Đọc truyện Tình yêu và anh – Chương 31
Cúp điện thoại, Du Khuynh gõ nhẹ lên trán của con mèo thần tài.
Có tiếng bước chân đi ngang qua cửa, Du Khuynh nghiêng mắt mỉm cười chào hỏi, “Luật sư Tần, về rồi à, đúng lúc có chuyện muốn bàn với anh.”
Tần Dữ đi vào, hất cằm về phía con mèo thần tài đó, “Còn mèo này, chẳng phải nên đặt trong cửa tiệm ư, sao cô đặt trong văn phòng.”
Một con mèo thần tài màu vàng cỡ nhỏ.
Tay lắc đi lắc lại liên tục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Khuynh cười cười, “Mèo may mắn của tôi.”
Cô giải thích như vầy, “Vẫy tài vận năm sau kiếm tiền về cho chúng ta.”
Bây giờ đang là tháng mười hai, năm nay đoàn đội của Tần Dữ đạt doanh thu vượt mức.
Nhiệm vụ sang năm nhiều, áp lực càng lớn.
“Có chuyện gì?” Tần Dữ kéo ghế ra ngồi xuống.
Du Khuynh đưa phần tài liệu cô thức đêm mấy ngày phân tích ra cho Tần Dữ xem, “Mấy công ty M&A của tập đoàn Phó Thị đều ở mức trung bình. Mức trung bình này là tôi miễn cưỡng đánh giá.”
Tần Dữ lật tài liệu xem, chỉ trong thời gian mấy ngày cô đã phân tích hết mọi số liệu ra, một người làm phần việc của cả đoàn đội.
Bên môi giới thích nhân viên như cô đây.
Một mình ôm hết công việc của nhà phân tích, kế toán và cả luật sư.
“Có bình thường cỡ nào thì cũng là tập đoàn Phó Thị sàng lọc ra, điều chúng ta cần làm chính là tìm ra công ty có ưu điểm nổi bật nhất trong đám công ty M&A này cho Phó Thị.”
Ngón tay Du Khuynh nghịch cái tay lắc lư liên tục của con mèo thần tài đó, “Công nghệ Tân Kiến, anh từng nghe tới chưa?”
“Từng nghe. Nhưng không hiểu sâu.” Tần Dữ ngẩng đầu, “Cô tăng ca phân tích ra báo cáo vừa hoàn chỉnh lại hoàn mỹ như vậy là muốn đề nghị Phó Thị đầu tư Tân Kiến? Cô với Tân Kiến có quan hệ gì? Lãnh đạo cấp cao của Phó Thị không lựa chọn Tân Kiến, nhất định là có nguyên do.”
Lời lẽ của anh ta sắc bén, luôn có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề mũi nhọn nhất.
Du Khuynh: “Đúng là tôi muốn đề nghị Phó Thị đầu tư Tân Kiến. Phó Ký Trầm là ông chủ phía sau của Tân Kiến, ban đầu tập đoàn Phó Thị muốn đầu tư lĩnh vực này nhưng Phó Ký Trầm không cho Tân Kiến xuất hiện trong danh sách.”
Tần Dữ lập tức hiểu ra, anh ta khép tài liệu lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mặc kệ tập đoàn Phó Thị đầu tư công ty công nghệ nào, Phó Ký Trầm thân làm tổng giám đốc của Phó Thị, công nghệ Tân Kiến mà anh ta nắm cổ phần chính là đối thủ với công ty công nghệ mà Phó Thị đầu tư. Cái này liên quan tới điều khoản cấm xung đột trong kinh doanh.”
“Đúng vậy. Rất phiền phức.” Du Khuynh nói thẳng, “Cho nên tôi muốn giải quyết vấn đề nóng bỏng tay này trước. Giải quyết trong kết cấu pháp luật.”
Tần Dữ lâm vào trầm tư.
Văn phòng nhất thời chìm vào im lặng.
Chỉ có tiếng rè rè của máy tạo ẩm đang hoạt động.
Tần Dữ nhìn Du Khuynh, anh ta phán đoán, “Phó Ký Trầm là cổ đông ẩn danh, hơn nữa không có hợp đồng đầu tư ẩn danh?”
Du Khuynh gật đầu.
“Là một tai họa ngầm.” Tần Dữ nửa đùa: “Cô đây là lấy việc công làm việc tư.”
