Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 33


Đọc truyện Tình Yêu Trọn Vẹn – Chương 33

Khi đi dọc con đường đá ven hồ, Hoắc Dương chợt phát hiện một toà nhà rất đẹp mang phong cách hiện đại, có mái dạng xoắn ốc, toàn bộ mặt ngoài làm bằng kính. Hắn vòng ra trước thì thấy đúng là thư viện Đại học W như dự đoán, nơi đây có rất nhiều sinh viên đeo cặp sách vào học. Người ngoài trường chắc không thể vào tuỳ thích, bởi vậy Hoắc Dương chỉ đứng trước quảng trường thưởng thức toà nhà cao tầng có thể xem là tráng lệ kia.

Điện thoại nhận được tin nhắn của Dư Lạc: “Nếu cậu chán có thể qua đây nghỉ ngơi.”

Hắn cười cười, liếc thời gian thì thấy đã hơn một giờ chiều.

Tiết học mà Dư Lạc dạy thay đồng nghiệp là tiết một buổi chiều, chưa tới nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu. Hoắc Dương đi theo mấy học sinh đang rảo bước vội vã, chẳng mấy đã tới khu lớp học nhìn thấy lúc mới vào trường. Quần áo hắn đang mặc trông chẳng khác nào sinh viên còn chưa tốt nghiệp. Sau khi theo dòng người bước vào sảnh tầng một, Hoắc Dương sững lại trước bảng hướng dẫn. Hắn quên hỏi Dư Lạc dạy môn gì ở phòng nào, cứ thế hứng lên là đi vào.

Hắn định hỏi thăm sinh viên nhưng cảm giác không ổn, đang lúc do dự thì mấy cô bé bên cạnh vừa hớt hải chạy vừa nói: “Nhanh lên nhanh lên. Lớp của giáo sư Dư mà không vào kịp là không vào được đâu! Cậu có mang bài tập không?”

“Có! Đi mau lên! 204 đấy!” Một cô bé khác nói rất to rồi cũng chạy mất dạng.

Hoắc Dương quyết định đánh cược, xem xem giáo sư ác quỷ đi muộn không cho vào, bài tập chắc chắn phải nộp có phải là thầy Dư sáng sớm mới ăn trứng gà khét không. Hắn đi qua từng con số trên hành lang, 207, 205, 203, quay đầu thì nhận ra 204 ở đằng sau. Thấy bục giảng không có ai, hắn đi vào từ cửa sau tìm chỗ ngồi phía cuối, vì cửa ngay bên cạnh nên lúc nào muốn là chuồn được luôn. Hoắc Dương rất khoái chí mà nghĩ – mình cũng khôn thật đấy.

Khi vị giáo sư mặc vest màu xám bạc để lộ cổ áo sơ mi bước vào, sinh viên hàng trước gật đầu chào: “Chào thầy Dư!”


Hoắc Dương híp mắt. Thắng cược rồi!

Tuy phòng học khá rộng, nhưng được xếp theo bậc thang, bởi vậy dù có nhiều người thì giáo viên chỉ cần liếc một cái đã có thể thấy rõ người ngồi phía dưới. Sau khi Dư Lạc tắt đèn trên bục giảng, tấm bảng đen phản quang trở nên rõ ràng ngay lập tức. Anh lấy sách và giáo trình nhưng chưa mở ra mà ngẩng lên nhìn sinh viên: “Chào mọi người, tôi là Dư Lạc, giáo sư môn Toán. Có lẽ các em còn nhớ tiết trước cũng là tôi dạy thay, tôi sẽ không giới thiệu nhiều nữa. Giáo sư Lưu bận nên tôi tạm thời dạy bù tiết này để không chậm lịch học.”

Khi đưa mắt nhìn thoáng về phía sau, anh bỗng dừng một lát rồi giọng nói không còn ổn định như trước: “Giáo sư Lưu nói có giao bài tập cho các em. Chúng ta sẽ kiểm tra trước khi vào học và xem lại các câu khó.”

Nói xong, anh lại ngừng vài giây, sau đó bước xuống bục giảng, đi giữa các dãy hành lang để xem bài tập của sinh viên. Giữa tình hình căng thẳng, sinh viên phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Số ít cô cậu quên mang bài tập hay chưa làm xong đều hoảng hốt, vội vã mượn bài của mấy người hàng trước đã được kiểm tra xong để chép bổ sung.

Hoắc Dương xem khung cảnh loạn cào cào này mà buồn cười, nhìn Dư Lạc thì thấy người kia vẫn đang xem bài tập của sinh viên rất cẩn thận. Tay áo của anh dính bụi không biết từ đâu tới nhưng anh không phát hiện. Chẳng mấy anh đã kiểm tra xong hành lang bên trái, qua thêm mấy chỗ nữa là tới Hoắc Dương. Bởi lo Dư Lạc qua đây sẽ không dễ quản học sinh nên Hoắc Dương hơi muốn đi ra ngoài.

Hắn xoay người chuẩn bị chuồn, nhưng còn chưa nhấc chân lên thì Dư Lạc đã bước nhanh tới cửa sau rồi khoá luôn, khoá xong còn quay lại kiểm tra bài tập như không có chuyện gì xảy ra. Hoắc Dương thở dài, cứ cảm giác nụ cười bên môi giáo sư hơi bị xấu xa.

