Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 69
Chương 69Tác giả: Madge SwindellsDD ối với ul sự phục hồi lại trạng thái tâm lý cân bằng là một quá trình dài đầy đau khổ. Đầu tiên anh nhận thấy ngày tháng trôi qua thật mau. Cuộc sống của anh giờ chỉ còn là sự tồn tại. Sáng ra anh tỉnh dậy, tắm gội, đi làm và dành cả một ngày trời bên những người xa lạ, cùng họ đi bán những chiếc ô tô cũ kỹ. Buổi tối, anh mua một cây xúc xích nóng kẹp vào bánh mì trong quán cà phê dưới gác, đọc báo, trở lại căn phòng nhỏ xíu của mình và chìm vào một giấc ngủ mê mệt.
Tuy nhiên, không để ý tới, nhưng anh cũng dần dần hồi phục lại được. Một hôm trong óc anh chợt nảy ra một suy nghĩ: mình vẫn là Paul Friedland cơ mà, mình vẫn thông minh và mới chỉ có hai mươi tám tuổi. Mình có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng bằng cách nào? Không phải bằng con đường buôn bán thực phẩm nữa rồi. Hình ảnh những quầy thực phẩm đã khiến anh phát ớn. Chắc chắn là như vậy, anh quyết định. Trái tim anh đặt ở đây và Johannesburg là một nơi phát triển sầm uất – nó chính là ngưỡng cửa của sự thành đạt. Cuối tháng đó khi ul nhận được tờ séc thanh toán tiền công, anh gửi tất cả số tiền đó vào Hội xây dựng và nói với người chủ đang thuê mình rằng anh sẽ không quay trở lại làm việc khiến ông này cứ há hốc miệng ra vì kinh ngạc. Anh coi thị trường buôn bán ô tô cũ là một nghề tay trái, nhưng chẳng bao giờ anh thấy thích thú cả. Thay vào đó anh đi tới khu buôn bán kinh doanh tấp nập nhất của thành phố với tấm các trong tay: ul Friedland – Đại lý bất động sản.
Công việc phát triển rất nhanh vì ul làm việc chăm chỉ từ sáng sớm cho tới tối mịt. ul quyết định trở về thăm Đất Mũi vì anh biết rằng chẳng bao lâu nữa sẽ là rất khó khăn để dứt bỏ công việc. Anh mua một chiếc xe cũ từ chính người chủ trước đây của mình và lên đường. Chín giờ tối, ul về tới trang trại của Acker. Trong một thoáng Acker vô cùng sửng sốt nên không kịp bày tỏ thái độ gì để chào đón ul cả. Anh đã từng vô cùng tức giận khi ul bỏ đi quá lâu nhưng đến giờ anh lại thấy rất bối rối. Anh hiểu rằng ul đã phải cố sức lắm mới dám quay về đối diện với gia đình.
– Rosemary đang ở trong phòng khách với Margaret – Anh cố nhoẻn một nụ cười niềm nở. Họ vừa nhận được thư của mẹ, có vẻ như họ đang vui lắm đấy.
Một tràng cười từ phòng bên cạnh vọng sang.
– Vào đi – Acker giục ul lúc này đang lưỡng lự nơi ngưỡng cửa.
– Cám ơn – ul rụt rè bước vào. – Cô Anna đâu rồi? Mình đã tới Modderfontein… Mình tưởng cô ấy vẫn còn ở đó. – Anh hỏi.
– Mẹ mình đã đi cùng cha sang Mỹ rồi. – Acker trả lời, vẻ hài lòng hiện rõ trong mắt anh. – Họ đi tìm Katie.
– Hãy để mình bình tĩnh lại tí đã. – ul bảo Acker. – Tự nhiên mình cảm thấy sợ. – Anh vụng về nhe răng ra cười. – Mình đứng đây một lúc.
Acker mỉm cười, vỗ mạnh vào vai ul và để anh ở lại đó.
– Cái gì mà hai chị em vui vẻ thế hả? – Acker hỏi Margaret.
