Đọc truyện Tình Yêu Trồng Răng – Chương 133: Ngoại truyện 1
Thượng Hải cuối tháng bảy, nóng nực đến là khó chịu, chỉ tối đến mới có vài ngọn gió nhè nhẹ. Bao Huân bày hai chiếc giường xếp trên sân thượng rồi thoải mái nằm vào một trong hai chiếc, nhấp một ngụm rượu cà phê Baileys ướp lạnh, cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều đang giãn ra. Thì ra cuộc đời cũng như ly rượu cà phê Baileys ướp lạnh này, thật là sung sướng.
Ấy, không đúng, sung sướng không vẫn chưa đủ, rượu ngon đã có nhưng sao có thể thiếu giai nhân bầu bạn được? Thế là Bao Huân nói to vào phòng: “Lãng Lãng, mau ra đây đi.”
Một giọng nói từ trong phòng vọng ra: “Ra đấy làm gì?”
Bao Huân mở to mắt nhìn lên trời. Trăng tròn quá. Thế là anh thuận miệng đáp: “Ra đây ngắm trăng.”
Trong phòng vọng ra: “Vâng, đợi em làm xong đã rồi mới ra được.”
Nhưng chờ mãi mà không thấy người đâu.
Bất đắc dĩ, Bao Huân đành đứng dậy vào nhà tìm Trần Lãng. Cô ngay ngắn ngồi trước bàn học, đang đóng dấu lên bản thảo gì đó. Thấy Bao Huân vào, cô nở nụ cười rạng rỡ, “Sốt ruột không chờ được nữa hả?”
Bao Huân ừ một tiếng, “Thực ra anh không vội, chỉ thấy em làm việc nhiều quá, sợ em mệt thôi. Nếu còn không ra, anh sẽ uống hết chai rượu Baileys kia.”
Trần Lãng không so đo: “Anh thích thì cứ uống hết đi, không còn Baileys, em uống whisky là được.”
Bao Huân lập tức phản đối thẳng thừng: “Em muốn uống whisky? Đừng hòng!”
Trần Lãng ngẩng lên nhìn Bao Huân, chớp chớp mắt, “Tự anh nói muốn uống hết chai Baileys mà.”
Rượu Baileys nhẹ đến mức khiến người ta phát điên, nhưng sau khi yêu Trần Lãng, Bao Huân cho rằng Trần Lãng chỉ được phép uống rượu nhẹ như vậy mà thôi. Bao Huân nổi giận, hừ một tiếng: “Ai bảo anh không phần em? Chỉ nói đùa thế thôi mà.”
Trần Lãng cười ranh mãnh, thầm tự cười mình xấu xa, suốt ngày lôi nhược điểm của Bao Huân ra trêu anh, mặc dù nhược điểm của anh cũng không phải bí mật gì.
Biết là một chuyện, có nói hay không lại là chuyện khác. Trần Lãng vừa nghĩ thế vừa đưa cho Bao Huân xem bản thảo của mình: “Xem giúp em với góc độ của một người dân bình thường đi, đọc có hiểu không?”
Bao Huân nhận lấy rồi giở từng trang một. Ồ, thì ra là cẩm nang chăm sóc răng miệng, vừa có hình ảnh vừa có lời lẽ dễ hiểu. Bao Huân đọc kỹ mới biết Trần Lãng đã đưa vào cuốn sách không ít kiến thức, ví dụ như thế nào là đánh răng đúng cách, tại sao phải lấy cao răng, tại sao phải bọc mão răng nếu dây thần kinh của răng không tốt. Chỉ là cách dùng từ rất dễ hiểu, không giống như sách tuyên truyền cho công ty, anh hơi bất ngờ: “Cái này không phù hợp với trình độ của em. Để làm gì thế?”
