Đọc truyện Tình Yêu Trồng Răng – Chương 21: Thiếu nợ 2
Trần Tụng nhìn chằm chằm tờ giấy do Bao Huân đẩy tới, liên hệ với ánh mắt không mấy tốt đẹp của Bao Huân, cô nhất thời có dự cảm không tốt lành. Dự cảm này như một con sâu róm nhanh chóng bò về phía sau lưng cô, trong khoảnh khắc cô cầm tờ giấy và mở ra, nó đã trở thành sự thật – đây là hóa đơn sửa chữa xe được một cửa hàng chuyên doanh của hãng BMW đóng dấu, trên đó viết rõ ràng một con số khiến Trần Lãng không thể tin nổi: 28888. (Chú thích: 1NDT xấp xỉ 3000vnd, như vậy 28888NDT=86.664.000vnd)
Trần Lãng nhìn lướt qua một lượt rồi vội vàng đẩy tờ giấy trở về phía Bao Huân, nếu không phải kỹ thuật ngắm bắn quá kém thì cô rất muốn thẳng tay ném lên mặt Bao Huân. Cô lạnh giọng: “Có phải anh bị điên rồi không? Muốn lừa bịp, tống tiền thật à?!”
Bao Huân kiên nhẫn vuốt phẳng tờ giấy đã bị bóp hơi nhàu, thong thả bảo: “Ai muốn lừa bịp tống tiền cô hả? Là chính miệng cô nói chỉ cần tôi mang hóa đơn đến thì cô sẽ bồi thường đủ mà!”
Cơn giận ngút trời, Trần Lãng nói: “Đây còn không phải lừa bịp tống tiền sao?! Tiền sửa chữa một con xe đạp rách sao có thể đắt như vậy?”
Bao Huân cười xảo quyệt: “Hết cách rồi. Chiếc xe đạp BMW đó tôi tốn mười vạn mới rước về được, lần trước bị cô va vào, tôi liền mang đến cửa hàng chuyên doanh để sữa chữa, người ta bảo phải mua lại linh kiện từ xưởng ban đầu, tiền mua linh kiện rồi chi phí đi lại, vì phải ra tận nước ngoài nên mới đắt như vậy. Đúng rồi, tôi là hội viên nên được giảm 10%, bằng không ba vạn cũng không đủ!”
Trần Lãng càng nghe càng giận, một tên ngu ngốc từ đâu ùa tới, bỏ tiền mua một chiếc xe đạp mười vạn, nhất định đầu óc anh ta được làm từ bã đậu rồi! Tuy vậy cô vẫn nhạy bén nắm được một sơ hở trong lời nói của anh ta: “Anh tưởng tôi là con ngốc sao? Được giảm 10% mà vẫn còn 28888, vậy anh thử nói xem, nếu không được giảm 10% thì giá gốc là bao nhiêu? Có phải anh đã thông đồng với cửa hàng đó, hứa sẽ trích hoa hồng cho họ không?!”
Ngay lập tức, Bao Huân cũng thấy lo lắng khi nhận ra có điểm không bình thường, có điều người này là trò giỏi của giáo viên dạy môn đại số xưa kia, tốc độ tính toán có thể sánh với thiên tài, đến cả một chút ngập ngừng cũng không có, lập tức cho ra đáp án: “Giá gốc tổng cộng tất cả mọi chi phí thì khoảng 32098 đồng, vì vậy sau khi được giảm 10% còn lại 28888,2 đồng. Người ta bảo phải làm tròn cho may mắn nên mới miễn 2 hào cho tôi.”
Trần Lãng thấy Bao Huân trả lời mau lẹ như vậy thì cảm thấy nhất định anh đang ba hoa bốc phét, cô nói với giọng khinh khỉnh: “Anh định giở trò này với ai hả?!” nói xong liền lấy di động ra, nhập số vào mục mục máy tính để kiểm tra.
Bao Huân ung dung nhìn Trần Lãng bấm máy tính trên điện thoại, thưởng thức biểu cảm không thể tin nổi dần hiện trên gương mặt của Trần Lãng, cảm giác đó quả là muốn gây nghiện anh.
