Tình Yêu Và Danh Dự

Chương 18


Đọc truyện Tình Yêu Và Danh Dự – Chương 18

“Tôi tuyên bố lẽ phải thuộc về kẻ mạnh. Công lý là quyền lợi của kẻ mạnh hơn…”

Plato, The Republic, 1

Những ngày đông khắc nghiệt bắt đầu với muôn vàn cơn gió rít, siết chặt lấy vùng đất trong cái lạnh băng tê cóng của sương giá. Tưởng chừng như mùa đông sẽ giữ thế gian trong vẻ lộng lẫy lạnh lùng mãi mãi, cho đến khi người thiếu nữ dịu dàng, nàng Xuân, mang lời hứa tới. Nàng đem theo món quà tái sinh, bọc trong ánh sáng ấm áp của mặt trời. Bị tán tỉnh bởi lời hứa ấy, những cơn gió dần mất đi sắc lạnh run rẩy và kỳ diệu, chuyển thành từng làn gió nhẹ nhàng mơn man.

Cây cối là chứng nhân đầu tiên cho thấy sự đầy đủ của lời hứa. Những cành cây không còn khô giòn nữa mà dễ uốn mình mềm mại khi cơn gió vỗ về. Những mầm non mỏng manh và lá xanh vươn mình trên từng cành cây. Những loại hạt bị lãng quên, được thổi đi khắp thế gian bởi cơn giận dữ của mùa thu, giờ tách vỏ nảy mầm nở ra đầy màu sắc và hương thơm, đủ hấp dẫn để cám dỗ đàn ong mật bay qua lượn lại.

Đó là một khoảng thời gian tuyệt vời đối với Madelyne bởi tình yêu với Duncan. Nàng nghĩ khi Duncan yêu mình, điều kỳ diệu đã xảy ra. Vài tuần đầu sau khi hắn tuyên bố yêu nàng, Madelyne thật sự không thoải mái, lo lắng rằng hắn sẽ chán mình. Sẽ đến lúc nàng không làm hắn hài lòng. Tuy nhiên cuộc chiến đấu không thể tránh được đã xảy ra. Một hiểu lầm đơn giản có thể dễ dàng giải quyết đã bùng nổ vì tâm trạng đen tối của Duncan và sự kiệt sức của nàng.

Thật ra Madelyne không nhớ nổi chuyện gì đã châm ngòi cuộc tranh cãi. Nàng chỉ nhớ mỗi chuyện Duncan la hét với mình. Madelyne lập tức rút mình sau lớp mặt nạ bình thản an toàn, nhưng chẳng mấy chốc chồng nàng đã lột bỏ hoàn toàn lớp vỏ bình tĩnh đó. Nàng òa khóc nói với hắn rằng rõ ràng hắn không còn yêu nàng nữa, rồi chạy lên tháp.

Duncan theo sau, vẫn gầm lên nhưng chuyển đề tài sang việc nàng có thói quen vội vàng kết luận. Khi nhận ra hắn giận dữ vì nàng nghĩ hắn đã thôi yêu nàng, nàng không nhíu mày suy nghĩ dữ dội hoặc la hét nữa. Xét cho cùng, Duncan đã gào lên là hắn yêu nàng.

Nàng đã học được một bài học quan trọng đêm hôm đó. Hoàn toàn bình thường nếu gào vào mặt người khác. Tất cả các nguyên tắc đều thay đổi kể từ khi Madelyne gặp người nhà Wexton. Sự tự do giờ đây cho phép mở khóa các cánh cửa giam giữ cảm xúc của nàng. Madelyne không phải kiềm chế nữa. Khi muốn cười, nàng cười. Lúc muốn hét, nàng sẽ hét, dù vẫn cố giữ phong thái quý phái và sang trọng.

Madelyne cũng nhận ra mình đang nhiễm một số tính cách của chồng.

Nàng bắt đầu ghét sự thay đổi cũng nhiều như hắn. Khi Gilard và Edmond đều ra đi để phụng sự thủ lĩnh của họ trong bốn mươi ngày, Madelyne đã để tất cả mọi người nghe được tiếng la hét không hài lòng của mình.

Duncan chỉ ra sự mâu thuẫn trong hành động của nàng, thậm chí còn nhắc Madelyne nhớ rằng nàng đã có lần tranh cãi với hắn về việc để các em trai hắn có thêm nhiều trách nhiệm. Tuy nhiên Madelyne lại không muốn lắng nghe. Nàng trở thành con gà mái mẹ và muốn tất cả nhà Wexton ở tại nơi nàng có thể trông chừng.

Duncan hiểu vợ hắn hơn nàng hiểu hắn rất nhiều. Các em hắn giờ đều là thành viên của gia đình Madelyne. Nàng đã cô độc trong nhiều năm, niềm vui sướng vì có quá nhiều người quan tâm bao quanh khiến nàng không thể để họ đi mà không phản đối.

Madelyne thường xuyên can thiệp nếu nghĩ ai đó bị khiển trách. Nàng che chở cho mọi người nhưng luôn kinh ngạc khi người khác tìm cách bảo vệ mình.

Thật sự mà nói, nàng vẫn không hiểu giá trị của bản thân. Duncan biết nàng nghĩ thật là kỳ diệu khi hắn yêu nàng. Hắn không phải là loại người luôn thích nói về cảm xúc của mình, nhưng nhanh chóng nhận ra nàng cần nghe lời hứa yêu thương của hắn thường xuyên. Ẩn sâu bên trong Madelyne là nỗi sợ hãi và bất an, dễ hiểu thôi bởi đó là quá khứ của nàng. Hắn chấp nhận mất thời gian để có được sự tin tưởng của nàng.

