Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 16: Mười ba năm trước


Đọc truyện Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm – Chương 16: Mười ba năm trước

Sáng hôm sau tôi đến phòng làm việc của tổ chuyên án báo cáo tình hình với tổ trưởng, căn cứ vào những thông tin thu được của ngày hôm qua, tôi đưa ra danh sách những người bị nghi ngờ:

Thứ nhất là Dư Tiêm Lăng. Mặc dù cô ta đã nhảy lầu tự sát mười ba năm trước, nhưng hung thủ luôn nhận mình là Dư Tiêm Lăng, hơn nữa từ những đoạn đối thoại giữa hung thủ và người bị hại thì có thể thấy, hung thủ biết rất nhiều việc mà chỉ có Dư Tiêm Lăng và người bị hại mới biết được. Vì thế, mặc dù rất hoang đường khó tin, nhưng không loại trừ khả năng án mạng do ma quỷ gây ra.

Thứ hai là Dư Triệu Quang. Con gái bị chết một cách không rõ ràng, để trả thù mà giết những người có liên quan đến việc khiến con gái nhảy lầu cũng là điều bình thường. Hơn nữa, ông ta còn là một người rất giỏi tận dụng hiệu ứng ánh sáng, hoàn toàn trùng hợp với cách thức giết người rất bí hiểm của hung thủ.

Thứ ba là Ôn Tú Bình. Bà ta có động cơ để giết người bị hại thứ nhất là Lương Thi Vận, không loại trừ việc giết tiếp hai người còn lại là để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Hơn nữa, khi Lương Thi Vận bị hại, mặc dù bà ta có mặt ở Cung Thiếu niên, nhưng lại không đi cùng với những người khác. Cũng có nghĩa là bà ta có thời gian để gây án.

Thứ tư là Diêu Hải Yến, tuy bà ta không có động cơ giết người nhưng có liên quan đến vụ thảm án mười ba năm trước, hơn nữa cũng có thời gian để gây án giống như Ôn Tú Bình, không loại trừ khả năng đã tiếp tay cho hung thủ. 

“Cậu thấy rằng ai là người có khả năng là hung thủ nhất?” Tổ trưởng dán mắt vào màn hình theo dõi tình hình thị trường cổ phiếu, kể từ khi tôi bước chân vào phòng, mắt anh ấy chưa hề rời đi chỗ khác.

“Dư Tiêm Lăng.”

“Thế thì cậu hãy xuống địa ngục mà bắt cô ta đi!”

“Tôi đâu có phải là thần tiên mà có khả năng xuống địa ngục.” Tôi đùa lại.

“Vậy sao không đi điều tra về bố cô ta đi?”

“Tôi muốn điều tra Diêu Hải Yến một chút, có lẽ bà ta biết khá nhiều về chuyện mười ba năm trước, hơn nữa, tôi rất nghi ngờ người chặn cửa phòng tập múa chính là bà ta…” Đúng lúc tôi đang nói thì điện thoại trên bàn đổ chuông. 


Tổ trưởng nghe và đáp lại mấy tiếng “Được!” rồi tắt máy và nói với tôi: “Hãy tạm thời gác bà Diêu đó sang một bên, cậu và Trăn Trăn tới đường Nhân Dân một chuyến đi, Dư Triệu Quang thì đã có Tuyết Tình và Miêu Miêu theo dõi.”

“Đường Nhân Dân lại xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Lại có người chết nữa rồi!” Tổ trưởng nói ra đáp án như trong dự đoán của tôi.

Án mạng xảy ra trong một bệnh viện nhỏ ở đường Nhân Dân, vào khoảng trên dưới bốn giờ sáng, người chết là một y tá, tên là Hà Ảnh Tuyết. Tính cả cô ấy nữa thì đã có bốn trong số mười người có liên quan đến vụ án mười ba năm trước bị giết hại. Sáu người còn lại rất có khả năng trở thành mục tiêu tấn công sắp tới, chuyện này đối với chúng tôi vừa tốt lại vừa xấu, tốt vì như vậy phạm vi điều tra đã thu hẹp lại, xấu là chúng tôi phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, nếu không sáu người còn lại sẽ tiếp tục bị hại.

