Đọc truyện Tình Yêu Trồng Răng – Chương 49: Nội gián 1
Trần Lãng vùi đầu ăn canh tôm Yum Goong kiểu Thái – một món canh có vị rất cay và chua, cô không buồn để ý tới hai người đàn ông thành đạt đang bàn luận viển vông về xác suất thành công của các phòng khám tư nhân có vốn đầu tư nước ngoài. Trần Lãng ăn bát canh tôm Yum Goong trước mặt đến cạn đáy mà bên tai vẫn không ngừng vọng về những tiếng bàn luận về tình trạng nha khoa trong nước hiện nay, các chi nhánh của phòng khám tư nhân, ưu khuyết điểm và loại hình khách hàng của mỗi bệnh viện công lập và phòng khám có vốn đầu tư nước ngoài.
Vu Bác Văn thấy Trần Lãng ăn xong canh bắt đầu ngây người, ông “này” một tiếng rồi hỏi: “Nếu là con, con có cách nhìn thế nào về việc quản lý phòng khám nha khoa nhiều chi nhánh?”
Trần Lãng bị ứ nghẹn đến nỗi canh trong dạ dày cứ lộn nhào liên tục, cô đành nói một loạt những quan điểm mình từng suy nghĩ: “Con luôn cảm thấy khó hiểu, tại sao các phòng khám nha khoa nổi tiếng nhất trong nước đều xuất hiện bằng phương thức lập chi nhánh? Thực ra, Hong Kong cũng như các quốc gia khác, ở đó có rất ít phòng khám nha khoa lập chi nhánh, đa số chúng đều độc lập, cơ bản đều do các bác sĩ hợp tác lại mà thành lập nên!” Còn dũng cảm bổ sung một câu: “Không giống trong nước, mấy phòng khám nổi tiếng nhất nhì đều vận hành theo phương thức tư bản, người ngoài nghề lại lãnh đạo người trong nghề!”
Ngược lại, Vu Bác Văn không hề tức giận: “Con thì sao? Nếu cho con cơ hội, con sẽ lập một phòng khám nha khoa như thế nào?”
Trần Lãng lắc đầu: “Con chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu nói đến tương lai thì con không có dã tâm lớn như vậy. Chỉ cần có một người bạn đồng hành là một người bác sĩ cùng chung chí hướng để thành lập một phòng khám nha khoa nho nhỏ, ấm áp, thoải mái thì con đã mãn nguyện rồi!”
Vu Bác Văn chỉ mỉm cười. Ông quay đầu sang hướng khác, tiếp tục cùng Liễu Gia Tử bàn luận công việc tiến hành nhận chức tổng giám bộ phận điều trị.
Trần Lãng buồn chán vô cùng, tâm tư không khỏi chuyển về cảnh tượng mới xảy ra nửa tiếng trước, khi đó, Trần Lãng trông thấy Liễu Gia Tử – người cùng lắm chỉ lớn hơn mình mười tuổi, cô vẫn không thể tin nổi, vì thế ngữ điệu bất giác đầy vẻ nghi ngờ: “Người này và mẹ con chênh lệch quá nhiều tuổi, sao có thể là cậu của con được? Vả lại, lần trước gặp ông bà ngoại cũng đâu nhắc tới chuyện này với con?”
Liễu Gia Tử đứng ra gỡ bỏ nỗi nghi ngờ cho Trần Lãng: “Cậu là em họ mẹ con, đúng là ít hơn chị ấy nhiều tuổi. Khi mẹ con sắp tốt nghiệp đại học, cậu mới chỉ vào tiểu học mà thôi, nhưng vai vế cậu vẫn lớn hơn con một bậc. Ông bà ngoại con bảo vệ con quá kỹ lưỡng, chưa bao giờ tiết lộ cuộc sống bây giờ của con cho chúng ta biết, dĩ nhiên cũng sẽ không nhắc tới họ hàng thân thích hiện đang sống ở Thượng Hải trước mặt con rồi.”
Nỗi ngờ vực của Trần Lãng vẫn chưa được xóa bỏ, cô nhìn bố đẻ Vu Bác Văn của mình: “Cậu nói thật cho con nghe được không, tại sao cậu muốn con tới Hạo Khang? Tại sao lại để người này, thôi được, cậu họ của con tới làm nội gián ở Hạo Khang?” Thực ra Trần Lãng muốn nói kiểu khác nhưng lời đến môi rồi lại đành nuốt vào trong.
Vu Bác Văn và Liễu Gia Tử đưa mắt nhìn nhau, bị hai chữ “nội gián” làm bất ngờ liền lớn tiếng cười ha ha. Vu Bác Văn cười sung sướng: “Bố chỉ mở chuỗi phòng khám nha khoa chứ có mở trung tâm gián điệp đâu, rốt cuộc con nghĩ gì trong đầu thế hả?”