Ngày qua ngày bên cô vợ mới lẽ ra rất bình dị nếu Adela không quá quyết tâm khiến tất cả bọn họ phát điên. Duncan cố duy trì thái độ cảm thông với cô em gái nhưng hành vi của Adela đủ khiến anh muốn bóp cổ cô.

Hắn đã sai lầm khi nói cho Madelyne mình cảm thấy thế nào về cách cư xử của Adela và nỗi thôi thúc muốn nhét một cái khăn vào miệng cô ấy. Madelyne kinh hoàng và lập tức bảo vệ Adela. Vợ hắn đề nghị hắn học cách trở nên giàu lòng trắc ẩn hơn, và thề có Chúa là tại sao nàng nghĩ hắn muốn làm những gì mà hắn không hiểu nổi cơ chứ.

Madelyne gọi hắn là kẻ không biết cảm thông, nhưng sự thật thì ngược lại. Duncan cực kỳ thông cảm với Nam tước Gerald. Bạn hắn kiên nhẫn chịu đựng mọi thử thách.

Adela làm mọi thứ có thể ngăn cản người theo đuổi mình. Cô chế giễu, gào thét, khóc lóc. Không chiêu nào có tác dụng. Gerald chẳng mảy may nhụt chí. Duncan nghĩ Gerald bướng như bò hoặc ngu như lừa. Chắc hẳn anh ta có một ít của cả hai thứ đó.

Song Duncan không thể không ngưỡng mộ Gerald. Quyết tâm như vậy thật đáng khen ngợi, đặc biệt là khi nghĩ đến giải thưởng Gerald có được sau khi bị la lối om sòm.

Duncan sẽ tảng lờ đi mọi chuyện. Tuy nhiên, Madelyne không cho hắn đặc quyền đó. Nàng thường xuyên kéo hắn vào giữa những cuộc tranh cãi gia đình, giải thích bổn phận của hắn là đặt mọi chuyện vào đúng chỗ của nó.

Rất đơn giản, nàng bảo hắn có thể vừa là thủ lĩnh vừa là anh trai, nhưng thói quen giữ thái độ lạnh lùng xa cách với gia đình trong quá khứ thì phải bỏ đi.

Madelyne cũng bảo hắn sẽ có cả sự tôn kính và cả tình bằng hữu của các em trai. Duncan không cãi lại. Chỉ có Chúa mới biết hắn không thể thắng nổi nàng kể từ ngày họ cưới nhau.

Tuy nhiên, lần này, nàng đã đúng. Hắn không cần nói ra, tất nhiên rồi, vì biết nàng sẽ ngay lập tức chỉ ra vài “thói quen” khác mà hắn nên loại bỏ.

Hắn bắt đầu dùng bữa tối cùng với gia đình vì biết điều đó sẽ khiến Madelyne vui lòng, và thấy mình cũng hài lòng như thế. Hắn thảo luận các chủ đề khác nhau với các em và tận hưởng cuộc tranh luận sôi nổi. Các em trai đều rất sâu sắc, chẳng bao lâu sau Duncan bắt đầu coi trọng những đề nghị của họ.

Hắn từ từ dỡ bỏ hàng rào phòng thủ chia cắt với gia đình, rồi thấy được những phần thưởng tuyệt vời.

Cha hắn đã sai. Giờ Duncan đã biết điều đó. Cha hắn có thể cai trị một cách cứng nhắc để bảo vệ vị trí thủ lĩnh của mình. Có thể ông nghĩ mình sẽ mất đi sự kính trọng của các con nếu để chúng biết tình cảm yêu thương của mình dành cho chúng. Duncan không rõ lý do cha hắn làm vậy. Hắn chỉ biết mình không cần phải đi theo con đường mòn đó nữa.

Hắn phải cảm ơn vợ vì những thay đổi của mình. Nàng dạy cho hắn biết tôn kính và sợ hãi không nhất thiết phải đi cùng nhau. Tình yêu và sự kính trọng mới là kết hợp đúng đắn, có lẽ còn tốt hơn. Thật mỉm mai, khi Madelyne biết ơn Duncan vì đã cho mình một vị trí trong gia đình hắn thì sự thật lại đảo ngược. Nàng đã mang đến cho hắn vị trí trong chính ngôi nhà của hắn. Nàng đã chỉ cho hắn biết làm sao để trở thành một người anh trai đối với Gilard, Edmond và Adela. Phải, nàng đã kéo hắn vào chính giữa vòng tròn gia đình.

Duncan tiếp tục giữ lịch làm việc trong ngày với binh lính như cũ, nhưng hắn dành riêng một giờ đồng hồ mỗi buổi chiều đề hướng dẫn vợ cưỡi ngựa đúng cách. Nàng học rất nhanh và hắn để nàng cưỡi Silenus dạo trên ngọn đồi thấp bên ngoài pháo đài. Hắn theo sau để để phòng và cũng cằn nhằn vì thói quen bướng bỉnh mang thức ăn cho con sói tưởng tượng của nàng.

Madelyne muốn biết tại sao một bên đồi để cằn cỗi trơ trụi trong khi phía bên kia là rừng cây rậm rạp hoang vu.

Duncan giải thích do lính canh không thể nhìn thấy xa hơn đỉnh đồi vì vậy không cần thiết phải đốn cây ở phía bên kia. Phải đốn cây ở phía đối diện với pháo đài vì bất cứ ai muốn đến được lối vào đều phải trèo qua đỉnh đồi thấp đó. Lính canh có thể thấy đó là bạn hay thù. Nếu đó là kẻ địch, các cung thủ dễ dàng nhắm trúng mục tiêu vì không bị che chắn tầm nhìn.

