Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 2
Chương 2Tác giả: Madge SwindellsM ùa thu. Vậy mà ở Đất Mũi thời tiết nóng như giữa mùa hè Ấn Độ. Đêm đến mang lại cho người ta một chút thư giãn nhờ những ngọn gió Nam Phi thổi tới từ phía núi, đem theo hơi nóng của vùng sa mạc Karoo làm cho bầu không khí tức nghẹt vì bụi bặm và hương vị cây cỏ vùng thảo nguyên. Simon Smit cảm thấy đầu óc quay cuồng khi anh trèo qua hàng rào vào trong vườn nho. Các giác quan của anh căng ra; mặt trăng là một quả cầu sáng chói dường như với tay là lấy được. Những ngọn đồi thu mình vẻ đe dọa xung quanh anh. Ở phía bên kia vườn nho, trang trại Fontainebleu dưới ánh trăng trông thật lung linh huyền ảo. Hai bàn chân trần của Simon ngập sâu trong đất tới mắt cá. Đất tràn qua những kẽ chân anh. Đất mềm mại quá và cũng nhạy cảm quá. Thậm chí ngay cả đến bầu không khí ở đây cũng khác. Nó mới ngọt ngào làm sao! Hương hoa hồng phảng phất trong vườn; hơi nước từ đất ẩm tỏa lên, khói bay lãng đãng, những dây kim ngân đậu trên bờ dậu và đống cỏ mới cắt từ những bãi cỏ trong trang trại tỏa ra một mùi thơm thật dễ chịu. Bầu không khí của nhà giàu. Anh hít lấy hít để cái không khí ấy, cảm thấy như hai lá phổi của mình nở ra khoan khoái đến tuyệt vời. Anh hái một chùm nho, chà nhẹ vào da rồi bỏ vào mồm nhai chóp chép. Nước quả chảy xuống cả má và cổ anh. Ôi Chúa ơi, anh đói quá. Đói cuộc sống, đói đất đai, đói dòng nước chảy một cách thừa thãi tràn qua những tảng đá, và trên hết thảy là Anna. Anh cúi xuống vốc lên một nắm đất, mân mê chúng giữa những ngón tay. Không phải là đất mà là bụi vàng. Sự khác biệt giữa anh và họ nằm ở đây chăng? Họ đâu có giỏi giang hơn anh? Họ đâu có yêu đất đai hơn anh? Hoặc làm việc chăm chỉ hơn? Không, thề có chúa? Sự khác biệt nằm ở đây trên đôi bàn tay này. Chính là mảnh đất màu mỡ. Tất cả đều bắt nguồn từ đây. Anh thả cho đất chảy xuống qua những kẽ tay, lau tay vào quần rồi đi thẳng về phía ngôi nhà.
Vào tới khu vườn anh rẽ ngoặt sang trái, tới cánh phía đông của tòa nhà nơi những dãy nho mọc leo lên cả ban công. Một con đường quen thuộc. Con chó của Anna nhảy chồm ra khỏi cũi và liếm tay anh. Giờ đây anh và nó đã là những người bạn thân thiết. Phòng của Anna chìm trong bóng tối. Anh vuốt ve con chó và ngồi xuống bậc thang trên cùng để đợi. Phía trước của tòa nhà sáng rực ánh đèn, thế nhưng anh lại phải đứng ở đây trong bóng tối như một tên trộm. Anh làm thế chỉ vì Anna. Cô ấy nói yêu anh, vậy mà sao cô ấy vẫn phải sợ sệt đến thế? Chợt anh trông thấy một mảnh giấy nhỏ gài ở cửa sổ. Nét chữ to vuông, đúng là chữ của Anna. “Mẹ đang tiếp đãi gia đình nhà Joubert, những người bạn của mẹ. Anh chờ được không?”. Cô rất tiếc khi phải bắt anh chờ đợi.
Anh thở dài. Rồi vì quá nôn nóng, anh định bỏ ra về, song ngay lập tức anh từ bỏ ý định đó. Vẫn nép mình trong bóng tối, anh đi men vòng quanh ngôi nhà. Chú chó Wagter bám theo dưới chân anh.
