Tình yêu và anh

Chương 41


Đọc truyện Tình yêu và anh – Chương 41

Giờ cơm trưa, Tần Dữ nhìn thấy Du Khuynh ở nhà ăn công ty, cô ngồi ăn cơm với Vu Phi.
Anh ta bưng đĩa cơm đi qua, “Làm phiền các cô hai phút.”
Vu Phi: “Ngồi đi, không sao, chúng tôi chỉ trò chuyện linh tinh thôi.”
Tần Dữ ngồi xuống bên cạnh Du Khuynh, “Hôm nay chẳng phải định đi Tân Kiến sao? Hay là đi xong về rồi?”
Du Khuynh lắc đầu, “Không đi, tạm thời thay đổi kế hoạch.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Phi từng giao tiếp với Kiều Hàn, một khách hàng của chị dây dưa hợp đồng với công nghệ Tân Kiến, con người Kiều Hàn rất tàn độc, để tổn thương kẻ thù một ngàn thà khiến bản thân tổn thất tám trăm.
Thậm chí tổn thất tới một ngàn, anh ta cũng chẳng thấy tiếc.
Du Khuynh suy xét kỹ lại, “Bên Tân Kiến còn có một vụ kiện bỏng tay, trước khi đầu tư nhất định phải giải quyết bằng không sẽ ảnh hưởng tới định giá. Đến lúc đó nhờ chị Vu Phi xử lý, anh theo qua đó, còn tôi với người phụ trách bên môi giới đi giải quyết hai vị đổng xử khó thuyết phục và khó nói chuyện kia.”
Còn như chuyển nhượng quyền điều khiển, “Đợi tôi về tới công ty nhà chúng tôi hãy tính tiếp.”
Tần Dữ ngây ra, “Định từ chức à?”
Du Khuynh: “Đổi cách thức hợp tác, tới lúc đó mời anh với chị Vu Phi làm luật sư cố vấn cho công nghệ Lạc Mông và giải khát Lạc Mông với mức lương cao.”
Tần Dữ như có điều nghĩ ngợi: “Cô đây là chuẩn bị đao to búa lớn xây dựng lại kết cấu công ty?”
Du Khuynh gật đầu.
Nếu không sao cạnh tranh được với công ty của Phó Ký Trầm.
Về chi tiết hơn, Tần Dữ chẳng hỏi nhiều, những điều này liên quan đến bí mật thương nghiệp.
“Hai người tiếp tục.”
Anh ta bưng đĩa tìm một chỗ trống, lấy điện thoại ra vừa ăn vừa nói chuyện.
Du Khuynh và Vu Phi đã quen rồi, mỗi ngày tranh thủ giờ cơm trưa anh ta đều nói chuyện với bạn gái. Thỉnh thoảng còn gọi video.
Nói tới bạn gái Tần Dữ, “Là một cô nhóc may mắn, họ ở bên nhau mười mấy năm rồi, từ lớp 12 tới bây giờ. Mỗi ngày trôi qua như lúc mới yêu vậy.”
Vu Phi không khỏi cảm khái, “Trước kia tôi cảm thấy yêu xa rất không đáng tin, thật ra là tìm không đúng người thôi. Tìm sai người, dù ở cùng một công ty cũng chẳng ngăn được việc anh ta có lòng muốn ngoại tình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng yêu xa mà tu thành chính quả đúng là rất ít.”
Liên quan tới thói hư tật xấu mà đa số đàn ông đều có, Du Khuynh nói thêm mấy câu: “Khoảng cách sinh ra điều tốt đẹp là có thật, mặc kệ hôn nhân hay là tình yêu, có khoảng cách ắt có cái đẹp, nhưng cái đẹp này chẳng có liên quan gì tới bản thân chị, là cái đẹp của người phụ nữ khác trong mắt người đàn ông của chị.”
Vu Phi cười cảm thấy rất ý nghĩa, dựng ngón cái, “Chí lý.”
Bản thân chị cảm nhận rất sâu sắc.
Lúc đó chị với Lục Thâm cũng chính là như vậy.
Có khoảng cách ắt có cái đẹp.

