Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 67
Chương 67Tác giả: Madge SwindellsDD ối với Anna, nỗi kinh hoàng đột nhiên kết thúc trong một buổi sáng tháng Năm năm 1968 khi người phụ trách việc thanh toán các khoản nợ của Anna gọi luật sư của bà lên để thông báo rằng ngân hàng đã thành công trong việc thu hồi khoản nợ tám triệu rand sau khi đã bán thanh lý tài sản của Anna và của Better Buys. Ông ta đề nghị luật sư Mervyn Morris yêu cầu Anna chuyển đi khỏi Fontainebleu.
– Tôi còn lại cái gì? – Anna chỉ muốn biết có vậy khi Mervyn tìm tới gặp.
– Cũng chẳng còn được là bao, – ông ta đáp, vẻ có lỗi. Sự bình thản của Anna còn đáng sợ hơn những giọt nước mắt.
– Bà vẫn còn Modderfontein và chồng bà vẫn còn trang trại của ông ấy. Đó là hai thứ mà bà đề nghị được để lại sau cùng.
Anna dọn đi cùng với một chiếc xe tải nhỏ, quần áo, mấy món đồ trang sức và một vài vật dụng cá nhân khác. Người bà đờ đẫn trong lúc tiễn Morris ra xe.
Một buổi sáng thật là ghê sợ, Morris nghĩ thầm, nhận thấy Anna mới xanh xao và phờ phạc làm sao. Ông ta vội vã ra về.
Anna đi vơ vẩn xung quanh, dáng vẻ phiền muộn trong khi Nella gói ghém những thứ đồ cá nhân cuối cùng của bà và đặt vào sau xe tải.
Một giờ sau đó Anna lái xe lần cuối cùng ra khỏi Fontainebleu. Bà đi qua Malmesbury và lái xe tới Riebeek Kasteel, hướng thẳng về phía những dãy núi trùng điệp nơi bà có thể trông thấy trang trại của Simon thấp thoáng đằng xa. Đó là công trình của cả một đời ông ấy. Nằm sau lưng bà cách năm kilômét là trang trại mà Acker được thừa hưởng từ bà ngoại: hơn ba nghìn mẫu đất màu mỡ. Cám ơn Chúa vì hai thứ đó đã thoát khỏi cuộc bán đấu giá.
Bà rẽ sang con đường dẫn tới Vịnh Saldanha.
Một giờ sau quang cảnh dần thay đổi một cách thảm hại: đất đai toàn cát với sỏi, những căn nhà xác xơ nghèo nàn, những bầy cừu khẳng khiu ốm yếu. Bà không nhớ nổi mình đã không đi trên con đường này bao lâu rồi. Có lẽ phải tới mười năm có lẻ.
Bà không khỏi không nghĩ tới cái lần đầu tiên bà trông thấy Modderfontein.
Những suy nghĩ cay đắng xâm chiếm tâm trí bà. Công lao cả một đời bà vậy là đã bị uổng phí; thiên đường của bà đã rơi vào tay kẻ khác. Năm nay bà đã bốn mươi lăm tuổi và trong túi lúc này chỉ còn lại chính xác là ba trăm năm mươi nghìn rand. Đột nhiên bà cảm thấy khát. Bà dừng xe lại và rẽ vào cửa hàng của làng, ngạc nhiên khi trông thấy cô con gái của Olivier đang ngồi đằng sau quầy thu tiền. Cô ta đã trở thành một con người phì nộn, trông có vẻ còn to lớn và dữ tợn hơn xưa. Cô ta đã ngồi đây trong suốt ba chục năm qua sao? Chồng của cô, tái xanh và mệt mỏi, đang ì ạch khuân những bao tải lớn từ dưới kho xếp lên cửa hàng. Người đó có thể đã là Kurt.
Bây giờ bà sẽ phải sống nốt cuộc đời của mình trên mảnh đất này. Đây là lần đầu tiên bà nghĩ tới tương lai, nghĩ tới sự tồn tại của bản thân mình. Dạo này bà luôn bị ám ảnh bởi quá khứ, bởi những thứ bà đã bị mất, và lần đầu tiên hy vọng tìm lại được con gái cũng tan biến. Bà cảm thấy mình già sọm đi trước tuổi.