Hiện trường vụ án là phòng tiêm ở tầng một của bệnh viện, lúc đó Hà Ảnh Tuyết đang cùng ca trực với một đồng sự tên là Vương Lệ Vân. Chúng tôi đã lấy lời khai của cô y tá họ Vương khi cô ấy vẫn chưa hết cơn bàng hoàng: Đang là mùa hè nên rất nhiều người thích bật điều hòa, và phần nhiều đều để ở nhiệt độ thấp, người lớn còn được, chứ đối với trẻ nhỏ thì rất dễ bị sốt vì nhiễm lạnh. Vì vậy, cứ tối đến là có rất nhiều cha mẹ đưa con đến phòng cấp cứu, việc tiêm cho những đứa trẻ ấy là điều khó tránh khỏi. Vì thế, nửa ca đầu tối chúng tôi bận túi bụi, đến nửa đêm về sau khi những ai cần truyền hầu như cũng đã truyền xong và rời khỏi, người đến cấp cứu không còn nhiều như trước nên chúng tôi cũng được thảnh thơi hơn.

Nếu là mùa đông thì vào giờ đó chúng tôi có thể đi nghỉ, nhưng mùa hè thì không được, chúng tôi phải tiếp tục ở vị trí làm việc, vì bất cứ lúc nào cũng có thể có bệnh nhân đến. Để chống lại cơn buồn ngủ, tôi và Ảnh Tuyết cứ ngồi nói chuyện với nhau, nói tận đến lúc hơn bốn giờ sáng thì sự việc đáng sợ đã xảy ra…

Lúc đó Ảnh Tuyết đang nói với tôi về chuyện hôn nhân của cô ấy, tháng sau thì cô ấy sẽ cưới, nên có rất nhiều việc phải làm, tuy có nhiều việc phải lo và phải làm nhưng cô ấy vẫn không giấu được niềm vui hạnh phúc trong ánh mắt. Đúng lúc cô ấy đang nói rất hào hứng thì tôi chợt phát hiện ra trên bức tường phía sau lưng cô ấy có bóng một cô gái tóc dài. Theo bản năng, tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cả phòng tiêm ngoài chúng tôi ra thì chỉ còn hai cháu bé đang

truyền dịch và người nhà các cháu, nhưng cho dù là ai thì cũng không có mái tóc dài như vậy.

Ảnh Tuyết thấy tôi cứ nhìn bốn xung quanh thì hỏi tôi là có chuyện gì. Tôi chỉ vào cái bóng như bóng ma phía sau lưng cô ấy, cô ấy quay lại nhìn rồi lập tức giật nẩy mình, một giọng nói rất âm u, xa xăm của một cô gái không nhìn thấy hình dạng bỗng vang lên: “Ảnh Tuyết, cô sắp cưới rồi à? Chúc mừng cô nhé! Có định mời tôi đến dự tiệc cưới không?”

“Cô là ai?” Ảnh Tuyết vừa hỏi vừa lùi về phía sau.

“Sao thế, quên tôi rồi à? Tôi là Tiêm Lăng, Dư Tiêm Lăng, chẳng phải cô đã nói rằng mái tóc của tôi rất đẹp và cô rất thích nó sao? À, xin lỗi nhé, tôi nhớ nhầm, nói đúng hơn là cô rất thích túm lấy tóc tôi rồi xô tôi ngã xuống đất, đúng không?”