Tính xong, Trần Lãng phát hiện người anh em ngồi đối diện mình không nói sai chút nào. Tuy cơn giận chưa mảy may nguôi ngoai, nhưng sự phủ định hoàn toàn ngay từ ban đầu của cô bây giờ không còn mãnh liệt như trước nữa. Cô thấy hơi hối hận, nếu sớm biết chiếc xe đạp này là BMW, tiền sửa chữa đắt như vậy thì có đánh chết cô cũng không dám vỗ ngực đồng ý sẽ bồi thường toàn bộ. Người ta đi xe động cơ còn có người chịu trách nhiệm chủ yếu và thứ yếu, tại sao mình lại nhận lời ngay tức thì như thế?
Bao Huân nhìn sắc mặt hết xanh lại tím, hết tím lại xanh của Trần Lãng liền hỏi: “Sao hả? Đã hối hận vì lúc đó khoác lác chưa?”
Thực ra, Bao Huân không thật sự muốn lừa bịp lấy tiền của Trần Lãng, anh chỉ muốn thấy Trần Lãng chịu thua trước mặt anh, chỉ cần cô mềm giọng cầu xin anh mấy câu thì có lẽ anh cũng chẳng để bụng mà bỏ qua tất thảy. Anh nhớ mãi không quên nụ cười duyên dáng và dáng vẻ yểu điệu lúc Trần Lãng ở cạnh ông chủ của nha khoa Hạo Khang dưới gốc hòe già, vậy mà mỗi lần gặp anh, cô đều dùng gương mặt lạnh băng, mắt trợn trừng, vì vậy Bao Huân mới thấy không phục.
Trần Lãng bị Bao Huân nói trúng tim đen nhưng ngoài miệng nào dám thừa nhận, cô cứng đầu thốt ra mấy từ: “Tôi bảo tôi hối hận bao giờ? Vậy anh nói xem phải làm sao?!”
Nhưng sự cứng đầu, không chịu thỏa hiệp của Trần Lãng tiếp tục khơi dậy cơn giận trong lòng Bao Huân: “Còn làm sao nữa? Cứ làm theo đúng lời cô đã đồng ý với tôi trước kia đi!”
Trần Lãng nhẩm tính rất nhanh, hai vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám (28888) tương đương với mấy tháng lương cơ bản, cô bèn ngập ngừng nói: “Tôi trả anh là được phải không?! Có điều, trong lúc nhất thời tôi không có sẵn nhiều tiền như vậy, ký giấy nợ được không?!”
Bao Huân thầm nghĩ: không phải cô còn có chỗ dựa là ông chủ của nha khoa Bác Văn sao?! Vì vậy anh khó chịu nói: “Cô có thể mượn tiền của bạn bè, chẳng hạn người mà tôi gặp ở nhà hàng hôm nọ đó!”
Trần Lãng khá chậm hiểu nên không có lòng dạ nào nghe hết câu nói vừa nãy của Bao Huân, cô vẫn đang tính toán nên ứng phó với khoản tiền khổng lồ kia bằng cách nào, bỗng cô ngước lên nói với anh: “Hay là tôi trả theo kỳ?”
Bao Huân không nói gì. Cô gái trước mặt thường có những phản ứng không như anh mong muốn. Rõ ràng là một cô gái rất hiểu chuyện khi đứng trước mặt những người đàn ông khác, nhưng khi đối diện với anh, cô luôn phản ứng chậm nửa nhịp, lúc tức giận thì như con gà trống, lúc ngốc nghếch thì như cô học sinh.
Bao Huân nghĩ bụng: Không nên đuổi tận giết tuyệt, tương lai hai người còn là đồng nghiệp, hơn nữa, nếu không có gì bất thường thì chỉ một vài hôm nữa Trần Lãng sẽ biết được sự thật này! Vì vậy, anh thản nhiên nói: “Trước tiên cô viết cho tôi một tờ giấy nợ đi, chuyện còn lại sau này nói tiếp!”
Trần Lãng gật đầu, lục lọi nửa ngày mà không tìm được cây bút nào, cô chợt vỡ lẽ rằng áo blouse trắng của mình đang ở trong tủ đựng đồ mất rồi, đành phải hỏi Bao Huân: “Tôi không mang giấy bút, anh có cầm theo không?!”
Bao Huân lườm Trần Lãng rồi lấy trong catap ra một chiếc bút rồi xé một tờ giấy từ quyển sổ ra, đẩy tới phía trước.