Trong nhiều năm Anna đã cố kìm nén tình cảm của mình lại. Những hành động trả thù hèn mọn mà bà đã tiến hành chính là hậu quả của lời thề bà đã tự đặt ra với chính mình ngay tại phiên tòa. Không tức giận, không căm hận, và tồi tệ hơn cả, bà không hề cảm thấy hả lòng hả dạ chút nào.
Bây giờ, lần đầu tiên suy nghĩ lại tất cả những sự việc vừa xảy ra, đột nhiên bà mới thấy giận. Bà giận ngân hàng và người thanh toán nợ, giận Paul, giận ngay chính mình vì đã không cẩn trọng. Và trên hết, bà giận số phận nghiệt ngã đã giáng xuống đầu bà những cú đòn hiểm ác. Hai tay bà run lên, cặp mắt ngập tràn những giọt lệ, bà muốn đấm vào mặt một người nào đó cho hả cơn giận. nhưng thay vào đó bà chỉ có thể nghiến chặt hai hàm răng. Đi tới trước cánh cổng dẫn vào trang trại, chợt bà trông thấy một tấm biển to sáng bóng có đề dòng chữ “ĐỂ BÁN” gắn ngay cạnh đó. Đột nhiên cơn giận của bà lại bùng lên dữ dội. Bà như thấy hiện lên trước mắt mình cái cảnh lão phụ trách việc thanh toán nợ cùng với những trợ thủ đắc lực của lão đang quai búa đóng cọc rào quanh những thứ cuối cùng mà bà còn lại.
Modderfontein không phải để bán! Không, hoàn toàn không! Bà đã trả hết nợ tới đồng xu cuối cùng rồi cơ mà. Bà dừng lại, nhảy ra khỏi xe và đánh vật với tấm biển, nhưng nó đã được đóng chặt xuống một chỗ đất rắn chắc. Thở hổn hển vì tức giận, bà vớ lấy một cây gậy và phang tới tấp vào nó. “Quân chó đẻ! Quân chó đẻ!” – Bà thổn thức. Tấm biển cong đi nhưng vẫn đứng im, và khi Anna nhào cả người mình lên đó thì chiếc cọc gãy vụn dưới sức nặng của cơ thể bà. Người Anna run bắn, bà lên xe và lái tiếp vào trong. Một lát sau, bà dần bình tĩnh trở lại và nhận thấy rằng cây cối nơi đây đã mọc thật tươi tốt, nhưng con đường trong trang trại lại một lần nữa rơi vào tình trạng hư hại. Thật là buồn! Quang cảnh ở đây mới hoang tàn làm sao, bà nghĩ thầm và đỗ xe lại trong sân. Mở khóa cửa, bà cảm thấy như mình đang bước chân trở lại quá khứ.
Con chó kêu ăng ẳng không ngớt dưới chân bà. Không phải con Wagter, bà nghĩ. Trong suốt những năm qua bà chẳng còn gặp được một con chó nào thông minh như nó nên cũng chẳng mất nhiều thời gian để ý tới loài vật này. Lần đầu tiên bà mới nhìn kỹ lại con chó này và nó cũng ngước nhìn bà bằng một ánh nhìn tha thiết. Rồi nó lại kêu ăng ẳng, bà ngồi xuống vuốt nhẹ lên người nó. Đã bao lâu rồi bà không vuốt ve một con chó nhỉ?
Dọc theo bức tường căn bếp là một tấm bảng dài bằng gỗ với vô số chìa khóa treo trên những cái móc. Mỗi chiếc đều được ghi tên một cách cẩn thận. Bà cầm lấy chiếc chìa của căn phòng đựng đồ dự trữ và từ từ mở cánh cửa đó ra. Đây chính là nơi xưa kia bà dã từng nhốt những con gà mới một ngày tuổi. Trong này khi đó lúc nào cũng rất hỗn độn, nhưng bây giờ chỉ còn lại những tấm khăn ăn may bằng vải lanh và những dụng cụ nhà bếp chất đầy trên một cái giá.
Mình sẽ rất nhớ Jan à xem, bà nghĩ vậy và muốn đi nhóm lò.