“Đối với mà nói đúng là có chút tư lợi, nhưng bất kể là đối với bên môi giới hay là công ty luật của chúng ta đó là thu thêm một phần tiền ngoài định mức. Vụ kiện càng phức tạp, giá định mức càng lớn, tiền chúng ta lấy được càng nhiều.” Du Khuynh cười hỏi ngược lại, “Luật sư Tần, anh nói xem?”
Tần Dữ không có từ để phản bác.
Du Khuynh: “Đến lúc đó tôi đích thân đi lệ phí với Phó Ký Trầm, nếu giải quyết được phiền phức đó của anh ấy thì anh ấy còn bỏ thêm một khoản tiền ngoài định mức cho chúng ta. Yên tâm, tôi sẽ vì công ty luật mà ra sức ‘nhổ lông dê’ của Phó Ký Trầm.”
Tần Dữ nhìn đồng hồ, “Đi thôi, bữa trưa mời cô ăn lẩu. Nhận sự nhờ vả của người ta thì phải thực hiện.”
“Tần Mặc Lãnh mời khách à?”
“Ừm.”
Tần Mặc Lãnh là anh họ của nhà cậu Tần Dữ.
Chuyện Du Khuynh tới công ty luật ngày hôm sau anh ta đã biết rồi.
“Tần Mặc Lãnh cho anh lợi ích gì?”
Tần Dữ nói: “Không có nói, nhưng chắc có. Tới lúc đó chia cho cô một nửa.”
“Thế còn tạm được.” Du Khuynh tắt máy tính, thuận tay tắt luôn máy tạo ẩm.
Tần Dữ đứng dậy, tầm mắt vô ý liếc sang góc bàn của cô.
Vừa rồi bị túi xách của cô cản mất nên anh ta không chú ý tới, chẳng ngờ trong góc bàn còn có hai con mèo thần tài giống nhau như đúc, có điều hai con đó không nạp pin, đang trong trạng thái tĩnh.
“Sao cô mua nhiều mèo thần tài như vậy?”
Du Khuynh chỉ cái con đang lắc lư đó: “Nó phụ trách vẫy tay vào ngày lẻ, cái này phụ trách vào ngày chẵn, còn một con nữa, trực ban vào thứ Bảy Chủ nhật.”
Tần Dữ: “……”
Người sống cùng cô thật sự phải suy xét tới việc trang bị một cái máy trợ tim.
Trước đó ba anh ta nói, trò chuyện hết một buổi sáng lại ăn cùng một bữa sáng với Du Khuynh, cả buổi sáng đó trái tim đều biểu hiện không khỏe.
Bây giờ cứ hễ gặp Du Khuynh trong công ty, chẳng hiểu sao ông vẫn còn ám ảnh.
Hai người ngồi thang máy xuống thẳng bãi đổ xe.
Tần Dữ nói địa chỉ quán lẩu với Du Khuynh, mạnh ai nấy đi về xe của mình.
Du Khuynh ít khi ăn lẩu vào buổi trưa, hun cả người đầy mùi lẩu, đến đầu tóc cũng dính, dễ ảnh hưởng tới tâm tình làm việc.
Lên xe, cô gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Nói với anh một tiếng, trưa em phải đi ăn lẩu với Tần Mặc Lãnh.]
Lúc này Phó Ký Trầm đang ở bãi đổ xe ngoài trời trước lầu công ty luật Thạc Dữ đợi Du Khuynh tan tầm dẫn cô đi ăn cơm.
Anh nhìn thấy chiếc xe Du Khuynh lái ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm, rồi lên đường chính.
Ngồi trong xe một lúc.
Phó Ký Trầm dặn tài xế tìm đại một quán lẩu gần đây.
Thời gian Du Khuynh và Tần Dữ đến quán lẩu khá sít sao, Tần Mặc Lãnh sớm đã đợi sẵn ở đó rồi.
Anh ta đặt hai bàn, chỉ bàn bên cạnh cho Tần Dữ, “Đặc biệt đặt chỗ cho cậu đấy, muốn ăn lẩu cay hay là không cay tùy cậu định đoạt, hưởng thụ lựa chọn đặc quyền.”
Tần Dữ: “……”
Có điều đúng hợp ý Tần Dữ, tránh việc làm bóng đèn.
Du Khuynh ngồi xuống đối diện Tần Mặc Lãnh, cô chẳng quen thân gì với Tần Mặc Lãnh, gặp mặt tổng cộng ba bốn lần, trừ lúc ở sân ngoài hội sở, hai lần gặp ở câu lạc bộ, trước kia từng gặp qua ở buổi tiệc gia đình.