“Cô…cô…cô…Ma! Cứu với…” Đột nhiên Ảnh Tuyết kêu ré lên rồi chạy về phía cửa. Trong đêm yên tĩnh, tiếng kêu thất thanh của cô ấy chẳng khác gì tiếng sấm kinh hoàng, khiến hai đứa bé sợ tới mức khóc thét lên. Bóng ma lướt qua trên tường rồi chặn Ảnh Tuyết ở trước cửa, còn cô ấy thì

cứ kêu thét lên và chạy trốn khắp nơi, suýt nữa thì làm đổ cả chiếc bình truyền dịch của một cháu bé. Mấy người nhà các cháu thấy cô ấy bị bóng ma kia dồn đuổi như vậy cũng đều rất sợ, một người trong số đó tay cầm bình dịch, tay ôm con chạy ra ngoài, người nhà của cháu bé kia thấy thế cũng ôm con chạy ra ngoài nốt. Lúc đó tôi rất sợ, cũng chạy theo họ ra ngoài, nhưng bỗng nhiên phía trước xuất hiện một bóng ma khác chặn đường của tôi, khiến tôi chỉ còn biết ôm đầu, nhắm chặt mắt lại không dám động đậy gì.

Tiếng kêu cứu của Ảnh Tuyết cứ vang bên tai, mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn không kìm được hé mắt ra nhìn một cái. Tôi vừa mở mắt ra thì thấy cái bóng ấy vẫn đứng bên cạnh tôi, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng hình như nó không có ý làm hại tôi, mà chỉ lặng lẽ theo dõi tôi.

Còn Ảnh Tuyết lúc đó đã bị một cái bóng khác dồn đến chân tường, co người lại và liên tục kêu: “Đừng lại gần!” Cái bóng ma bỗng nhiên cất tiếng cười sởn gai ốc: “Ha…ha…ha…! Tối hôm ấy, chẳng phải tôi cũng đã bảo cô rằng đừng lại gần sao? Nhưng lúc đó cô đã làm gì? Quên rồi à? Để tôi nói cho cô biết nhé, lúc đó cô nói rằng tóc của tôi rất đẹp, rồi vuốt ve tóc của tôi rất dịu dàng,

giống như bây giờ…” Bóng ma đưa tay lên đầu Ảnh Tuyết, khẽ xoa, rồi đột nhiên nói bằng giọng dữ tợn: “Sau đó cô đã túm tóc tôi, kéo tôi lên…” Bóng ma kéo mạnh tóc của Ảnh Tuyết, lôi cô lên, sau đó đẩy cô ngã xuống chiếc ghế dành cho bệnh nhân truyền dịch.

Ảnh Tuyết làm đổ chiếc ghế, cả người cũng ngã theo, sau đó rên lên một cách đau đớn. Bóng ma vẫn không dừng ở đó và tha cho cô ấy, mà lướt đến trước cô ấy, nói bằng giọng rất dịu dàng: “Sao thế? Rất đau à? Có phải là tôi đã dùng sức quá mạnh không? Ha…ha… ha…! Buổi tối hôm ấy cô cũng mạnh tay như vậy, có điều lúc đó tôi còn khá hơn cô, ít nhất thì phòng tập múa cũng

không có nhiều đồ như ở đây hơn nữa cô cũng không định xô tôi ngã đến chết…” Cái bóng nói và tiếp tục túm tóc Ảnh Tuyết, xô cô ngã xuống một cái ghế khác.

“Tiêm Lăng, tha cho mình, mình biết mình sai rồi, tha cho mình đi…” Ảnh Tuyết nằm trên nền nhà đau đớn cầu xin. “Tối hôm ấy, tôi cũng đã xin các người nhiều lần như vậy. Chắc là cô không

còn nhớ, nhưng tôi thì nhớ rất rõ, tổng cộng là sáu mươi ba lần…” Bóng ma lại túm tóc, giúi đầu Ảnh Tuyết lên ghế. Bóng ma cứ liên tục túm tóc và giúi đầu Ảnh Tuyết lên những chiếc ghế xung quanh, sau mười mấy, hai mươi lần bị giúi như vậy, khắp người cô ấy đã bị trầy xước, mặt toàn là máu. Bóng ma lại cười lạnh lùng: “Ha…ha…ha…! Cô nhìn xem bây giờ cô như thế nào đi! Nếu để vị hôn phu của cô mà nhìn thấy cô lúc này, chưa biết chừng anh ta sẽ thoái hôn đấy! Ha…ha…ha…!””Hãy giết tôi đi… giết tôi đi…” Lúc này Ảnh Tuyết gần như chỉ còn thoi thóp, nói cũng rất khó khăn, nước mắt trào ra từ hai mắt hòa lẫn với máu tươi… Tôi nghĩ, nếu là tôi, thì tôi cũng sẽ cầu xin bóng ma ấy giết chết, vì trong tình trạng ấy đúng là sống không bằng chết.