– Đấy là mẹ. – Cô trả lời. – Trong thư đầy những lời lẽ đau khổ phiền muộn. Anh nghe này: “Nước Anh không còn giống với những điều mà mẹ còn nhớ nữa” – cô đọc to. – “Có quá nhiều người – đâu đâu cũng toàn những đám đông là đám đông khiến cho việc đi lại thật quả kinh khủng. Mẹ rất sợ mỗi khi phải đi qua đường. Mọi người ở đây phải sống trong một bầu không khí thật căng thẳng chứ không như ở nhà mình”.
Margaret gần như ngạt thở.
– Mẹ ơi là mẹ, mẹ không còn coi nước Anh là nhà nữa rồi ư? – Cô vừa nói vừa cười rũ rượi. Rồi cô đọc tiếp. “Mẹ nhớ ánh nắng mặt trời và nhớ Stellenhosch. Mẹ tưởng như mình đã được sinh ra và lớn lên ở đó. Mẹ không thể đợi cho tới ngày trở về được nữa đâu”.
– Thật là buồn cười – Rosemary nói. – Bao nhiêu năm trời ăn tiêu chắt bóp, dành dụm để trở về nhà, để rồi cuối cùng lại nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi. Chết cười, nhưng cũng thật đáng buồn.
– Ai đang đứng ngoài cửa vậy anh? – Margaret hỏi.
– ul về đấy. – Acker trả lời.
Người Rosemary đờ ra trên ghế, quá hoảng sợ nên không dám hy vọng.
– ul của em á? – Cô hỏi.
Acker gật đầu.
Rosemary chạy lao ra ngoài hành lang và họ nghe thấy một tiếng hét, sau đó là những tiếng rì rầm nhỏ hơn và rồi tiếng những bước chân đi xa dần. Cuối cùng, tiếng một cánh cửa đóng lại.
– Em nghĩ là nó không nên quay trở lại đây mới phải. – Margaret nghiêm nghị lên tiếng trước. – Rồi con bé sẽ lại tan nát trái tim một lần nữa thôi khi nó tiếp tục bỏ đi. Một thằng đàn ông quái vật!
– Cậu ấy quay về đây chắc là phải có mục đích gì đó chứ – Acker đáp.
– Anh về để đón em đi. – ul nói khẽ khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng họ.
Rosemary nhìn anh lạnh lùng:
– Chỉ có thế thôi à?
ul sựng lại vì khó chịu.
– Chà, anh không nài xin em phải đi theo anh đâu, anh nghĩ là có thể… – Giọng cửa ul đuối dần. Mình nghĩ gì vậy nhỉ? Nghĩ cô ấy sẽ khóc rống lên vì vui sướng hay sao? Rosemary dường như đã thay đổi thành một con người khác hẳn. Có một vẻ cứng rắn mà trước đây anh chưa từng chú ý đã bao bọc lấy con người cô.
Rosemary cũng nhận ra khuôn mặt của ul tối sầm lại và bắt đầu tràn ngập nỗi thất vọng.
– Anh đừng hiểu sai ý em – Cô nói. – Em vẫn rất yêu anh, nhưng sống với anh… như trước đây em đã từng sống… thì không được đâu anh ạ. Cuộc hôn nhân của chúng ta không có hạnh phúc, không có sự đồng cảm. Em chỉ giữ vai trò của một quản gia, một người giúp việc.
– Còn gì nữa? – Anh hỏi lại.
Cơn giận của Rosemary bùng lên, nhưng khi cô quay lại phía anh thì cô thấy anh đang cười mỉm. Cô hầu như không còn nhớ nổi lần cuối cùng anh cười là khi nào. Bỗng dưng, cô thấy lòng mình xao động.