Nhưng nhiều lắm chỉ lộ mặt một cái chứ không giao tiếp gì.
Ngồi cùng bàn ăn cơm là lần đầu.
Tần Mặc Lãnh tháo đồng hồ xuống đặt sang bên cạnh. “Vốn định mời em vào buổi tối, nghĩ lại tối em còn phải hẹn hò với Phó Ký Trầm, tôi cũng ngại chen ngang vào nên đành phải tranh thủ thời gian buổi trưa.”
“Cám ơn Tần tổng suy nghĩ chu đáo như vậy.”
“Không cần khách sáo, là việc tôi nên làm.”
Du Khuynh không tiếp lời.
Cô lấy khăn ướt lau tay rồi nhón một miếng dưa leo chấm tương ăn.
Xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lầu hai của quán lẩu, đưa mắt nhìn ra ngoài chỉ thấy toàn là xe.
Chẳng có cảnh đẹp gì đáng để xem, cô bèn quay trở lại.
Nhân viên phục vụ đi tới, Tần Mặc Lãnh bắt đầu gọi món, “Du Khuynh, em muốn ăn gì?”
Anh ta không gọi luật sư Du cũng chẳng gọi Du tiểu thư.
Du Khuynh không giả vờ khách sáo, chủ động nói ra món ăn mình muốn, “Một phần chả tôm, một phần chả cá, một phần cải xanh, một phần nấm, súp nấm và thêm một phần kem sữa chua, cám ơn.”
Gọi xong, đợi nhân viên phục vụ sang bàn Tần Dữ.
Tần Mặc Lãnh hỏi cô, “Em và Phó Ký Trầm định khi nào cắt đứt?”
Du Khuynh chống đầu, thong thả gặm dưa leo, “Cái này anh phải đi hỏi Phó Ký Trầm, quyền chủ động nằm ở anh ấy. Cho nên lần sau anh vẫn nên mời anh ấy ăn cơm đi, chí ít có thể hỏi ra được chút tin tức có tác dụng. Cũng không đến mức uổng phí bữa cơm.”
Cô chỉ chỉ bản thân lại chỉ sang Tần Dữ ở bàn bên cạnh, “Tôi và anh ta là máy ăn cơm, chẳng có tình cảm, ở đâu có cơm thì ăn ở đó.”
Tần Mặc Lãnh: “……”
Anh ta cười nhạt, “Ý kiến này không tồi, đúng lúc tôi đang định uống một ly với Phó tổng.”
Không tranh cãi tiếp nữa.
Lần này cô chịu ra gặp mặt đó là vì nể mặt Tần Dữ, có điều phần mặt mũi này cô chỉ cho một lần.
Anh ta chẳng cần thiết chọc cô mất hứng trên bàn ăn.
Nước lẩu được đưa lên.
Sau khi hơi nóng bốc lên, giữa hai người cách nhau một tầng khói mỏng, chẳng ai lên tiếng.
Tầng Mặc Lãnh đưa muôi vớt cho cô, suốt bữa ăn anh ta không gắp thức ăn cho cô cũng chẳng nhiều lời thừa thãi, thỉnh thoảng hỏi cô một câu có cần thêm nước chấm không.
Ăn gần xong, Tần Mặc Lãnh đích thân đi lấy một đĩa trái cây tới.
Trước bữa cơm Du Khuynh hay ăn trái cây, sau bữa cơm thì rất ít ăn. Cô lấy một quả nho bỏ vào miệng mang tính tượng trưng.
Lửa tắt rồi, nồi lẩu từ từ nguội đi chẳng còn hơi nóng nữa.
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Du Khuynh nhìn Tần Mặc Lãnh: “Cảm ơn bữa ăn thịnh soạn hôm nay của Tần tổng.”
“Khách sáo rồi.” Tần Mặc Lãnh không ngạo mạn giống lần đầu gọi điện cho cô, lần này cho người ta cảm giác như đang tắm gió xuân, “Hôm nay em có thể tới đã nể mặt tôi lắm rồi. Người nên nói cám ơn là tôi mới phải.”
Du Khuynh tiếp lời anh ta: “Hôm nay tôi tới đây cũng là muốn bình tĩnh ôn hòa nói vài câu với Phó tổng.”