Chà, bây giờ bà chỉ còn lại một mình, và bà sẽ sống ở đây cho tới ngày nhắm mắt xuôi tay. Một dòng nghẹn ngào dâng lên chặn lấy cổ họng bà. Bà đẩy con chó ra ngoài, cài cửa lại và lao vào phòng ngủ. Bà nằm vật xuống lớp ga trải giường, hồi tưởng lại quãng thời gian trong mấy tuần qua, hồi tưởng lại cả cuộc bán đấu giá ở Fontainebleu.
Đã mấy giờ trôi qua, hay là mấy ngày? Anna không thể nhớ nổi. Dường như bà đã nằm đó trong căn phòng tối om này lâu lắm rồi. Lòng bà bồn chồn bởi một cảm giác bất an, bà thấy như mình không thể nào điều khiển nổi số phận của mình nữa. Bà lại nghe thấy những tiếng động quen thuộc, ngửi thấy những mùi vị quen thuộc của ba chục năm về trước. Mọi thứ chợt ùa trở lại một cách sống động và hà biết rằng mình đã đi được trọn một vòng tròn lớn. Bây giờ bà lại đặt chân trở về cái điểm mốc đầu tiên mà từ đó bà đã bắt đầu cuộc sống gia đình. Bà giống như một người đi lạc trên sa mạc hoang vắng vậy.
Bà phân tích lại quãng đời mình trong quá khứ, từng ngày từng ngày một. Bà nhớ tới cái ngày bà tìm thấy nguồn nước, ngày ấy đã làm thay đổi cả cuộc đời bà. Bà đã tự dập tắt nguồn vui của mình, bóp chết những cảm xúc trong tim và học cách cư xử dối trá. Đột nhiên, như một ánh đèn bất chợt được bật sáng trong căn phòng tối đen, bà hiểu ra rằng từ chối nguồn vui, từ chối cảm xúc tức là bà đã từ chối sự tồn tại của Chúa.
Chợt bà nghe thấy tiếng một con cừu non đang kêu ngoài núi. Không thể! Làm gì còn cừu trong trang trại Modderfontein. Bà đã bán hết chúng từ nhiều năm trước rồi mà. Nhưng đó đúng là tiếng cừu. Chuyện gì đã xảy ra với Hansi nhỉ? Rồi bà nhớ ra là đã cho giết thịt con vật ấy bởi nó luôn làm vướng chân bà. Lòng bà ngập tràn một cảm giác ân hận – bà ân hận bởi những sai lầm đã phạm phải trong quá khứ. Cuối cùng, tiếng tru của con chó đã kéo bà ra khỏi giường. Trời đã hửng sáng. Con chó ngoài kia đã mấy ngày không được ăn rồi nhỉ? Bà uống một chút nước và mở những chiếc túi lục tìm thức ăn cho nó. Bà quyết định gọi nó là Wagter và một lát sau cả hai lên đường đi thăm trang trại trong ánh sáng dịu dàng của buổi sớm mai trong trẻo.
Không hiểu tại sao trước đây mình lại thấy phong cảnh nơi đây xấu xí vậy nhỉ, bà tự hỏi trong lúc đi vòng qua dãy núi thứ hai. Phải thừa nhận rằng nó không được màu mỡ cho lắm, heo hút và đầy cát sỏi Nhưng quả thực nó có một vẻ đẹp hoang sơ thật kỳ lạ. Từ trên một ngọn đồi, bà có thể trông thấy khu đầm lầy trải rộng ra phía dưới như một tấm gương lóng lánh ánh bạc và qua một khe núi, bà cũng nhìn thấp thoáng thấy mặt biển xanh. Những đỉnh núi tắm mình trong một sắc hồng huyền ảo trong khi thung lũng còn rơi rớt lại đôi chút hơi sương.