Nàng ngạc nhiên vô cùng, dường như hắn có thứ gì đó cần phải được bảo vệ. Hắn lắc đầu và chỉ ra cho vợ thấy với tư cách là thủ lĩnh của vùng Wexton, bảo vệ là trách nhiệm của hắn.

Madelyne mỉm cười vì bài giảng của hắn. Duncan thấy quen dần với nụ cười của nàng.

Duncan biết Madelyne lo lắng về tương lai của họ. Nàng vẫn không thích nghe những gì liên quan đến anh trai và mọi người cố gắng không đề cập đến tên gã ta trong các cuộc nói chuyện. Và hắn dường như không thể thuyết phục được nàng rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu cả hai đều tránh đề tài đó.

Mùa xuân là thời gian khai sáng cho Duncan. Hắn phải rời Madelyne gần một tháng vì vấn đề cấp bách, và khi quay về, vợ hắn rơi nước mắt vì hạnh phúc. Họ thức suốt đêm, yêu nhau say đắm và sẽ ở lỳ trên giường ngày hôm sau nếu việc gia đình không chen chân vào.

Madelyne ghét mỗi lúc Duncan phải rời đi. Hắn cũng ghét điều đó nhiều như nàng, dù hắn không bao giờ nói cho Madelyne biết thì suy nghĩ của hắn luôn bị thiêu đốt với mong muốn quay lại bên nàng.

Mùa xuân bỏ chiếc áo choàng đầy nắng và hoa thơm lại đằng sau. Những ngày hè ấm áp cuối cùng cũng đã đặt chân lên lãnh địa Wexton.

Đi lại giờ dễ dàng hơn. Duncan biết trước sau gì mình cũng sẽ được gọi đến tiếp kiến Đức vua. Hắn cố giấu sự lo ngại trước mặt Madelyne và âm thầm tập hợp binh lính.

Nam tước Gerald trở lại Wexton vào những ngày cuối tháng Sáu để cố gắng tán tỉnh Adela thêm lần nữa. Duncan gặp bạn trong sân. Mỗi người đều có tin quan trọng dành cho người kia. Duncan vừa nhận được một tin và thư chấp thuận với dấu niêm phong của Đức vua. Nam tước Wexton có thể đọc, một thực tế mà vợ hắn không nhận ra, và lá thư khiến hắn nổi nóng. Hắn bận tâm đến mức không chào đón Gerald cho phải phép.


Gerald dường như có cùng tâm trạng với Duncan. Sau khi gật đầu chào cộc lốc, anh ta trao dây cương cho Ansel và quay về phía Duncan. “Tôi mới vừa trở về từ nhà Clare”, anh ta nói khẽ.

Duncan ra hiệu cho Anthony đến bên cạnh. “Có rất nhiều chuyện cần bàn và tôi muốn Anthony cùng tham gia”, hắn giải thích với Gerald.

Gerald gật đầu. “Tôi vừa nói mình mới trở về từ lãnh địa của Clare”, Gerald lặp lại. “Em trai Đức vua, Henry, cũng ở đó. Ông ấy hỏi khá nhiều về cậu, Duncan.”

Ba người đàn ông chậm rãi đi về phía đại sảnh. “Tôi cho rằng ông ấy đang cố gắng giành được sự ủng hộ của cậu nếu trở thành vua của chúng ta”, Gerald thú nhận.

Duncan cau mày. “Những câu hỏi gì?”, hắn hỏi.

“Cuộc nói chuyện được bảo mật. Đó là một vài thông tin bí mật mà tôi còn thiếu. Tôi nói không rõ nghĩa lắm, có phải không?”

“Có cần bảo vệ William không? Cậu có nghĩ Henry sẽ hành động không?”

“Tôi không nghĩ vậy”, Gerald nhấn mạnh. “Tôi thấy rất lạ. Cậu không được mời, nhưng tất cả những câu hỏi lại là về cậu.”

“Họ đặt câu hỏi về lòng trung thành của tôi?”

“Lòng trung thành của cậu không là vấn đề”, Gerald trả lời. “Nhưng cậu chỉ huy một đội quân thiện chiến nhất nước Anh, Duncan. Cậu có thể dễ dàng thách đấu Đức vua nếu cậu có ý đó.”

“Henry tin tôi sẽ quay lưng lại với người lãnh đạo của mình sao?”, hắn hỏi, rõ ràng kinh ngạc vì khả năng đó.

“Không, mọi người biết cậu là người trọng danh dự, Duncan. Tuy nhiên, cuộc họp làm tôi có chút lo lắng. Không khí ở đó không thoải mái.” Gerald nhún vai rồi nói tiếp. “Henry ngưỡng mộ cậu, nhưng tôi có thể nói ông ấy đang lo lắng về chuyện gì đó. Chỉ có Chúa mới biết đó là chuyện gì.”

Ba người đàn ông cất bước trên những bậc thang dẫn vào đại sảnh. Madelyne đang đứng cạnh bàn ăn, cắm bó hoa dại vào cái bình tròn. Ba cậu bé con đang ngồi trên sàn và ăn bánh tạc.

Madelyne đưa mắt nhìn lên khi nghe thấy tiếng chân. Mỉm cười vì thấy Gerald lại đến, nàng khẽ nhún gối chào cả ba. “Bữa tối sẽ sẵn sàng trong một giờ nữa. Gerald, thật vui được gặp lại anh. Phải không, Anthony? Adela chắc sẽ vui lắm.”

