Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 60
Chương 60Tác giả: Madge SwindellsN ancy Meredith là một nhân vật sắc sảo trong làng kinh doanh âm nhạc, nổi tiếng ở cả hai bờ Đại Tây Dương vì đã đưa được nhiều nhân tài lên đỉnh cao danh vọng bằng con đường nhanh nhất. Bà ta cũng phụ trách một chương trình tạp kỹ trên truyền hình và đã tạo được nhiều danh tiếng tốt cho chương trình này. Michael đang tính tới việc nhờ cậy bà giúp đỡ.
Thật là dễ chịu khi được bước vào phòng thu ấm sực của Nancy trong một buổi sáng rét cóng của tháng Mười một. Gần đây cái lạnh có vẻ như tấn công ngày một dữ dội hơn vào xương tủy của anh.
Nancy đang ngồi trước một cái gương lớn, xem ra rất sốt ruột trong khi người thợ uốn tóc cẩn thận uốn từng lọn tóc dài của bà vào những chiếc lô. Một nhạc công đàn dương cầm tên là Duke đang dạo thử một bản nhạc mới. Anh ta dường như chưa được hài lòng lắm với tiết tấu của bản nhạc nên cứ chơi đi chơi lại mãi một khúc. Ike Cherbar, người đại diện của Nancy đang ngồi uống cà phê ở đầu kia của căn phòng.
Nancy chợt trông thấy Michael, bà nhảy dựng lên và hôn tới tấp vào mặt anh.
– À xin chào nhà soạn nhạc nổi tiếng nhất của thời đại! – Rồi bà chậm rãi trở lại. – Xin chúc mừng, bản Những buổi tối mùa thu của anh đã được xếp vào hàng Top Ten trong ngày hôm qua rồi đấy.
Anh gật đầu, mỉm cười và thu mình ngồi xuống một cái ghế bành.
– Cũng là nhờ có chị, bà bạn thân mến ạ. Chúa ơi, ngoài trời lạnh ghê! – Anh khẽ rùng mình.
Nancy gật đầu. Cặp mắt nồng nhiệt và sắc sảo của bà chợt nhận thấy rằng dạo này Michael gầy sút đi ghê quá. Cái miệng thì rúm lại, cặp mắt mở to sáng rực. Bà hỏi:
– Điều gì đã khiến nhà soạn nhạc nổi tiếng tới đây trong buổi sáng mùa đông lạnh lẽo này vậy? Không phải để bán cho tôi một bản nhạc mới đấy chứ, tôi chắc thế, bởi vì tôi vừa mới tung ra hai bản mới nhất của anh rồi còn gì. Anh cũng thừa biết là tôi sẽ nhận bất kỳ tác phẩm nào của anh mà.
– Vẫn còn một thứ nữa tôi muốn đưa ra, – anh nói. – Tôi không đến đây với hai bàn tay trắng đâu.
– Chà, nhưng vì Chúa, anh hãy sưởi ấm trước cái đã.
Bà rót một chút cà phê ra khỏi bình, dò dẫm tìm trong tủ một chai rượu whisky và đổ lẫn chúng vào nhau. Hai chiếc lô uốn tóc tuột ra và rơi xuống đất. Người thợ làm tóc buột miệng chửi thề.
Đó là thức uống của người Xcốtlen chứ không phải của người Ailen. Michael cảm thấy không thoải mái nhưng vì không muốn làm Nancy mếch lòng nên anh đồng ý uống thêm một ly nữa.
Người nhạc công vẫn tiếp tục dượt đàn, môi tru ra, có ý chờ Nancy ột lời nhận xét.
– Hừm, anh nghĩ sao hả? – Bà lưỡng lự hỏi Michael.
– Cũng khó nói trừ phi chính chị hát nó, – anh đáp. – Với chất giọng của chị thì một bản nhạc không ra gì cũng có thể lọt được vào Top Ten.
Nancy cau mày, không muốn bị tâng bốc quá mức.
– Người Ailen các anh xảo quyệt lắm, – bà nói và đứng dậy.
Người thợ uốn tóc ấn bà trở xuống ghế nhưng Nancy phớt lờ anh ta đi. Với một nửa mái tóc được quấn trong những chiếc lô và nửa còn lại ướt sũng buông lơi xuống áo, trông bà vẫn thật quyến rũ. Bà cúi người xuống bên chiếc đàn và bắt đầu ngân nga giai điệu của ca khúc mới.
– Của ai vậy? – Anh hỏi.
Bà nhún vai.
– Không quan trọng. – Ike nói vọng sang. – Anh nghĩ sao?
– Hấp dẫn và lôi cuốn lắm – Michael nhận xét. – Khá đấy, hãy chấp nhận nó!
– Anh có chắc không?
– Chắc chứ, tôi chắc mà.
Gập người trên những phím đàn, người nhạc công họa theo:
– Tôi cũng rất thích nó.
Nancy liếc nhìn qua vai về phía người đại diện của mình.
– Được rồi, Ike, chúng ta chấp nhận nó.
Michael lần tìm trong cặp, lôi ra một bản dàn bè và đưa nó cho bà.
– Chị hãy thử cái này, rồi chị sẽ thấy được những điều mà chị nghĩ. – Anh nói.