Trần Lãng thật thà đáp: “Hoạt động về miền quê của Đinh Hoa đã kết thúc, anh ấy muốn làm một quyển cẩm nang nhỏ về chăm sóc răng miệng, để lại cho bệnh viện ở Thẩm Gia Môn để nhân dân đọc, tránh tình trạng họ không biết một chút gì về những kiến thức thông thường này. Nhưng dạo này nhà anh ấy đang có việc, không lo được chuyện này nên em đã xung phong nhận việc đỡ. Anh xem có hiểu không?”
Bao Huân nhìn lại lần nữa: “Hiểu.”
Bấy giờ Trần Lãng mới cười thỏa mãn, vui vẻ lấy lại bản thảo. “Ừm, nếu đến cả anh cũng hiểu thì chắc những người lớn tuổi ở Thẩm Gia Môn cũng hiểu. Vậy em yên tâm rồi.”
Bao Huân híp mắt lại, hổ không ra oai, em lại tưởng anh là mèo nhà sao? Không thể đấu khẩu với cô được, đành phải dùng đến vũ lực. Anh nhanh chóng cướp lại bản thảo từ tay Trần Lãng, ném lên mặt bàn rồi dùng một tay kéo Trần Lãng vào lòng mình. Nhìn cô chống cự một cách bất lực, anh khàn giọng nói: “Đây là cái giá mà em phải trả vì đã cố tình khiêu khích, làm anh nổi giận!”
Dĩ nhiên Trần Lãng biết “cái giá phải trả” là gì, cô thầm than khổ trong lòng. Đêm nay vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều chính sự chưa làm, chẳng lẽ cô bị thua như vậy sao?
Không, dĩ nhiên là không.
Trần Lãng cắn môi, hỏi: “Anh cho rằng IQ của mình rất cao phải không? Vậy em hỏi một câu nhé.”
Bao Huân điên đảo vì động tác cắn môi đầy mê hoặc của Trần Lãng, anh trào dâng một nỗi xúc động chỉ muốn hôn lên đó nhưng IQ lại liên quan đến vấn đề về tôn nghiêm, liền gắng gượng trả lời: “Hỏi đi.”
“Ừm, đơn giản thôi. Em muốn hỏi là Doraemon có bao nhiêu anh chị em tất cả?”
“…”
Trần Lãng cực kỳ đắc ý: “Anh không trả lời được đúng không?”
Tuổi thơ của Bao Huân gắn liền với Doraemon, câu hỏi với anh thực sự dễ như trở bàn tay, liền trả lời ngay lập tức bằng giọng mũi: “Em tưởng có thể làm khó anh được sao? Doraemon chỉ có một em gái là Dorami, ngoài ra còn có bảy cậu bạn trong đội quân Doraemon nhưng nói một cách chính xác thì không được coi là anh chị em của Doraemon mà chỉ có thể gọi là bạn thân thôi.”
Trần Lãng ngạc nhiên nhìn Bao Huân, trí nhớ của anh chàng này tốt thật mà lại còn chưa hết tính trẻ con nữa chứ. Trần Lãng vừa nghĩ thế vừa lắc đầu: “Sai rồi.”
Bao Huân quả quyết phủ nhận, “Không thể sai được.”
Trần Lãng cười khúc khích, “Doraemon có 25 anh chị em.”
Bao Huân hả một tiếng, cố nhớ lại, “Không thể. Anh nhớ là không có nhiều đến thế.”
Trần Lãng nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên là 25 rồi. Ngoài Doraemon còn có Dorbemon, Dorcemon, Dordemon{1}…”
{1} Doraemon trong tiếng Trung là Sỉ lạp A mộng, ý chị Lãng nhà ta là còn có Sỉ lạp B mộng, Sỉ lạp C mộng…
Bao Huân hóa đá ngay tại chỗ.
Nhân lúc Bao Huân còn đang sửng sốt, Trần Lãng vội vàng chui ra khỏi lồng ngực anh, cười rũ rượi rồi chạy thẳng lên sân thượng.