Cánh đàn ông phá ra cười.

“Thật vậy mà”, Madelyne khăng khăng rồi quay sang lũ trẻ. “Nào, các con hãy đi và ăn hết bánh ở ngoài kia nhé. Willie, con vui lòng đi tìm tiểu thư Adela. Nói với cô ấy là cô ấy có khách.Con có thể nhớ nhiệm vụ quan trọng đó không?”, nàng hỏi nhỏ.

Đám trẻ con đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Willie đột nhiên quay lại và vòng tay ôm lấy chân Madelyne. Duncan trông thấy vợ túm chặt mép bàn bằng một tay và tay kia vỗ lên đầu Willie.

Hắn cảm thấy ấm áp bởi cử chỉ dịu dàng của nàng. Tất cả trẻ con đều yêu Madelyne. Chúng đi theo nàng bất cứ đâu. Từng đứa háo hức trông chờ nụ cười và lời khen thưởng nàng dành cho chúng. Không đứa nào từng bị thất vọng. Madelyne nhớ từng cái tên một, một sự đáng nể khi có hơn năm mươi đứa sống trong trang viên cùng cha mẹ.

Khi Willie cuối cùng cũng buông Madelyne và chạy ra phía lối vào, chiếc váy bị dính một vết bẩn từ khuôn mặt cậu bé.

Nàng nhìn xuống và thở dài rồi gọi với theo. “Willie, con quên cúi chào Nam tước nữa rồi.”

Willie đứng lại, quay người và vụng về cúi chào. Duncan gật đầu. Cậu bé mỉm cười và chạy đi.

“Mấy đứa trẻ nhà ai vậy?” Gerald hỏi.

“Những người hầu”, Duncan trả lời. “Chúng đi theo vợ tôi.”

Một tiếng hét kinh hoàng cắt ngang câu chuyện. Duncan và Gerald cùng nhau thở dài. Willie rõ ràng vừa mới thông báo cho Adela biết Gerald đến.

“Đừng cau mày vậy, Gerald”, Madelyne lên tiếng. “Adela đã quanh quẩn ở đây suốt từ lần trước anh đi. Tôi tin cô ấy nhớ anh. Anh có đồng ý không, Anthony?”

Duncan có thể nói thấy rõ ba từ không đồng ý từ bộ dạng của thuộc hạ. Hắn bật cười khi Anthony nói, “Nếu cô nghĩ vậy, tôi sẽ cho phép là có khả năng đó”.

Gerald cười toe toét. “Chơi trò ngoại giao, hả Anthony?”

“Tôi không muốn làm thất vọng nữ chủ nhận của mình”, Anthony tuyên bố.

“Tôi cầu mong là cô đúng, Madelyne”, Gerald nói, ngồi xuống ghế cạnh Duncan và Anthony. Madelyne trao một ly rượu và Gerald uống một hơi. “Gilard và Edmond có đây không?”, anh ta hỏi.

Duncan lắc đầu, cầm ly rượu Madelyne đem đến nhưng không thả tay nàng ra. Madelyne tựa vào người Duncan và mỉm cười với hắn.

“Duncan, Cha Laurance cuối cùng cũng sẽ tổ chức buổi cầu nguyện cho chúng ta”, Madelyne thông báo rồi quay sang Gerald và giải thích. “Linh mục bị bỏng tay ngay sau khi tuyên thệ cho Duncan và tôi. Người đàn ông tội nghiệp ấy mất rất nhiều thời gian để vết thương có thể liền lại. Đó là một tai nạn khủng khiếp, dù ông ấy không giải thích rõ chuyện gì đã xảy ra.”

“Nếu cho Edmond xem xét vết bỏng thì tay ông ta sẽ lành lại mà không mất thời gian lâu đến thế”, Anthony nhận xét. “Bây giờ thì Edmond đi rồi, tất nhiên”, anh ta nói thêm cùng cái nhún vai.

“Tôi đang có ý định nói chuyện với Cha Laurance đây”, Duncan lầm bầm.

“Câu không thích người đó à?” Gerald lên tiếng hỏi.

“Tôi không thích.”

Madelyne ngạc nhiên. “Duncan, ông ấy chưa bao giờ đến gần chàng. Làm sao chàng có thể thích hay không thích ông ấy được? Chàng còn không biết ông ấy cơ mà.”

“Madelyne, người đàn ông đó không thực hiện các bổn phận của mình. Ông ta lẩn trốn trong nhà nguyện và quá rụt rè.”

“Tôi không biết cậu là người mộ đạo như vậy”, Gerald chen vào.


“Cậu ấy không vậy đâu.” Anthony bình luận.

“Duncan chỉ muốn linh mục thực hiện những công việc mà ông ấy được gửi tới đây để làm”, Madelyne nói rồi vươn tay rót thêm rượu cho Anthony.

“Ông ta đã sỉ nhục tôi”, Duncan làu bàu. “Sáng nay người đưa tin của tu viện đã đưa đến một bức thư. Tôi đã yêu cầu người thay thế ông ta. Madelyne viết đơn thỉnh cầu cho tôi rồi”, hắn kết thúc bằng cái giọng khoe khoang.

Madelyne huých vào tay Duncan một cái, suýt nữa làm sánh rượu. Duncan biết nàng không muốn hắn nói cho bất cứ ai biết nàng có thể đọc và viết. Hắn mỉm cười, thích thú nhìn nàng xấu hổ về một tài năng đáng chú ý như vậy.

“Bức thư nói gì thế?” Madelyne hỏi.

