Đọc truyện Tớ Đẹp Tớ Có Quyền – Chương 24: Tình Yêu Mười Ba Tuổi (2)
– Orchid
– Đang ngồi lười nhác trong phòng, một tiếng gọi “ẻo lả” từ cửa làm Trịnh Mai Lan giật tóe.
– Ku…Kuruo…..??? Sao…sao…cậu……
– Nè, cậu cứ rúc vào một xó làm quái gì vậy? Ra chơi đi!
Và cậu kéo nhỏ chạy như bay ra khỏi phòng và phóng vèo ra khỏi trường Teji khiến nhỏ chóng mặt. Hôm qua chơi chưa đủ hay sao mà tính hôm nay “hành hạ” nhỏ” tiếp hả??? Trịnh Mai Lan ngầm rủa trong lòng, và tự nghĩ Tiểu Dương có phải là “sư phụ” của Kuruo không đấy?
– Cậu đừng có nghĩ xấu tớ nhá! – Kuruo quay lại nham hiểm nhìn làm Tiểu Lan giật giật khóe môi “Cậu ta là nhà ngoại cảm hả trời???”
– ONI SAMA!!!!!!
Một tiếng hét banh trời khiến cả hai cùng lúc đứng hình.
Viu…Bịch!!!!
– Oái!!!
Bất ngờ Tiểu Lan cảm nhận được một lực tác động từ sức gió, liền nhảy lên cao, và liền lúc đó một cô bé tầm mười một tuổi ngã nhào xuống đất. Gì gì đây??Đánh lén hả??
– Nahi, em làm cái gì vậy? – Kuruo nhíu mày.
“Thì ra cô bé đó là em gái cậu ấy” – Tiểu Lan nhảy xuống gật gù nghĩ thầm.
– Oni sama, anh biết anh đã trốn bao nhiêu giờ tập luyện không hả?
– Hôm nay trời đẹp quá…… (làm ngơ kìa)
– Oni sama!!!!
Trịnh Mai Lan ngơ ngác hỏi.
– Tập cái gì vậy?
– Ủa? Nee chan, chị không biết à? Anh ý là……
– Nahi Nahi, đi ăn kem không, anh đãi!
– Triển!!!!!
Và sau đó cả ba người kéo nhau đi trước bao con mắt ngỡ ngàng của đám học sinh trong trường “Kuruo Sawaki lại đi chơi cùng học sinh giao lưu??”
Tiểu Lan vẫn văng vẳng câu nói của Nahi, thật sự nhỏ cũng khá tò mò vế sau sẽ là gì?
“kẻ tâm thần? Tên điên? Hay là thằng nhóc cuồng mèo??”
Ô mai chuối, nếu Kuruo mà biết trí tưởng tượng phong phú này chắc sẽ cười cho nhỏ một trận đã đời mất!!
Sau khi ăn chán ăn chê thì cả hai trở lại trường vừa đúng chín giờ (ăn những gì mà lâu thế??), à mà là chín giờ sáng nha mấy chế. Tiểu Lan bỗng giật mình nhớ lại câu nói hôm qua của cô hiệu trưởng.
“Đúng chín giờ sáng mai em đến phòng cô, chúng ta bàn luận vài vấn đề”
– À….Nahi chan, Kuruo…Tớ…tớ có chút việc, tớ sẽ quay lại ngay! – Nhỏ nói xong là co giò chạy biến làm Nahi ngơ ngác.
– Nee chan sao nhỉ?
– Chắc là vội cho buổi gặp gỡ giữa các học sinh giao lưu.
– Hả??? Chị ấy là học sinh giao lưu lừng lẫy danh tiếng ấy á???
– Ừ.
– Oni sama…anh…anh……
– Hahahahaha!
Kuruo cười sảng khoái bước đi, mặc cho cô em gái đang ngệt mặt ra, ông anh của nhỏ…quả thâm hậu. Em bái phục!!!!
===========
– Ừm, vậy mười năm phút nữa em hãy đến hội quản trị với tư cách là học viên giao lưu nhé? – Cô Kikiri nhẹ nhàng nói.
– Dạ vâng. – Tiểu Lan cười tươi gật đầu.
– Ừm, còn một chuyện nữa, cô cần nói với em. – Vừa nói cô Kikiri vừa đưa cho nhỏ một tập hồ sơ – Em xem đi.