Khoảng sân của tòa nhà thật rộng rãi và uy nghiêm. Tiếng cười nói lao xao vọng ra qua những ô cửa sổ mở rộng. Trong lúc anh đang ghé mắt nhìn thì bất chợt cánh cửa gần nhất mở tung và một người hầu gái mặc bộ đồng phục kẻ sọc bước ra. Simon nhảy vội về phía sau, đụng phải một thân cây gẫy nằm lăn lóc dưới đất. Anh nhìn lên, thấy một gốc cây to bằng cả người anh. Hẳn nó đã đứng ở đây tới hàng trăm năm rồi. Simon đu người lên những cành cây cho tới khi leo tới được cái hiên nhô ra từ khuôn cửa ra vào mở rộng. Một chỗ nấp tuyệt vời. Anh nín thở trố mắt nhìn quang cảnh trong phòng. Một chiếc bàn gỗ màu vàng dài chất đầy đồ bạc và thủy tinh. Tường treo la liệt những bức chân dung đóng khung mạ vàng nặng nề. Vài chiếc bình đựng thứ nước hắt ra một màu đỏ sậm yếu ớt.
Mẹ của Anna vội vã bước vào phòng. Simon đã gặp bà tại cuộc đua ngựa và anh vẫn còn hoảng sợ vì sự giận dữ của bà. Bà đứng trước gương tô tô vẽ vẽ khuôn mặt. Một người đàn bà khó tính và phù phiếm, Simon nghĩ. Cầu trời cho Anna đừng giống như mẹ; mặc dầu vậy trông bà vẫn rất xinh đẹp với mái tóc vấn cao trên đầu và nét mặt sắc sảo nhưng vẫn bình thản. Bà cho gọi người hầu gái đến và chỉ vài giây sau cô hầu xuất hiện.
– Bữa tối đã chuẩn bị xong chưa? – Maria van Achtenburgh hỏi.
– Thưa bà, xong rồi.
Bà nôn nóng nhìn quanh căn phòng một lượt rồi vội vã đi ra. Cô hầu gái đến bên tủ rượu, rót ra một cốc rượu sê-ri đầy tràn, nốc cạn và bỏ luôn chiếc cốc vào túi.
Một đoàn người tiến vào trong sân. Maria van Achtenburgh cao hơn người đi hộ tống bà, ông Joubert, đến một cái đầu. Đó là một người đàn ông to bè chắc nịch, khuôn mặt đỏ hồng, mái tóc bạch kim cắt ngắn. “Anna là một đứa con gái giỏi giang”, Simon nghe thấy bà mẹ nói như vậy khi họ đi ngang qua chỗ anh đang nấp.
Sao lại có cuộc tiếp đón này nhỉ? Simon tự hỏi.
Tiếp đến là cha của Anna khoác tay một người đàn bà đứng tuổi. Đồ trang sức quý lấp lánh trên tất cả những vùng da lộ ra ngoài của bà ta. “André, ông có thấy là bọn trẻ rất đẹp đôi không?” – Bà ta thì thào và liếc nhìn qua vai về phía sau.
À, ra họ đang muốn gả Anna cho cậu Piet Joubert. Cậu chàng đang đứng bên cửa ra vào đợi Anna. Tuy chỉ nhìn từ xa lại nhưng Simon cũng nhận rõ vẻ kiêu ngạo của hắn. Cái đầu thò ra như đầu rùa, đôi bờ vai xuôi tầm thước, cặp chân dài mảnh khảnh – rõ là đồ công tử bột.
Rồi Anna xuất hiện. Tự dưng miệng Simon trở nên khô đắng, suýt nữa anh ngã nhào từ trên cây xuống. Kể từ lần đầu gặp gỡ tại cuộc đua ngựa tới nay đã được ba tuần, đêm nào họ cũng hò hẹn nhưng anh chỉ thấy cô mặc quần ống bó. Lúc này Anna đang mặc một bộ váy dài bằng lụa màu xanh, tà váy xòe rộng, phía trên ôm sát người để lộ khuôn ngực đầy đặn và những đường cong mềm mại trên cơ thể mơn mởn. Piet không rời mắt khỏi Anna. Simon nghiến răng tựa người vào cành cây, cảm thấy phận mình thật bèo bọt. Anh nhếch mép cười gượng, cố xua đuổi hình ảnh Piet ra khỏi đầu.
Đoàn người trịnh trọng tiến vào phòng ăn. André rót rượu vang ra những chiếc cốc. Rồi ông lấy quyển Kinh thánh từ trên tủ xuống và bước tới đầu bàn. “Chúng ta hãy đọc một đoạn” – ông nói và mở sách ra.
“Các con, vì Chúa hãy vâng lời cha mẹ. Cha mẹ của các con rất hiền hậu nhân từ. Điều đó là tốt cho các con …”
Một thông điệp quen thuộc, nó khiến Simon nhớ lại cha mình. Ông cũng thường đọc Kinh thánh hàng đêm khi họ ngồi quanh chiếc bàn gỗ xù xì thô nhám. Mẹ anh cặm cụi bên ngọn nến, cố sức vá víu lại mớ quần áo cũ sờn của họ trong khi cha anh đọc kinh với giọng đều đều.
