Đọc truyện Tình Yêu Trọn Vẹn – Chương 63
Tiếng điện thoại vang lên vào khoảng ba giờ chiều, đúng lúc Dư Lạc đang xử lý dữ liệu cho luận văn. Bởi mấy phần mềm được mở cùng lúc nên hệ thống đơ luôn, làm anh phải cau mày chọc nắp bút lên cuốn sách.
Lại là cuộc gọi từ chủ nhiệm khoa, Dư Lạc liếc đồng hồ trên tường rồi nhận điện: “Chủ nhiệm ạ?”
“À… Thầy Dư, là tôi đây.”
“Hi vọng chủ nhiệm có kì nghỉ vui vẻ. Thầy có chuyện tìm tôi à?”
“Mong là cậu cũng thế nhé… À, đúng là có việc.”
“Thầy nói đi ạ?” Dư Lạc đứng trước tủ, sờ bức tượng gỗ được Hoắc Dương bày lên từ vài hôm trước.
“À, tôi gọi trước cho cậu thì thích hợp hơn. Không biết thầy Dư có nhận được mail gì kì lạ không…”
“Gì ạ?” Dư Lạc cau mày rồi sải bước tới bàn. Máy tính đang cố gắng tính toán dữ liệu, trong khi trang Word còn chẳng đóng lại được.
“Là thế này. Tôi không vòng vo nữa, cậu phải chuẩn bị tinh thần cho những lời tiếp theo nhé. Thầy Dư còn trẻ, tuổi cũng không khác con tôi là bao nên tôi thực sự hơi khó mở lời.”
“Thầy nói đi, dù là chuyện gì tôi cũng sẽ gánh vác.” Dư Lạc thấy lòng như nghẹn lại. Anh hít một hơi thật sâu rồi khép máy tính.
“Có phải trong chuyến giao lưu ở Anh, cậu từng có quan hệ thân mật với người khác… Khụ khụ…” Giọng chủ nhiệm ở đầu bên kia chỉ còn sự lúng túng khô khan.
“…” Dư Lạc há miệng, nhưng rồi phát hiện mình chẳng nói được câu nào. Ngón tay anh bắt đầu run rẩy, mà vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Giờ đây, tiếng dương cầm thánh thót từ máy hát đĩa chỉ làm người ta thêm phiền muộn và rối bời.
“Tôi và vài lãnh đạo trường đều nhận được mail. Bởi tính chất chuyện này rất tiêu cực, lãnh đạo có thái độ phản đối mãnh liệt với cậu. Là cấp trên trực tiếp của cậu, tôi cho cậu cơ hội giải thích cuối cùng. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Mail gì?” Dư Lạc tựa như người đuối nước vớ được cái cây trôi dạt. Anh muốn biết mail này rốt cuộc có nội dung gì, do ai gửi.
“Mail nặc danh.” Giọng chủ nhiệm như truyền tới từ một nơi xa, “Trong đó có ảnh của cậu và một…người đàn ông. Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“… Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với thầy.” Sau khi tỉnh táo lại, Dư Lạc chỉ đứng lặng yên với hai tay chống lên bàn.
Anh vào phòng ngủ lấy ra bộ vest caro màu be mới may. Đến khi thay đồ xong và cầm chìa khoá xuống tầng dưới, anh còn chưa nghĩ ra phải xử lý thế nào.
Nơi hẹn là một phòng trà. Hiếm khi thấy chủ nhiệm đến sớm, ông vừa cầm túi laptop vừa đứng ngoài cửa hút thuốc, lúc nhận ra xe Dư Lạc thì vẫy vẫy tay, dẫm tắt thuốc lá rồi đi vào. Dư Lạc tắt máy, mở cửa xe đi xuống.
“Dư Lạc, hẳn cậu cũng biết, thực ra bản thân tôi rất tán thưởng công việc dạy học của cậu.” Chủ nhiệm nhấp ngụm trà, “Không bàn tới việc riêng, nhưng về mặt công việc, chuyện thế này vô cùng nguy hiểm!”
“Tôi biết.” Dư Lạc nhìn chủ nhiệm rồi nói với thái độ bình tĩnh.
“Bên trên đã nói thẳng tác phong làm việc của cậu có vấn đề, giờ xử lý không tốt thì sau này cậu phải làm sao?” Chủ nhiệm uống cạn chén trà với vẻ ảo não.
Dư Lạc chỉ im lặng nhìn bức mail được gửi từ hòm thư nặc danh. Theo lời chủ nhiệm, một số lãnh đạo nhà trường đã nhận được cùng một nội dung. Ảnh chụp mặt Dư Lạc và lưng của một người đàn ông khác. Hai người đứng sát vào nhau, mà tay của người đàn ông kia còn đặt lên cổ Dư Lạc.
“Nếu chỉ có một ảnh thì thôi, nhưng mà nhiều thế này!” Chủ nhiệm xoa xoa mắt, “E là tôi không bảo vệ cậu nổi.”