Nhưng không phải cái đẹp của mình.
“Cho nên mặc kệ cùng thành phố hay khác thành phố, một câu nói, người đàn ông tốt biết giữ mình thật hiếm thấy. Bất cứ lúc nào cũng phải yêu lấy bản thân, yêu bản thân xong mới đi yêu người khác, không muộn, còn có thể yêu được người càng tốt hơn. Đạo lý này lựa hôm nào đi nói với Trần Ngôn. Nếu không chị ấy sẽ mất hết tất cả.”
“Tuổi em không lớn lắm, nhưng có cách nhìn rất thấu đáo.” Vu Phi hỏi, “Là nhìn thấu rồi nên mới không muốn kết hôn, ngay cả tình yêu cũng không cần chăng?”
“Có lẽ vậy.”
Bản thân Du Khuynh cũng chưa từng nghĩ kỹ vấn đề này.
Lúc đang nói chuyện, Vu Phi có điện thoại tới, là chồng trước Lục Thâm.
“Có chuyện gì?” Giọng chị phút chốc mất hết độ ấm.
Lục Thâm: “Hôm nay anh về Bắc Kinh rồi, buổi tối muốn gặp con trai, gia đình ba người chúng ta đã lâu chưa cùng ăn cơm rồi, mấy giờ em tan tầm, anh tới đón.”
“Không phiền Lục tổng đại giá, con trai tan học xong tôi đi đón, gửi địa chỉ quán cơm cho tôi, tự tôi qua đó.”
Điện thoại kết thúc.
“Vu Phi vẫn bằng lòng ăn cơm với anh à?” Phó Ký Trầm châm thuốc cho Lục Thâm.
Lục Thâm vừa từ sân bay trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã tới thẳng tập đoàn Phó Thị, hòa giải vụ kiện quyền thương hiệu với Lạc Mông xong anh ta tới ký hợp đồng hợp tác vào năm sau.
Ký xong, anh ta tới chỗ Phó Ký Trầm ngồi một lúc.
Nói tới vợ cũ, Lục Thâm thở dài.
“Cô ấy ăn cơm với tôi là nghĩ cho tâm tình của con trai, nào có nể mặt tôi.”
Về điểm này dù tâm tình Vu Phi có kém mấy, có buồn bực mấy cũng chẳng trút giận lên người con trai, chỉ cần con trai về tới nhà chị nên thế nào vẫn sẽ thế ấy.
Giống như chưa từng có chuyện xảy ra.
Nhưng đối mặt với anh ta, chị chỉ có sự chán ghét.
Từ khi ly hôn, mỗi lần Vu Phi gọi điện cho anh ta đều là vì tiền.
Lục Thâm châm thuốc, rít vài hơi cảm thấy nhạt thếch.
Đau đầu.
Vừa mệt vừa buồn ngủ.
Anh ta dập thuốc.
“Cậu bận đi, tôi về đây.”
Về nhà điều chỉnh lệch múi giờ rồi đi đón con trai tan học.
Ngón giữa Phó Ký Trầm kẹp thuốc, chưa châm lửa, nhẹ nhàng gõ lên hộp thuốc.
Anh nhìn Lục Thâm, “Mai là sinh nhật tôi.”
Lục Thâm gục gật đầu, “Sinh nhật vui vẻ.”

Phó Ký Trầm: “……”
Anh chẳng buồn tính toán với người rối loạn múi giờ.
Lúc này Lục Thâm buồn ngủ lắm rồi nên chẳng hiểu rõ hàm ý thâm sâu trong câu nói đột ngột nói ra của Phó Ký Trầm.
Cộng thêm trong lòng hiện tại của anh ta đều đang nghĩ tới chuyện ăn tối với Vu Phi.
Đầu óc ngưng trệ rồi.
Phó Ký Trầm nói thẳng: “Du Khuynh không biết sinh nhật tôi, có lẽ không chuẩn bị quà cho tôi đâu, định nhờ anh……”
Lục Thâm ngắt lời anh: “Ý cậu là…… bảo tôi mua quà sinh nhật tặng cậu?”
Phó Ký Trầm nhét điếu thuốc trong tay trở vào hộp, xua xua tay, “Anh cút đi. Tỉnh táo rồi gọi điện thoại cho tôi!”
Lục Thâm đứng dậy rồi lại ngồi xuống.
Uống hết nửa ly nước lạnh.
“Giờ tôi buồn ngủ lắm, chỉ còn có hai con mắt là đang mở thôi, đầu óc cơ bản ngừng hoạt động rồi. Cậu cứ nói.”
Phó Ký Trầm: “Tối chẳng phải anh đi ăn cơm với Vu Phi sao? Anh nhờ Vu Phi giúp đỡ, bảo chị ấy sáng mai giả vờ vô ý nhắc một câu chuyện sinh nhật tôi ở trước mặt Du Khuynh.”
Lục Thâm: “…… Phó Ký Trầm, cậu đã lừa mình dối người tới mức độ này rồi à?”
Phó Ký Trầm chẳng để ý sự chế giễu của Lục Thâm: “Tôi muốn nhận được quà sinh nhật Du Khuynh tặng tôi.”
“Cậu thiếu quà à? Nếu cậu thật sự muốn, tôi sẽ phát động bạn bè trong nhóm góp tiền mua một chiếc xe cho cậu. Hai chiếc cũng được!”
“Tôi chỉ thiếu quà của Du Khuynh cho tôi thôi.”
Lục Thâm bại trận, chẳng còn gì để nói.