“Ta không biết”, Duncan trả lời. “Ta có việc cấp bách khác phải quan tâm, vợ à. Chuyện đó có thể đợi đến sau bữa tối.”

Một tiếng kêu gào khác làm ngưng cuộc đối thoại. Adela rõ ràng đã làm rất tốt công việc thông báo tình trạng của mình. “Madelyne, vì Chúa, em hãy làm cho Adela ngừng gào thét ngay đi. Gerald, tôi bắt đầu thấy sợ các chuyến thăm của cậu rồi đấy”, Duncan bảo bạn.

Madelyne vội vã xoa dịu lời trách móc. “Chồng tôi không có ý thô lỗ đâu”, nàng nói. “Chàng phải bận tâm tới quá nhiều chuyện quan trọng.”

Duncan thở dài, đủ lâu để khiến vợ hắn quay lại nhìn. “Không cần phải xin lỗi cho thái độ của ta đâu Madelyne. Giờ thì em đi gặp Adela đi.”

Madelyne gật đầu. “Em cũng sẽ mời Cha Laurance đến dùng bữa tối. Ông ấy sẽ không đến, nhưng dù sao thì em vẫn mời. Nếu ông ấy đến đây, chàng vui lòng lịch sự với ông ấy cho đến khi bữa tối kết thúc nhé. Sau đó chàng có thể quát mắng ông ấy.”

Câu nói được phân ra thành nhiều cụm từ như nài xin, nhưng giọng nàng thì như ra lệnh vậy. Duncan quắc mắt nhìn Madelyne còn nàng mỉm cười với hắn.

Ngay khi Madelyne rời khỏi đại sảnh, Gerald lập tức nói, “Đức vua của chúng ta đã quay lại Anh”. Giọng anh ta thầm thì rất thấp.

“Tôi đã sẵn sàng”, Duncan trả lời.

“Tôi sẽ đi với cậu khi lệnh triệu kiến đến”, Gerald nói.

Duncan lắc đầu.

“Chắc chắn cậu không thể tin Đức vua sẽ phớt lờ cuộc hôn nhân của cậu, Duncan. Cậu phải có kế hoạch cho các hành động của mình. Và tôi cũng có quyền thách đấu Louddon như cậu. Có lẽ còn hơn thế. Tôi đã quyết tâm giết tên khốn đó.”

“Một nửa nước Anh muốn giết hắn”, Anthony cắt ngang.

“Lệnh triệu kiến đã đến rồi”, giọng Duncan nhẹ như gió thoảng, mất một lúc hai người bạn của hắn mới có phản ứng.

“Lúc nào?” Gerald hỏi.

“Ngay trước khi cậu đến”, Duncan trả lời.

“Khi nào chúng ta đi?” Anthony hỏi.

“Đức vua yêu cầu tôi đến Luân Đôn ngay lập tức”, Duncan nói. “Ngày kia. Anthony, lần này cậu sẽ ở lại.”

Anthony không phản ứng ra mặt với quyết định của Duncan nhưng cảm thấy lúng túng vì anh ta thường xuyên ở cạnh thủ lĩnh của mình.

“Cậu sẽ đưa Madelyne đi cùng chứ?” Gerald thắc mắc.

“Không, cô ấy ở đây sẽ an toàn hơn.”

“An toàn khỏi sự tức giận của Đức vua hay khỏi Louddon?”

“Louddon. Đức vua sẽ bảo vệ cô ấy.”

“Cậu có nhiều niềm tin hơn tôi”, Gerald thừa nhận.

Duncan nhìn Anthony. “Tôi giao kho báu quý giá nhất của mình vào tay cậu, Anthony. Tất cả có thể là một cái bẫy.”

“Cậu đang ám chỉ cái gì thế?” Gerald tỏ vẻ khó hiểu.

“Louddon có quyền sử dụng dấu niêm phong của Đức vua. Những yêu cầu trong bức thư không phải là phong cách của Đức vua. Đó là thứ mà tôi ám chỉ.”

“Cậu đem theo bao nhiêu và để lại bao nhiêu để bảo vệ Madelyne?” Anthony hỏi. Anh ta đã nghĩ về việc bảo vệ pháo đài. “Đây có thể là kế hoạch tách cậu khỏi nơi này để Louddon tấn công. Tôi nghĩ gã ta biết cậu sẽ không đưa Madelyne đi cùng.”

Duncan gật đầu. “Tôi đã cân nhắc đến điều đó.”

“Tôi chỉ có một trăm người lúc này. Tôi sẽ để họ ở đây với Anthony, nếu cậu muốn thế, Duncan.” Gerald đề nghị.

Gerald và Anthony thảo luận về số người trong khi Duncan đứng dậy và bước tới trước lò sưởi. Hắn tình cờ xoay người đúng lúc thấy Madelyne đang đi qua góc phòng. Có lẽ nàng đang tới chỗ Cha Laurance, hắn nghĩ. Willie đang bám váy nàng.


Duncan đẩy vợ ra khỏi tâm trí. Cuộc tranh cãi gay gắt về việc bảo vệ pháo đài Wexton diễn ra tới mười phút, Anthony và Gerald đều kéo ghế ra ngồi, Duncan cũng ngồi xuống chiếc ghế Madelyne đã nói thuộc về hắn.

Bất thình lình, Willie chạy bổ vào đại sảnh. Đứa trẻ ngập ngừng khi thấy Duncan. Ánh mắt Willie dại đi, đầy vẻ kinh hoàng.

Duncan nghĩ cậu bé trông như thể vừa thấy ác quỷ vậy. Hắn không rời mắt khỏi cậu bé. Willie rụt rè bước đến bên cạnh ghế Duncan.

