Bạn đang đọc Tình Yêu Tuổi 17: Chương 1
Hắn tên là Huy…là hot boy trường tôi.bằng tuổi và học lớp 11 a1
Hắn quả là may mắn…sinh ra trên đời đã có mọi thứ :gia đình giàu có thuộc vào loại nhất nhì thành phố , tư chất thông minh cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai , nam tính lại biết ăn chơi , sành điệu….vì thế hắn đâm ra kiêu ngạo..mặt hếch lên trời , thay bồ cứ như thay áo và không coi ai ra gì…vậy mà không hiểu sao tất cả con gái trong trường đều thần tượng hắn…dại trai quá đi mất …
-Hằng , hôm nay bà phải đi với tôi…
Nhỏ Thảo , con bạn nổi tiếng với biệt danh công chúa lúc lắc tay tôi.
-đi dâu?
tôi tò mò hỏi..
-ô hay , thì đi đâu nữa..chẳng phải hôm qua đã bàn với nhau rồi sảo đi tỏ tình với Huy…
-hả?
tôi ngã người ra sau…ở thi hôm qua nó có đề cập tới nhưng mà tôi không để tâm lắm..nào nhờ hôm nay nó lại làm thật….
-thôi đi bà..con gái ai lại làm như vậy..ngại chết đi được..
tôi thủ thỉ..
-vớ vẩn..thế kỷ bao nhiêu rồi mà bày đặt ngại…hơn nữa tôi tỏ tình chứ có phải bà tỏ tình đâu mà sợ..
thế rồi nó kéo tôi xềch xệch qua lớp 11a1….kể cũng quái , Thảo thuộc dạng xinh như búp bê..gương mặt tròn trĩnh , môi đỏ , má hồng , lông mi dài , mũi cao như tây…nó lại ăn mang rất sành điệu nên lắm cậu tán tỉnh..vậy mà không hiểu sao nó lại chạy theo Huy..1 đứa chỉ biết có bản thân và coi bọn con gái chỉ là trò đùa..
-hic , đông quá bà ạ..mấy đứa con gái lớp khác cứ lởn vởn quanh đây thì làm sao mà tỏ tình được..
tôi gắt : cái con nhỏ này chỉ được cái hữu dũng vô mưu , lúc nào cũng hành động trước khi suy nghĩ
-uh…vậy làm sao bây giờ…hay bà gửi thư giùm tôi đi..tự dưng tôi run , ng mặt , đau đầu quá bà ạ..
Thảo nhăn mặt..
-đồ điên.
tôi trố mắt nhìn nó..
-tôi có phỉa là fan phiếc gì của hắn đâu mà đưa cho hắn cái thứ này?
-bà giúp tôi đi..xong xuôi tôi mời bà chầu chè..ok?
Thảo dúi lá thư vào tay tôi với vẻ hy vong…tôi không quan tâm lắm vì mải ngó nghiêng trong lớp…thực ra tôi sang đây cũng có lí do riêng , đó là để nhìn thấy Phong…
Phong là cậu bạn dễ thương mà tôi để ý đầu năm lớp 10..kì đó đi học về , xe đạp tôi bọ trạch xích ,chính Phong đã sửa nó dùm tôi…chà , đó là 1 kỉ niệm mãi mãi tôi không bao giờ quên được…sau này , mỗi khi thấy cậu ấy trên sân trường , tim tôi lại đập lỗi nhịp…nhưng có vẻ như cậu ấy không để ý đến tôi thì phải…buồn thật
-tránh ra giùm..
1 giọng nói hách dịch vang lên…tôi liếc xéo quá,..thì ôi thôi đó là Huy ,hot boy (mà theo định nghĩa của tôi là sành điệu , ăn chơi , nhà giàu , đẹp trai, bất tài và vô dụng )..hắn đang lườm tôi thấy rõ..
-cầm lấy cái thư này giùm..
tôi dúi thư vào tay hắn…chán thiệt , chẳng có Phong ở trong đó…
-của cô hả?
thằng điên đó tiếp tục hỏi..
-ko..
tôi trợn mắt…(tôi ngu hay sao mà viết thư cho hắn)
-con bạn tôi
tôi đưa tay chỉ…ủa , nó đâu rồi…con Thảo mắc dịch , quơ quýt một hồi , ngại quá…tôi phải bỏ về..lũ con gái thì nhìn tôi , thầm thì , bàn tán to nhỏ…
Hằng à, chuyện gì vậy?
