Đọc truyện Tình Yêu Trọn Vẹn – Chương 68
Ô tô đỗ ở vị trí trong cùng của garage, mà vì trường mới xây một garage liền kề nên không dễ quay đầu xe. Bởi vậy, Hoắc Dương phải đứng ngoài giúp Dư Lạc quan sát phương hướng, tránh để xe tông vào bậc thềm. Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới, hết nhìn xe Dư Lạc lại nhìn Hoắc Dương, cuối cùng đứng một bên cười, “Anh là bạn giáo sư Dư nhỉ. Tôi là đồng nghiệp của anh ấy.”
Hoắc Dương quay sang nhìn người lạ rồi cười lịch sự, “Ừm?”
Thấy Bạch Dã Côn qua gương chiếu hậu, Dư Lạc dừng xe, nhưng chưa xuống mà chỉ mở cửa sổ, lắng tai nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Thầy Dư…từ chức rồi à?” Bạch Dã Côn vừa lại gần Hoắc Dương vừa cười hỏi.
“Hmm, cậu có chuyện gì không?” Hoắc Dương cứ cảm giác nụ cười kia có ý xấu, bèn nói thẳng, “Dư Lạc đang ở trong xe, hay tôi gọi anh ấy ra?”
“A ha ha, không được không được, hi vọng sau này giáo sư Dư sống suôn sẻ, tìm được người yêu có thể chăm sóc anh ấy, chứ không phải cản đường anh ấy.”
“Ý cậu là sao?” Ánh mắt Hoắc Dương trở nên nặng nề.
Hắn cất điện thoại vào túi, cau mày đánh giá chàng trai trẻ trước mắt, đang định mở miệng thì liếc thấy Dư Lạc bước từ trên xe xuống.
Dư Lạc bước rất nhanh, Bạch Dã Côn chưa kịp quay đầu đã bị trúng ngay nắm đấm vào sau cổ. Anh áp sát lại, nện thêm một cú đấm tàn nhẫn lên ngực, làm y phải hét toáng lên rồi ngồi xổm xuống đất, “Dư Lạc anh làm cái gì đấy!”
“Lẽ nào cậu không nghĩ tới hôm nay.” Giày da của Dư Lạc phóng đại trước mắt y, “Cậu không phải tiến sĩ đúng không? Ngu như thế sao làm tiến sĩ được?”
Bạch Dã Côn bò lên, tung chân đá về phía Dư Lạc, “Vẫn tốt hơn anh! Đã nể mặt còn không thèm! Anh biết tôi là ai không?”
Dư Lạc tránh cú đá kia, sau đó bắt lấy chân hắn đập xuống đất, “Ai? Nói ra xem nào.”
Hoắc Dương chỉ đứng yên, nhưng cũng đoán sơ sơ được là chuyện gì.
Dư Lạc móc chìa khoá trong túi Bạch Dã Côn, ném cho Hoắc Dương, “W56496, đi nhanh lên.”
Hoắc Dương bắt lấy ngay rồi sải bước tới garage bên cạnh. Đúng như dự đoán, hắn thấy một chiếc BMW ở lối vào gần đó, bèn nhanh nhẹn mở cửa xe và bắt gặp máy ảnh SLR trên ô tô. Hắn vừa lật xem ảnh vừa ước gì được đấm vào mặt tên Bạch Dã Côn. Bên trong có ảnh của hắn và Dư Lạc, nhưng vì xui xẻo nên chỉ thấy mặt anh. Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều ảnh Dư Lạc lúc trước, có khi là ảnh chụp anh làm việc trong văn phòng, có khi là chụp dáng đứng của anh. Hoắc Dương xoá thẳng tay rất nhiều tấm, kiểm tra lại một lần để không bỏ sót rồi mới vứt camera vào trong xe.
Giữa những cú đấm liên tiếp mà Dư Lạc giáng lên đầu Bạch Dã Côn, ánh mắt anh bình tĩnh tới nỗi y bắt đầu giãy dụa trong nỗi sợ hãi, “Dư Lạc, anh nghe tôi nói! Dư Lạc, dừng tay lại!”
Hoắc Dương chạy tới kéo Dư Lạc ra, “Lát nữa sẽ có người đi qua đây.”
Bạch Dã Côn thở phào, chỉnh lại áo quần và lau máu mũi, “Có tin tôi kiện anh không!”
Hoắc Dương đạp một cú, “Kiện cái đầu mày!” Bạch Dã Côn bị cú đạp này đẩy ngã xuống đất.
Hoắc Dương nới lỏng cà vạt, chậm rãi bước lại gần. Khi đứng trước Bạch Dã Côn và nâng mặt y lên, hắn thậm chí còn nở nụ cười, “Tao hỏi thì mày phải nói chứ.”
Bạch Dã Côn nhìn hắn với thái độ cảnh giác.
“Trừ camera, mày còn lưu ảnh ở đâu?” Hoắc Dương vẫn cười.
“Sao tôi phải nói cho…” Bạch Dã Côn còn chưa nói hết đã bị đấm mạnh vào mặt, khiến vài giọt máu mũi dính lên quần.