“Chuyện gì vậy, chàng trai? Cháu muốn nói chuyện với ta sao? “ Duncan hỏi, cố giữ giọng nhẹ nhàng tránh cho đứa trẻ sợ hãi hơn nữa.

Anthony định hỏi nhưng hắn giơ tay lên ra hiệu im lặng.

Duncan quay người đến lúc đối mặt với đứa trẻ. Hắn cúi xuống và ra hiệu cho Willie đến gần hơn. Willie bắt đầu thút thít, nhưng vẫn len vào giữa đôi chân Duncan, mút ngón tay cái trong khi ngước lên nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình.

Kiên nhẫn của Duncan tan dần. Đột nhiên Willie rút ngón tay cái ra khỏi miệng và thì thào, “Ông ta đang đánh cô ấy”.

Duncan đứng phắt dậy, đẩy ngược cái ghế và băng qua giữa phòng trước khi Gerald và Anthony biết chuyện gì đang cảy ra.

“Chuyện gì vậy?” Gerald hỏi Anthony khi anh ta theo sau thủ lĩnh của mình.

Gerald là người cuối cùng thấy sợ hãi. “Madelyne.” Anthony hét to tên nàng. Gerald nhảy dựng lên và chạy theo. Anh ta tuốt gươm ra khỏi bao trước đi đặt chân lên bậc tam cấp.

Duncan đến nhà nguyện trước tiên. Cánh cửa bị khóa nhưng hắn nhanh chóng phá nát nó. Cơn thịnh nộ tiếp thêm cho hắn sức mạnh.

Âm thanh hắn tạo ra báo động Cha Laurance. Khi Duncan lao ào vào tiền sảnh, gã linh mục đang dùng Madelyne để làm tấm che chắn cho mình. Gã giữ nàng trước mặt và chĩa con dao găm vào cổ nàng.

Duncan không nhìn Madelyne. Hắn không dám nhìn. Rồi cơn giận dữ bùng nổ, Hắn tập trung vào tên đàn ông loạn trí đang thách thức mình.

“Nếu ngươi đến gần, ta sẽ đâm vào cổ cô ta”, gã linh mục la hét rồi từ từ lùi lại, kéo lê con tin của mình.

Mỗi bước gã linh mục rút lui, Duncan cân nhắc tình hình.

Gã đụng phải cái bàn vuông nhỏ chất đầy nến đang cháy sáng rồi liếc mắt thật nhanh ra phía sau, rõ ràng là đang đánh giá khoảng cách giữa chướng ngại vật đến cửa ngách, đó là tính toán sai lầm mà Duncan đang chờ đợi.

Duncan tấn công. Hắn vặn mạnh lưỡi dao ra xa khuôn mặt Madelyne, đẩy mặt cùn của con dao xuyên qua cổ gã linh mục một cách nhanh chóng. Gã linh mục bị đẩy ra sau cùng lúc Duncan giật Madelyne vào người mình và giải thoát cho nàng.

Cha Laurance chết trước khi chạm đất.

Cái bàn va sầm vào bức tường đằng xa và đổ hết nến. Lửa lập tức bắt đầu liếm vào gỗ khô.

Lờ đi ngọn lửa, hắn dịu dàng nâng bổng Madelyne trong vòng tay. Nàng áp vào ngực hắn. “Chàng đến đây lâu quá”, giọng nàng thầm thì bên cổ hắn, đứt quãng và nàng đang lặng lẽ khóc.

Duncan hít sâu rồi lắng xuống. Hắn đang cố thoát khỏi cơn thịnh nộ để có thể nói dịu dàng với nàng. “Em ổn không?”, cuối cùng hắn cũng làm được dù giọng vẫn rất gay gắt.

“Em đã từng nhìn thấy những khoảnh khắc còn kinh khủng hơn”, Madelyne thầm thì.

Câu trả lời nhẹ nhàng của Madelyne khiến hắn dịu đi. Madelyne ngước nhìn hắn. Khi thấy những thương tổn trên mặt nàng, hắn lại giận dữ. Mắt trái sưng húp trong khi khóe miệng đẫm máu và có nhiều vết trầy trên cổ.

Duncan muốn giết gã linh mục thêm lần nữa. Madelyne có thể cảm nhận được sự chấn động xuyên qua chồng. Đôi mắt phản chiếu cơn tức giận của hắn. Nàng đưa tay lên, chạm nhẹ đầu ngón tay vào má hắn. “Chuyện qua rồi, Duncan.”

Gerald và Anthony xộc vào nhà nguyện. Gerald thấy lửa đang lan ra thì lập tức quay ra ngoài, hò hét kêu gọi người tới hỗ trợ.

Anthony đứng cạnh thủ lĩnh. Khi Duncan xoay người và bắt đầu bước ra, thuộc hạ của hắn nhấc một trong những tấm ván ra khỏi lối đi, phần duy nhất còn lại của cánh cửa mà Duncan không phá hủy.

Madelyne có thể thấy Anthony lo lắng đến thế nào. Anh ta cũng đang cau mày dữ dội như Duncan. Madelyne cố an ủi để anh ta biết nàng vẫn ổn.

“Này Anthony, anh có để ý cách chồng tôi thích đi qua những cánh cửa không?”, nàng hỏi.

Anthony khẽ giật mình rồi một nụ cười nở dần trên môi anh ta.

Duncan cúi xuống, bảo vệ đầu Madelyne khi băng qua ngưỡng cửa. Nàng áp má vào vai hắn. Mãi đến khi tới cửa lâu đài, nàng mới nhận ra mình vẫn đang khóc. Những giọt nước mắt là phần còn lại của cơn kinh hoàng vừa trải qua, nàng nghĩ và rùng mình.