đó là Thảo..nó dang ngờ ngợ nhìn tôi rồi nhìn sang Huy..
-hóa ra tên cô là Hằng à , tên đẹp lắm hay sao mà dấu vậy?
hắn nhe răng cươi.
-đẹp hay xấu thì kệ tôi , liên quan gì đến cậu?
tôi quắc mắt nhìn hắn…
ở dãy hành lang lúc này , 2 lớp bên cạnh đang đổ dồn ra coi…họ thì thầm , bàn tán to nhỏ với hau.mấy đứa con gái thì ném cho tôi những ánh nhìn không mấy thiện cảm….Trời ạ , soa tôi phải chịu đựng tất cả những điều này cơ chứ?….kéo Thảo lại gần tôi nói :
-đây mới là chủ nhân thực sự của bức thư này , không phải tôi nghe chưa?..thả tay tôi ra được rồi đó..hay là máu dê nổi dậy không kiềm chế được?
nói đến đó Huy mới chịu buông tay tôi ra…nhưng trái với vẻ mặt chờ đợi của Thảo..cậu ta bỏ đi , chẳng thèm liếc qua nhìn nó dù chỉ là 1 cái…điều đó làm nó cực kì thất vọng..
thế nhưng còn chưa đủ , vào lớp Thảo lại tiếp tục chì chiết tôi :
-bà làm cái gì vây…tôi mới là người viết bức thư đó chứ…nhưng tại sao Huy lại qua đây tìm bà. lại còn nắm tay , nắm chân nhau nữa…
-hay ho nhỉ? giờ bà đang đổ lỗi cho tôi đấy à..tôi có biết gì đâu nào…tự dưng thằng điên đó qua dây tìm và còn tưởng tôi là bà nữa chư.
tôi lôi trong cặp ra cuốn vở toán và tức muốn xịt khói..
-thế khi đưa bà nói gì với cậu ấy?..
Thảo vẫn không chịu buông tha,,,
-nói gì mà nói…dúi thư vào tay bảo con bạn tôi gửi…
tôi trả lời 1 cách mệt mỏi…
cái Hoa quay xuống trêu chọc :
-trời…không biết có phải vì thế mà Huy ấn tượng không nhỉ?,,chà , bà cứ như là lọ lem trong truyện cổ tích ấy..
Vân thì săm soi:
-sao bây giờ tôi mới nhận ra bà dễ thương nhỉ?..dù ắt có mí lận, mũi có tẹt , người chẳng phải cao ráo lắm….nhưng mà được cái trắng trẻo nên cũng không đến nỗi nào..
từng câu , từng chữ nó nói làm tôi căm kinh khủng..bên cạnh tôi Thảo cũng chẳng vui vẻ gì , nó bặm môi , trợn mắt , nguýt tôi thấy rõ
-này , chị nói à biết nhé: giữa chị và thằng Huy không hề có bất cứ quan hệ gì..QUAY LÊN.
cả lớp quay lại nhìn tôi đăm đăm..còn mặi tôi khi đó thì đỏ lừ lên vì giận và mắt thì long lên sòng sọc…chắc bộ dạng tôi khi đó dữ quá nên cái vân mới lí nhí :
-thôi mà..đùa chút cho vui.bà đừng có giận..
rồi 2 đứa , cả Hoa và Vân quay lên , chẳng nói thêm 1 lời nào cả…
Giờ ra về , nhỏ Thảo vẫn chẳng nói thêm với tôi 1 câu nào, nó lẳng lặng dắt xe ra trước , mặt lạnh lùng và vô cam..tôi cũng mệt mỏi vì nó lắm rôi..nó giận thì kệ nó, việc gì tôi phải hạ mình kia chứ.mà lắm lúc tôi tự hỏi nó có còn là bạn thân của tôi nữa không?….Nếu là bạn thân thì tại sao nó lại không tin tôi , lại quay lưng với tôi chỉ vì 1 thằng con trai lạ hoăc..buồn chết đi mất…
đang nghĩ vẫn vơ thì bỗng nhiên tôi thấy Phong , cậu ta đang dắt 1 con Jupiter ở 1 quán gần trường ra , trông cậu có vẻ xanh thì phải?bị ốm à….