– Tại sao chúng ta không để quá khứ lại sau lưng nhỉ? – ul nói tiếp. Anh không hiểu tại sao anh phải mất thời giờ đi thuyết phục người khác như vậy Tại sao anh không lái xe quay trở về Johannesburg? Có thể do dạo này đầu óc anh lúc nào cũng luẩn quẩn với hình ảnh của Rosemary, và mỗi việc anh làm là đều vì cô ấy. Một niềm hạnh phúc bất chợt dâng trào làm cho anh ngất ngây. Anh tự nhủ mình phải cư xử mềm mỏng cho tới khi Rosemary bình tĩnh trở lại.
– Anh đã biết là anh phạm phải sai lầm gì chưa? – Cô hỏi.
– Anh hứa sẽ không làm điều gì sai trái với em nữa mà. – Anh pha trò.
– Đối với em, anh không phải là một người Do Thái đúng nghĩa.
Hai hàng lông mày của ul nhướn lên kinh ngạc.
– Anh không biết điều cốt yếu đầu tiên về tín ngưỡng của chính mình – Giọng cô sôi nổi hơn khi nói tới đề tài này. Cô bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, hai bàn tay đập mạnh vào nhau. – Anh đã sùng đạo một cách mù quáng, nhưng anh lại không hiểu sự khắc nghiệt của chủ nghĩa khổ hạnh trong Do Thái giáo là như thế nào. Ôi Chúa ơi, thời buổi nào rồi mà vẫn còn có người cho rằng được hưởng hạnh phúc là vô đạo đức! Anh thật tệ quá! Anh cho rằng niềm vui là một điều xấu xa. Đừng tưởng rằng em không để ý. Anh cảm thấy có tội khi chìm đắm trong niềm hạnh phúc. Talmud nói rằng không tham gia vào những niềm hạnh phúc chính đáng của cuộc sống tức là đã xúc phạm đến Chúa. – Cô nhìn ul bâng ánh mắt hy vọng, nhưng anh vẫn không tỏ thái độ gì. – Anh cho rằng em hài lòng với cuộc sống tình dục của chúng ta hay sao? – Giọng của cô bây giờ đã gần như hét lên và ul nghe thấy tiếng một cánh cửa đóng nhẹ phía cuối hành lang. – Quỷ tha ma bắt anh đi!
– Đúng vậy, quỷ tha ma bắt anh đi! – Anh đáp, đá văng cả hai chiếc giày ra khỏi chân. Anh đứng dậy và bắt đầu cởi áo khoác.
– Lạy Chúa! – Cô hốt hoảng.
– Này này, Rosemary, em đừng có mà làm hỏng nhé. Chúng ta sẽ làm chuyện đó thật tốt.
– Em không quan tâm xem anh có biến em thành trò hề hay không – cô thổn thức. – Nhưng em không phải là người dễ bị lừa phỉnh như anh nghĩ đâu nhé. Em sẽ không quay về với anh chừng nào anh chưa chịu chia sẻ tín ngưỡng cũng như công việc làm ăn của anh với em. Anh phải học cách chia sẻ cuộc đời mình với vợ.
– Chà, – anh từ tốn bắt đầu. – Anh đã bắt tay vào làm lại sự nghiệp trong lĩnh vực buôn bán bất động sản và công việc bước đầu tiến triển khá tốt. – Anh ngoác miệng ra cười và lột tấm áo sơ mi đang mặc ra khỏi người. – Tuy nhiên, anh vẫn chưa đủ khả năng để thuê một thư ký riêng nên anh cần em giúp sức. Anh cũng đã đăng ký sẵn một buổi lễ thành hôn tại Đền David gần chỗ anh đang thuê nhà hiện giờ. Còn về tình dục, anh đang hung hăng như một con dê đây này. Cho nên nếu em chịu đựng đứng dậy và cởi váy áo ra thì chúng ta coi như đã có thể giải quyết hết sạch sành sanh mọi vấn đề rồi đấy.
Rosemary há hốc miệng ra nhìn anh không chớp mắt. Trước mặt cô bây giờ là một anh ul Friedland mới hoàn toàn. Quyến rũ hơn, đa tình hơn, nhưng cũng thật xa lạ. Đột nhiên, cô cảm thấy xấu hổ.