Tình yêu và anh

Chương 7


Đọc truyện Tình yêu và anh – Chương 7

Phó Ký Trầm tự luyến thì cũng thôi đi, còn vòng vo chê cô không có khiếu thẩm mỹ.
 
Du Khuynh trở xuống giường lấy cái túi đó qua, đánh giá kỹ càng một phen.
 
Ngoại trừ thiếu một cái LOGO kinh điển ra, có chỗ nào xấu đâu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kích cỡ vừa vặn, không kén quần áo, chống dơ, chống trầy, công dụng lại nhiều.
 
Anh tính toán chi li như vậy, cô toàn coi như anh đang ghen không vui.
 
Trong mắt anh, cái túi này với cái túi của Tiền Trình là kiểu dáng tình nhân.
 
Dục vọng chiếm hữu ngày một cao của đàn ông, cô hiểu mà.
 
“Ngủ đi.” Phó Ký Trầm giục cô, sẵn tay tắt đèn đầu giường.
 
Chỉ có ngọn đèn bên Du Khuynh là còn sáng, hắt ra ánh sáng vàng cam nhàn nhạt.
 
Du Khuynh đặt túi xuống, leo lên từ bên anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tay Phó Ký Trầm vòng eo cô, tay còn lại ôm vai cô sau đó trở người.
 
Du Khuynh ở dưới, anh ở trên.
 
Anh cúi đầu hôn môi cô.
 
Du Khuynh ôm cổ anh, muốn nhấc chân lên nhưng nhấc không được, “Anh nhích lên một chút, váy ngủ của em bị anh đè trúng rồi!”
 
Phó Ký Trầm dịch đầu gối kéo vạt váy cô ra, “Không thể đổi kiểu dáng khác à?” Anh còn phát hiện trong tủ quần áo treo bốn chiếc váy ngủ giống hệt nhau, chỉ có màu sắc là khác nhau thôi.
 
Anh thật không hiểu tâm lý của cô, “Tại sao em cứ nhất định mua quần áo cùng kiểu dáng?”
 
Du Khuynh ôm eo anh, “Tại thích mà.”
 
Cái tật này có từ lúc cô bắt đầu sưu tập nước hoa và túi xách mà thành.
 
Khi túi xách ra kiểu dáng mới, cô đều phải mua tất cả kích thước, tất cả màu sắc và tất cả chất liệu.
 
Trước kia Cá Tinh từng nói rồi, đây là một mầm bệnh, trị không khỏi nữa.
 
Phó Ký Trầm giơ tay tắt đèn tường.
 
Hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau.
 
Ngày hôm sau, Du Khuynh bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức lúc sáu giờ.
 
Người bên cạnh dậy từ lâu rồi.
 
Có lẽ Phó Ký Trầm đã tới công ty, cô lại phải chen tàu điện ngầm.
 
Du Khuynh nằm ỳ hai phút rồi đau khổ vùng vẫy ngồi dậy. Dậy sớm và số dư trong thẻ ngân hàng ngày một ít đi đều có thể lấy mạng của cô.
 
Cô vội vàng rửa mặt, nhanh tay trang điểm, ăn mặc tử tế rồi lấy túi đi xuống lầu.
 
Trong nhà ăn dưới lầu, có Phó Ký Trầm đang ngồi ăn cơm.
 
Thật là hiếm lạ.

 
Trừ cuối tuần, trước giờ anh chưa từng ăn sáng ở nhà.
 
Du Khuynh đặt túi xách trong phòng khách, thả nhẹ bước chân, “Tưởng đâu anh tới công ty từ sớm rồi.”
 
Phó Ký Trầm: “Tối qua tài xế về tới nhà gần một giờ.”
 
Du Khuynh gật gật đầu, ừm một tiếng.
 
Lời này chẳng có sơ hở gì, tài xế cũng phải bảo đảm giấc ngủ đầy đủ bằng không sẽ ảnh hướng đến an toàn trong lúc lái xe.
 
Cứ tưởng anh đặc biệt đợi cô.
 
Ăn sáng xong, hai người cùng xuống lầu.
 
Du Khuynh mang giày đế bằng, nước chân nhẹ nhàng thoải mái.
 
Trong mắt Phó Ký Trầm, cho dù cô nghèo đến đâu, nghèo tới mức sắp không còn nồi nhưng ngày nào cũng tràn đầy sức sống.
 