“Tao chỉ muốn kiếm cớ đánh mày thôi.” Hoắc Dương cúi đầu, “Đánh một thằng chó như mày thì cần đếch gì nguyên nhân.”
Dưới tay hắn, Bạch Dã Côn như mì sợi không xương phải chịu số phận bị quăng quật đứt lìa.
Sau mười phút, y bật khóc xin tha, “Không còn, thật sự không có đâu… Chỉ lưu mấy bức đó gửi cho người khác…”
“Vậy được, để Dư Lạc nói xem tại sao phải nể mặt mày, hỏi mày như vậy đi.”
Dư Lạc dựa vào xe, thấy Hoắc Dương bước tới thì ra ngồi xổm trước Bạch Dã Côn đang nằm trên đất, “Giữa hai ta, ai bị kiện đáng sợ hơn đây, Bạch Dã Côn.”
“Gian dối trong học thuật đáng sợ, hay là đồng tính đáng sợ?” Dư Lạc dõi theo vẻ mặt thay đổi 180 độ của Bạch Dã Côn, “Ồ, tôi quên mất. Thầy Bạch còn một lần tỏ tình tha thiết lắm, máy tôi vẫn giữ bản ghi âm này.”
“Dư Lạc! Tôi gọi anh là đàn anh lâu như vậy!” Đôi mắt Bạch Dã Côn đỏ ngầu. Y lồm cồm bò dậy hòng tóm lấy quần áo Dư Lạc.
Dư Lạc chỉ nhíu mày gạt tay y ra, sau đó cúi xuống nhìn vẻ mặt muôn màu muôn vẻ kia, “Đừng gọi tôi là đàn anh. Tôi không phải đàn anh của cậu.”
Xe đã đi qua mấy con phố rồi mà Hoắc Dương còn nhìn mặt Dư Lạc với vẻ căng thẳng.
“Đừng nhìn nữa.” Dư Lạc bóp bóp tay Hoắc Dương rồi rút tay về để tiếp tục lái xe, “Em cứ nhìn là anh lại mất tập trung.”
“Em lo anh giận.” Hoắc Dương gác chân lên ghế.
“Tức với cái loại ấy làm gì.” Dư Lạc nhoẻn miệng cười, “Vô liêm sỉ.”
“Sao anh biết chuyện hắn gian dối?” Hoắc Dương chợt nhớ ra nên quay lại hỏi Dư Lạc.
“Cũng may anh tình cờ nhìn thấy lý lịch của y, lúc đó đã thấy có gì sai.” Dư Lạc dừng xe một cách vững vàng, “Hỏi thầy hướng dẫn hồi học tiến sĩ thì đúng là có vấn đề.”
“Xí.” Hoắc Dương xoa ngón tay, “Biết thế nện hắn thêm mấy cú, còn dám cướp người của em.”
Dư Lạc khẽ cười, nhíu mày nhìn Hoắc Dương.
“Đúng rồi, viện nghiên cứu gọi tới bàn với anh thời gian đi làm chính thức.”
“Anh trả lời thế nào?”
“Anh lùi đến sau khi du lịch về, mai qua làm thủ tục.” Dư Lạc dừng xe.
Hoắc Dương tắm sạch sẽ xong thì bổ nhào lên giường, xem Dư Lạc đọc sách Tâm lý. Hắn dựa vào nhìn một lát, sau đó chuyển ghế ra xa để sấy tóc.
“Bình thường anh cũng hay xem sách về lĩnh vực này, sách có ích với bệnh của anh hả?” Hoắc Dương luồn tay qua mái tóc đã nhẹ nhàng và dễ chịu hơn nhiều từ khi cắt xong.
“Ừm… Tích luỹ kiến thức để không đến nỗi không nghe hiểu lời bác sĩ, nhưng mà…” Dư Lạc lắc đầu, “về cơ bản chẳng có ích gì với tình trạng bệnh…”
“Anh khám ngày mấy nhỉ…” Hoắc Dương nhìn lịch, “Trước khi đi chơi còn kịp đi một buổi đấy.”
Dư Lạc ném sách xuống đất, trùm chăn bọc lấy người, chỉ còn tiếng nói lí nhí truyền ra từ bên trong, “Không muốn đi.”
“…” Hoắc Dương hết cách luôn, hắn vừa cười vừa tắt máy sấy, nhặt sách lên bàn rồi mới kéo Dư Lạc ra từ trong chăn, “Thầy Dư, thế là đủ rồi đấy nhé.”
“Anh không phải thầy.” Dư Lạc dang tay ra, sau đó ngồi dậy và vớ lấy quyển sổ, “Anh lên lịch gần xong rồi, em xem xem.”
“Ồ… Vậy thì… chắc sau này chỉ có em gọi anh là thầy thôi.” Hoắc Dương chui vào chăn, nằm sấp xem lịch trình, “Được đó được đó.”
“Em đã xem đâu!” Dư Lạc búng tay lên gáy hắn.
“Hừ, đây là xem còn gì.” Hoắc Dương sờ sờ đầu, “Anh nhẹ chút không được hả.”
Chỉ còn một tuần nữa là xuất phát rồi.