Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 5


Đọc truyện Tình Yêu Trọn Vẹn – Chương 5

Bởi phòng riêng ở hành lang bên trái Dư Lạc, Hoắc Dương chỉ đành qua chào hỏi. Dư Lạc nghe tiếng người bước đến bèn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, tay trái cầm điều thuốc còn đầu hơi nghiêng nghiêng. Sau khi thấy người tới là Hoắc Dương, anh cười mà đôi mắt cong cong, dáng vẻ khi cười rộ lên thực sự là đẹp lắm.

“Bên trong ồn quá nên tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh vừa nói vừa tiện tay dập thuốc vứt vào thùng rác bên chân.

Hoắc Dương nhìn ra điếu thuốc ấy còn đang hút dở. Hắn đứng cạnh lan can, bên cạnh Dư Lạc vừa khéo có một cái gờ chìa ra ngoài hành lang, hai người đứng ở hai góc. Hoắc Dương thở dài rồi đưa mắt nhìn người bên cạnh: “Mấy năm nay cậu khoẻ không?”

Dư Lạc có vẻ bất ngờ vì câu hỏi này. Anh nghiêng mặt nhìn Hoắc Dương, mãi sau mới bật cười: “Tốt lắm. Cậu thì sao?”

“Tôi cũng được.”

Nói xong Hoắc Dương lại nhớ tới chuyện năm qua: Từ Viện, công việc, một đống bản thảo chẳng biết lúc nào mới xong. Hắn cúi đầu cào tóc mà trong lòng chua chát, còn hơi bực bội, hơi hối hận vì sao mình lại hỏi thăm loại chuyện tẻ nhạt này. Dư Lạc không cảm nhận được sự thay đổi của hắn. Anh lặng im chốc lát rồi bỗng nhiên bắt đầu tự kể trải nghiệm mấy năm qua. Sau khi sang Mỹ, anh mới đầu chọn ngành Vật Lý, theo thầy hướng dẫn người gốc Hoa, còn hoàn thành một bản thiết kế dự án khá ổn từ năm nhất. Thế nhưng, khi thầy đi Chicago nghỉ phép vào đợt hè đã bị tai nạn giao thông và tử vong tại chỗ.


Hoắc Dương nghe kể đến đoạn này thì nhìn Dư Lạc với vẻ khó tin, nhưng anh chỉ bình thản dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thầy tốt lắm. Lúc tôi mới ra nước ngoài còn chưa quen, thầy giúp tôi rất nhiều mà không cần đền đáp.”

Hoắc Dương nhìn vào mắt anh. Anh có đôi mắt đẹp với con ngươi màu nâu nhạt và hàng lông mi dài, nhưng lúc này đôi mắt nhìn vào hư không ấy lại chất chứa nỗi buồn đau sâu sắc.

“Sau đó tôi chuyển sang nghiên cứu Toán học thuần tuý (1).”

(1) Toán học thuần tuý là lĩnh vực nghiên cứu các khái niệm toán học trừu tượng, độc lập với các ứng dụng ngoài Toán (Wikipedia).

Hoắc Dương rất muốn nghe kể tiếp, nhưng Dư Lạc đã ngừng lại mà hắn cũng ngại hỏi thêm. Sau khi bầu không khí ngưng đọng vài giây, Dư Lạc mới quay đầu nhìn hắn với nụ cười nhàn nhạt: “Tôi ra ngoài hơi lâu, phải quay lại rồi.”

Hoắc Dương gật đầu, hai người bèn vào phòng cùng nhau.


Mọi người trong phòng uống cũng kha khá, đã có kẻ say mèm bắt đại tay ai cũng đòi uống đôi ba chén ôn chuyện. Hoắc Dương vừa vào đã bị mấy con ma men quấn lấy rồi chuốc cho mấy ly bia. Ngô Hạ khó khăn lắm mới giúp hắn thoát được, chính cậu ta cũng bị ép uống vài chén. Nhóm bạn nữ tụ tập một chỗ tán phét chuyện tóc tai quần áo, có mấy người không gặp vài năm đã kết hôn, thậm chí có con.