Du Khuynh quay sang hỏi Phó Ký Trầm, “Hôm nay em mời khách, mời anh ngồi tàu điện ngầm, muốn trải nghiệm một chút không?”
 
Phó Ký Trầm nào có hứng thú đó, anh ấn thang máy, “Ngồi xe anh tới công ty.”
 
“Thôi đi, hôm nay hơi muộn rồi, lỡ như bị công ty nhìn thấy không tốt lắm đâu.”
 
“Thả em xuống trước một trạm.”
 
Mỗi một giây một phút của buổi sáng đều được cô tận dụng tối đa, lúc ngồi tàu điện ngầm còn không quên xem tin tức nóng bên mảng tài chính. Mở điện thoại ra, có một dòng tin nhắn báo tiền đã chuyển vào.
 
Tiền lương tháng này có rồi.
 
Nhìn số dư tài khoản nhiều lên, tâm tình phút chốc trở nên vô cùng tươi đẹp.
 
“Này, tiền lương một tháng của anh bao nhiêu thế?” Cô ngẩng đầu hỏi Phó Ký Trầm. Chỉ là nổi hứng tò mò một chút.
 
Phó Ký Trầm: “Anh không biết, trước giờ không quan tâm.”
 
Du Khuynh nghẹn, “Thế thẻ ngân hàng của anh có tiền, anh cũng không nhìn một chút sao?”
 
“Ngày nào cũng có tiền vào, biết cái nào là tiền lương đâu.”
 
“……”
 
Du Khuynh ra sức xoa lồng ngực. Nói chuyện với người có tiền là điều tàn nhẫn vô tình với bản thân nhất.
 
Phó Ký Trầm xoay mặt qua, bỗng dưng bật cười.
 
Xuống tới tầng hầm, tài xế đã đứng ở chỗ ra vào thang máy đợi sẵn rồi.
 
Du Khuynh chạy thẳng tới ghế phụ, tay còn chưa kịp chạm vào tay cầm cửa.
 
Phó Ký Trầm nhắc nhở cô, “Đi đâu ngồi thế?”
 
Du Khuynh quay mặt lại, “Tối qua ngồi chỗ này cảm thấy không tệ, tầm nhìn rộng rãi.”
 
Phó Ký Trầm mặc kệ cô, kéo cửa xe cho cô còn mình vòng qua phía bên kia.
 
Du Khuynh từ bỏ ghế phụ lên ngồi hàng sau.
 

Ngồi yên xong, cô vội lấy điện thoại ra bắt đầu nghiên cứu tình hình hướng đi của hợp đồng kỳ hạn tối qua, tranh thủ hôm nay kiếm được nhiều một chút.
 
Khuỷu tay Phó Ký Trầm kê lên cửa sổ xe, tay chống cằm nhìn một bên mặt của cô, lại nhìn nhìn chỗ ghế phụ vừa rồi cô muốn ngồi như có điều suy nghĩ.
 
*****
 
Tới công ty, Du Khuynh bận tối tăm mặt mày đến cả ly nước còn không kịp uống.
 
Sau khi cuộc họp buổi sáng của bộ phận kết thúc, cô đi tới phòng trà nước.
 
Mấy cô gái của bộ phận hành chính chắc do hôm nay quá bận, nhân lúc rót nước bắt đầu túm tụm trò chuyện ở phòng trà nước.
 
“Các cô chưa biết nữa sao? Lầu mười lăm sớm đã bị truyền khắp rồi, giám đốc bộ phận tiêu thụ của Đóa Tân có dang díu với giám đốc khu vực Kinh Tân Ký [1], bọn họ giữa ban ngày ban mặt ra khỏi khách sạn bị người ta nhìn thấy đấy.”
 
“Nói không chừng người ra đang bàn nghiệp vụ thì sao.”
 
“Ừ, có thể lắm, bàn trên giường xem muốn nâng cao hạn ngạch thị trường thế nào.”
 
Theo sau là một trận cười nhạo.
 
Lầu hai mươi tám là khu vực làm việc của bộ phận pháp vụ và bộ phận hành chính của tập đoàn, phụ nữ nhiều thị phi cũng nhiều, bát quái càng nhiều hơn.
 
Phòng trà nước vĩnh viễn là nơi tụ tập bát quái.
 
Du Khuynh đã đi tới cửa phòng trà, các cô ấy còn gật đầu chào hỏi với cô rồi tiếp tục bát quái không chút kiêng kị.
 
