Tớ Đẹp Tớ Có Quyền

Chương 14: Tử Du Xuất Hiện


Đọc truyện Tớ Đẹp Tớ Có Quyền – Chương 14: Tử Du Xuất Hiện

Bí mật thứ nhất:Tóc của Hàn Tử Dương thật ra là màu xanh dương nhạt, hehe.
Tại wc nam: : : :
– Này, cậu định làm cái trò gì vậy?? – Mạc Nhất Trung cứ ngơ cái mặt ra nhìn Hàn Tử Dương đang xả nước ào ào rồi hất lên mặt liên tục. Xong, cậu lôi mớ tóc giả ra ném cho anh chàng rồi cất giọng lạnh lùng.
– Đưa áo khoác, tớ mượn.
– Hả?
Hàn Tử Dương không giải thích, vẫn là ánh mắt lạnh nhạt vô cảm. Mạc Nhất Trung nuốt nước bọt, vội vàng cới áo khoác đưa cho cậu.
– Tớ biết rồi, đừng có nhìn tớ kiểu đó.
Cậu gật đầu hài lòng, cầm lấy cái áo buộc hai tay áo ngang hông, đội chiếc mũ lưỡi trai lên, thật sự nhìn bây giờ không phải là một Hàn Tử Dương lạnh lùng thường ngày mà giống một play boy chính cống. Mạc Nhất Trung tròn dẹt mắt nhìn Hàn Tử Dương, cậu chỉ buông câu nhạt nhạt.
– Thiên Thiên có hỏi gì về “Hàn Tử Dương” thì nói “cô ấy” cảm thấy mệt nên về khách sạn trước, nói vớ vẩn gì khác thì cứ xác định.
Giọng nói đầy bá đạo truyền đến tai người đối diện làm anh chàng cứng họng, chỉ biết gật đầu như bổ củi. Hàn Tử Dương lạnh lùng bỏ ra ngoài, Mạc Nhất Trung tò tò đi theo, trong đầu không ngừng thắc mắc ” Cậu ta có phải là Hàn Tử Dương không vậy???”
——————————–
– Đoán xem ai?

Đang ngồi mút rột rột hộp sữa, bỗng hai bàn tay che hai mắt Tiêu Thiên Thiên lại, cùng vang lên giọng nói tinh nghịch trêu đùa làm cô hơi giật thót người.
“Ai nhỉ ai nhỉ??? Tử Dương hả? Không thể nào…..cậu ấy chẳng bao giờ làm mấy cái trò con nít này!! mà khoan…mùi nước hoa này…..”
– Tử Du?? – Cái này là cô vô thức nói thôi a, đây là phản xạ không có điều kiện.
– Bingo!! – Cậu bỏ tay ra cười tươi nhìn cô. Tiêu Thiên Thiên nghệt mặt ra, bộ dạng cô lúc này rất chi là tức cười. Miệng há rõ to, mắt tròn vo như mắt ếch, cái ống hút vẫn còn ở trong miệng.
– Nè…Gặp tớ thì có cần phải tỏ vẻ như thế không? – Cậu bật cười, búng nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của cô.
1 giây……..
Vẫn đơ.
2 giây….
Đang sửa chữa dây giác quan.
3 giây…..
Sực tỉnh.
Và…….
– AAAAAAA!!!!!
Bùm bùm bùm!!
“Xin báo cáo, bộ phận loa của tháp đang phải sửa gấp vì chịu tần số âm thanh quá cao, nguyên nhân chưa rõ”.
Ôi ôi, thế là xong!
– Cậu…cậu ta….là….Hàn Tử Dương??? – Minh Hạo Thần suýt sái quai hàm.
– Trời ơi…cậu ấy cười???? – Lục Vân Anh đang sắp rớt hai con mắt cho Tiêu Thiên Phong vội đưa tay ra “hứng”.
Dạ thưa mấy chú thím, là hàng thật ạ, đại boss Special của mấy chú thím đó!!!!
– Hảảảảảả???? – Cả đám hét lên banh trời, đúng khó tin với họ a!!!
Chỗ Tiêu Thiên Thiên….

– Sao…sao cậu…lại…ở….ở…đây???? – Cô lắp ba lắp bắp, giọng nói kinh ngạc vô phần.
– À…tớ đi tham quan cùng lớp, tình cờ gặp cậu ở đây. – Hàn Tử Dương cười cười, chém bừa cái lí do. Thôi, cho em xin, cái lí do quá “củ chuối”, trừ lớp Special “quái dị” này ra thì đời nào có lớp lại đi “chơi” vào đầu năm học hả???
– Ồ…Vui ghê nha! – Cô cười theo. Ôi em lạy chị, thế mà cũng tin!!
– A!! – Như nhớ ra chuyện gì, cô liền kéo cậu đến chỗ đám bạn đang đứng đơ từ nãy giờ – Hey! Các cậu, đây là bạn mới của tớ, cậu ấy tên Tử Du. – Quay sang cậu- Đây là mấy bạn cùng lớp với tớ.
– Hí hí hí … – cả lũ cười khúc khích nhìn cậu bạn – “Tử Du” cơ đấy!! – Cố tình dài giọng.
– Chào các cậu, tớ là Tử Du. – Cậu mỉm cười.
Ặc ặc ặc….
Cả lũ hóa đá!
– Ối ối, cái ánh sáng chói quá!!!
– Hình như tớ thấy hoa hồng xung quanh cậu ấy..!!!
– Éc…ánh hào quang của một play boy!!!
– Hay không phải là Tử Dương, là một tên mạo danh???? (xuyên tạc sự thật =_=)
– Chắc chắn là thế rồi!!!!
Xì xầm xì xầm…..
Tiêu Thiên Thiên cau mày nhìn đám bạn cứ thậm thà thậm thụt, chốc chốc lại liếc Tử Du vài cái.

– Nè, các cậu bàn tán cái gì thế? Mà Tử Dương đâu?
Cả đám giật thót, nhìn qua thấy ánh mắt cậu đang tỏa ra hàn khí khủng khiếp dù cậu ấy đang cười,
“Ực…đúng là Tử Dương rồi”
– À..à…cậu ấy nói cảm thấy mệt nên về trước rồi. – Mạc Nhất Trung vội vàng lên tiếng như theo kế hoạch.
– Oài, chán thế! – Cô thở dài.
Hàn Tử Dương xẹt qua tia ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại hình thái cũ, cậu cười.
– Cho tớ “mượn” Thiên Thiên của các cậu chút nhé?
– Hả? – Cả đám cùng cô ngơ mắt ra chẳng hiểu gì hết.
Cậu khẽ cười, nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi.
Ohm!!!! Đại boss của họ chơi ăn mảnh kìa!!! Bất công a!!!!
Dạo này Thần Chém phải “dùi mài kinh sử”, chuẩn bị”vũ khí” cho kì thi địa ngục, không cẩn thận là chết như chơi, hôm nay cố đăng 2 chap rồi tạm ngưng, thi xong thì Thần Chém viết tiếp, mong các độc giả thông cảm *cúi đầu cúi đầu*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.