Không có ai đứng lên hát, màn hình lặp đi lặp lại ca khúc không biết được ai chọn, “Bạn tồi tốt nhất” của Trần Dịch Tấn.

“Ngẫm nghĩ thêm một ngày rồi bỏ qua cho nhau, đợi nho chín lại mời nhau uống rượu (2)…”

(2) Trần Dịch Tấn còn một bài hát khác tên là “Khi nho chín”, so sánh tình yêu với việc trồng nho. Đôi khi dù ta dồn hết tâm sức nuôi trồng nhưng không được đền đáp xứng đáng. Tuy vậy, bài hát khuyên ta đừng nên bỏ cuộc mà hãy bình tĩnh chờ đợi nho chín. Tình yêu sai lầm là điều tất phải trải qua, nhưng đến cuối cùng ta sẽ được nếm rượu ngon ủ nên từ tình yêu.

Phiền muộn lúc nãy lại trồi lên. Hoắc Dương bỏ ca khúc kia thay bằng một bài hát mới ra, hát được vài câu thì mấy người biết lời cũng hát theo làm không khí náo nhiệt trở lại. Dư Lạc vẫn luôn ngồi một góc xem bọn họ nô đùa ầm ĩ, có lúc Hoắc Dương xoay người lại, anh còn cười với hắn. Hoắc Dương cảm thấy anh trông rất cô đơn.


Lúc đám người trưởng thành mang áp lực nặng nề hát cho thoả thuê thì đã là hai giờ sáng. Mọi người không nỡ nói lời tạm biệt, có vài người cho nhau số để đánh lẻ đi chơi đêm. Lớp trưởng rất hài lòng với buổi họp lớp hôm nay, chính cậu ta cũng bị rót rượu nên gọi dịch vụ lái thuê, còn đứng đợi cùng mấy người bạn chưa gọi được dịch vụ.

Hoắc Dương tới bắt tay cậu ta để cảm ơn lớp trưởng săn sóc. Ngô Hạ cười haha: “Chúng ta là quan hệ gì mà còn phải cảm ơn! Về sớm chút đi, cậu còn đang cảm đấy.” Đồng ý với lớp trưởng xong, hắn khoát tay một cái rồi xoay người tới garage, vừa tới cạnh xe đưa chìa khoá cho tài xế thì thấy bên cạnh có chiếc Mercedes Maybach S-Class chớp đèn xe mấy lần.

Hoắc Dương quay lại nhìn cửa sổ xe hạ xuống. Người ngồi ghế lái là Dư Lạc đang nghiêng đầu với hắn: “Lên xe để tôi chở về, tôi với cậu tiện đường.”

Dường như hắn chỉ gật đầu theo bản năng, lúc bừng tỉnh thì đã mở cửa sau xe. Bởi bên trong bật máy sưởi, gió lạnh bị ngăn lại ngoài cửa sổ. Dư Lạc không nói chuyện, trong xe chỉ có giai điệu nhẹ nhàng của một bản nhạc không biết tên. Trong đêm đông rất ít ô tô trên đường nên xe đi rất nhanh. Đèn đường ngoài cửa sổ toả ánh sáng lờ mờ, lá khô rơi trên đất vẫn chưa có ai quét dọn.

Hơi ấm trong ô tô làm Hoắc Dương hơi buồn ngủ, còn Dư Lạc chỉ tập trung lái mà chẳng hề có ý nói chuyện với hắn. Ngày trước, phần lớn thời gian hai người ở cạnh nhau đều là thế này. Dư Lạc yên lặng làm bài, Hoắc Dương thì làm chuyện riêng. Hai người chẳng quấy rầy nhau mà lại làm bạn rất nhiều năm. Nếu sau đó không có chuyện gì thì tốt rồi, Hoắc Dương nhìn ngoài cửa sổ thầm nghĩ rồi dần dần dựa vào ô tô mà thiếp đi.