Một đồng nghiệp mới được điều tới tổng bộ tập đoàn không lâu nghe ngóng, “Này, Triệu Thụ Quần đó người thật có đẹp trai như vậy không? Tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh hoạt động trên trang web của tập đoàn chứ chưa gặp người thật. Nhìn hình cảm thấy bình thường.”
 
“Triệu Thụ Quần lên hình không ăn ảnh, người thật dùng từ phong lưu phóng khoáng để hình dung cũng không quá đáng.”
 
Người còn lại tiếp lời: “Không chỉ đẹp trai, phong độ cũng tốt nhưng năng lực không tầm thường, Đóa Tân vào tay anh ta hai năm thì đã trụ vững trong giới nước giải khát, cô nghĩ xem.”
 
“Tuy Đóa Tân chỉ là một công ty con của tập đoàn Phó Thị nhưng Triệu Thụ Quần vẫn được đánh giá là người đứng thứ hai có giá trị nhan sắc cao trong tập đoàn.”
 
Người gánh vác giá trị nhan sắc chính, là tổng giám đốc của bọn họ, Phó Ký Trầm.
 
Đột nhiên có người nói bằng giọng kích động, “Các cô không nhắc tới cái này tôi chút nữa là quên mất rồi, một đứa bạn thân của tôi là thư ký của tổng giám đốc ở công ty con, nói là sáng nay lúc sếp mở họp chắc là quên cài nút áo lên tới hạt trên cùng nên làm lộ ra dấu hôn ở trên cổ.”
 
“Đệt mợ, thiệt hay giả vậy?!”
 
“Lừa các cô làm gì.”
 
Du Khuynh đang cho đường vào trong cốc cà phê, tay run lên một cái khiến đường văng ra bên ngoài.
 
Cô dọn dẹp xong, lại lấy thêm gói đường khác xé ra.
 
Sau một phen kinh ngạc, các cô ấy lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé to rồi, sếp không có bạn gái là chuyện không thể nào, có điều chưa từng công khai chuyện tình cảm là thật.
 
“Nghe nói giám đốc tài vụ có quan hệ rất tốt với sếp, dấu hôn đó chính là cô ấy để lại đấy.”
 
“Tôi sớm đã nghe bên bộ tài vụ bên đó nói rồi, giám đốc tài vụ với sếp là một đôi.”
 
“Không biết thật giả, dù sao không có lửa sao có khói được chứ.”
 
“Tám phần là thật đấy, nếu không ngày thường sao giám đốc tài vụ có thể huênh hoang không để ai vào mắt như vậy? Cô ta còn thường xuyên ngồi thang máy chuyên dụng của lão đại. Có lần tôi tăng ca về muộn thì thấy hai người họ cùng bước ra khỏi thang máy chuyên dụng.”
 

Các cô ấy quen dùng sếp thay cho tên của Phó Ký Trầm, dùng từ giám đốc tài vụ thay cho tên Kiều Dương, như vậy lúc bát quái có thể tránh đi những phiền phức không đáng có.
 
Du Khuynh bưng cà phê nóng lên, nhanh chóng rời khỏi cái nơi đầy rẫy bát quái này.
 
“Nghỉ chút hãy bận tiếp mà.” Có người mời Du Khuynh tham gia bát quái.
 
Điều này đối với người mới mà nói là một vinh hạnh chẳng thể ngờ tới, bởi vì bảo bạn tham gia vào cuộc trò chuyện là đồng nghĩa với bạn đã gia nhập vào tập thể này.
 
Du Khuynh trước giờ không hứng thú với những điều này, cảm thấy lãng phí sinh mệnh. Cô cũng chẳng thể từ chối quá thẳng thắn, “Hợp đồng vẫn chưa thẩm duyệt xong, sắp ký tiếp rồi.”
 
Mấy người họ đưa tới ánh mắt đồng tình, các cô ấy hiểu ý trong lời cô nói, người mới tới khó mà lăn lộn, công việc cực nhọc chất chồng như núi còn không thể buông tiếng oán thán.
 
Ban đầu bọn họ cũng trải qua như vậy.
 
“Bận cách mấy cũng phải đứng dậy đi lại nhiều hơn, sức khỏe là của bản thân cơ mà.”
 
“Ừ, đúng đó, Du Khuynh, cô đừng có khờ khờ bảo cô làm cái gì thì làm cái đó nữa.”
 
“Được rồi, hai cô bớt nói hai câu đi, để người đẹp nhanh đi làm việc tiếp.”
 