“Ha…ha…ha…! Tối hôm ấy, tôi cũng đã muốn chết ngay lập tức, nhưng các người đã không có gan giết tôi, khiến tôi phải nhảy từ tầng bảy xuống, đau hơn cô ngã xuống ghế rất nhiều.” Giọng nói âm u, ma quái của bóng ma khiến cho Ảnh Tuyết gần như phát điên lên, cô ấy bịt chặt hai tai, vừa lắc đầu vừa nói: “Giết chết tôi đi, giết chết tôi đi…”


“Được để tôi cho cô được toại nguyện! Khi tôi chết mũi bị méo đi vì va đập, cô cũng không được chết với khuôn mặt xinh đẹp, hãy để cho tôi bóp cô chết! Giống như Hương Bích ấy, mắt thì lồi lên và lưỡi thì thè ra…” Bóng ma nói rồi đưa tay ra bóp cổ Ảnh Tuyết.

“Không…” Ảnh Tuyết thều thào nói câu cuối cùng…

Mặc dù y tá Vương luôn nói rằng Ảnh Tuyết đầu tiên bị bóng ma túm tóc giúi ngã, sau đó mới bị bóp chết, nhưng sau khi kiểm tra sơ bộ tử thi tại hiện trường thì Lưu Niên lại phát hiện ra rất nhiều điểm đáng nghi: “Đầu không bị xung huyết, càng không bị sưng, trước khi chết không thể bị người khác túm tóc giúi ngã khắp nơi được. Hơn nữa, tuy mắt cô ấy lồi lên, lưỡi thè ra, nhưng trên cổ cô ấy không có dấu vết nào cho thấy là đã bị bóp, cũng không phát hiện thấy bất cứ vết thương chí mạng nào. Nguyên nhân đích thực của cái chết phải chờ giải phẫu xong mới biết được, có điều khả năng bị nhồi máu cơ tim là rất lớn.” “Lại là chết vì sợ?” Bất giác tôi nhíu mày.

“Chưa giải phẫu, không thể khẳng định một trăm phần trăm, có điều có đúng là bị chết vì quá sợ hay không thì cậu có thể suy đoán được, giải phẫu chỉ là xác định thêm mà thôi.” Lưu Niên nói xong thì cùng với trợ thủ Chung Cương đưa tử thi đi.

Sau khi Lưu Niên đưa tử thi đi, tôi mới quan sát kỹ phòng tiêm. Cả căn phòng rộng chừng một trăm mét, với hai phần là nơi tiêm và phòng nghỉ của bệnh nhân, trong phòng nghỉ vốn có bốn dãy ghế nhưng lúc này tất cả những chiếc ghế ấy đổ nghiêng đổ ngả khắp nơi, phía sau chỗ tiêm có một hàng cửa sổ, vì trong phòng không lắp điều hòa nên đều được mở toang. Phía ngoài cửa sổ là một con đường rộng, mặc dù mặt trời đã mọc từ lâu, nhưng đèn đường vẫn chưa tắt.

Trong lúc tôi quan sát xung quanh thì Trăn Trăn tới chất vấn y tá Vương. Cô ấy vừa bước tới đã lập tức chộp lấy vai của người kia, rồi hỏi với vẻ rất dữ dằn: “Vì sao cô lại nói dối? Tóc của người chết không hề bị túm, có phải cô là kẻ đồng lõa với hung thủ không?”