Mặt trời dần mọc lên cao và trang trại bắt đầu sống động hẳn lên. Một đàn gà tây hiện ra từ sau những lùm khuynh diệp, nối đuôi nhau hớn hở đi lên đồi. Thật kỳ lạ, Anna nghĩ bụng. Chúng chắc chắn đã được sinh sôi nảy nở trong suốt bao năm qua từ một đôi còn sót lại do sơ suất. Cả một vài thửa ruộng lúa mì, đậu lupin, cỏ linh lăng và lúa đại mạch tự nảy mầm từ sau những vụ mùa xa xưa. Phía dưới nữa bà nhìn thấy con đập ngăn nước, bây giờ trông có vẻ như rộng hơn. Một bầy khỉ đầu chó từ trên đỉnh đồi chạy vụt xuống đùa giỡn bên mép nước. Hai con linh dương xám mon men tới gần bên bà và một gia đình nhà diệc bay vút lên từ dưới hẻm núi.
Vùng đất bị bỏ hoang đã lâu, xung quanh không có lấy một bóng người và dòng nước thì chảy tràn trề thừa thãi. Bà đã vô tình tạo nên một khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã và bà quyết định sẽ giữ nguyên nó như vậy.
Con cừu non không còn bị lạc nữa, Anna trông thấy một túm bông nhỏ đang bước thấp bước cao tập tễnh đi xuống chân đồi tới bên đập nước nơi một bầy cừu đang mải mê vục mõm xuống làn nước trong. Dường như đã đói lắm rồi, nó chạy tới rúc tìm vú mẹ.
Bầy cừu khoảng chừng hai chục con, chắc chắn đã trốn vào trong khe núi khi người ta dồn bắt cừu để bán từ nhiều năm trước. Giờ đây, chúng đang nhởn nhơ yên hưởng một cuộc sống thanh bình với vô số cỏ tươi và nước ngọt. Nhìn chúng, bà lại càng cảm thấy đơn độc. Bà đứng dậy và chạm rãi bước trở về nhà. Tới ngọn đồi cuối cùng bà trông thấy một đám bụi lớn đang tung lên dọc theo con đường trong trang trại.
Đó là Simon. Nhìn thấy ông, tim bà như đập mạnh hơn và máu dồn cả lên mặt.
– Ối cha mẹ ơi! – ông bắt đầu. – Vậy ra em ở đây bình thản chiêm ngưỡng phong cảnh trong lúc anh và Acker lại đang gần như phát rồ lên vì bổ đi tìm em. Tại sao em không trả lời điện thoại hả? – Simon thở phào nhẹ nhõm, trông ông thực sự vui sướng khi gặp lại bà.
– Nó có đổ chuông đâu – Bà trả lời. – Chẳng có gì khó hiểu cả. Anh xem kìa, dây điện thoại đã bị cắt từ lâu rồi mà.
– Vậy à.
– Em xin lỗi vì không thể mời anh một tách cà phê nóng được – Bà nói nhanh, trong lòng muốn ông mau mau ra về. – Em đã quên mua ấm rồi. – Thật là ngớ ngẩn khi cư xử như vậy với người đàn ông đã hắt hủi mình suốt bấy lâu nay.
– Anh nhóm lò cho em nhé? – Simon nói.
Ông đi vòng quanh nhà, mở tung các cánh cửa sổ. Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Anna rời khỏi Fontainebleu, nhưng ông thấy đồ đạc vẫn chưa được dỡ ra và giường chiếu vẫn chưa được sửa soạn.
– Anna này, – Simon nói tiếp khi hai người đã ngồi xuống bàn và đang ăn món trứng mà ông vừa rán. – Em về ở với anh đi.
– Chúng ta đã bị muộn mất ba mươi năm rồi anh ạ – Anna cười buồn. – Vả lại, em không muốn để anh phải thương hại. Liệu chúng ta còn có thể bắt đầu lại từ đầu được hay không? Có quá nhiều lỗi lầm, quá nhiều thay đổi, nhưng lại quá ít sự chân thực. Chúng ta đã hủy hoại lẫn nhau.
– Em hãy quên quá khứ đi được không? – ông nài nỉ.
– Điều đó thật chẳng dễ chút nào.
– Nhưng vẫn có thể mà, Anna.
Anna nghiêm nghị nhìn ông, thầm nghĩ rằng lại sao họ lại chẳng thể nói chuyện với nhau như thế này trong suốt ba chục năm qua.
– Em rất tiếc, Simon ạ. giờ em đang còn quá nhiều điều để suy ngẫm.
– Một mình ư?
– Vâng, một mình – Bà dịu dàng trả lời.