Khi hắn tỉnh giấc xe đã lái đến cửa nhà bà nội, trên người hắn đắp chiếc áo khoác xanh thẫm. Trong xe chỉ có mình hắn nhưng cửa xe không khoá, hắn bèn gấp áo lại để ở chỗ ngồi bên cạnh, sau đó mở cửa ra ngoài. Cơn gió rét buốt lúc hừng đông làm hắn giật mình, cũng tỉnh táo lại phần nào.

Dư Lạc đứng dưới cột đèn gần ô tô, trong tay cầm một điếu thuốc. Trước kia mỗi khi Dư Lạc gặp chuyện không vui sẽ ra ngoài đứng thừ người dưới ánh đèn đường. Hoắc Dương bởi vậy suốt ngày trêu cậu ấy giả bộ làm chàng trai u buồn. Dư Lạc thời niên thiếu đã có cái tính không nói nhảm nên bạn bè bên cạnh chẳng có mấy, chỉ có Hoắc Dương tính cách hoàn toàn khác biệt mà lại chơi được từng ấy năm.


Khi ấy Hoắc Dương giỏi môn xã hội, viết văn hay nên luôn là nhân vật chính không thể thiếu trong các cuộc thi văn. Giáo viên Văn cưng hắn vô cùng, còn xếp riêng một chuyên mục nhỏ trên báo trường để hắn mặc sức viết. Mỗi thứ hai hàng tuần khi báo được đưa tới lớp, luôn có người đọc diễn cảm tác phẩm của Hoắc Dương, thế mà hắn vẫn chưa hài lòng, còn ngồi lên bàn chỉ vẽ tốc độ đọc.

Tuy hai người là bạn cùng bàn, lại cùng có thành tích tốt, nhưng tính Dư Lạc quả thực rất lạnh nhạt. Hoắc Dương nhiệt tình xởi lởi với bạn bè nên bạn cùng lớp thân với hắn hơn, hay có người tìm hắn hỏi bài. Hơn nữa, vì mặt mũi khôi ngô nên khá nhiều bạn nữ tặng hắn quà hay socola được chuẩn bị rất công phu. Lúc Hoắc Dương không ở lớp, các cô bé lại tìm cơ hội nhờ Dư Lạc bỏ vào ngăn bàn.

Bản thân Hoắc Dương dường như không để tâm đến tình cảm người khác dành cho hắn. Người ta tặng socola thì hắn lén trả lại y nguyên, không trả được sẽ rủ rê Dư Lạc cùng ăn hết. Lâu dần, hắn phát hiện hoá ra Dư Lạc có tình yêu đặc biệt với socola vị Hazelnut của Godiva.

Hoắc Dương quay lại lấy áo khoác dài từ trong xe đưa cho người chỉ mặc bộ âu phục. Dư Lạc cười ngại ngùng: “Tôi thấy cậu ngủ nên không gọi. Trong xe hơi ngột ngạt, định ra ngoài hóng mát một lúc.”

“Hơn nửa đêm ngoài trời rét thế này mà cậu cũng không sợ cảm lạnh, bị như tôi thì khổ lắm.”

Dư Lạc dập điếu thuốc, mặc áo khoác rồi về lại xe. Từ trong ô tô, anh lấy ra chìa khoá xe mà khi nãy tài xế thuê của Hoắc Dương đưa cho rồi ném theo đường parabol hoàn hảo để hắn bắt. Như lần từ biệt nhiều năm trước, hai người không nói gì mà chỉ nhìn nhau cười. Đèn xe ánh đỏ lập loè giữa sương mù xa xăm rồi dần biến mất khỏi tầm mắt Hoắc Dương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.