Đọc truyện Tình Yêu Trọn Vẹn – Chương 61
Sau khi mời họ vào, Từ Văn tự rót hai cốc nước đặt lên khay trà. Trợ lý biết ý nên bước ra ngoài phòng tiếp khách. Hoắc Dương đưa danh thiếp cho Từ Văn rồi bắt tay với anh ta.
“Hôm nay Hoắc Dương đích thân tới nhỉ.” Từ Văn vừa mỉm cười vừa nhìn Hoắc Dương chăm chú.
“Đúng vậy, không biết như thế có thích hợp không…” Hoắc Dương liếc sang chỗ Dư Lạc.
“Dư Lạc có nhắc trước rồi. Chỉ cần cậu ấy bằng lòng, việc cậu tới sẽ có ảnh hưởng tích cực.” Từ Văn đứng lên.
“Vậy tốt quá, hôm nay tôi phải làm phiền bác sĩ Từ rồi.” Hoắc Dương đưa cốc nước ấm cho Dư Lạc, sau đó gật đầu cười với Từ Văn.
Dư Lạc nhấp một ngụm nhỏ rồi ngẩng đầu nhìn Từ Văn, “Vậy tôi vào nhé?”
“Được, Dư Lạc vào trước đi.”
Từ Văn vào phòng tư vấn trước. Sau khi anh mở rèm cửa sổ và chỉnh nhiệt độ điều hoà tăng lên, căn phòng càng trở nên dễ chịu. Dư Lạc cúi đầu nhìn Hoắc Dương, “Anh vào đây.”
“Được.” Hoắc Dương đứng lên, bước lại gần và lấy tay che mắt anh, “Anh đừng sợ, có em ở bên ngoài.”
Dư Lạc mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoắc Dương và vỗ vỗ mu bàn tay hắn. Khi đi vào phòng tư vấn, anh hướng mắt về phía cửa sổ, ngắm nắng vàng rực rỡ rọi thẳng vào phòng.
Băng sắp tan rồi.
Sau một tiếng tư vấn chẳng mấy đã kết thúc, Từ Văn đi ra còn Dư Lạc bước theo sau. Hoắc Dương đứng lên, quan sát vẻ mặt của anh với thái độ khẩn trương.
“Được rồi, tôi đã kê lại đơn thuốc, Dư Lạc nghỉ ngơi trước đi.” Từ Văn nói với Dư Lạc bằng vẻ mặt bình thường, “Hoắc Dương vào với tôi đi, tìm hiểu tình hình một chút.”
Dựa vào giọng điệu của bác sĩ, Hoắc Dương đoán lần này Dư Lạc khá ổn. Nghe đến anh ta nhắc tên mình, hắn bèn theo sát phía sau.
“Không có chuyện gì đâu.” Dư Lạc kéo tay Hoắc Dương, trong giọng nói ẩn chứa nụ cười, “Em đừng căng thẳng.”
Hoắc Dương cũng cười theo, “Được.”
Đóng lại cánh cửa kia tựa như mở ra một bí mật.
Trong rất nhiều kết quả tư vấn và kiểm tra mà Từ Văn nghiêm túc cho hắn xem, dữ liệu có lúc tốt có lúc tệ, còn có vài năm ở giữa hoàn toàn trống không.
“Lần này vấn đề chủ yếu là tình trạng mất ngủ rất nghiêm trọng, đã đổi thuốc hai lần rồi. Công việc của cậu ấy có tác động quá lớn tới cơ thể.”
“Có phải mấy thuốc này đều có tác dụng phụ rất mạnh không. Lần trước tôi thấy ghi chép của anh ấy…”
“Tình huống của mỗi người đều sẽ khác nhau. Hiện giờ thuốc này đã là loại có tác dụng phụ khá nhẹ, vẫn nên kiên trì uống một thời gian xem có chịu được không.”
Hoắc Dương vừa thở dài vừa tiếp tục lật giở ghi chép, “Đoạn này là sớm nhất, vào lúc này…”
“Đây là tài liệu tôi lấy từ thầy hướng dẫn. Tình trạng của cậu ấy lúc đó cực kì kém, phải trị liệu trong nước khoảng nửa năm.” Từ Văn cho hắn xem chỉ số, “Có khuynh hướng tự sát. Chỉ số trầm cảm là nghiêm trọng nhất, tiếp theo là chỉ số cưỡng chế (1).
(1) Hành vi cưỡng chế là hành vi lặp lại liên tục một động tác mà không thực sự đạt được sự thoả mãn nào. Những hành động nhỏ, giới hạn, lặp đi lặp lại có thể là một nỗ lực để kiểm soát, để một nỗi ám ảnh nào đó biến mất (Wikipedia).