Tần Mặc Lãnh biết cô định nói gì, người tốt thì bản thân anh ta làm rồi, “Tôi cũng có chuyện định nói với em. Liên quan tới hôn ước, tôi sẽ nghĩ cách để hai nhà từ bỏ. Em không muốn kết hôn, tôi không ép.”
Du Khuynh ngây ngẩn.
Đột nhiên dễ nói chuyện như vậy khiến cô trở tay không kịp.
Tần Mặc Lãnh bày tỏ thái độ: “Hy vọng có một ngày sự kết hợp của chúng ta là em có cảm tình với tôi, là bởi vì tôi có thể cho em cảm giác an toàn khiến em không sợ hãi hôn nhân nữa chứ không phải tới từ sự ép buộc của gia đình. Phía người lớn, nếu tôi thật sự không thuyết phục được thì mọi áp lực để tôi tới gánh, em không cần lo lắng.”
Du Khuynh chỉ nói một câu đơn giản, “Cám ơn, làm phiền Tần tổng rồi.”
“Không có gì, trước kia là tôi xử lý không thỏa đáng.”
Bên kia Tần Dữ cũng ăn xong, Tần Mặc Lãnh thanh toán.
Hai người họ xuống lầu trước, Du Khuynh đi nhà vệ sinh một chuyến.
Tới bên ngoài quán cơm.
Tần Dữ và Tần Mặc Lãnh đứng bên đường đợi Du Khuynh.
Gió lạnh thổi táp vào mặt.
Tân Dữ quay người xoay lưng lại với ngọn gió, nể mặt phần lẩu khá ngon hôm nay, anh ta nhắc nhở Tần Mặc Lãnh, “Cậu đừng hy vọng cậu giải trừ hôn ước rồi thì Du Khuynh sẽ cảm động chảy nước mắt cuối cùng gả cho cậu.”
Tần Mặc Lãnh: “Điều này tôi hiểu. Nhưng thiện cảm, tích tiểu mới thành nhiều, không phải sao?”
Anh ta lấy gói thuốc ném cho Tần Dữ, “Khoản thù lao của cậu.”
“Nói với Du Khuynh một tiếng, tôi về công ty trước đây.”
Du Khuynh từ lầu hai đi xuống, lầu một cũng có khu ăn uống, có nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn với đồ ăn phong phú đi ngang qua, lối đi chật hẹp, cô nép sang bên cạnh nhường đường.
Lúc lơ đãng ngẩng đầu thì nhìn thấy người đàn ông yên lặng ngồi trong góc ăn lẩu một mình.
Phó Ký Trầm không nhìn thấy cô, anh đang cho cải xanh vào trong nồi.
Du Khuynh vừa buồn cười vừa cảm thấy anh đáng thương một cách kỳ lạ.
Cô sải bước lớn ra ngoài, chỉ có Tần Dữ đứng ngoài cửa đợi cô.
Tần Dữ hỏi cô: “Chiều còn muốn về công ty không?”
Du Khuynh muốn về nhà tắm rửa thay quần áo, cô chịu không được mùi này. “Không đi nữa, ở nhà làm tư liệu, anh cứ về trước đi, tôi gặp một người bạn.”
Tần Dữ không hỏi nhiều người bạn này là ai, anh ta rời khỏi trước.
Du Khuynh trở vào quán đi thẳng tới chỗ Phó Ký Trầm.
“Hey.”
Du Khuynh ngồi xuống ghế trống đối diện Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm nghe tiếng ngẩng đầu lên, anh ngây ra. “Em nhìn thấy xe anh à?”
Du Khuynh chỉ chỉ lên lầu, “Em cũng ăn ở quán lẩu này, lầu hai.”
Điều Phó Ký Trầm cực quan tâm vào lúc này là, “Tần Mặc Lãnh cũng nhìn thấy anh rồi hả?” Anh không biết họ cũng ở quán này.
Làm giống như anh đang theo dõi.
Lại ra dáng rất đáng thương.
“Chỉ có em nhìn thấy anh thôi, họ đi hết rồi.” Du Khuynh cầm một cây đũa lên chấm vào trong chén nước tương của anh sau đó bỏ vào miệng ngậm.
Phó Ký Trầm nhìn cô, “Tìm anh có chuyện gì à?”
“Không có. Nhìn thấy anh nên sang đây chào hỏi anh một tiếng thôi.”
Phó Ký Trầm ra hiệu cho cô: “Nếu không có chuyện gì thì phiền em tránh ra, chỗ đó có người ngồi rồi.”
