Tình Yêu Trồng Răng

Chương 41: Oai phong 2


Đọc truyện Tình Yêu Trồng Răng – Chương 41: Oai phong 2

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Các tay vợt nam nữ đứng riêng thành hai nhóm. Đầu tiên là đơn nữ, các cô gái cười tươi tắn nhưng đánh cầu rất kém, trình độ bình thường của Trần Lãng mà cũng có thể lọt vào top 4. Trần Lãng thắng lợi trở về, Trần Tụng sớm bại trận đưa khăn và nước cho chị gái, nói với vẻ sùng bái: “Chị, khả năng chơi cầu của chị lợi hại hơn em nhiều, lọt được vào hẳn top4?”

Trần Lãng chưa kịp khiêm tốn thì Du Thiên Dã luôn điềm tĩnh đứng bên đã lên tiếng: “Trình độ của cô và chị cô không chênh lệch nhiều nhưng cô ấy có lòng kiên trì bền bỉ hơn cô, lúc bị dẫn trước cũng không nao núng, không sốt ruột, cô ấy sẽ suy nghĩ để thay đổi chiến thuật!”

Trần Lãng hơi ngượng nghịu. Nói thật là, nếu đem so sánh Du Thiên Dã của hôm nay với Du Thiên Dã của mấy ngày trước thì có rất nhiều điểm khác biệt, ít đi một chút lạnh lùng, trầm tư, thêm vài phần khiêm tốn, thân thiện. Điều khiến Trần Lãng bất ngờ đến độ phải mở to mắt đó là anh ta cũng biết nói đùa. Trần Lãng chẳng biết nói tiếp ra sao nên đành liếc mắt nhìn xung quanh, vừa vặn thấy Bao Huân chìa tay về phía Vương Hâm: “Chết chưa, chết chưa? Đưa tiền đây!”

Vương Hâm nghoẹo cổ: “Nợ, tí nữa tính sau!”

Trần Lãng tò mò hỏi: “Vương Hâm, sao cậu cũng nợ tiền anh ta giống tôi?”

Trong vẻ đắc ý của Bao Huân thêm chút chột dạ, lòng anh hơi lo lắng. Vương Hâm thì không nghe ra sự cạnh khóe trong đó mà chỉ luôn giữ mãi bộ mặt hậm hực, nhìn Trần Tụng rồi lại nhìn Trần Lãng: “Em cược Tiểu Đao được vào top4, người anh em này thì ngược lại, cược chị!”

Mặc dầu Trần Tụng hơi buồn lòng vì Bao Huân không đặt tiền cho mình nhưng vẫn xấu hổ vỗ vai Vương Hâm: “Ngại quá, là lỗi của em, sau này em mời anh ăn cơm!” Nghĩ ngợi một lát liền đưa mắt với Trần Lãng: “Chị, chẳng lẽ chị không muốn giải thích rõ ràng cho đứa em gái này hiểu sao chị lại nợ tiền ‘văn võ toàn tài’ sao?”

Trần Lãng đang định giải thích thì bỗng Bao Huân nói xen vào: “Sao chị cô có thể nợ tiền tôi được, cô ấy trêu cô đó thôi!”


Trần Lãng ngạc nhiên nhìn Bao Huân nhưng Bao Huân lại tránh ánh mắt cô, đưa tay đấm lưng thùm thụp, gọi Du Thiên Dã: “Lão Đại, đi thôi, tới lượt chúng ta lên sàn rồi!”

Thể lệ thi đấu của “Oai phong” rất ưu ái phái nữ, sợ các cô gái xinh đẹp đánh lâu dài thì thể lực không chống đỡ nổi nên sau khi đánh đơn nữ và chọn ra top4 thì đổi sang đơn nam, sau khi công bố giải nhất, nhì, ba của đơn nam thì sẽ đến chung kết đơn nữ.