“Cách giáo dục của bố cậu ấy hẳn là có ảnh hưởng to lớn nhất, tuy rằng nhìn từ góc độ trị liệu thì chủ yếu là vấn đề về sinh lý.” Từ Văn dựa vào ghế.
“Bố?” Hoắc Dương nhíu mày.
“Cậu ấy chưa từng nhắc tới ư?” Từ Văn nhìn về phía hắn.
“Không hề. Anh ấy rất ít nhắc tới bố, tôi chỉ biết sơ sơ bố anh ấy là doanh nhân ở quê chúng tôi.”
“Bố cậu ấy…có vẻ rất ngang ngược. Mấy lần trước Dư Lạc có nói, cậu ấy học môn Tự nhiên là vì mong muốn của bố, nếu không học bố sẽ không cho học phí.”
“Ừm…ông ấy cũng từng chỉ trích nặng nề chuyện tình cảm của cậu ấy, lúc trước còn liên lạc với một số kẻ tự xưng là chuyên gia tâm lý để cố gắng sữa chữa xu hướng tình dục.”
Tim Hoắc Dương bi bóp chặt từng chút một.
“Tôi đoán việc “sửa chữa” này ảnh hưởng rất tiêu cực tới tình trạng sau này của Dư Lạc. Còn vài chuyện cậu ấy từng nhắc tới nữa, chẳng hạn như cấm cậu ấy học ngành khác, nói chung gia đình có rất nhiều cách giáo dục không bình thường.” Từ Văn mở máy vi tính có lưu một số tài liệu của Dư Lạc.
“Như cậu thấy đấy, sau khi thầy hướng dẫn qua đời chính là lúc bệnh nặng nhất. Tôi không xác định được cậu ấy có hành vi tự sát hay không. Cậu ấy là người cực kì cứng cỏi, nên trong thời gian ấy nhìn bên ngoài vẫn rất bình thường.”
Hoắc Dương chỉ lặng yên đọc tài liệu, ngón tay đặt trên mặt giấy khẽ run rẩy. Từ Văn nói tiếp, “Hiện tại tình trạng bất hoà nhận thức (2) của cậu ấy tốt hơn nhiều rồi. Tất nhiên không thể nào so với người khoẻ mạnh như chúng ta, nhưng về mặt chủ quan đã không còn cho là mình sai.”
(2) Khi một người có những niềm tin, ý tưởng, giá trị mâu thuẫn, hoặc làm ra một hành động trái ngược với niềm tin, ý tưởng, giá trị của mình, họ có thể gặp phải áp lực tâm lý. Tình trạng này gọi là bất hoà nhận thức (cognitive dissonance) (Wikipedia).
“Sai?” Hoắc Dương ngẩng đầu với vẻ khó tin.
“Không chỉ riêng xu hướng tính dục, bố tìm mọi cách chèn ép cậu ấy về mọi mặt để cậu ấy phải “phục tùng”. Sau thời gian dài bị nhồi nhét loại tư tưởng này, dù kiên cường đến mấy cũng rất dễ mất đi sự công nhận với bản thân.”
“Bởi vậy đến sau này, dù về mặt khách quan cậu ấy biết đồng tính chẳng có vấn đề gì, cậu ấy vẫn không thể ngưng suy nghĩ rằng mình sai lầm. Sau này đi du học lại, cậu ấy cúi đầu trước bố, kiên trì học cho xong, thời gian này cũng không điều trị nữa.”
Tài liệu trong tay đã đóng lại mà Hoắc Dương còn ngồi lặng yên, chỉ đưa tay lên ôm đầu. Từ Văn ngồi đối diện không nói gì, vừa nhìn hắn vừa xoay xoay bút.
Sau hồi lâu, khi Hoắc Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ ửng.
“Tôi không ngờ tới, tôi chẳng biết gì hết.”
“Cậu ấy thích cậu từ rất lâu rồi. Lúc nhắc tới cậu hồi nhỏ, tôi cảm giác được giọng cậu ấy khác lắm.” Từ Văn gật đầu.
“Một mối quan hệ như thế này rất dễ ảnh hưởng đến tình trạng bệnh, nhưng ảnh hưởng tốt hay xấu thì phụ thuộc cả vào chuyện của hai người. Người nhà bầu bạn quan tâm là chuyện vô cùng quan trọng.”
“Tôi hiểu.”