Hai tay Du Khuynh chống cằm, “Ai?” Cô nói: “Đợi người đó tới rồi em đi ngay.”
Phó Ký Trầm buông đũa xuống, lấy áo khoác trong túi chống mùi ra.
Du Khuynh nhìn chẳng hiểu, tưởng anh không ăn nữa muốn đi.
Nào ngờ anh lấy một thứ đồ trong túi áo khoác ra đặt trước mặt cô.
Là bịch cá khô hương cay cô tặng anh.
Phó Ký Trầm: “Giờ em có thể nhường chỗ được chưa?”
Bảo cô nhường chỗ cho bịch cá khô.
Du Khuynh đỡ trán phì cười.
Anh trả thù cô vụ mèo thần tài thế thân đó.
“Sao anh còn mang theo bên người nữa?”
“Để trong túi áo quên lấy ra.”
Anh lại liếc bịch cá khô một cái, “Em ăn nó đi, tránh anh nhìn nhiều khó chịu.” Anh rót nửa ly đồ uống cho cô, “Sợ cay thì uống chút đồ uống.”
Nửa ly đồ uống lạnh xuống bụng, Du Khuynh mới xử xong bịch cá khô đó.
Trong miệng, đầu lưỡi đầy vị ớt cay xé lưỡi.
“Phó tổng, nếu tâm tình anh cho phép thì em muốn nói chuyện Tân Kiến với anh.”
“Nói đi.”
“Em đề nghị để tập đoàn Phó Thị đầu tư vào Tân Kiến.”
Phó Ký Trầm để cô nói tiếp.
“Thứ nhất, công ty các anh định đầu tư có năng lực cạnh tranh chủ yếu không bằng Tân Kiến, có sự lựa chọn tốt hơn ở trước mắt sao phải đi chọn thứ yếu?”
“Thứ hai, tình hình trước mắt của Tân Kiến quản lý hỗn loạn, các gia tộc quan hệ phức tạp, tố chất của các cấp quản lý gần như không đồng đều. Trong thời gian ngắn chẳng nhìn ra được điều gì, nhưng thêm vài năm nữa sẽ kéo Tân Kiến đi xuống.”
“Thứ ba, chi phí nghiên cứu của Tân Kiến bị di dùng cho các mục đích khác. Cho dù bên đó có người của anh đi nữa thì thế nào, rất nhiều việc hoàn toàn có thể qua mắt bọn họ. Dẫu sao Tân Kiến là xí nghiệp chưa lên sàn nên không cần công bố tài chính và tình hình kinh doanh. Bởi vì không rành mạch nhưng không gian hoạt động quá nhiều.”
Phó Ký Trầm nhúng cải xanh xong vớt lên, ăn từng cây một, vừa ăn vừa nghe Du Khuynh phân tích.
Du Khuynh gặm một cây cải xanh của anh, nói tiếp.
“Thứ tư, trước kia Tân Kiến là Kiều Duy Minh cầm lái cho nên chưa lệch khỏi đường ray, hiện tại quyền quản lý cơ bản nằm trong tay con trai ông ấy, nó sớm chẳng còn là Tân Kiến của trước kia nữa. Kiều Duy Minh giống như anh đều muốn phát triển Tân Kiến rộng lớn khiến nghiệp vụ cạnh tranh chủ yếu của nó luôn dẫn đầu ngành.”
“Nhưng đội ngũ quản lý hiện tại, điều họ muốn có thể là làm thế nào bòn rút một khoản lớn trong nhiệm kỳ của mình.”
Đũa Phó Ký Trầm khựng lại, “Những tư liệu nội bộ này em đi đâu có?”
Du Khuynh đáo đúng sự thật, “Thư ký Phan. Anh ấy chỉ cung cấp một vài tư liệu cơ bản cho em, tự em nghiên cứu phân tích ra. Nếu em lấy được báo cáo tài vụ thật của bọn họ thì sẽ đào tận gốc rễ bọn họ luôn.”
“Trước kia anh bỏ ra biết bao nhiêu tâm sức để phát triển Tân Kiến, anh thật sự nhẫn tâm nhìn tòa cao ốc dần dần đổ xuống sao?”
Cô phân tích tiếp.
“Thứ năm, nhân cơ hội này anh phải lấy lại quyền khống chế tuyệt đối Tân Kiến, đưa quyền lợi đầu tư ẩn danh của anh thêm vào hợp đồng bảo hộ.”