Y tá Vương vẫn còn chưa hết cơn hoảng sợ, bị Trăn Trăn dọa nên òa khóc nức nở, khiến tôi phải dùng đến ảo thuật mới dỗ được cô ấy. Cái trò ảo thuật này đúng là rất có tác dụng đối với các cô gái chả trách mà các chàng trai của Đài Loan, Hồng Kông không ai không biết đến nó. Thế rồi, được tôi khéo léo dẫn dắt, y tá Vương dần dần nhớ lại tình hình lúc đó, “Bóng ma vươn tay lên đầu của Ảnh Tuyết, nhìn rất giống đang túm lấy tóc cô ấy, nhưng… Nhưng tóc của cô ấy hình như không bị túm, có điều, bóng ma vung tay một cái là cô ấy lại ngã xuống ghế.”

Về việc bóp cổ, câu trả lời của y tá Vương cũng giống như ông chủ Trần, đều là tay của bóng ma chiếu lên cổ của nạn nhân, nạn nhân lập tức giống như bị bóp cổ cho tới khi chết. Thực ra, y tá Vương hoàn toàn không nói dối, chỉ là vì suy đoán chủ quan nên đã ảnh hưởng đến sự thật khách quan. Những lời khai của cô ấy càng khiến cho vụ án trở nên rất khó tìm ra manh mối. Đầu tiên, có thể rút ra kết luận từ bốn vụ án mạng đó là: Giữa hung thủ và nạn nhân không hề có sự tiếp xúc thực thể nào, nhưng lại có thể làm cho nạn nhân có những phản ứng không thể nàogiải thích được; thứ hai, hung thủ còn biết cả “phép phân thân”, có thể biến thành hai cái bóng, không lẽ hung thủ không chỉ là một người? Thứ ba, vì sao hung thủ lại không cho y tá Vương chạy trốn, đây chính là điều làm người ta thấy rất khó lý giải.

Đối với hung thủ mà nói, trong quá trình gây án mà bị người khác nhìn thấy là một điều rất không hay, nhưng hung thủ của vụ án này thì dường như luôn có ý để người khác chứng kiến quá trình giết người của nó. Nếu nói ba lần trước là do vô tình, thì lần này là cố ý ngăn lại không cho y tá Vương chạy thoát, vậy sẽ phải giải thích như thế nào về chuyện này? Rốt cuộc là hung thủ có mục đích gì?

Do những thông tin có trong tay rất có hạn, bây giờ mà suy nghĩ về những vấn đề này thì cũng chỉ mất thời gian mà thôi, chi bằng thu thập thêm ít thông tin nữa. Bốn nạn nhân đều có liên quan đến vụ tự sát của Dư Tiêm Lăng mười ba năm trước, vậy thì có lẽ bắt tay từ vụ án đó ít nhiều hẳn cũng có thu hoạch. Khi chúng tôi tới Cung Thiếu nhi, cô Diêu vừa lên lớp xong, Trăn Trăn không cần biết bà ta có đồng ý hay không, liền kéo đến chất vấn: “Mười ba năm trước Dư Tiêm Lăng đã nhảy lầu tự sát ở đây, là cô giáo của cô ấy, chắc bà biết chuyện đó chứ!”

Cô giáo Diêu bất giác tránh ánh mắt của Trăn Trăn, trả lời lấp liếm: “Chuyện xảy ra đã mười ba năm rồi, nên bây giờ nhớ lại cũng không được rõ cho lắm…” Tôi cười, nói: “Có lẽ tôi có cách để bà nhớ lại. La Hương Bích, Phạm Tử Khiêm và Hà Ảnh Tuyết cũng đều chết cả rồi, lại còn cả Lương Thi Vận bị chết trong phòng tập múa nữa, trong số mười người có liên quan đến vụ Dư Tiêm Lăng nhảy tự sát thì đã có tới bốn người bị chết, hơn nữa đều bị một cái bóng bí hiểm giết hại…”