Trần Lãng nhận giấy bút, thoáng do dự rồi hạ bút viết giấy nợ, đồng thời ký tên mình lên trên. Bao Huân cầm giấy, đọc lướt một lượt, chữ viết của Trần Lãng đẹp không khác gì chữ của một bé gái mới đi học, nét chữ phóng khoáng, rộng rãi, bất giác dài giọng đọc tên Trần Lãng: “Trần… Lãng….” Trần Lãng giận dữ lườm Bao Huân: “Được rồi, nếu không còn vấn đề gì thì xin ngài ký đại danh lên đó đi!”
Bao Huân cẩn thận gấp gọn tờ giấy có giá trị rất lớn, lên tới 28888 đồng lại, lông mày anh giãn ra, cười với Trần Lãng: “Tôi họ Bao, tên Huân, chữ Huân được ghép từ chữ Bân phía trên và chữ Bối phía dưới. Thôi được, hôm nay cứ như vậy đã, chúng ta gặp nhau sau nhé!”
Trần Lãng vừa nghĩ xem “trên Bân dưới Bối” là chữ nào vừa trơ mắt nhìn Bao Huân nghêng ngang bỏ đi, lòng thấy vừa hối hận vừa tức tối.
Trần Lãng giải quyết vấn đề lấp đầy cái bụng trong chính nhà hàng này, vừa ăn vừa tự chế giễu bản thân, đi làm mới được hơn một ngày một chút mà trên lưng đã phải gánh món nợ lớn đến vậy, thế mà vẫn còn ung dung nghĩ đến vấn đề ăn uống được! Vì thế, khi trở lại phòng khám, Trần Lãng thấy uể oải vô cùng, đúng lúc gặp phải Du Thiên Dã và Vương Hâm ở cửa chính của nha khoa Hạo Khang.
Du Thiên Dã đang mỉm cười tiễn một vị phu nhân, miệng không quên dặn dò đối phương: “Về nhà nhớ đừng ăn đồ quá nóng hoặc quá lạnh, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu. Hôm nay cứ như vậy đã, phải quan sát một thời gian nữa, nếu có vấn đề gì cô chứ gọi cho cháu là được!”
Vị phu nhân đó cũng nở nụ cười hòa nhã, luôn miệng nói cảm ơn.
Trần Lãng không biết thời gian mình ở nhà hàng kia giải quyết nợ nần có quá lâu hay không, vì vậy liền cúi đầu rảo bước vào phía trong, nhưng bằng đuôi mắt, Du Thiên Dã đã phát hiện ra cô, liền gọi: “Bác sĩ Trần!”
Trần Lãng chẳng biết làm gì hơn đành dừng bước nhưng lòng cô lại thầm lo lắng không biết Du Thiên Dã có nhân cơ hội kiếm chuyện với mình không. Không ngờ Du Thiên Dã chỉ nói đúng một câu: “Cô đi thay quần áo trước đi, thay xong có thể đến căn phòng tiếp khách lần trước tìm tôi không?!”
Trần Lãng dạ một tiếng rồi phi nhanh về phòng thay quần áo, thành thạo mặc áo blouse trắng lên người.
Đến khi cô tìm được tới căn phòng tiếp khách nhỏ đó thì phát hiện Du Thiên Dã đã ngồi an vị ở đúng vị trí lúc phỏng vấn cô lần đầu tiên, tư thế không khác mấy so với lần đầu, vẫn mặc áo blouse khoác ngoài không đóng cúc để lộ bộ đồ phẫu thuật viên màu xanh da trời, cúi đầu cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó lên cuốn sổ. Mặc dù, lần này Trần Lãng vẫn dùng tư thế đề phòng cao độ để đối diện với Du Thiên Dã nhưng cô không thể không thừa nhận, nét mặt khi anh chú tâm làm việc thoáng chút hương vị điêu khắc, tỏa ra sự mê hoặc từ sâu thẳm.
Trần Lãng ho nhẹ một tiếng, gõ lên cánh cửa vốn mở toang. Du Thiên Dã ngước lên, vừa trông thấy cô liền nói: “Bác sĩ Trần đến đây ngồi đi.”
Trần Lãng đường hoàng bước vào nhưng trong lòng hơi thấy bất an, đây là nơi cô từng bị Du Thiên Dã chế nhạo một cách phũ phàng, có điềm gở, có điềm gở! Nhưng Du Thiên Dã lại nói ra một câu khiến Trần Lãng hết sức bất ngờ: “Bác sĩ Trần, có một chuyện có lỗi với cô, nên phải tìm cô nói trước một tiếng!”