“Nếu anh vẫn chưa nghĩ kỹ có nên để Phó Thị đầu tư vào Tân Kiến hay không, thế anh tìm một lý do thăm dò thử xem hiện tại anh rốt cuộc còn bao nhiêu quyền khống chế Tân Kiến. Sợ là sẽ khiến anh thất vọng thôi.”
“Lý do em cũng nghĩ thay anh sẵn rồi.”
Phó Ký Trầm: “Ừm, lý do gì?”
Du Khuynh: “Anh cứ nói có dự tính đưa Tân Kiến lên sàn. Tới lúc đó sẽ phải tiến hành một cuộc khảo sát toàn diện đối với xí nghiệp, khi ấy anh cứ xem bên nhà họ Kiều có thái độ gì.”
Cô nói bao lâu, Phó Ký Trầm ăn bấy lâu.
Nửa đĩa cải xanh được anh ăn sạch.
Anh uống một ly nước ấm rồi lấy khăn giấy lau miệng.
“Em có biết để tập đoàn Phó Thị đầu tư vào Tân Kiến là điều khó khăn cỡ nào phức tạp cỡ nào không?”
Du Khuynh gật đầu, ba ngón tay cô chụm lại xoa nhanh mấy cái giống như đang đếm tiền giấy, “Chỉ cần cho em thù lao đủ cám dỗ, đảm bảo giải quyết ổn thỏa cho anh.”
Phó Ký Trầm bắt chéo hai chân, dựa vào thành sô pha.
Cười tủm tỉm.
“Để ý chuyện của anh đến thế à?”
Vẻ mặt Du Khuynh đầy nghiêm túc, “Hết cách rồi, tiền xăng xe anh quá cao, em phải nghĩ cách kiếm tiền nuôi xe chứ.”
Cô cố gắng thuyết phục anh, “Em biết anh có biện pháp và thủ đoạn của anh, sau đó có thể khiến Tân Kiến trở về tay anh. Nhưng cái giá phải trả nhất định không tầm thường. Nếu có thể hoàn thành việc chuyển giao quyền lực với chi phí thấp nhất trong phạm vi pháp luật, tại sao không thử chứ?”
Phó Ký Trầm nhìn cô chằm chằm, lại nói một câu: “Sao em gầy thế?”
Du Khuynh: “……”
Cô vô thức sờ mặt mình, “Rõ ràng vậy à?”
Có điều đúng là gầy mất hai cân.
Mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ cộng thêm thức khuya.
“Chỗ Du Cảnh Trạch đồ ăn không ngon, ngày nào cũng gặm bánh mì uống sữa bò.”
“Đồ ăn ở công ty luật Thạc Dữ cũng không ngon.”
Thạc Dữ chỉ có một nhà ăn, cơm trưa mỗi ngày ba món xào một món canh, không nhiều đồ ăn giống ở tập đoàn Phó Thị, muốn cái gì có cái đó, cô có thể kén ăn.
Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát, “Bữa sáng anh để đầu bếp chuẩn bị cho em, còn bữa trưa anh gọi đồ ăn ngoài cho em.”
Du Khuynh từ chối, “Đồ ăn ngoài thì miễn đi, người ta đều ăn ở nhà ăn chỉ có mình em là đặc biệt, không tốt, lập dị quá mức.”
Cô lấy một tấm danh thiếp ra cho anh, “Nếu Phó tổng nghĩ xong rồi bằng lòng hợp tác với em thì cứ gọi vào số này. Về mặt chi phí, tới lúc đó gặp mặt bàn tiếp.”
Phó Ký Trầm thanh toán, hai người cùng rời khỏi.
Ra tới bên ngoài, Phó Ký Trầm ngừng bước đứng đối diện với cô, “Đã nghĩ xong xin lỗi thế nào chưa? Xin lỗi rồi, chúng ta về nhà.”
Du Khuynh hỏi, “Em sai chỗ nào chứ?”
Phó Ký Trầm cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.
Đây giống như một cái nút chết giữa bọn họ.
Cô không muốn kiềm chế tính đùa giỡn, anh muốn cô nghiêm túc.
Anh không muốn thỏa hiệp.
Cô cũng vậy.
“Lái xe cẩn thận.”
Du Khuynh vẫy vẫy tay, “Mong đợi sự hợp tác của chúng ta.”
Phó Ký Trầm nhìn theo bóng lưng cô, “Cơm trưa của Thạc Dữ không ngon em cũng gắng ăn nhiều một chút, nghe thấy chưa!”