Tôi càng nói thì sắc mặt của cô giáo Diêu càng trở nên xám lại, chỉ dựa vào phản ứng của bà ta mà đoán thì khả năng bà ta là kẻ tiếp tay cho hung thủ không nhiều, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn. Bà ta im lặng một hồi lâu, dường như đang đắn đo có nên nói ra sự thật không. Xem ra, phải dọa thêm bà ta chút nữa, giả vờ để dọa những người lớn tuổi là điểm mạnh của tôi mà. Tôi đưa mắt ra hiệu với Trăn Trăn, rồi nói với cô giáo Diêu: “Bà không muốn nói thì chúng tôi cũng không ép nữa. Dù sao thì cũng đã có bốn người bị chết rồi, cũng không cần quá quan tâm đến việc chết thêm một, hai người nữa.” Nói thật lòng, đúng là tôi không quan tâm đến chuyện hung thủ giết thêm một, hai người nữa, vì hung thủ giết càng nhiều người thì manh mối để lại cũng sẽ càng nhiều, cơ hội để chúng tôi phá án sẽ càng lớn hơn. Tất nhiên điều đó không có nghĩa là lòng dạ tôi đen tối, vì xét theo tình huống trước mắt thì việc chúng tôi có kịp phá xong vụ án trước khi hung thủ giết chết cả mười người hay không vẫn là một bí số, huống chi trong danh sách giết chóc đó còn có cả tôi và Trăn Trăn, thậm chí là tất cả thành viên trong Tổ Chuyên án bí hiểm. Tôi nói xong thì làm động tác quay lưng rời đi, Trăn Trăn cũng phối hợp với tôi, quay lưng bước đi. Cô giáo Diêu rõ ràng đã bị tôi nói trúng điều lo sợ nhất trong lòng, nên vội vàng kéo tôi lại, nhìn bốn xung quanh, khi chắc chắn rằng chỉ có ba chúng tôi thì mới khẽ nói: “Tôi có thể cho anh biết tất cả những gì mà tôi biết, nhưng anh phải đảm bảo an toàn cho tôi, và tuyệt đối không để cho người khác biết rằng tôi đã nói.”


“Bà nói đi, chưa hẳn tôi có thể đảm bảo an toàn được cho bà, nhưng nếu bà không nói thì tôi có thể chắc chắn rằng bà càng không được an toàn. Còn về chuyện giữ bí mật, bà cứ yên tâm, những lời bà nói ngoài chúng tôi ra thì chỉ có Trưởng phòng Lương và mấy lãnh đạo cao cấp biết mà thôi.” Bây giờ thì tôi chẳng có gì phải sốt ruột nữa, vì người tiếp chuyện còn lo lắng hơn tôi nhiều, tôi càng tỏ ra không vội, càng tỏ ra quan cách thì sẽ càng có được những manh mối có giá trị từ miệng của bà ta. Dường như bà Diêu trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng, trầm ngâm một hồi lâu mới nói ra thảm kịch đã bị bụi thời gian của mười ba năm bao phủ lên:

Đó là một chuyện khiến tôi cảm thấy áy náy nhất, mặc dù đã mười ba năm trôi qua rồi, nhưng tôi vẫn thường mơ thấy cảnh tượng lúc ấy… Mùa hè mười ba năm trước, qua giới thiệu của bạn bè tôi quen với vợ chồng ông Dư Triệu Quang. Họ muốn nhờ tôi giúp cho cô con gái Dư Tiêm Lăng được toại nguyện, tất nhiên họ cũng không để cho tôi phải thiệt thòi. Họ muốn tôi sắp xếp cho sáu cô học sinh cùng với Tiêm Lăng tập một bài múa do chính cô bé biên đạo. Lúc đầu tôi chỉ coi đó như một chuyện đùa, một cô bé mới mười bốn tuổi mà lại biên đạo được một điệu múa ra hồn sao? Nhưng, vì đã trót nhận những ưu đãi của người ta rồi, bây giờ há miệng mắc quai, không thể không làm gì được! Thế là, tôi bảo Tiêm Lăng múa thử một mình trước cho tôi xem. Khi Tiêm Lăng với những điệu múa đẹp mắt trước mắt tôi, tôi đã ngồi lặng đi một hồi lâu. Dù cô bé mới chỉ múa có một mình, hơn nữa lại không có nhạc đệm, nhưng tôi vẫn cảm nhận được thông điệp mà cô bé mang đến: Vương quốc đồ chơi náo nhiệt, những đồ chơi thích thú, những con rối rất sinh động… Đúng là quá hoàn mỹ, không những biên đạo rất hoàn mỹ mà màn biểu diễn của cô bé cũng không có điểm gì phải chê, cho dù là độ mềm mại của cơ thể hay việc nắm vững tiết tấu, hoàn toàn là những điều ở độ tuổi như cô bé không thể làm được. Trước mặt cô bé, tôi thực sự không dám nói mình là cô giáo nữa, vì cô bé còn giỏi hơn tôi.