Tám giờ tối, Phó Ký Trầm đang tăng ca ở công ty thì nhận được điện thoại của Du Khuynh.
Đây là cuộc gọi đầu tiên được kết nối trong hai ngày nay.
Một khi bắt đầu bận rộn, Du Khuynh căn bản chẳng nhớ tới anh.
Anh đã sớm quen rồi.
“Phó tổng, chào anh.”
“Ừm. Bận xong rồi à?”
“Chưa. Nhưng nhớ anh rồi, anh nói xem nên làm sao đây?”
Phó Ký Trầm suýt chút nữa sặc trước câu tình tứ này, “Anh đi đón em.”

“Nhưng giờ em muốn nhìn thấy anh ngay.”
Giọng nói nũng nịu dịu dàng của cô truyền qua ống nghe vọng tới, xuyên qua màng tai đánh thẳng vào lồng ngực.
Phó Ký Trầm buông công việc trên tay xuống, “Anh gọi video với em trước.”
“Video thì khỏi đi, rất tốn lưu lượng.”
“……”
Bầu không khí ấm áp phút chốc vỡ tan tành.
“Năm phút sau mở cửa cho em, em sắp rẽ vào bãi đỗ xe dưới đất của tập đoàn Phó Thị đây.”
Cúp máy.
Du Khuynh ném điện thoại qua ghế phụ.
Sau khi tan là cô dạo phố mua một món quà rồi đi thẳng từ trung tâm mua sắm tới đây.
Phó Ký Trầm tới bên thang máy đợi người.
Cửa thang máy chuyên dụng chầm chậm mở ra, đập vào mắt dáng vẻ xấu xa đó, trong tay cô còn ôm theo một gói quà được đóng gói đẹp mắt.
“Phó tổng, chào buổi tối.”
Vẫn chưa chắc là tặng cho anh hay không, Phó Ký Trầm vờ như không biết, “Đi dạo phố về à?”
“Ừm.”
Cô đi phía trước, Phó Ký Trầm nối gót theo sau, anh gửi tin nhắn cho Lục Thâm: [Cám ơn nhé.]
Lục Thâm: [Cậu chớ vội cám ơn, tôi còn chưa biết Vu Phi có bằng lòng giúp không nữa, đợi ăn kha khá rồi tôi tìm cớ nhắc cô ấy. Có tin tức tốt tôi sẽ nói với cậu ngay.]
“?”
Thì ra không phải Vu Phi nói.
Phó Ký Trầm ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô, thì ra cô nhớ sinh nhật anh.
Tới văn phòng, đóng cửa lại.
Du Khuynh đưa hộp quà bằng hai tay cho anh, “Tặng bạn trai của em, hy vọng ngày tháng sau này tương sát vui vẻ.”
Lời chúc phúc này không bình thường cho lắm.
Tương sát vui vẻ?
Phó Ký Trầm hiểu ra.
Có điều vẫn vui vẻ nhận quà của cô.
Anh trêu cô, mượn cớ nhắc nhở sinh nhật anh sắp tới rồi. “Cám ơn quà sinh nhật của em. Sao em biết sinh nhật của anh là ngày nào? Đặc biệt tra trên trang web nội bộ à? Hay là nhìn chứng minh nhân dân của anh?”
Du Khuynh: “……”
Chớp chớp mắt.
Hôm nay là sinh nhật anh?
Trùng hợp vậy?
Phó Ký Trầm nhìn vẻ mặt cô là xác định ngay, cô căn bản không biết sinh nhật anh, chỉ là một sự trùng hợp hôm nay cô tặng anh một món quà mà thôi.

