớ, hãy là…..bạn tốt nhé, cho đến khi, tớ khiến cho cậu thích tớ thật sự…” – Cậu khẽ cười với cô gái đang cười tít bên cạnh.
– Cậu để tớ chờ tận 4 giờ đồng hồ, cứ từ từ rồi tớ sẽ xử cậu… (chém gió hả cha?)
– Hàn Tử Dương!!! Cậu…Cậu chẳng tốt đẹp gì cả!!!!!!