André van Achtenburgh đưa mắt nhìn ra xung quanh. Ông đã thuộc lòng cuốn sách này, không cần phải đọc từng chữ nữa. Ông lo lắng nhìn sang phía Anna. Cô con gái duy nhất của ông đang mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ thay đổi đột ngột từ một cô gái nhỏ sang một người đàn bà trưởng thành của cô khiến ông cảm thấy rất bối rối. Ông vẫn quen với hình ảnh một cô bé hay cười to, tết tóc đuôi sam, mặc bộ đồng phục học sinh. Chiếc váy dài này thật là kinh khủng. Lỗi của Maria, bà ấy luôn mong gả Anna cho những người bạn giàu có của bà ấy. Có lẽ ông phải nói chuyện nghiêm túc với bà ấy mới được. Còn bây giờ thì Maria đang mơ. Đàn bà thật ngốc nghếch. Họ chỉ luôn nghĩ tới thời trang và mua sắm. Riêng Anna của ông thì không thế, con bé khác hẳn. Nó giống hệt con trai, còn Piet thì thật yếu hèn.
Maria van Achtenburgh thì lại đang nghĩ về tính ương ngạnh của cô con gái. Thề có Chúa, bà đã cố hết sức với nó nhưng đôi khi Anna làm cho bà lo lắng. Bà theo dõi con gái mình dần chín muồi dưới ánh mặt trời chói chang của châu Phi. Từ khi mới mười một tuổi nó đã có dáng dấp của một cô gái dậy thì với khuôn ngực tròn căng khêu gợi. Trong nhiều năm, bà chờ đợi cho nó biến đổi từ một con bé con bướng bỉnh thành một thiếu nữ dịu dàng hơn nhưng điều đó đã không xảy ra nên cuối cùng bà quyết định ghi tên cho nó vào học tại ngôi trường duy nhất ở Đất Mũi. Hết tuổi đến trường, Anna lại có vẻ như muốn giúp đỡ cha nó trông nom trang trại, huấn luyện lũ ngựa và dạy piano cho trẻ con trong làng. Thế nhưng gần đây nó thay đổi hẳn. Luôn mơ mộng. Lúc này đây trông nó như một đứa trẻ ngốc nghếch, cứ nhìn chăm chăm qua cửa sổ ngắm trăng. Bà ngắm nhìn cô con gái yêu của mình. Các đường nét của nó cân đối hài hòa, nhưng có một vẻ gì đó rất khác lạ – một niềm đam mê nhục cảm! Điều đó hiện rõ trong đôi mắt ướt, trên bờ môi đầy đặn và trên cặp má mềm mại của con bé. Phải lấy chồng cho nó thôi, sớm được chừng nào hay chừng ấy. Bà liếc xéo về phía Louise đang gật gù phía sau. Bà ấy cũng đang nhìn Anna bằng cặp mắt xét nét. Louise thừa hiểu lý do của bữa tiệc tối nay, nhưng thực ra bà ấy cũng rất tán thành sự gán ghép này. Cả hai bà đều tỏ vẻ đồng lõa với nhau tuy không một ai nói ra thành lời. Mọi người đều biết Anna là một cô gái bướng bỉnh và ương ngạnh nhưng cả hai gia đình đều nghĩ rằng nếu bọn trẻ lấy nhau thì sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo của hai gia tài kếch sù.
Simon nhận thấy các vị khách đã bắt đầu sốt ruột. Cha của Anna vẫn đọc, song rõ ràng là ông đang nghĩ về một điều khác. Trong cuộc đua ngựa ông tỏ ra là một con người rất điềm đạm khiến cho Simon cảm thấy bớt căng thẳng khi anh cố tìm cách mời Anna một chiếc bánh hamburger. Giờ đây, khi nhìn lại ông, Simon không thể không thích ông. Một người đàn ông tuyệt vời để rủ đi săn cá voi cùng, anh nghĩ – mạnh mẽ và đáng tin cậy.
Cuối cùng thì cha Anna cũng ngừng đọc. Cô hầu gái nhẹ nhàng lướt vào mang theo món sa lát tôm, những chiếc cốc lại được rót đầy, câu chuyện nở như ngô rang.