“Sinh nhật vui vẻ, Phó tổng của em.”
Du Khuynh bắt đầu làm sôi động bầu không khí.
Cô bước lên ôm anh, “Ngày này của ba mươi năm về trước có một hoàng tử nhỏ đẹp trai thông minh ra đời. Ba mươi năm sau, em may mắn gặp được anh.”
Phó Ký Trầm phá bầu không khí, “Mai mới là sinh nhật anh.”
Du Khuynh nhịn cười kiên quyết không từ bỏ việc cứu chữa: “Ngày này của ba mươi năm về trước, người mẹ xinh đẹp mà vĩ đại của hoàng tử nhỏ sắp sinh nở, trong sự chờ đợi và chúc phúc của mọi người, ngày hôm sau một hoàng tử nhỏ đẹp trai thông minh ra đời. Ba mươi năm sau, em may mắn gặp được anh, anh chính là mối tình đầu của em, Phó Ký Trầm. Anh yêu, sinh nhật vui vẻ. Chúng ta cùng hight lên nào.”
Lời vừa dứt, hai người cùng phì cười.
Nhất là Du Khuynh, nằm trong lòng Phó Ký Trầm cười liên tục không dứt.
Hai tay Phó Ký Trầm vòng ra sau người cô, bắt đầu bóc quà.
Du Khuynh bình ổn hô hấp, vừa rồi cười tới chảy cả nước mắt.
“Mai là sinh nhật anh, nhớ lấy.”
Du Khuynh ngẩng đầu nhìn anh, “Mai là sinh nhật anh thật à?”
Phó Ký Trầm tập trung tháo quà, thong thả đáp: “Ừm, lát nữa anh chụp giấy chứng minh gửi cho em.”
Quà được tháo ra, là một con mèo đất đựng tiền tiết kiệm màu vàng.
“Sao tặng anh heo đất?” Phó Ký Trầm chẳng hiểu gì cả.
Du Khuynh đứng dậy khỏi lòng anh, “Tối qua anh công khai em thì nên nghĩ tới ông nội em sẽ làm thế nào mà?”
Phó Ký Trầm gật đầu. Dù công khai hay không, chỉ cần anh với Du Khuynh ở bên nhau, sớm muộn cũng có ngày đối diện với ông cụ Du, cửa ải trùng trùng.
Tập đoàn Phó Thị và Phùng gia là hợp tác lợi ích.
Du gia và Tần gia là hợp tác lợi ích.
Đôi bên cạnh tranh, không thể nào nhường miếng thịt tới miệng ra.
Nhường đi thì bản thân sẽ bị đói chết.
Tình cảm của người trẻ tuổi ở trong mắt ông cụ Du là thứ không đáng tin nhất. Ông cụ Du không thể lấy bản đồ thương nghiệp gây dựng mấy năm trời của Du gia đi cược anh và Du Khuynh có thể bên nhau lâu dài.
Du Khuynh: “Đợi khi hạng mục này kết thúc em phải về Lạc Mông hợp tác với Tần Mặc Lãnh rồi, đây là nhiệm vụ và khảo nghiệm ông nội dành cho em.”
Để cô đừng mê muội đầu óc.
Để cô học hỏi Phó Ký Trầm, bất cứ lúc nào cũng lấy lợi ích công ty làm đầu.
“Tới lúc đó giữa anh và em, em không nhường anh mà anh cũng nhất định không nhường em đâu.”
Cô chỉ chỉ con heo đất đó, “Đợi khi chúng ta chân chính đối đầu rồi, nếu anh bị em làm tổn thương thì viết cảm nhận mỗi ngày ra đặt vào trong đó, qua một thời gian em sẽ tới mở ra xem.”
Phó Ký Trầm ngắm nhìn gương mặt cô, cổ họng cử động mấy cái. “Cám ơn.”
Anh ôm cô vào lòng, “Hy vọng sẽ có một ngày, chúng ta có thể hợp tác trong một lĩnh vực nào đó. Để quan hệ cạnh tranh của hai nhà chúng ta biến thành quan hệ hợp tác.”
Du Khuynh ôm cổ anh, “Cho dù là tương sát, nhưng mỗi ngày sau khi tan làm anh đều phải ôm cá nhỏ xinh đẹp của anh đấy.”
Phó Ký Trầm cúi đầu ngậm lấy môi cô.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.