– Đây ạ? – Nhỏ ngạc nhiên mở tập hồ sơ ra, và ngay lập tức cái tên đình đám hiện ra trước mắt : Sawaki Kuruo và Sawaki Nahi.
“Kuruo và Nahi chan? Sao lại có tên hai người đó nhỉ?” – Tiểu Lan có chút bất ngờ. lật tập hồ sơ. Đọc xong, nhỏ giật giật khóe môi, kinh hoàng nhìn cô Kikiri.
– Thưa cô….đây…đây……
Cô Kikiri thở dài vài cái, ôn nhu nhìn cô bé trước mặt.
– Từ hôm qua em đến đây cô đã thấy em rất hay đi với anh em nhà Sawaki, cô chỉ lo lắng cho em thôi, tốt hơn hết em nên tránh xa hai người đó ra, đừng chuốc họa vào thân.
– Nhưng…nhưng em….. – Tiểu Lan lắp bắp không biết nói thế nào. Ngoài cánh cửa, một hình bóng khẽ cúi mặt xuống.
– Em hãy nghe cô đi, cô biết em là con gia đình có giáo dục, em đừng nên dây dưa với mafia, xong việc ở đây ngày mai em sẽ trở về Diệp Lục. – Cô Kikiri không để cho nhỏ nói hết câu, cất giọng cắt ngang, rồi đứng lên chầm chậm tiến đến bàn làm việc.
– Kikiri sensei…..đây là trường Teji, trường điểm đúng không? – Nhỏ cúi gằm mặt xuống. Cô Kikiri dường như chưa hiểu lắm, khẽ nhíu mày lại.
– Ý em là?
– Trường học hay bất cứ nơi nào, Kuruo vẫn là Kuruo, Nahi chan vẫn là Nahi chan, tại sao cô lại muốn em xa lánh bọn họ? Cả hai người ấy đều là người tốt, từ lúc em đến đây, họ là người duy nhất chịu cười nói với em….
– Nếu em muốn, cô có thể…..
– Thưa cô, xin hãy nghe em nói. Theo sự sắp đặt của cô thì chẳng có học sinh nào dám cãi lại. Em không muốn một tình bạn gò ép!
Tiểu Lan gằn giọng lại, rồi đứng phắt dậy đi ra cửa. Cô Kikiri khẽ cau mày, đưa chiếc điện thoại lên tai, giọng có chút nghẹn lại.
– Chủ tịch, tôi xin lỗi, tôi không thể ép cô bé. Tiểu thư có chủ kiến riêng của mình.
Đầu giây bên kia chỉ là sự im lặng thâm trầm, một chút, giọng nói vang lên.
[Hãy kể mọi chuyện với con bé.] – Ngay sau đó là tiếng tút dài trong chiếc điện thoại lạnh lẽo.
——————
– Ax…bực mình quá! – Tiểu Lan cau cau có có, vừa ra ngoài thì bị giọng nói bên cạnh xém hù chết nhỏ.
– Orchid.
– Oái!!! Ku…Kuruo…..
Cậu khẽ cười thầm nhìn cô gái nhỏ trước mắt, rồi kéo nhỏ đi.
– Cậu…cậu đưa tớ đi ra đây là gì??? – Tiểu Lan ngạc nhiên, nơi cậu kéo nhỏ đến chính là khuôn viên đằng sau, cũng là nơi Kuruo phá tan tành bữa ăn của Tiểu Lan. Kuruo không nói gì, nhẹ nhàng kéo nhỏ vào lòng, cất giọng dịu dàng (chúng nó có thật 13t không đấy??? =.=)
– Cảm ơn cậu.
– Hả??
– Tớ thích cậu nhiều lắm.
– Hớ…Kuruo…Cậu…cậu lảm nhảm cái gì vậy???
Tiểu Lan đỏ lừ mặt, nhỏ nghe rõ ràng tim nhỏ đang muốn nhảy vụt ra ngoài. Cái…cái cảm giác này…..là gì??
– Tớ nghe hết cuộc đối thoại rồi.
– Cậu…cậu….
“Trời ơi….cậu ấy nghe hết rồi sao?? Móe……” – Đấu tranh tư tưởng.
– Chúng ta đi chơi nhé?
-….Ừm……