Tình yêu tuyệt vọng

Chương 31: Sổ hộ khẩu chuẩn bị xong rồi


Đọc truyện Tình yêu tuyệt vọng – Chương 31: Sổ hộ khẩu chuẩn bị xong rồi

“Mẹ ơi, con muốn uống nước.”

Nhìn thấy Mạc Nhược và người đàn ông kia nói chuyện vui vẻ, Tiểu Bảo lập tức tiến tới phá vỡ cuộc nói chuyện của bọn họ.

Hứa Trự nhìn thấy Tiểu Bảo vô cùng ngạc nhiên, “Em khi nào lại có thêm đứa con vậy?”

Mạc Nhược nói, “Con của bạn em.”

“Không đúng, con là con của mẹ mà.” Tiểu Bảo phản bác.

Hứa Trự cười không nói gì, vươn tay xoa đầu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo tràn ngập địch ý né tránh, Hứa Trự lúng túng thả tay xuống, nhướng mày, “Em còn nói, nó có chút giống em đó.”

Sau khi nói xong Hứa Trự lại chuyển sang vấn đề khác, Tiểu Bảo cảm thấy nguy hiểm. Ai biết được người đàn ông này muốn làm gì, lại lén lút cầm điện thoại gọi cho Lệ Nguy Nhi. Lệ Nguy Nhi đang ở Tiết Lộc, hắn muốn tìm Giản Tinh hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì, Mạc Nhược rốt cuộc có phải là Mạt Sanh không.

Giản Tinh vẫn không chịu tha thứ cho Lệ Nguy Nhi, cho rằng sự tàn nhẫn của hắn mới hại Mạt Sanh trở nên như vậy, “Lại sao nữa, người ta không nhớ anh rồi, bây giờ sống rất tốt, tại sao anh lại đi làm phiền cuộc sống của cô ấy, Lệ Nguy Nhi, anh nên để Mạt Sanh tự do đi.”


Bọn họ gạt hắn năm năm rồi, năm năm này không lúc nào hắn không nhớ đến Mạt Sanh, thế nhưng bạn thân nhất lại cùng nhau lừa dối hắn, “Tôi biết cậu sẽ không thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không buông tay Mạt Sanh. Tiểu Bảo cần có mẹ, tôi cũng cần Mạt Sanh, mấy người không thể nào ngăn cản được tôi.”

Giản Tinh khẽ mím môi, “Nếu Mạt Sanh nhớ lại, cô ấy sẽ chấp nhận về bên cạnh anh sao? Tôi không ngăn cản anh, nhưng nếu anh lại làm Mạt Sanh đau khổ, tôi thề sẽ khiến anh cả này đời không tìm thấy cô ấy!”

Biết được đáp án, Lệ Nguy Nhi lần nữa có lại lòng tin, cho dù Mạt Sanh muốn mạng của hắn, hắn tuyệt đối cũng sẽ không từ bỏ cô ấy.

Điện thoại đột nhiên vang lên Lệ Nguy Nhi bắt máy, bên tai truyền đến tiếng nói của Tiểu Bảo, “Bố, bố mau đến đây đi, không đến, mẹ sẽ chạy đi với người khác đó.”

“Chuyện gì vậy?” Lệ Nguy Nhi cảnh giác.

“Có một chú mời mẹ ăn cơm, mẹ với chú ấy nói chuyện rất vui vẻ, con cảm thấy chú ấy muốn làm bố dượng của con.”

Vừa nghe, Lệ Nguy Nhi đã ngồi không yên. Quả nhiên là con của hắn, để bên cạnh Mạc Nhược chắc chắn không sai. Hắn tạm biệt Giản Tinh, lập tức đến tiệm hoa, giống như Tiểu Bảo nói, trong tiệm hoa thật sự có một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này vô cùng quen thuộc với hắn, làm tình địch của hắn đã nhiều năm vẫn không hề thay đổi.

Hứa Trự có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lệ Nguy Nhi, anh ta và Lệ Nguy Nhi năm năm không gặp, lần nữa gặp lại đều thay đổi không ít.

Lệ Nguy Nhi mang theo nụ cười, đi vào thân thiệt bắt tay Hứa Trự, “Hứa Trự, không ngờ gặp cậu ở đây.”