Khi Simon nhìn đồ ăn, anh sực nhớ ra là mình đang đói ngấu. Anh có quá ít thời gian. Không đủ để ngủ, không cả đủ để ăn nữa. Mỗi sáng anh phải ra ruộng thật sớm, cấy cày trồng trọt cật lực cả ngày không dám nghỉ cho tới hoàng hôn để dành thời gian đi thăm Anna. Rồi anh lái xe suốt đêm trở về nhà, để bốn tiếng sau lại bắt đầu một ngày mới như vậy. Anh không thể nhớ ra mình đã ăn bữa gần đây nhất là khi nào, nhưng chỉ cần nhìn Anna ăn thôi là anh cũng đủ no rồi.
Những chiếc đĩa được đem đi, cốc lại được rót đầy và cô hầu gái lại mang vào món mới. Lần này là một con lợn rừng quay nhỏ có một quả táo ngậm ở miệng. Simon gần như ngã ra khỏi cành cây.
– Ồ, thật là tuyệt! – ông Jouberl kêu lên. – Tôi không ăn thịt lợn rừng có tới hàng thế kỷ nay rồi. Đó là món ăn ngon nhất thế giới đấy!
– Chú Acker đã săn được nó đấy ạ – Anna nói. – Chúng cháu đã có một cuộc đi săn rất vui ở mạn Tây Nam.
– Cậu em tôi là một nông dân chăn cừu. – Maria giải thích. – Anna quý chú nó lắm. Nó thường đến đấy chơi vào những dịp rỗi rãi. Nó thạo về săn bắn lắm.
Anna ném về phía mẹ một cái nhìn bực bội. Cô cảm thấy rất xấu hổ. Mẹ cô thường khoe khoang con gái cứ như cha cô và cô vẫn khoe những giải thưởng của họ. Cô tuyệt vọng nhìn sang người cha đang nháy mắt phía đầu bàn để cầu cứu.
Mình có quyền chọn bạn cho riêng mình chứ, cô bực bội nghĩ. Bây giờ Simon đang ở đâu nhỉ? Cô đã chuẩn bị để gặp anh ở vườn nho nhưng đến tận trưa mẹ mới thông báo cho cô về bữa tiệc tối này. Bà muốn dành cho cô một sự bất ngờ, bà bảo vậy. Sự bất ngờ của mẹ chẳng dễ chịu chút nào! Anna vẫn nhớ Piet khi còn học ở trường mặc dầu anh ta học trên cô bốn lớp. Anh ta luôn đứng đầu lớp. Dù sao, cô vẫn không thích anh ta.
Piet quyết định phá vỡ sự yên lặng gượng gạo:
– Anna này, em nên giúp anh một việc. Anh không thể nào thuyết phục được cha em trồng vài acre [2] giống nho Pinot Noir để làm rượu vang đỏ. Ông cho là không có chỗ để tiêu thụ loại rượu này, nhưng ông lầm đấy.
Louise nhìn con trai với vẻ không hài lòng. Nó chẳng tế nhị với phụ nữ gì cả. Chả trách đến giờ vẫn chưa có bạn gái.
– Nào Piet, một cô gái xinh đẹp như Anna thì biết gì về rượu vang?
– Anna biết rõ như cha nó ấy chứ. – Maria chêm vào. Louise vờ như không nghe thấy.
– Hãy kể cho Anna nghe về bể bơi mà chúng ta đang cho xây đi Piet!
– Vâng thưa mẹ. – Piet nói như một cái máy. Cậu ta hắng giọng. – Nó hình bầu dục và dài năm mươi mét…
– Cháu có thích bơi không Anna? – Louise ngắt lời.
– Anna đoạt cúp về môn nhảy cầu ở trường học đấy. – Maria đáp.
Anna nhìn vẩn vơ ra ngoài cửa sổ, chợt cô kinh hãi khi trông thấy đôi mắt của Simon đang nhìn cô chăm chắm không chớp. Anh nhoẻn miệng cười. Một khuôn mặt tuyệt vời giữa đám lá sồi. Cô giật mình nhảy dựng lên làm cốc rượu vang đổ tung lóe. Một vết đỏ loang ra trên chiếc khăn trải bàn có viền đăng ten đẹp nhất của mẹ.
– Không sao đâu, con yêu ạ. – Maria nói trong khi rắc muối lên vết bẩn.