Bầu không khí tranh tài của cánh mày râu sôi động hơn của phái nữ nhiều. Dĩ nhiên là trình độ chơi cầu của Du Thiên Dã và Bao Huân rất tốt, chiến thuật đánh cầu của hai người không khác nhau mấy, cơ bản quán triệt tư tưởng chỉ đạo chiến thuât “Dựa vào mình là chủ yếu, quan trọng tốc độ mau lẹ, lấy tấn công làm chủ yếu”, hai người đều lần lượt hạ gục đối thủ, vì thế, càng lúc càng thu được nhiều sự ái mộ, mọi người còn chủ động tạo nhóm cổ vũ, reo hò cho hai người. Tuy vậy, Trần Lãng vẫn chỉ kiên định ngồi một chỗ, cùng Vương Hâm dùng ánh mắt tầm vĩ mô quan sát toàn bộ hội trường, thình lình thấy Trần Tụng chạy lên chạy xuống, bay lượn lung tung như con bươm bướm. Dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua đó, ‘Kim tử đa’ thấy Trần Tụng chính là đội trưởng đội cổ vũ cho Bao Huân. Quá buồn chán, cậu liền nói nhảm cùng Trần Lãng: “Bác sĩ Trần, hai ta cũng chơi một ván đi, 100 đồng, giải quán quân chị cược ai?”

Trần Lãng nhíu mày suy nghĩ, thực chất là đang tính xem bỏ ra 100 đồng này có xứng đáng không, lát sau mới trả lời: “Nếu tiền cược là 10 đồng thì tôi sẽ chơi với cậu một ván!”

Vương Hâm sửng sốt một lát rồi cũng tỏ vẻ đồng ý, nhân tiện hỏi lại lần nữa: “Nghĩ xong chưa, quán quân chị cược ai?”

Trần Lãng hỏi ngược lại: “Cậu thì sao? Cậu cược ai?”

Vương Hâm lắc đầu: “Không sai. Đó đều là hai người anh của em, nhưng trình độ của họ ngang bằng nhau, mỗi lần thi đấu trước kia đều có thắng có bại, dù em cược ai thì cũng chỉ có 50% cơ hội thắng cuộc!”

Trần Lãng cũng rất khó nghĩ. Về tình mà nói, sâu thẳm trong nội tâm thật ra cô rất muốn cược Du Thiên Dã nhưng nói ra miệng quá nhanh chóng như vậy thì thật chẳng ra sao. Dù sao cũng chỉ là 10 đồng, Trần Lãng đảo mắt một vòng, liền thấy ở một góc khác “Hoàng thượng” cũng lọt vào top4 và đang chuẩn bị tiến vào so thắng bại với Bao Huân để tranh suất vào trận chung kết, liền chỉ thẳng tay: “Tôi cược ‘Hoàng thượng’.”

Vương Hâm á một tiếng, nửa ngày sau mới nói: “Con mắt nhìn người của chị quả là đặc biệt!”


Trần Lãng ờ một tiếng, mặt không đổi sắc, nói: “Tôi luôn đi trên những con đường vắng vẻ mà!”

Vương Hâm ha ha cười gian xảo, nói: “Vậy chị thua chắc rồi! Còn em, em sẽ cược cho Du lão đại. Tên nhóc ‘Văn võ toàn tài’ vừa thắng em 100 đồng, nợ ít đi 10 đồng cũng được nhỉ?”

Trong sân thi đấu, đối thủ của Du Thiên Dã thực lực kém cỏi nên Du Thiên Dã vẫn giữ tư thế ung dung, đến cả việc chạy nhanh hay bật nhảy cũng không cần dùng tới liền dễ dàng loại bỏ đối thủ, thuận lợi giành một vé vào chơi chung kết. Trần Lãng thầm “yê” một tiếng trong lòng, lúc này mới tập trung sự chú ý sang trận mà Bao Huân đang đánh. Cuộc trạm chán giữa Bao Huân và “Hoàng thượng” thì kịch tích hơn. Vương Thượng bề ngoài tầm thường nhưng kỹ thuật đánh cầu xuất chúng khiến Bao Huân không thể coi thường mà phải cẩn thận đề phòng. Trong tiếng hò hét cổ vũ như dậy sóng “Văn võ cố lên”, “Văn võ cố lên” ở hội trường, Trần Lãng ẩn náu sau người Vương Hâm, nắm chặt tay thành nắm đấm, khẽ nói: “Hoàng thượng cố lên! Hoàng thượng cố lên!” Điều này khiến Vương Hâm ngồi bên cạnh dở khóc dở cười, liền liếc nhìn sang bên cạnh. Có lẽ vì quá tập trung nên Trần Lãng không nhận ra Du Thiên Dã đã tiến vào ngồi xuống vị trí cạnh Vương Hâm, vô cùng buồn bực nhìn Vương Hâm bằng ánh mắt như muốn hỏi “Cô ấy mắc bệnh à?”, còn Vương Hâm trưng ra mặt quỷ, trả lời đúng lúc: “Phải, bệnh cũng không nhẹ đâu!”