Lúc đến phòng Duncan, răng Madelyne va vào nhau lập cập. Duncan quấn Madelyne trong chăn và ôm nàng vào lòng trong lúc chăm sóc khuôn mặt thâm tím của nàng.

Hắn đổ mồ hôi vì sức nóng từ ngọn lửa trong lò sưởi. “Duncan? Chàng có thấy ánh mắt điên cuồng của gã ta không?” Madelyne rùng mình. “Gã ta định… Duncan? Chàng sẽ vẫn yêu em cho dù gã ta cưỡng hiếp em chứ?”

“Yên nào, tình yêu của ta”, Duncan xoa dịu. “Ta yêu em mãi mãi. Đó là câu hỏi ngớ ngẩn.”

Nàng thấy được an ủi qua câu trả lời ngắn ngủn của hắn. Madelyne bình yên nghỉ ngơi trong lồng ngực vững chãi của hắn vài phút. Có nhiều chuyện nàng phải nói với Duncan và nàng cần sức mạnh để làm điều đó.

Lúc Duncan nghĩ Madelyne đã ngủ thì nàng đột nhiên lên tiếng, “Gã ta được cử tới đây để giết em”.

Madelyne ngọ nguậy trong vòng tay Duncan đến khi đối mặt với hắn. Ánh mắt hắn khiến nàng lạnh sống lưng. “Gã ta được cử tới?” Giọng hắn nhẹ nhàng, Madelyne biết hắn đang cố giấu cơn phẫn nộ. Điều đó không có hiệu quả nhưng nàng không nói cho hắn biết.

“Em đến nhà thờ để mời Cha Laurance đến ăn tối. Em làm gã giật mình vì gã không mặc áo thụng. Gã ăn mặc như nông dân, dĩ nhiên chàng cũng thấy điều đó rồi. Hơn nữa, bàn tay gã cũng không mang băng.”

“Tiếp đi”, Duncan yêu cầu khi Madelyne nhìn hắn mong đợi.

“Chẳng có vết sẹo nào cả. Gã linh mục đã bị phỏng tay, chàng nhớ không. Gã không thể tổ chức buổi lễ vì vết thương. Chỉ là không có vết sẹo nào.”

Duncan gật đầu cho phép nàng tiếp tục. “Em không nói gì về bàn tay của gã. Em giả vờ mình không để ý, nhưng em nghĩ sẽ kể cho chàng. Dù vậy, em nói với gã là chúng ta nhận được một lá thư từ tu viện và sau bữa tối chàng muốn nói chuyện với gã. Đó là lỗi của em, dù lúc đó em không biết tại sao. Sau đó gã linh mục nổi giận. Gã bảo Louddon cử gã tới đây. Nhiệm vụ của gã là giết em nếu Đức vua đồng ý với chàng chứ không phải với Louddon. Duncan, làm thế nào mà một người của Chúa lại có linh hồn của quỷ dữ thế? Cha Laurance biết mưu kế của gã sắp hoàn thành, em đoán vậy. Gã nói sẽ rời khỏi đây sau khi giết em.”

Madelyne hạ người tựa vào ngực Duncan. “Chàng có sợ không, Duncan?” Madelyne thì thầm hỏi.

“Ta không bao giờ sợ cả”, Duncan cáu kỉnh. Hắn đang điên tiết với hành động dối trá của gã linh mục nên gần như không thể tập trung.

Madelyne cười vì lời tuyên bố của chồng. “Em định hỏi chàng là chàng có lo lắng không, không phải sợ hãi”, nàng sửa lại.

“Gì cơ?” Duncan hỏi, lắc đầu, gạt cơn giận qua một bên. Giờ Madelyne cần sự an ủi của hắn. “Lo lắng? Chết tiệt, Madelyne, ta rất tức giận.”


“Em có thể nói chàng là thế”, Madelyne trả lời. “Chàng nhắc em nhớ đến con sói của em khi chàng tấn công kẻ bắt giữ em.”

Duncan để Madelyne ngồi dậy vì như thế hắn có thể hôn nàng. Hắn rất dịu dàng vì môi nàng bị thương nên không thể thưởng thức niềm say mê đúng nghĩa.

Đẩy mình ra khỏi lòng Duncan, nàng cầm tay hắn giật giật cho đến khi hắn đứng dậy và theo nàng băng qua phòng. Nàng ngồi xuống giường và vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.

Duncan cởi áo dài, cả người ướt sũng vì hơi nóng trong phòng. Hắn ngồi xuống cạnh vợ, quàng tay quanh vai và kéo nàng vào người mình. Hắn muốn ôm nàng thật chặt và nói rằng hắn yêu nàng biết nhường nào. Thề có Chúa, hắn nghĩ mình cần nói những từ ấy nhiều hơn là nàng cần nghe chúng. “Madelyne, em sợ không?”

“Một chút”, Madelyne trả lời, lẽ ra nàng sẽ nhún vai như sức nặng từ cánh tay hắn không cho nàng làm vậy. Đầu cúi xuống, nàng đang vẽ vòng tròn trên đùi hắn, cố làm hắn phân tâm, Duncan cho là thế.

“Chỉ một chút?”

“Phải, em biết chàng sẽ đến cứu em, vì vậy em đã không sợ hãi. Nhưng em hơi cáu vì chàng đã không xuất hiện ở cửa ngay. Kẻ đó đang xé áo em…”

“Tên khốn ấy có thể đã giết em”, giọng Duncan run rất giận dữ.