Du Khuynh cười cười, bước nhanh qua khúc ngoặt rời khỏi.
 
Tới bộ phận pháp luật cô chẳng vội ngồi vào bàn làm việc, mà đứng trước cửa sổ hóng gió đợi cà phê nguội.
 
Cô nghĩ ngợi, tại sao bọn họ khá là thân thiện với cô.
 
Thứ nhất có thể là do giá trị nhanh sắc chiếm đa số, thứ hai chức vụ này của cô chẳng có xung đột gì tới quyền lợi của bọn họ. Thứ ba, cô kiệm lời, trước giờ chưa từng dị nghị sau lưng người khác.
 
Cô hớp một miếng cà phê, thêm vào hơn nửa gói đường hơi bị ngọt rồi.
 
Vừa rồi chỉ đi dạo một chuyến tới phòng trà mà cô nghe được hai tin bát quái.
 
Đó là Triệu Thụ Quần ngoại tình với giám đốc khu vực, Triệu Thụ Quần ba mươi tám tuổi đã có gia đình, vợ anh ta chuyên tâm làm bà chủ.
 
Liên quan tới dấu hôn của Phó Ký Trầm, là tối qua cô bất cẩn cắn phải.
 
Lúc này, trên tầng làm việc của tổng giám đốc.
 
Phan Chính đợi ông chủ đi ra ngoài. Sáng nay có hẹn với chủ tịch của một ngân hàng. Vì muốn lấy được miếng đất đó, thời gian này ông chủ đích thân đi xã giao móc nối quan hệ.
 
Tối qua, ông chủ và Kiều Dương hẹn với chủ tịch Trâu, quá trình bàn bạc diễn ra không tệ.
 
Phó Ký Trầm chồng tất cả văn kiện đã ký xong lên nhau, đậy nắp bút lại, “Chiếc xe còn lại đã sắp xếp xong chưa?”
 
Phan Chính: “Sắp xếp xong rồi ạ.”
 
Hôm nay đi ngân hàng, trừ anh ta cùng với ông chủ còn có Kiều Dương.
 
Thang máy chuyên dụng tới tầng làm việc của bộ phận tài vụ thì dừng lại, cửa từ từ mở ra.
 
Kiều Dương đang gọi điện thoại, “Chú hai, tạm không nói nữa, thang máy tới rồi, cuối tuần có thời gian cháu đi thăm chú, dạ, chú cũng đừng thức khuya mãi, tạm biệt.”
 
Cô ấy đi vào thang máy.
 
Phó Ký Trầm quan tâm một câu: “Gần đây thầy Kiều thế nào rồi?”
 
Kiều Dương cất điện thoại vào túi xách, “Vẫn vậy, bận suốt ngày.” Cô ấy khựng lại, “Vừa rồi chú hai còn nhắc tới anh, hỏi anh có bạn gái chưa.”
 
Phó Ký Trầm cười cười, đáp qua quýt, “Tôi vẫn còn nhiều chuyện vướng mắc trong lòng.”
 
Kiều Dương suy nghĩ thâm ý trong câu nói này, anh không cần một người bạn gái mà chỉ gần một người phụ nữ, duy trì quan hệ nam nữ trong một thời gian có thể chia tay bất cứ lúc nào.
 
Do có Phan Chính bên cạnh, nên dù là chuyện tình cảm riêng tư của Phó Ký Trầm hay là tình hình gần đây của chú hai mình, cô ấy đều không nhắc tới nữa mà dừng lại ở đây.
 
Chú hai cô ấy là huấn luyện viên quần vợt lúc nhỏ của Phó Ký Trầm, dạy anh không ít năm, sau đó từ chức đi kinh doanh.
 
Chú hai có đầu óc kinh doanh, chú hai là nhà đầu tư thiên thần của anh, vòng gọi vốn A và vòng gọi vốn B lúc Phó Ký Trầm khởi nghiệp đều do chú hai giới thiệu cho anh.
 

Chú hai với Phó Ký Trầm, vừa là thầy vừa là bạn.
 
Có điều vì sự cạnh tranh ác ý của Tần Mặc Lãnh, ngấm ngầm hãm hại Phó Ký Trầm, cuối cùng dẫn tới công cuộc khởi nghiệp của Phó Ký Trầm thất bại.
 
Sau này Phó Ký Trầm trở về tập đoàn Phó Thị giúp ba anh quản lý công ty.
 