Xem xong màn biểu diễn của Tiêm Lăng, tôi rất tin tưởng vào màn múa do cô bé biên đạo, tích cực sắp xếp kế hoạch tập luyện, và giành một cơ hội biểu diễn công khai. Nhưng, rất nhanh sau đó tôi gặp phải khó khăn đầu tiên, vì âm nhạc mà cô bé chọn rất kén người nghe, là chương thứ ba Petrouchka và trong tay cô bé chỉ có bản nhạc, không có CD hay đĩa từ, tìm ngoài thị trường cũng không có. Sau đó, tôi thương lượng với chủ nhiệm Lư – người phụ trách Cung Thiếu niên, mượn ba học sinh của lớp âm nhạc, đồng thời chuyển cả một cây đàn dương cầm tới phòng tập múa, từ đó việc tập luyện được bắt đầu thuận lợi. Tuy nhiên, sau khi việc tập luyện bắt đầu, vấn đề mới lại xuất hiện. Trong ba học sinh được mượn từ lớp âm nhạc có một cậu là con trai của chủ nhiệm Lư, tên là Lý Lượng Dụ, cậu ta yêu cầu tôi sắp xếp cho một cô gái tên là Tô Mộng Như làm người múa chính của màn múa đó. Trình độ múa của Mộng Như rất bình thường, hoàn toàn không thể đảm đương được vai múa chính, để cho cô bé này được tham gia vào tốp múa cũng là do Lý Lượng Dụ yêu cầu, vì dù sao thì cậu ta cũng là con trai của chủ nhiệm Lư, còn Mộng Như lúc đó là bạn gái của cậu ta. Em gái của Mộng Như là Mộng Thanh cũng được tham gia tốp múa vì lý do này. Để cho chị em Mộng Như tham gia tốp múa, gượng gạo thì cũng có thể chấp nhận được, nhưng để cho cô bé này múa chính thì cho dù tôi đồng ý, Dư Tiêm Lăng cũng sẽ không đồng ý, bởi cô bé là người sáng tác ra màn múa đó. Có ai lại muốn tâm huyết của mình trở thành áo cưới cho người khác đâu? Chính vì chuyện này mà quan hệ giữa các cô bé trở nên căng thẳng, còn tôi thì vì để tránh phiền phức cho mình đã để các cô bé tự giải quyết với nhau.

Thái độ của Tiêm Lăng rất cứng rắn, nói rằng, nếu phải nhường vị trí múa chính thì cô bé sẽ rút lui lập tức. Màn múa này thiếu ai thì còn được, nhưng nếu thiếu cô bé thì đồng nghĩa với việc mất đi linh hồn và hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, cô bé là tác giả, nếu cô bé rút lui, thì cũng không còn cần thiết tiếp tục tập luyện nữa, cho nên cuối cùng Mộng Như đã buộc phải thỏa hiệp. Nhưng không ngờ, đó chính là ngòi nổ dẫn đến thảm kịch.