-Á
tôi thét lên..cả chiếc xe đổ ập xuống đường..,nguyên nhân là do 2 thằng con trai đi chiếc Dylan mắt mũi để đâu, đánh võng lạng lách thế nào mà quyệt phải tôi…
cố gắng thu dọn đống sách vở, tôi dựng xe đứng lên..mình mẩy tôi lúc này thật ê êm..hịc , hôm nay tôi bị sao quả tạ chiếu hay sao nhỉ? gặp toàn những chuyện không may…
-có sao không.?.
1 giọng vang lên
-không..
tôi mím môi.chợt quay phắt người , tôi đau đớn nhận ra tên cầm lái là Huy…hắn vừa nói vừa cười trông lưu manh kinh khủng :
-sướng lắm hay sao mà cười?
-ở thì sướng..
hắn vẫn ngang nhiên chọc tức tôi..
-thế thì tôi nói à nghe…về sắm cái bằng lái mà đi kẻo có ngày bị chà mặt xuống đường
giọng tôi run lên vì giâjn..thu dọn đống sách vở…tôi leo lên xe thật nhanh để đạp về nhà
-đâu rồi? đâu rồi?
tôi lục lọi đống sách vở trong cặp như điên…cuốn sổ có hình chú heo BOO dễ thương của tôi đâu sao tôi chẳng thấy?….trời ơi , trong đó ghi những dòng tâm sự của tôi về Phong ma..tôi không thể mất nó đươc..không thể mất được…và thế là , tôi luống cuống tìm tứ ta tứ tong , như điên như dai..kể cả trên giá sách vở nữa..nhưng chẳng thấy tăm hơi nó đâu cả..
-thôi , đúng rồi. khi chiều vấp phải 1 thằng âm , không biết cuốn sổ có bị rơi ra không nhỉ?
tôi lo lắng nghĩ thầm và thế là ba chân bốn cẳng , tôi dắt xe đạp ra và phóng đi tìm…
tôi lái xe chầm chậm dò trên vỉa hè với 1 hy vọng mong manh tìm được cuốn sổ dù biết chắc là rất khó..vẻ mặt tôi thất vọng và thảm thương…..tôi như muốn khóc, nhưng nước mắt ứa ra lại chảy ngược vào trong tạo thành 1 thứ gì đó nghèn nghẹn , đắng đắng ở cổ..nó làm tôi muốn nghẹt thở…
thất thểu , tôi bước về nhà..giờ đây tôi chỉ có một ước muốn duy nhất :cuốn sổ hay biến mất hẳn luôn cho rồi hoặc nếu có rơi hay rơi vào tay của 1 người xa la……người nước ngoài mù tiếng việt chẳng hạn…
tối hôm đó tôi không tài nào ngủ đươc…đầu cứ ong ong nghĩ về cuốn sổ , nó cứ ám ấy tôi..từng chữ ,từng câu , từng dòng , từng đọan….và tôi thầm nghĩ :
kinh khủng quá..tôi chẳng dám nghĩ tiếp…
-mắt bà sao thế? mất ngủ hả?
nhỏ Hoa quay xuống nhìn chằm chẳm vào mắt tôi.
-ờ thì mất ngủ..
tôi gục đầu xuống bàn , mắt như muốn nhíu lai…
nhỏ Thảo vẫn chẳng nói câu nao.nhảo đang say sưa đọc cuốn H2T mới mua của minh..
-này , này
tự dưng ai đó lay vai tôi
-gì vậy?
tôi ngạc nhiên dụi dụi mắt..
-Huy sang tìm mày.
Con Thanh hét to, tí tởn.
nghe đến đó Thảo đứng lên và bỏ đi ra ngòai..còn tôi , tôi chẳng thèm quan tâm..gục mặt ngủ tiêp.
-này , dậy cho trả sổ..
lần nầy là giọng con trai…
-sổ? sổ nào?
tôi ngước mặt lên..đó là Huy , hắn đang nở một nụ cười cực kì nham hiểm…..
tôi ngơ ngác…tôi đâu có quan hệ gì mà cho hắn mượn nhỉ….hay là sổ…
-Á.
Tôi hét lên, đỏ tía tai..cái hét của tôi làm Huy hơi hoang.nhưng hắn nhanh ng lấy lại bình tĩnh , nói bằng giọng gian tà :
-sổ heo Boo ấy mà , ra phòng ăn của trường nói chuyện nhé..
rồi hắn quay lưng bỏ đi..để mặc tôi trong tiếng gọi thất thanh:
-này….này…