“Không cần thấy áp lực, cũng đừng gây áp lực cho cậu ấy. Chỉ là một lần bị cảm, điều trị cho tốt là được rồi.”
“Được.” Hoắc Dương trấn tĩnh lại, ngồi đối diện ghi nhớ nghiêm túc những mục cần chú ý.
“Ừ, hiện giờ chủ yếu là điều trị chứng mất ngủ cho ổn định. Các chỉ tiêu khác đều tốt lên nhiều, vấn đề không quá nghiêm trọng. Cậu phải giữ tinh thần thật tốt đấy.”
“Tôi biết rồi.” Hoắc Dương gật đầu.
Từ Văn đứng lên, in hướng dẫn của vài loại thuốc rồi đưa cho Hoắc Dương, “Cậu có thể xem qua để hiểu thêm.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Hoắc Dương đi theo ra khỏi cửa.
Hắn bắt tay với Từ Văn khi anh tiễn họ ra ngoài.
“Sau này nếu còn vấn đề gì, cậu có thể hỏi tôi.”
“Được, sau này tôi sẽ đi cùng anh ấy tới khám, hôm nay làm phiền bác sĩ rồi.” Hoắc Dương nói cảm ơn.
“Không có gì, chú ý uống thuốc và nghỉ ngơi đấy nhé.” Từ Văn cười.
Hai người quay lại xe.
Hoắc Dương không nói gì chuyện tư vấn, chỉ nhìn Dư Lạc ngồi ghế lái bên cạnh rồi bật điều hoà để nhiệt độ trong xe hạ xuống một chút.
“Tháng sau mình ra ngoài chơi đi.”
“Tháng sau?” Dư Lạc quay sang nhìn hắn với vẻ ngờ vực.
“Ừm.” Hoắc Dương khởi động xe và nhìn tình hình giao thông qua gương chiếu hậu, “Bác sĩ nói anh cần được nghỉ.
“Được.” Dư Lạc cười mà khoé mắt cong cong, “Thực ra giờ anh đã bắt đầu nghỉ rồi.”
“Phải nghỉ về mặt tâm lý cơ.”
Dư Lạc lặng yên xem lịch rồi nhắn tin cho anh bạn người Thuỵ Điển, “Phải đẩy lịch sớm lên rồi.”
Lúc về đến nhà, trong khi Dư Lạc nấu cơm, Hoắc Dương ngồi trong phòng khách xem lại tình hình của Dư Lạc và chỉnh sửa tài liệu Từ Văn đưa cho.
Lát sau, Dư Lạc đang mặc tạp dề bước ra ngoài, “Vào bếp đi.”
“Hả?” Hoắc Dương đi vào, “Có món gì ngon hả?”
“Không, gọi em vào phụ anh bóc tỏi.”
“Haiz.”
Hoắc Dương bóc từng tép tỏi với tốc độ rề rà, phần lớn thời gian hắn chỉ ngắm dáng vẻ nấu cơm nghiêm túc của Dư Lạc.
“Đừng nhìn nữa, anh đang hỏi em mà.” Dư Lạc bất chợt mỉm cười.
“Ơ… Em không nhìn mà… Em nhìn gì đâu.”
“Từ Văn nói chuyện với em xong, em cũng chẳng có gì muốn hỏi anh.” Dư Lạc thả cá vào chảo làm dầu sôi xèo xèo.
“Có.” Hoắc Dương đặt những tép tỏi bự lên thớt rồi đập dẹt bằng sống dao. “Muốn hỏi sao anh không nói anh thích em.”
– —————————
Ủa sao tác giả lại để Từ Văn so cảm với trầm cảm (hoặc mất ngủ mãn tính) vầy, làm gì có ai đi khám bao nhiêu năm để chữa cảm đâu? Biết nó là tiểu tiết mà vẫn ngứa mồm ý:))) Nói vậy thôi chứ mình thấy truyện này viết về trầm cảm khá ok, không truyền bá thông tin sai lè, không lợi dụng bệnh để kịch hoá tình tiết, không lừa lọc độc giả lấy nước mắt. Tặng điểm vì xây dựng cốt truyện xoay quanh quá trình điều trị và tìm kiếm sự giúp đỡ. Ngoài ra, kiểu người như Hoắc Dương, tức là bao dung, kiên nhẫn và biết tôn trọng giới hạn của người khác, có vẻ là một tấm gương chói lọi cho những ai muốn đồng hành cùng bạn bè/người thân có vấn đề tâm lý. Lắng nghe mà không phán xét, không khuyên răn là một kĩ năng không dễ rèn tí nào.