Trần Lãng bị điệu cười của Vu Bác Văn làm chột dạ, nhưng vẫn cố cãi: “Vậy cậu phải nói rõ, lén lén lút lút như vậy làm gì? Cậu bí ẩn như thế, con lại tưởng rằng cậu đang đóng phim ‘Nhiệm vụ bất khả thi’!”
Cuối cùng Liễu Gia Tử là người ngừng cười trước: “Con nghi oan cho hai ta rồi. Thực ra, cậu học đại học ở Bắc Kinh, học xong thì ở lại Bắc Kinh làm việc, mấy năm trước mới tới Hạo Khang, khi đó vẫn chưa biết ông chủ của nha khoa Bác Văn chính là anh rể họ của mình!” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hai tháng trước, công việc của cậu ở Hạo Khang không tốt lắm, muốn đổi sang công việc khác thì gặp được bố đẻ con trong bữa tiệc của một người bạn. Lúc đó, hai chúng ta nói chuyện rất hợp ý nhau, bố con đồng ý cho cậu giữ chức tổng giám bộ phận điều trị của nha khoa Bác Văn, vậy là cậu động lòng!”
Vu Bác Văn nói tiếp: “Đúng lúc đó con từ Hong Kong trở về, kiên quyết không chịu tới làm ở nha khoa Bác Văn, bố nghĩ con có cái nhìn tiêu cực với phòng khám tư nhân. Con lại muốn tới rèn luyện ở phòng khám Hạo Khang có vốn đầu tư nước ngoài, vì vậy bố không ngăn cản. Có ba lý do, thứ nhất, con đã tiếp xúc với loại hình phòng khám tương tự ở Hong Kong, thứ hai, vào làm ở đó có thể giúp con nâng cao trình độ trồng răng, thứ ba, điều này cũng có lợi cho công việc tiếp quản toàn bộ nha khoa Bác Văn sau này của con.”
Liễu Gia Tử lại nói: “Vì con muốn vào nha khoa Hạo Khang còn tham gia phỏng vấn nên bố con mới bảo cậu chưa được xin thôi việc lúc này mà phải ở lại quan sát thêm một thời gian, lo con chưa hòa nhập được. Kết quả, màn phỏng vấn của con vô cùng đặc sắc, cậu khen ngợi con hết lời qua điện thoại với bố con, nói vài ba câu chuyện mới phát hiện thì ra quanh đi quẩn lại đều là người nhà!”
Trần Lãng chau mày khi nghĩ đến những lời giải thích trước sau vẹn toàn đó, cô rầu rĩ bảo: “Con nào có thành kiến với phòng khám tư nhân? Cậu lại nghi oan con rồi. Con tự biết lượng sức mình, cơ bản không phù hợp với công việc quản lý nặng nề!” Nghĩ một chút cô vui vẻ chỉ vào Liễu Gia Tử: “Vả lại, một đại chủ nhiệm như cậu ấy chẳng phải cũng tới giúp cậu rồi sao? Cậu đừng nghĩ đến con nữa!”
Vu Bác Văn cười hiền: “Đừng nóng, đừng nóng, chuyện này để sau hãy nói. Chủ đề của ngày hôm nay chỉ là người nhà chúng ta tụ tập vui vẻ một chút thôi!”
Liễu Gia Tử cũng cười: “Đúng thế đấy. Lãng lãng, tuần sau cậu chính thức nộp đơn xin từ chức, chắc tối đa là nửa tháng sau thì rời khỏi nha khoa Hạo Khang.”
Trần Lãng thầm a một tiếng trong lòng, vừa nghĩ đến việc hóa ra lúc trước không phải mình chiến đấu cô độc với cả nha khoa Hạo Khang nhưng tảng đá dựa lưng rất lớn này sắp phải rời đi, liền buồn rầu nói: “Sao lại phải rời khỏi Hạo Khang? Nơi đó không tốt sao?”
Liễu Gia Tử hỏi vặn lại: “Con thấy tốt sao?”
Trần Lãng giật mình, cô nghĩ đến tình cảm của mình với Hạo Khang. Tuy mới chưa bao lâu, cũng gặp không ít rắc rối, từ bị bài xích đến được đón nhận, cả một quá trình vừa đau khổ vừa vui sướng, Trần Lãng chỉ dõng dạc trả lời: “Hiện giờ con cảm thấy rất tốt. Con thích bầu không khí làm việc ở đó, vừa sạch sẽ vừa đơn thuần, có thể khiến con bình yên, tĩnh tâm.”