Trận đấu của Bao Huân và Vương Thượng trở nên căng thẳng vô cùng. Bạn nhỏ Trần Tụng chạy về chỗ, đặt mông ngồi xuống cạnh Trần Lãng. Trần Lãng vẫn chưa kịp lên tiếng thì Vương Hâm đã cất lời trước, cười nhạo: “Đội trưởng đội cổ vũ sao lại về không thế?”

Trần Tụng nở nụ cười vô tội với mọi người: “Bên trái là đại thần, bên phải là sếp, đắc tội với bên nào cũng không được nên em quyết định chuồn trước!”

Trần Lãng lườm Trần Tụng: “Đúng là cây cỏ đầu đường[3].” rồi tiếp tục theo dõi diễn biến của trận đấu, luôn miệng lẩm bẩm: Hoàng thượng cố lên, Hoàng thượng cố lên!

Trần Tụng cũng giật mình, bất giác đưa tay sờ lên trán Trần Lãng: “Chị bị sốt đấy à? Anh ta là sếp của em chứ không phải sếp của chị, cái chuyện bợ đỡ, nịnh nọt thế này dù sao cũng không đến lượt chị phải ra tay chứ?”

Trần Lãng hất tay Trần Tụng ra: “Đừng chắn tầm nhìn của chị, còn một chút nữa thôi! Chị cược quán quân là ‘Hoàng thượng’, ngàn vạn đừng thua!!!”

Du Thiên Dã nghe thấy vậy thì đã hiểu chuyện, anh chau mày nhìn Vương Hâm bằng cặp mắt nghi hoặc. Vương Hâm vội thì thầm: “Lão đại, có em đây, em cược anh là quán quân đấy!”


Dưới con mắt chú ý của mọi người, trong tiếng hò hét của toàn hội trường, khó khăn lắm Bao Huân mới chiến thắng Vương Thượng bằng khoảng cách hai điểm, séc đấu cuối cùng vẫn rơi vào thế giằng co dù đã vượt quá điểm số 21, kết quả, Bao Huân giành được chiến thắng với điểm số cách biệt tối thiểu 25:23. Nhưng cái giá mà Bao Huân phải trả cũng không nhỏ, dưới sự chém giết dồn dập của anh, chiếc vợt Yonex số lượng hạn chế đã bị đứt dây.

Sau khi kết thúc cuộc đối đầu Bao Huân và “Hoàng thượng” bắt tay nhau, đều khen kỹ thuật đánh cầu của đối phương rất tốt. Khách sáo xong, Bao Huân cầm vợt chỉnh đi chỉnh lại nửa ngày, hơi suy nghĩ một lát liền tiến thẳng về phía Vương Hâm, không quan tâm đến tiếng vỗ tay rầm rộ của Vương Hâm và Trần Tụng, anh thản nhiên đứng trước mặt Trần Lãng, lên tiếng: “Cho tôi mượn vợt của cô dùng một lát!”

Trần Lãng bị Bao Huân với khí thế bừng bừng này làm sợ hại, máy móc đưa vợt của mình cho anh rồi mới hỏi: “Không phải anh cũng có vợt sao?”

Bao Huân ừm một tiếng, để chiếc vợt của mình sang bên cạnh, kỹ lưỡng quan sát từ trên xuống dưới chiếc vợt mà Trần Lãng vừa đưa, đặc biệt ngắm nghía rất kỹ cái nắp đế của vợt: “Cái của tôi bị đứt dây, nên đành mượn cái của cô dùng tạm. Chiếc vợt này cô mua ở đâu vậy? Sao lại sản xuất ở Đài Loan thế này? Có phải hàng nhái không đấy?”

Chiếc vợt cầu lông này được Trần Lãng mua từ cửa hàng chuyên doanh về. Lúc đó, khi trả tiền cô thật sự cảm thấy rất xót xa, vì vậy nghe anh nói vậy, cô rất bực mình, giơ tay muốn lấy lại vợt nhưng Bao Huân lại quay người đi chỗ khác khiến tay Trần Lãng vồ vào không trung. Trần Tụng, Vương Hâm và Du Thiên Dã đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Vương Hâm lên tiếng hòa giải: “Người anh em đừng khó tính thế, anh tưởng ai ai cũng giống anh có thể sử dụng hàng Yonex sản xuất ở Nhật Bản lại còn là loại số lượng hạn chế hay sao?” Sau đó nói với Trần Tụng: “Nếu chị em không muốn thì em cho ‘văn võ toàn tài’ mượn vợt của mình đi?”