May mà Dư Lạc chỉ đứng yên trước mặt hắn với nụ cười nhạt như có như không, sau đó gõ bàn một cái rồi đi. Nam sinh bên cạnh cau mày nhìn hắn: “Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ? Mà sao cậu không mượn bài để chép? Giáo sư Dư nhớ cậu kĩ lắm đấy.”

Câu nói này gợi lên sự tò mò của Hoắc Dương. Hắn hơi cúi đầu, giả vờ ngây thơ hỏi cậu trai kia: “Tôi ở hệ khác qua đây nghe chơi thôi. Giáo sư Dư nghiêm lắm hả?”

“Đúng đấy, nghiêm lắm, yêu cầu trên lớp rất cao. Nhưng mà thầy chấm dễ nên bọn tôi cũng không ghét.”

“Ồ, thế lớp của thầy thế nào?” Hoắc Dương cười hỏi.

“Cậu nghe thì biết. Thầy giảng hay lắm, đừng nhìn thầy trẻ mà nhầm.” Nam sinh bĩu môi rồi bắt đầu nghe giảng.

Hoắc Dương đưa mắt nhìn Dư Lạc đang thảo luận về bài tập trên bục giảng. Cái loa ở mặt bên phòng học phát ra âm thanh từ chiếc mic mini anh mang theo người. Giọng anh vốn trầm, âm cuối lại trong trẻo, qua điều chỉnh của mic thì giọng cũng dày thêm. Khả năng thu âm của mic này hình như hơi mạnh, thậm chí tiếng thở hơi gấp gáp của Dư Lạc mỗi cuối câu đều có thể ùa vào tai Hoắc Dương.

Làm hắn nhớ tới bàn tay Dư Lạc gõ trước mặt mình. Bàn tay với những đốt tay thon gầy và vùng khớp trắng xanh nhẹ nhàng gõ trên bàn gỗ, mang theo cái vẻ trêu đùa và giả bộ nghiêm khắc của người kia.


Đẹp trai cực kì.

Người trên bục giảng đã bắt đầu nói tới nội dung chính của tiết học. Anh viết công thức trên bảng đen, còn sinh viên trong phòng đều vùi đầu ghi chép. Hoắc Dương dựa vào ghế nhìn chăm chú tư thế khi viết chữ của Dư Lạc. Lúc anh quay lại giảng bài, chẳng biết vô tình hay cố ý mà thỉnh thoảng lại thoáng nhìn về phía hắn.

Hắn cảm thấy mình dần dần hiểu thấu rồi vui vẻ từ tận đáy lòng.

Có điều hắn còn không rõ sự vui vẻ này thuần tuý đến đâu, có đáng để làm một kẻ ngốc không. Hắn vừa từ từ ngẫm nghĩ vừa đưa mắt nhìn cây xanh ngoài cửa sổ. Những tán cây dựa vào lớp học đều đã nở hoa, hoa anh đào bị làn gió thổi tung bay giữa trời.

Tan lớp rồi.

Tiếng chuông đánh thức Hoắc Dương từ khoảnh khắc lơ đễnh. Hắn nhìn điện thoại thì thấy đã bốn giờ chiều. Đám học sinh cãi nhau chí choé tản đi rất nhanh làm phòng học cũng trống trải hơn nhiều, ngoài hành lang là rất nhiều sinh viên học tiết sau. Hắn dựa vào bàn, nhìn Dư Lạc sắp xếp đồ trên bục giảng rồi cầm khăn lau tấm bảng chẳng biết đã chi chít chữ từ khi nào. Hoắc Dương nhìn mà không đành lòng.

“Học sinh của cậu đi mất dạng rồi để thầy ở lại làm lao công.” Hoắc Dương nhảy ra khỏi chỗ ngồi, sau đó cầm một cái khăn khác lên lau giúp anh.

Dư Lạc không quay đầu lại: “Học sinh còn có lớp mà, chuyện nhỏ thế này không đáng kể. Đây cũng không phải trách nhiệm của học sinh.”

Hoắc Dương kéo kéo tay áo anh, vỗ mấy lần: “Bụi gì mà không phủi được vậy? Cậu để ý sạch sẽ như thế mà làm giáo viên chẳng phải tự đi chịu khổ à.”


Dư Lạc sững sờ nhìn hành động của hắn. Anh hơi đờ người rồi lát sau mới rút tay về: “Không sao, về nhà giặt là được mà. Tôi không bị ám ảnh sạch sẽ.”

“Ồ.” Trong mắt Hoắc Dương là dòng chữ “Tôi tin cậu.”

Nhưng Dư Lạc không nhìn hắn, thậm chí còn hơi né tránh ánh mắt kia. Anh chỉ lau bảng đen qua loa rồi ôm sách chuẩn bị về, đi được hai bước mới quay lại hỏi Hoắc Dương: “Cậu muốn tới văn phòng tôi không?”

Hoắc Dương theo sau: “Cậu ác thật đấy, lại còn khoá đường lui của tôi.”

Dư Lạc nhoẻn miệng cười: “Cậu bảo muốn trải nghiệm cảm giác đại học mà, cho cậu học Toán cao cấp hợp thế còn gì.” Anh đưa mắt nhìn thảm cỏ trên sân thể thao rồi hỏi Hoắc Dương: “Cậu qua sân thể thao chưa?”

“Chưa, mới đi thăm các toà nhà thôi.”

“Đi.” Dư Lạc rẽ về con đường dẫn tới sân bóng đá của Đại học W.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.