Nancy thực sự bị gây ấn lượng mạnh, anh có thể thấy rõ điều đó khi bà lẩm nhẩm hát trong miệng giai điệu của bản nhạc. Người nhạc công cũng nhận thấy như vậy, anh ta lại đế vào:
– Hay quá, bản nhạc này viết ra như để dành riêng cho chị vậy Nancy ạ.
Nancy nhăn mặt với Michael:
– Tôi cho rằng giá các bản nhạc của anh đã tăng cao kể từ khi tôi làm cho anh nổi tiếng.
– Đúng là như vậy nếu nói về mặt kinh doanh, nhưng đây là một món quà – một món quà đầy thiện chí của tôi tặng chị.
– Quà ư? Của anh ư? – Nancy nháy mắt với người đại diện của mình.
– Đừng làm tôi cười vỡ bụng ra nhé. Nào Michael! Độc quyền chứ Michael?
– Tôi sẽ rất ngốc nếu như còn đòi hỏi ở chị một điều gì nữa. Đây đúng là quà mà, bạn thân mến, – anh cố tình nhấn mạnh chất giọng địa phương Ailen của mình lên. – Tôi có một ca sĩ trẻ và tôi muốn nhờ chị lăng xê cô ấy. Tôi là người đại diện cho cô ấy.
Anh ngừng lời vì thấy Ike cười to:
– Anh đã đạt tới đỉnh cao trong lĩnh vực sáng tác nhạc, vậy mà giờ còn muốn trở thành người đại diện cho ca sĩ ư? Anh định dẫm chân vào lĩnh vực của người khác à?
– Đây là một người đặc biệt – Michael đáp và Nancy cảm thấy trong lòng mình nhói lên một chút ganh tị.
– Anh muốn tôi lăng xê cô ca sĩ ấy lên trong chương trình tạp kỹ truyền hình của tôi để đổi lại bài hát này? – Bà ngờ vực hỏi lại.
– Đúng vậy.
– Anh biết là anh sẽ được bao nhiêu cho bài hát này không?
– Có – Anh đáp.
– Vậy thì cô ta chắc chắn phải kinh khủng lắm nhỉ! – Nancy mát mẻ.
– Không, không phải vậy. Vì Chúa, cô ấy phi thường lắm. – Anh đứng dậy. – Cô ấy là một tên tuổi mới, một tài năng khó tin. Tôi cũng muốn cho cô ấy bắt đầu sự nghiệp ca hát bằng con đường khổ luyện nhưng như vậy thì tốn nhiều thời gian lắm, mà tôi thì… đang rất vội.
– Nếu quả thực là cô ta có tài thì rồi cô ta sẽ thành công thôi mà – Nancy nghiêm nghị.
– Nào Nancy, – đột nhiên Michael nổi nóng. – Chính chị cũng thừa hiểu rằng phải rất gian khổ ấy chứ. Như vậy sẽ phải mất tới nhiều năm ròng. Cô ấy không có nghị lực và sự tự tin như chị đâu. Nếu được chị chìa tay giúp đỡ thì mọi việc sẽ khác.
– Ôi Michael, – Nancy kêu lên, vẻ cáu kỉnh. – Tôi không thể nhận lời lăng xê bất cứ người nào mà tôi chưa biết trong chương trình của mình được. Hãy cứ đưa cô ta tới đây thử xem sao đã.
– Tôi có đem theo một cuốn băng ghi âm đây, – Michael nói.
Anh đi tới bên chiếc máy hát và nhận thấy tay mình đang run bắn. Buồn cười thật đấy, việc gì mà phải căng thẳng nào, anh nghĩ thầm.
Nancy nhún vai và quay trở lại với người thợ làm tóc lúc này đã có vẻ mất hết bình tĩnh. Anh ta tóm lấy những lọn tóc của bà, bắt đầu vội vã cuốn trong khi tiếng đàn của Michael òa lên tràn ngập khắp căn phòng.
– Từ từ thôi, Henri. – Nancy nói khi người thợ làm tóc cố đẩy bà ngồi vào dưới chiếc máy sấy to sụ. – Để tôi nghe đã nào.
Đó là một bài hát ngắn và buồn, giọng hát của người ca sĩ cũng thật là buồn bã, Nancy nghĩ thầm. Chất giọng tuyệt vời, nhưng có vẻ ngập ngừng và thiếu tự tin quá, cô ta cũng chưa biết cách diễn tả cho đúng tình cảm của bài hát.
Bản nhạc kết thúc, bà nói:
– Michael này, chất giọng thì không có gì phải bàn, nhưng trình độ của cô ta có lẽ vẫn còn non quá.
– Chúng tôi vẫn đang tập luyện – Michael đáp.
– Thế à, vậy thì tới khi nào mới xong?
– Sáu tháng nữa.
– Thôi được, – bà gật đầu. – Sáu tháng nữa anh hãy đưa cô ta tới đây
Khuôn mặt của Michael sáng bừng lên.
– Đồng ý như vậy nhé? Được rồi.
– Được – Bà cau mày và chui tọt đầu vào trong chiếc máy sấy.
– Cảm ơn – Anh định nói thêm nhưng rồi nhận ra rằng Nancy không còn có thể nghe thấy anh nói gì nữa nên chỉ đành gửi cho bà một cái hôn gió rồi ra về.