Liễu Gia Tử gật đầu: “Rất chính xác. Hạo Khang có thể là một nơi có hoàn cảnh tốt đối với các bác sĩ, nhất là bác sĩ trẻ, cung cấp cơ hội học hỏi và công việc rất tốt nhưng đến một trình độ nào đó, nó sẽ trở thành một nhà tù giam lỏng con, nó bắt con phải giậm chân tại chỗ.”
Trần Lãng thoáng hiểu phần nào. Cao thủ trong Hạo Khang nhiều như vậy, trên có Du Thiên Dã, Đặng Vĩ, dưới có các bác sĩ trẻ nỗ lực hết mình để leo lên cao, Liễu Gia Tử muốn leo lên cao nữa quả là khó khăn. Trần Lãng không phải người chưa va chạm với đời, cô hiểu rõ một điều: không phải ai cũng muốn dừng bước ở hiện tại mà hài lòng với những thứ mình có, còn một bộ phận những người khác luôn vươn cao tới những đám mây ngũ sắc đầy ánh hào quang nhưng vô cùng xa vời. Hai loại người này không thể nói rõ ai đúng ai sai, chỉ là vì họ lựa chọn những con đường khác nhau mà thôi, không hơn không kém.
Trần Lãng chưa hoàn toàn thoải mái, cô khẽ giọng hỏi: “Cậu cứ đầu quân vào nha khoa Bác Văn như vậy, chẳng lẽ ông chủ Bao Hoài Đức của Hạo Khang không có ý kiến gì?”
Liễu Gia Tử than vãn: “Chắc chắn là có ý kiến nhưng chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Nếu ông ấy không thể cho cậu một vị trí cao hơn, cho cậu không gian phát triển rộng hơn thì cậu cũng chỉ còn cách tự tìm đường cho mình thôi. Cậu ra đi rất quang minh chính đại, không đem theo bất cứ hồ sơ bệnh án nào của Hạo Khang, hơn nữa còn đảm bảo không lôi kéo khách hàng của Hạo Khang thì ông ta còn lo lắng gì nữa?”
Trần Lãng nhìn nét mặt chính trực của Liễu Gia tử, như thể chân lý đã được anh ta nắm chắc trong tay mình, cô không thể không dội nước lạnh: “Nhưng Bác Văn và Hạo Khang cạnh tranh với nhau, chẳng lẽ ông ấy không lo lắng điều này sao?”
Cuối cùng Vu Bác Văn có chút không kiềm chế nổi: “Trần Lãng, con cũng làm nha sĩ ngần ấy năm rồi, sao vẫn không hiểu gì về tình hình nha khoa hiện nay, vẫn u mê mụ mẫm như vậy? Bố nghĩ phải cho con bổ túc lại một buổi mất thôi, đỡ phải… Thôi bỏ đi, nói đơn giản vậy nhé, đối tượng khách hàng của Hạo Khang và Bác Văn khác nhau, đối tượng khách hàng của họ là khách hàng cao cấp, giàu có, nhiều tiền còn chúng ta hướng về quần chúng nhân dân, hai loại hình khách hàng này không cạnh tranh nhau nhiều. Dĩ nhiên, bố cũng hy vọng có thể gia tăng lượng khách hàng cạnh tranh này. Vì vậy, dù sao chăng nữa đó cũng là một vòng tròn hoàn hảo, không phải sự cạnh tranh khốc liệt.”
Liễu Gia Tử cũng nói: “Thực ra khác biệt lớn nhất giữa phòng khám nha khoa và bệnh viện chính là vấn đề nhân sự, nói cách khác là tính lưu động của nhân viên. Các phòng khám đều dùng hết mưu kế để khai thác nguồn tài nguyên là các bác sĩ ưu tú, đặc biệt là các bác sĩ có tiếng tăm, gần như là cung không đủ cầu. Ví dụ như chủ nhiệm trung tâm trồng răng Du Thiên Dã – sếp bây giờ của con, anh ta chính là người được ông chủ Hạo Khang lôi kéo từ nơi khác bằng mức lương hấp dẫn.”
Trần Lãng nghe thấy cái tên Du Thiên Dã, độ phấn khích không hiểu sao lại tăng lên hai bậc, cô không thể không lao vào hỏi chuyện: “Thật không? Anh ta vốn làm ở đâu?”
Liễu Gia Tử cố nhớ lại: “Ngày xưa anh ta làm ở bệnh viện nào thì cậu không nhớ rõ nhưng làm ở trung tâm chữa bệnh quốc tế hai ba năm nên rất có tiếng tăm trong lĩnh vực trồng răng. Đúng rồi, tổng giám bộ phận nhân sự của Hạo Khang – Diệp Thần chính là sư muội của Du Thiên Dã, phải thông qua cô ấy mới lôi kéo được Du Thiên Dã về Hạo Khang.”
Trần Lãng không ngờ Du Thiên Dã và Diệp Thần còn có mối quan hệ này, cô hạ giọng nói: “Diệp Thần vào Hạo Khang từ rất lâu rồi sao?”