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ tới, sao anh lại tìm đến đây.” Hứa Trự nhìn Tiểu Bảo, nói, “Đây là con của anh à?”

Lệ Nguy Nhi nhíu mày, lại thêm một câu, “Đây là con của tôi và Mạt Sanh.”

Ý nghĩa của câu nói này rất rõ ràng, Hứa Trự cũng nghe ra, nhìn Mạc Nhược nói, “Tan làm rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”


Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, Mạc Nhược cũng cảm giác có gì đó không đúng, không biết có nên đồng ý Hứa Trự hay không, nhưng Lệ Nguy Nhi thay Mạc Nhược tính trước đưa ra quyết định, “Được, tôi và con trai cũng đói rồi, Mạc Nhược, bằng không chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”

Lệ Nguy Nhi đổi khách thành chủ, trở thành một phe với Mạc Nhược, ngược lại có vẻ Hứa Trự mới là người ngoài. Mạc Nhược ngẩng đầu không hiểu rõ nhìn về phía Lệ Nguy Nhi, từ lúc nào cô và anh ta thân thiết như vậy, Mạc Nhược vội nói, “Tôi và Hứa Trự ăn cơm, anh tham gia làm gì, anh dẫn Tiểu Bảo về đi.”

Hứa Trự nở nụ cười, dương dương đắc ý, “Tôi và Mạc Nhược ăn cơm, Lệ tiên sinh đi làm gì?”

Mặt Lệ Nguy Nhi tối sầm, mím môi buồn bực, Tiểu Bảo ngược lại thông minh, lập tức chạy đến bám chặt Mạc Nhược, “Mẹ, con đói rồi, mẹ dẫn con với bố đi ăn cùng đi mà.”

Quả nhiên đòn sát thủ của con trai lợi hại, Lệ Nguy Nhi nhìn Hứa Trự nhướn mày khiêu khích, tự động bọn họ mấy người cùng đi ăn với nhau.

Mạc Nhược và Tiểu Bảo đi phía trước, Hứa Trự ở phía sau châm chọc, “Lệ Nguy Nhi, mấy năm không gặp, anh vẫn hèn hạ như vậy, Mạc Nhược không muốn tiếp anh, anh rốt cuộc lại dựa vào con trai.”

“Đao có thể chiến đấu là đao tốt, cậu quản tôi dùng biện pháp gì, nói chung cậu không có cơ hội đâu.” Lệ Nguy Nhi vô cùng tự tin cười nói.

Bốn người cùng nhau đi ăn cơm, Hứa Trự đưa thực đơn cho Mạc Nhược, nói, “Mạc Nhược, em muốn ăn gì thì gọi món, anh mời, em ăn thoải mái.”

Lệ Nguy Nhi ngồi bên cạnh cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, giọng nói bình thản, “Không cần, cô ấy có chồng.”


Nói xong, Lệ Nguy Nhi cầm lấy thực đơn, “Lấy một phần sủi cảo tôm, còn có tôm hùm…Vợ tôi thích ăn hải sản.”

Đưa thực đơn cho phục vụ, vẻ mặt Lệ Nguy Nhi khiêu khích nhìn Hứa Trự. Hứa Trự vẫn không có mấy chiêu như Lệ Nguy Nhi, cũng rất tôn trọng Mạc Nhược, vì vậy luôn chậm hơn một bước.

“Xưng hô này cậu gọi có vẻ không đúng, Mạc Nhược sao có thể là vợ cậu được.” Hứa Trự cau mày, rõ ràng có chút không vui.

“Sớm muộn thôi, đến lúc đó cậu xem, hộ khẩu vốn đã chuẩn bị xong rồi.”

Mạc Nhược hơi lúng túng, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiểu Bảo, không biết làm sao với hai người đàn ông này, “Tiểu Bảo thích gì thì ăn món đó.”

Một bữa cơm ăn rất áp lực, Tiểu Bảo lại rất vui vẻ, bởi vì có Mạc Nhược đút nó ăn, Tiểu Bảo vui sướng vỗ tay, lại bập môi hai cái, Mạc Nhược rất cưng Tiểu Bảo, cũng không quan tâm hai người đàn ông đấu nhau, toàn tâm toàn ý quan tâm Tiểu Bảo.

Sau khi kết thúc, Mạc Nhược xin lỗi với Hứa Trự, “Thật ngại quá, làm khó anh rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.