Bao Huân đứng trong phòng lắc đầu ủ rũ, ai bảo Trần Lãng là đồ mọt sách nào? Hai ba tháng này tiếp xúc nhiều với nhau anh mới kinh ngạc phát hiện ra rằng Trần Lãng và Trần Tụng quả nhiên là chị em, những ý nghĩ tinh quái luôn luôn xuất hiện trong đầu cô, giống như một tiềm năng vô hạn vậy, không bao giờ là khai thác hết. Mỗi ngày đều phải giả vờ nghiêm túc như vậy đúng là khổ thân cô.
Vừa nghĩ Bao Huân vừa đi ra khỏi phòng, nhìn Trần Lãng đã thoải mái nằm nghỉ ngơi trên giường xếp, Bao Huân nói: “Hay lắm! Em dám trêu anh!”
Trần Lãng ghé sát vào người Bao Huân, cười nịnh bợ, “Ai không biết anh có IQ cao. Lúc trước lừa em mới giỏi chứ, sau khi giảm 9% còn 28888, thế mà anh có thể tính ra giá gốc là hơn 30000, chính xác là bao nhiêu ấy nhỉ? Em không nhớ nữa nhưng chỉ cần biết thế là đủ rồi.”
Lúc này Bao Huân mới nhớ ra, “Đúng rồi, em không nhắc anh cũng quên đấy, 32098 tệ, em còn nợ anh nhiều tiền thế cơ mà.”
Trần Lãng lườm một cái, “Anh tưởng em bị đần à? Anh nghĩ em tin cái xe đạp rách đó của anh mà sửa hết ngần ấy tiền sao? Anh khai thật đi, lấy đâu ra cái hóa đơn đó?”
Bao Huân thoải mái nằm trên chiếc giường xếp còn lại, nhìn lên trời: “Có được nó không dễ, may mà anh có người quen. Nhưng anh không ngờ hồi đó em lại ngốc đến mức viết giấy nợ thật, lại còn hứa sẽ trả tiền nữa chứ.”
Trần Lãng hừ một tiếng, “Anh giỏi thật! Đó là hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, vi phạm pháp luật đấy, ông trời sẽ trừng phạt anh.”
Bao Huân nguýt dài, “Anh chỉ dọa em tí thôi, em mà muốn trả thật anh cũng chẳng dám nhận. Với lại, cần gì đến ông trời trừng phạt, em hành hạ anh đã đủ rồi, nỗi khổ mà anh phải chịu hơn nửa năm còn nhiều hơn cả đời gộp lại.”
Trần Lãng thấy rất áy náy, buột miệng nói: “Thế thì… thế thì… cho anh hành hạ lại em đấy!”
Bao Huân nghiêm túc suy nghĩ, cuối cũng vẫn thấy không ổn: “Anh không nỡ.”
Trần Lãng cũng khẽ nói: “Thực ra lúc anh buồn, em cũng không nỡ mà.”
Mắt Bao Huân sáng lên nhưng lại nói giọng giận dữ: “Em không nỡ gì chứ? Đừng nói là vì thương hại nên mới tốt với anh đấy nhé!”
Đúng là nói đi nói lại không biết chán, Trần Lãng hừ một tiếng: “Anh không biết trái tim con người cũng là thịt sao? Sao anh lại không tự tin thế chứ?”
Bao Huân nghĩ thấy điểm này Trần Lãng nói không sai. Sau khi xác định quan hệ với cô, tuy thỉnh thoảng rất hưởng thụ bộ dạng ghen tuông của cô nhưng đôi lúc anh cũng thấy bản thân không đủ tự tin, anh thường không dám tin vào hạnh phúc và ngọt ngào trong mấy tháng nay, suy cho cùng là sự thật hay chỉ là mơ?
Trần Lãng ngắm sao đến thẫn thờ, đúng là có một ánh trăng tròn vành vạnh nằm giữa không trung, có lẽ vì sân thượng khá cao nên chưa bao giờ Trần Lãng thấy trăng gần mình như đêm nay, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh hoa quế trên đó.
Trần Lãng bỗng lên tiếng: “Hôm nay ngày bao nhiêu nhỉ?”
“Mùng hai tháng bảy.”