Dư Lạc chỉ lặng lẽ nhìn chủ nhiệm hồi lâu, “Tôi muốn biết có phải thầy cũng nghĩ tác phong của tôi có vấn đề không.”
“Haiz.” Chủ nhiệm ngẩng đầu và thở dài, “Nếu tôi thấy có vấn đề thì đã báo cáo thẳng để xử lý cậu rồi.”
“Cậu ấy là bạn trai tôi.”
Chủ nhiệm vẫn cau mày nhìn anh, nhưng lại tỏ ý để anh nói tiếp.
“Lúc ấy mới xác định mối quan hệ, chỉ ở chung khách sạn thôi.” Dư Lạc ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp lời, “Tôi rất thất vọng với một số chuyện.”
“Hiện giờ e là chuyện công việc của cậu khó mà nói được.” Chủ nhiệm muốn hút thuốc, đã sờ điếu thuốc rồi nhưng nhìn biển “Xin đừng hút thuốc” lại để lên bàn. “Tôi sẽ cố hết sức giúp cậu. Tôi đã nói rồi, cậu cũng tầm tuổi con tôi, mà tiền đồ quan trọng lắm đấy, Dư Lạc ạ.”
“Cảm ơn chủ nhiệm.” Dư Lạc thấm chút nước cho cổ họng khô khốc, “Tôi vào nhà vệ sinh.”
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, anh nhìn chính mình trong gương. Trong cái đầu rối như mớ bòng bong là vô vàn âm thanh bắn tới tấp, là tiếng mắng chửi nghiêm khắc của bố: “Chẳng làm được gì ra hồn!”
Thế thì sao? Dư Lạc hỏi vặn lại tiếng nói trong người mình. Khi giọt nước nơi đuôi tóc rơi vào mắt, anh dứt khoát nhắm mắt lại.
“Chủ nhiệm, tôi không phủ nhận người trong ảnh là tôi, nhưng cuộc sống cá nhân của tôi không liên quan gì tới công việc.” Dư Lạc quay lại chỗ ngồi, “Bởi vậy, nếu trường không thể chấp nhận, tôi sẽ từ chức.”
“Giờ là kì nghỉ nên tạm thời chỉ có vài người biết chuyện, nhưng hoàn cảnh thực tế thế nào thì hẳn là cậu còn rõ hơn tôi.” Chủ nhiệm đứng lên và nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi. Tôi cũng chỉ có thể báo với cậu thế thôi.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Tạ.”
“Trước tiên nhớ tránh nơi đầu sóng ngọn gió rồi chờ tin tức đã. Cứ làm tiếp dự án thôi, chuyện ấy họ không quản lý được đâu. Cậu về đi.” Trước khi đi, chủ nhiệm vẫn nhíu mày, ra ngoài cửa lại hút thêm điếu thuốc.
Dư Lạc lên xe thì bật điện thoại lên, vừa nhìn hình động lấp loé lúc màn hình khởi động vừa châm thuốc, sau đó mở cửa sổ rít mạnh một hơi.
Anh chợt nhớ lúc ra khỏi cửa còn chưa tắt máy hát đĩa.
Sau cuộc họp kéo dài suốt ba tiếng, nhìn chung mấy dự án quan trọng đều đã thảo luận ra kết quả nhất định. Hoắc Dương ra khỏi phòng hội nghị rồi đặt đồ ăn ngoài, còn gọi trà sữa để an ủi em yêu của Tần Lượng. Nghĩ nghĩ một lát, hắn bèn gọi thêm trà sữa không đường cho mấy người lớn tuổi, bao gồm cả hắn.
Hừ, cũng chỉ cần chạy bộ trên máy một tiếng thôi mà.
Đứng trước tấm kính cửa sổ từ sàn đến trần, Hoắc Dương ngắm nhìn quán cafe ở đối diện và những loài hoa cỏ đã trở nên tươi tốt vô cùng. Hắn nhắn tin hỏi Dư Lạc có muốn qua chơi không.
Dư Lạc không trả lời.
Sau khi họp xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Dương về văn phòng, đóng cửa lại rồi véo tay Tần Lượng, “Nói đi, chuyện hai người là thế nào?”
“Dương, cậu bấm đau thế…”
“Lại nữa!” Hoắc Dương nện Tần Lượng một cú, “Thẳng thắn được khoan hồng.”
“Thì giống tôi kể lần trước ấy, lúc đầu để ý em ấy trên mạng xã hội xong thấy cách tôi rất gần, sau đó gặp mới phát hiện là cậu nhóc cấp dưới của cậu.”
“Cậu to gan nhỉ, yêu đương chốn công sở á?” Hoắc Dương xì một tiếng, “Cậu không sợ có chuyện gì à.”
“Tôi sợ chứ, nhưng cái này phải nhìn người thôi, tôi có mù đâu. Mà đồng nghiệp không biết nên cậu ra ngoài đừng có nói linh tinh đấy.”
“Tôi cũng chả ngốc.” Hoắc Dương lườm cậu ta.