“Không đâu, chàng sẽ không để gã giết em”, Madelyne nói chắc nịch.

Chúa ơi, nàng hoàn toàn tin vào hắn. Duncan cảm thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường.

Những vòng tròn chậm chạp Madelyne tạo ra bằng đầu ngón tay chuyển dần lên phía trên chân hắn. Duncan chộp lấy tay nàng, đặt nó lên đùi mình. Vợ hắn có lẽ đang mất trí, nàng không nhận ra mình đang làm gì, hoặc nó ảnh hưởng đến hắn thế nào.

“Chúa ơi, trong này nóng quá”, Madelyne thầm thì. “Tại sao chàng muốn nhóm lửa trong thời tiết này, Duncan?”

“Em đang run lẩy bẩy”, Duncan nhắc.

“Giờ em khá hơn rồi.”

“Vậy thì ta sẽ xuống lầu và lấy lá thư từ tu viện. Ta tò mò muốn biết bề trên của tên khốn ấy nói gì với chúng ta.”

“Nhưng em không muốn chàng xuống lầu.”

Duncan quan tâm ngay. “Em phải nghỉ ngơi vài giờ.”

“Em không muốn nghỉ ngơi. Chàng giúp em cởi quần áo nhé?” Madelyne yêu cầu chồng bằng giọng ngây thơ, Duncan lập tức nghi ngờ.

Madelyne đứng giữa hai chân chồng và không giúp chút nào khi hắn cởi bỏ quần áo nàng ra. “Điều gì khiến chàng đến nhà thờ lúc đó?” nàng đột ngột hỏi.

“Con trai của Maude thấy tên khốn đó đánh em. Cậu bé đến báo ta biết.”

“Em không biết Willie theo em vào trong nhà thờ. Ắt hẳn cậu bé đã bỏ chạy khỏi đó trước khi Laurance khóa cửa. Willie chắc khoảng sợ lắm. Nó chỉ mới năm tuổi. Và chàng phải thưởng cho nó vì đã báo tin cho chàng đấy.”

“Khốn khiếp, tất cả là lỗi của ta. Ta lẽ ra nên trông chừng người nhà cẩn thận như trông chừng buổi huấn luyện của mình.”

Madelyne đặt tay lên vai Duncan. “Nhiệm vụ của em là chăm sóc gia đình chàng. Dù vậy, giờ nghĩ về điều đó, không có chuyện gì xảy ra nếu…”

Tiếng thở dài của hắn ngăn nàng lại. “Ta biết, không có chuyện gì xảy ra nếu ta ở đó bảo vệ em.”

Giọng hắn đầy đau khổ. Madelyne lắc đầu. “Em không định nói thế. Chàng không nên vội vàng kết luận, Duncan. Chàng có nhiều vấn đề quan trọng hơn để lo lắng.”

“Em quan trọng hơn mọi thứ”, Duncan tuyên bố mạnh mẽ.

“Em chỉ định nói rằng chuyện này sẽ không xảy ra nếu em biết cách tự bảo vệ mình.”

“Em đang đề nghị gì vậy?” Duncan hỏi, thật sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra bên trong cái đầu nhỏ xinh của nàng. Rồi hắn mỉm cười, vì vừa nhận ra hắn ít khi biết nàng đang nghĩ gì.

“Cha Laurance không lớn hơn em nhiều lắm. Ansel thì vừa cao bằng em.”

“Làm thế nào mà cận vệ của ta lại chui vào cuộc nói chuyện này nhỉ?”

“Ansel đang học cách tự vệ. Vì vậy, chàng cũng phải hướng dẫn em cách tự vệ. Chàng biết cách mà, phải không?”

Hắn không biết, nhưng quyết định không tranh cãi nữa. “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau”, Duncan tuyên bố.

Madelyne gật đầu. “Vậy thì giờ chàng phải xem xét nhu cầu của em, Duncan. Em ra lệnh đấy.”

Duncan phản ứng lại giọng trêu chọc của nàng. “Và em dám đưa ra mệnh lệnh gì cho chồng mình hả?”, hắn hỏi.

Madelyne giải thích bằng cách từ từ kéo rồi thả sợi dây ruy băng giữ áo mình rơi tự do. Tấm áo trượt khỏi vai nàng. Duncan lắc đầu, cố từ chối. “Em đang bị thâm tím…”

“Chàng sẽ nghĩ ra cách”, Madelyne ngắt lời. “Em biết bây giờ trông em không xinh đẹp. Nhìn em rất đáng sợ, phải không?”

“Em bị thâm tím, xấu xí như một trong những tên khổng lồ một mắt và ta chỉ có thể đứng nhìn em.”

Madelyne bật cười vui vẻ, biết hắn đang trêu chọc vì hắn vừa kéo nàng ngả xuống người mình vừa cởi áo của nàng ra.

“Vậy thì chàng phải nhắm mắt lại khi ân ái với em”, Madelyne chỉ ra.

“Ta sẽ chịu đựng được”, hắn hứa.

“Em vẫn như cảm thấy cái đụng chạm của gã”, Madelyne thầm thì, giọng run rẩy. “Em cần chàng chạm vào em ngay. Chàng sẽ làm em quên đi. Em sẽ cảm thấy trong sạch trở lại, Duncan. Chàng hiểu không?”

Duncan trả lời bằng một nụ hôn. Madelyne nhanh chóng quên tất cả ngoại trừ việc hôn đáp lại hắn. Trong chốc lát chỉ còn lại hai người với nhau.

Và nàng được gột rửa sạch sẽ, cả thân thể lẫn trái tim.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.