Khi luyện tập được hơn nửa tháng, sự tiến bộ của chị em Mộng Như vẫn khá chậm, những người còn lại thì rất xuất sắc, cho dù biểu diễn công khai cũng không có vấn đề gì. Nhưng, thảm kịch đã xảy ra vào đúng lúc đó… Trước khi vào buổi tập tối hôm ấy, Lượng Dụ bỗng nhiên kéo tôi sang một bên, khẽ nói: “Lát nữa, trong lúc tập cô đi ra ngoài một lúc.” Tôi hỏi cậu ấy vì sao, thì cậu ấy trả lời: “Mẹ tôi nói rằng định cho thôi việc một số người làm việc không chăm chỉ, hy vọng rằng cô không phải là người như vậy.” Mặc dù tôi biết cậu ta bảo tôi rời đi chắc chắn là không có việc gì tốt lành, nhưng đúng là cậu ta có thể làm cho chủ nhiệm Lư cho tôi thôi việc vì thế tôi đành làm theo ý của cậu ta, lặng lẽ rời khỏi đó trong thời gian luyện tập. Tôi đi loanh quanh ở ngoài một vòng trong chừng một tiếng đồng hồ, khi quay trở lại thì thấy đã xảy ra chuyện.

Khi tôi trở về phòng tập múa thì không thấy Dư Tiêm Lăng đâu, trên nền nhà có một ít máu, Đỗ Lễ Hiền là người phụ trách đàn dương cầm thì ngã trên đất đang rên rỉ, mười ngón tay của cậu ấy đều biến dạng, trên quần áo cũng có rất nhiều vết giày. Một học sinh múa khác là Mẫn Nghi thì co ro trong góc tường và cứ nức nở. Tôi chặn Lượng Dụ lại khi cậu ta định rời đi, hỏi cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu ta gạt tay tôi, đáp với vẻ bất cần: “Chẳng qua chỉ là chơi gái một chút, chẳng liên quan gì đến cô!” Nói xong thì cùng với những người khác rời đi.

Tôi kiểm tra Mẫn Nghi trước, cô bé ấy hầu như không có vấn đề gì mà chỉ là cứ khóc nức nở, nên tôi không để ý đến nữa, chạy tới đỡ Lễ Hiền dậy, hỏi cậu rằng đã xảy ra chuyện gì nhưng mặt cậu ấy cứ trắng bạch như tờ giấy, mồ hôi không ngừng tuôn ra, định nói song có lẽ vì quá đau nên không cất lên lời. Ngón tay của cậu ấy hình như bị một vật gì đó kẹp vào, khiến tất cả đều biến

dạng, xem ra có lẽ những ngón tay ấy sẽ trở thành tàn phế.

Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, nên vội dìu cậu ấy định đưa tới bệnh viện. Vừa ra tới cửa của tầng một thì thấy Lượng Dụ và những người cùng đi đang ồn ào bên ngoài, Tiêm Lăng lập tức rơi xuống, thì ra cô bé đã chạy lên nóc nhà và nhảy xuống…

Tuy bà Diêu không tận mắt chứng kiến diễn biến của sự việc, nhưng từ những gì mà bà ấy biết thì có thể phán đoán tình hình đại thể như sau: Dư Tiêm Lăng và Tô Mộng Như mâu thuẫn với nhau về chuyện ai là người múa chính, vì thế mà Tô Mộng Như đã tìm cách trả thù Dư Tiêm Lăng, nói với bạn trai Lý Lượng Dụ bảo cô Diêu rời khỏi đi. Sau khi cô Diêu đi khỏi, Dư Tiêm Lăng có thể đã bị bọn Lý Lượng Dụ cưỡng hiếp, đồng thời bị Tô Mộng Như và những người khác xỉ nhục, quá phẫn uất nên đã lập tức tự sát. Sau khi chuyện xảy ra, một người nào đó thông qua các mối quan hệ đã cản trở việc điều tra, nên mới có một bản ghi chép về vụ án một cách mơ hồ như vậy.

Từ đó thì thấy, động cơ sát hại người khác trả thù cho con gái của Dư Triệu Quang là càng lớn. Nhưng vì sao ông ta lại chờ cho đến bây giờ mới ra tay mà không phải là mười ba năm trước?

Chuyện này cũng còn khá nhiều nghi vấn, ví dụ như bàn tay của Đỗ Lệ Hiền vì sao mà bị thương? Có lẽ lúc đó cậu ấy đã định bảo vệ Dư Tiêm Lăng, nên đã bị những người khác tấn công. Nếu đúng là như vậy, thì có lẽ sẽ tìm được đôi chút manh mối từ cậu ấy.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.