“Hình như hôm nay Du Thiên Dã đi Mỹ thì phải?”
“Lãng Lãng, em…”
Trần Lãng quay lại nhìn Bao Huân, còn hôn nhẹ lên má anh, “Thiên sứ, tuổi thơ của anh gán liền với bình dấm chua{2} hả?”
{2} Bình dấm chua: ý là ghen tuông.
Dĩ nhiên Bao Huân không tha cho Trần Lãng, đã ôm được rồi thì sẽ không buông ra nữa. Sau một hồi hôn hít, anh dứt ra một cách khó nhọc, “Quốc vương, em đừng lớn lên bên hầm rượu là được.”
Giữa cơn mơ màng, Trần Lãng nói: “Em lớn lên bên hầm rượu đấy, thì sao nào?”
Vừa tiếp tục hoạt động mờ ám với cô, Bao Huân vừa nói: “Chẳng sao cả, cùng lắm thì trong rượu có dấm, trong dấm có rượu.”
“Hả? Anh liên hệ với tình hình trong nước hiện nay nhanh quá, chuyển từ cà phê thành dấm nhanh thế… Ưm ưm…”
Hoạt động mờ ám của Bao Huân cuối cùng cũng khiến Trần Lãng không thể cãi cố được nữa. Sau một nụ hôn thật sâu, tia lý trí cuối cùng của Trần Lãng lóe sáng trong một xó xỉnh nào đó: “Ừm, lần sau mình sẽ hỏi Bao Huân là Doraemon có mấy anh chị em, nếu anh trả lời là 25, mình sẽ bảo không đúng mà phải là 51.”
“Vì viết hoa với viết thường khác nhau, phải là Doraemon, DorAemon, Dorbemon, DorBemon… Dorzemon, DorZemon…”
Lời khuyên cuối chương:
Về trồng răng:
Trồng răng còn gọi là trồng răng nhân tạo, thực ra không phải một loại răng tự nhiên mà là thông qua các thủ thuật y học, người ta dùng những vật liệu nhân tạo, sau khi trải qua việc thiết kế tinh vi, răng nhân tạo này sẽ có chất xương và hình dáng giống răng thật. sau đó họ sẽ dùng các cách thức như phẫu thuật để cấy răng vào xương hàm cũ của chiếc răng thật cần thay thế. Sau 1 đến 3 tháng, khi răng nhân tạo và xương hàm ăn liền với nhau, nha sĩ sẽ lắp thêm mão răng cho chiếc răng nhân tạo đó . Vì không gây ra độc hại gì cho cơ thể nên ngành nha khoa thế giới đã công nhận trồng răng là hình thức điều trị được lựa chọn đầu tiên trong trường hợp bệnh nhân bị mất răng.
Vì răng nhân tạo được cấy sâu vào xương hàm nên nó răng trồng có khả năng cắn, nhai như răng thật và có tất cả các chức năng của răng thật, vì thế nó được người trong giới gọi là loại răng thứ ba (bên cạnh hai loại răng là răng sữa và răng vĩnh viễn).
Nếu các bạn chưa hiểu cũng không sao, vì tôi trên Baidu mà.
Thực ra nói ngắn gọn chính là cấy một chiếc răng nhân tạo vào xương hàm, chờ mấy tháng sau (bình thường từ hơn 3 tháng – 4 tháng, thậm chí là nửa năm tùy từng trường hợp cụ thể) lại làm thêm một chiếc mão răng xinh đẹp cho chiếc răng trồng kia để phát huy tác dụng nhai của nó.
Điểm ưu việt của nó là không dùng đến kiểu răng giả phải tháo ra truyền thống, cứ mỗi tối đến lại phải tháo ra vệ sinh.
Và cũng không cần phải mài nhỏ hai chiếc răng bên cạnh vốn đang bình thường để điều trị cho một chiếc răng bị thiếu ở giữa, làm thành răng giả cố định.
Nó chỉ là nó, không cần ai đến giúp đỡ, đầu đội trời chân đạp đất.