Mấy năm gần đây, công ty chú hai ngày càng sa sút, có thời gian tiền vốn bị đứt đoạn, lúc khó khăn nhất còn sắp tuyên bố phá sản, may nhờ Phó Ký Trầm kịp thời đầu tư khiến công ty của chú hai vực dậy trở lại.
 
Trong lúc thất thần, thang máy đã dừng dưới hầm đỗ xe.
 
Hai chiếc xe con màu đen lần lượt đợi ở đó.
 
Hôm nay Kiều Dương không lái xe, xe cô ấy tới lúc bị giới hạn số rồi.
 
Cô ấy nối gót sau Phó Ký Trầm theo thói quen, đi về phía chiếc xe của anh.
 
“Giám đốc Kiều.” Phan Chính vội gọi Kiều Dương lại.
 
Kiều Dương xoay người lại, “Thư ký Phan, có chuyện gì?”
 
Phan Chính chỉ chỉ chiếc xe phía sau, “Chúng ta ngồi chiếc xe này.”
 
Cô ấy cho rằng Phan Chính có chuyện cần bàn bạc với mình, hoặc là thay Phó Ký Trầm truyền đạt ý kiến gì mà không tiện nói trước mặt Phan Chính.
 
Thẳng đến khi xe rời khỏi bãi đỗ xe dưới đất cũng chưa thấy Phan Chính có ý định nói chuyện, anh ta đang tập trung xem sách kế hoạch xúc tiến.
 
Cho dù đã qua giờ cao điểm nhưng con đường phồn hoa này vẫn cứ kẹt.
 
Kiều Dương chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ một cách mất tập trung, đang nghĩ xem Phó Ký Trầm là có cuộc gọi quan trọng phải tiếp không tiện cho cô ấy nghe, cho nên mới để cô ấy ngồi xe khác với Phan Chính?
 
Giây tiếp theo, lý do này bị chính bản thân cô ấy phủ nhận.
 
Chuyện này đúng là nghĩ không ra.
 
Trước kia mỗi lần ra ngoài xã giao, bất kể Phó Ký Trầm nhận bất kỳ cuộc điện thoại làm ăn nào cũng không tránh cô ấy và thư ký Phan, bởi vì dù là hạng mục làm ăn nào cũng cần sự ủng hộ của bộ phận tài vụ bọn họ.
 
Có lẽ là điện thoại cá nhân.
 
Cô ấy nghĩ như vậy.
 
Xe hết đi lại dừng, lúc kẹt tới không di chuyển được nữa, lúc này tài xế mới nhìn kính chiếu hậu nói với Kiều Dương, “Giám đốc Kiều, sau này mọi người ra ngoài bàn hợp đồng sẽ ngồi xe này, tôi chuyên phục vụ anh chị.”
 
Câu nói đột ngột tới của tài xế cắt đứt suy nghĩ của Kiều Dương, cô ấy phản ứng chậm hơn bình thường nửa nhịp, mỉm cười nói, “Thật ngại quá, vừa rồi đang nghĩ tới chuyện công việc, anh nói đi.”
 
Tài xế lặp lại lần nữa, “Sau này khi mọi người ra ngoài bàn hợp đồng với Phó tổng thì ngồi xe này, tôi được sắp xếp chuyên phục vụ anh chị.”
 
Kiều Dương nặn ra nụ cười: “Làm phiền anh rồi.”
 
“Không phiền, nên làm cả.”
 
Kiều Dương dù có ngốc mấy, giờ cũng hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.
 
Từ nay, cô ấy không còn được hưởng những đãi ngộ đặc biệt như ngồi chuyên xe của Phó Ký Trầm nữa.
 
Trên ghế phụ, Phan Chính lại lật sang một trang khác của sách kế hoạch vay vốn.
 
Chiếc xe này là được anh ta sắp xếp vào một tiếng trước.
 
Mới sáng sớm còn chưa tới giờ làm thì ông chủ đã gửi tin nhắn cho anh ta, [Sau này khi tôi có ra ngoài xã giao thì sắp xếp thêm một chiếc xe đi cùng. Tôi có Du Khuynh rồi, những người khác giới khác nên tránh được thì tránh.]
 
= = = = = =
 
Chú thích:
[1] Tân Thiên Ký: tên gọi của ba thành phố Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc thuộc Trung Quốc.
[2] Nhà đầu tư thiên thần: tiếng Anh gọi là Angel investor, thường là những cá nhân giàu có cung cấp vốn cho các công ty khởi nghiệp, phần lớn là bằng tiền của chính bản thân họ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.