Liễu Gia Tử gật đầu: “Diệp Thần có thể coi là nguyên lão khai quốc của Hạo Khang. Trước khi Bao Hoài Đức lập nên Hạo Khang, ông ta làm quản lý cao cấp của một công ty y dược, hồi đó, Diệp Thần là thư ký của ông. Cô gái này làm việc cẩn thận, kiên định, không chỉ chiếm được sự ưu ái của Bao Hoài Đức mà cả phu nhân của Bao Hoài Đức và công tử Bao Huân đều rất yêu quý người này. Ở Hạo Khang, cô ấy cũng giống như Du Thiên Dã, là trợ thủ đắc lực của Bao Hoài Đức.”
Nghe thấy tên của Bao Huân và Du Thiên Dã, trước mắt Trần Lãng hiện lên bó hoa bách hợp được Diệp Thần ôm vào lòng, cô hỏi trong vô thức: “Vậy Du Thiên Dã và Bao Huân, ai mới là bạn trai của chị ấy?”
Vu Bác Văn và Liễu Gia Tử cùng nhìn cô, nhất là Vu Bác Văn, ánh mắt ông kỳ quặc và đầy sự dò tìm khiến Trần Lãng nhất thời cảm thấy câu này của mình như chưa được não xử lý, khiến người ta nghi ngờ, bèn vội vàng giải thích: “Con chỉ tò mò, muốn tán gẫu, muốn hỏi chút thôi mà?!”
Liễu Gia Tử cười cười: “Con gái thường hay quan tâm đến chuyện này. Hình như không ai cả. Bình thường Bao công tử rất thích bám theo Diệp Thần nhưng xem ra không phải quan hệ yêu đương. Còn Du Thiên Dã, người này trước nay vẫn không tỏ thái độ gì, tuy quan hệ của anh ta với Diệp Thần khá tốt nhưng hành sự rất có chừng mực, cũng không nhận ra sự đặc biệt nào giữa hai người họ. Có điều, cũng có người theo đuổi Diệp Thần, cũng là đồng nghiệp của chúng ta ở Hạo Khang.”
Bấy giờ Trần Lãng mới nghĩ tới tổng giám bộ phận tài vụ Tạ Tử Phương ngồi trong xe hôm đó, nhưng đã có kinh nghiệm nên cô không vội lên tiếng. Bỗng nhiên, Vu Bác Văn ngồi bên cạnh lại hỏi thăm: “Còn cậu? Dạo này bận công việc nên chẳng lẽ không yêu đương hay gì đó sao?”
Trần Lãng vô cùng ngạc nhiên ngước nhìn Vu Bác Văn. Trong ấn tượng cảu cô, Vu Bác Văn chưa bao giờ rảnh rỗi quan tâm tới vấn đề tình cảm của cô, ngay cả hồi cô thất tình dạo ấy, ông chỉ im hơi lặng tiếng, chưa bao giờ ông như hôm nay. Liễu Gia Tử đâm chọc cô: “Em thấy dạo này quan hệ của Lãng Lãng và Bao công tử rất là thân thiết, con bé trở thành nha sĩ riêng của Bao công tử rồi!”
Vu Bác Văn vẫn giữ nét mặt không chút ngạc nhiên, chỉ nhìn Trần Lãng và hỏi: “Lãng Lãng, thật à?”
Trần Lãng ra sức lắc đầu, vội vàng bảo vệ sự trong sạch của mình: “Không thể nào, là anh ta cứ bắt con khám răng cho đấy chứ, con thật sự không muốn đâu!”
Liễu Gia Tử cười khì, phát biểu suy nghĩ: “Cậu thấy Bao công tử không tệ, rất thông minh. Trước kia, Hạo Khang chỉ dựa vào danh tiếng của bác sĩ để câu kéo khách hàng nhưng sau khi cậu ta được lên làm tổng giám bộ phận thị trường thì đích thân đã tổng kết được rất nhiều ưu điểm của Hạo Khang liền chạy đi đàm phán với các công ty lớn, ký nhiều hợp đồng tập thể, thậm chí còn lập quan hệ hợp tác với nhiều ngân hàng và trung tâm thẻ tín dụng VIP.” Nói tới đó lại bổ sung: “Tương lai nếu các cháu thành đôi thật thì coi như thống nhất thị trường nha khoa thành một mối rồi!”
Trần Lãng nghe xong thì rất bực mình, cô phản bác mà lòng thì khó chịu vô cùng: “Hai người đừng nói lung tung, con và anh ta không chút quan hệ, cơ bản là con không thích tuýp người như vậy!”
Vu Bác Văn cùng Liễu Gia Tử đồng thanh hỏi: “Vậy con thích tuýp người nào?”