Trần Tụng rất muốn dâng hiến vợt của mình nhưng cô vẫn do dự, nói: “Vợt của hai chị em em là cùng một đôi, không có gì khác biệt cả!” Bao Huân lại xua xua tay: “Không cần phiền hà thế, cứ thế này đi.” Sau đó nói với Du Thiên Dã: “Lão đại, hai chúng ta chắc chắn có người thắng người thua!”

Du Thiên Dã đứng dậy, biếng nhác nói: “Cậu tiêu hao nhiều thể lực như vậy, có cần phải nghỉ ngơi không?”

Bao Huân thấy mỹ nữ ngay trước mắt dĩ nhiên là “cái sĩ làm khổ cái thân”, anh khiêu chiến: “Em thì không sao, chỉ cần anh nghỉ ngơi cho tốt là được!”

Trần Tụng nghĩ cơ hội cho mình thể hiện đã tới liền mở miệng: “’Kim tử đa’, em cũng muốn cá cược cùng anh chị, chẳng phải anh cược ‘Sắc lặc ca’ sao , em cược ‘Văn võ toàn tài’!”

Bao Huân nhận ra hàm ý trong câu nói của Trần Tụng, liền dùng ánh mắt tùng xẻo Vương Hâm: “Thằng ranh giỏi lắm! Cũng biết nịnh bợ sếp đấy nhỉ?”


Vương Hâm cười đùa: “Chúng ta đều là anh em trong nhà, đặt ai mà chẳng như nhau?”

Bao Huân rời tầm mắt về phía Trần Lãng, thấy cô chỉ mải chăm chú nhìn chiếc vợt đang nằm trong tay mình thì bất giác hỏi: “Cô cược ai? Cược ai?”

Trần Lãng rời tầm mắt từ vợt lên người Bao Huân, sau đó giơ tay chỉ vào Vương Thượng đứng cách đó không xa, trầm ngâm nói: “Tôi cược ‘Hoàng thượng’, nhưng anh ta thua rồi!”

Nét mặt Bao Huân từ mong đợi chuyển thành ngỡ ngàng, có cảm giác như vừa bị dội một chậu đá lạnh đến thấu xương từ đầu xuống chân, anh há miệng nhưng không thốt lên lời, đành quay người bỏ đi về phía giữa sân đánh cầu.

Du Thiên Dã cũng không kiềm chế được mà nhìn Trần Lãng thêm hai cái rồi đuổi theo Bao Huân, bỏ lại Vương Hâm đang nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt tôn sùng khác thường, nhưng lại nói với Trần Tụng: “Chị em thật lợi hại, kiên quyết không cúi đầu trước cường quyền. Kiên định với bản thân, đúng là thần tượng của anh!”

Trần Tụng cũng gật đầu như mổ thóc: “Dĩ nhiên là vậy rồi, chị em rất kiên định, chuyện mà chị ấy đã quyết thì chín con bò cũng không kéo lại được!” Nói xong lại chuyển sang nói với Trần Lãng: “Chị à, thật lòng em rất muốn phỏng vấn chị, rốt cuộc chị nghĩ gì mà lại đặt cược cho ‘Hoàng thượng’?”

Trần Lãng cố gắng giải thích bằng luận điệu cũ rích được nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần: “Chị… Chị đặt ‘Hoàng thượng’ thì sao? Chị không thể đặt cho anh ta sao? Chị rất thích đi trên những con đường vắng người!”

Trần Tụng ặc một tiếng, ngữ điệu khinh bỉ: “Chị bảo là vắng người thôi, nhưng thực chất thì chẳng có ai!!!” Ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy “Hoàng thượng” đang đứng ở một vị trí mà không thể nghe thấy mình nói xấu mới tiếp lời: “Tuy anh ta là sếp mới của em, nhưng em không thể không nói thật, tướng mạo đó của anh ta ấy à, bình thường như một tảng đá, xem động tác đánh cầu của anh ta hoàn toàn không có khí chất gì hết. Chị đặt cược anh ta thì đúng là con mắt thẩm mỹ của chị có vấn đề!”

Vương Hâm ở bên cạnh càng nghe càng thấy yên tâm, xem ra Trần Tụng không có ý định gì với tay sếp mới này, cũng phụ họa theo: “Đúng thế, đúng thế!”

Trần Lãng đằng hắng hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Đây là trông mặt mà bắt hình dong, hoàn toàn không chính xác!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.