Phần còn lại của con lợn rừng được đem đi, thay vào đó là món bánh sữa thơm ngon, cũng là món ăn ưa thích của ông Willem Joubert. Cặp mắt ông ta hau háu dán vào đĩa bánh. Louise vừa nhét những miếng bánh to vào miệng, vừa khoe khoang về bản luận văn của Piet. Tất cả đều đã uống quá nhiều, khuôn mặt của Piet trở nên sưng phồng và xấu thậm tệ. Đột nhiên Anna cảm thấy tay hắn đặt trên đùi mình. Cô đá thật mạnh vào chân hắn và ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đượm vẻ lo buồn của Simon. Cô mỉm cười tinh quái.
– Chúng tôi sẽ chơi tennis vào thứ Bảy này – Louise nhìn Anna nói. – Cháu có thích chơi không?
– Ồ, có chứ ạ, cháu rất thích – Anna đáp vội khiến mọi người ngạc nhiên. Cô đặt tay lên vai Piet. – Anh có chơi không?
Sau bữa tiệc, khi họ ngồi ngoài sân uống cà phê, câu chuyện vẫn xoay quanh sự thành công của Piet ở trường đại học. Simon cố gắng để không bị ngủ gật. Cô hầu gái đi ra đi vào để tiếp cà phê. Nhìn dáng đi, Simon đoán chừng cô ta cũng đã nốc rất nhiều rượu.
Cuối cùng thì câu chuyện cũng chấm dứt. Các ông bố bà mẹ đi vào nhà, cố tình để Piet và Anna ở lại với nhau trong vài phút. Piet đặt tay lên vai Anna.
– Thực sự là em rất xinh. – Cậu ta nghiêng người ra phía trước định hôn cô gái nhưng phải lùi lại ngay vì bị một quả dầu rơi trúng má.
– Trò chơi xúc xắc của mùa thu. – Cậu ta cười bối rối.
Lại một quả nữa rơi trúng đầu.
– Con khỉ đầu chó đấy. – Anna bảo cậu ta. – Em đoán nó ở trên cây.
Piet nhìn lên cây có vẻ cảnh giác.
– Khỉ đầu chó là con vật nguy hiểm. – Cậu ta lo lắng.
– Ồ vâng, cha em cũng định sẽ bắn chết nó đấy mà.
*
* *
– Đủ rồi. – Simon nổi giận đùng đùng khi Anna chạy vào vườn nho. – Trò ngớ ngẩn này quá đủ rồi. Anh phát ớn vì phải leo lên cây ngồi suốt cả buổi tối. Nếu em nghĩ là anh không xứng với em thì hãy thôi đi. Chúng ta chấm dứt trước khi quá muộn.
– Tại sao anh lại nói như vậy hả Simon? – Cô cãi lại. – Vừa tối hôm qua anh còn nói là anh yêu em, thế mà giờ anh lại nói chấm dứt ngay được.
– Sức chịu đựng của anh có hạn. – Anh giận dỗi nói. – Nếu em yêu anh, vậy sao em không nói cho cha mẹ em biết chuyện của chúng ta?
– Không thể được. Đó là bí mật riêng của mình mà.
– Anh không nghĩ thế, anh đã quá mệt mỏi và đói khát rồi. – Anh quắc mắt nhìn cô. – Hơn nữa, như thế thì không ổn. Hoặc là em nói cho họ biết, hoặc là mọi chuyện giữa chúng ta chấm dứt.
Anh thật là bảo thủ, nhưng làm sao cô có thể nói cho cha mẹ biết chuyện này được? Nhưng cô cũng không thể đối mặt với viễn cảnh sẽ mất Simon.
Simon nâng cằm Anna lên, nhẹ nhàng trượt môi trên khuôn mặt mịn màng cho tới khi chúng chạm vào bờ môi mềm mại của cô. Rất nhanh, anh lùa lưỡi vào trong đó. Anna không thể cưỡng lại được sự tấn công dữ dội đầy nam tính của Simon. Anh thật quyến rũ, thật mạnh mẽ và cũng thật đáng sợ. Cô tôn thờ anh.
– Thế còn chuyện cưỡi ngựa vào thứ Bảy này? – Anh hỏi, ôm chặt cô vào lòng.
– Nhưng em phải chơi tennis ở… – Cô lẩm bẩm.
– Quên nó đi! Hoặc là thứ Bảy tới, hoặc là không bao giờ nữa.
– Thôi được – Cô đáp, cố gắng lấy lại thế chủ động – Chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa. Chờ em lúc hai giờ nhé!
Simon vẫn còn bực. Anh hôn nhanh lên má cô và bỏ đi.
Anna ngồi trên bậc cửa trước thềm phòng ngủ một lúc lâu sau khi Simon đi khỏi. Cô cảm thấy đau đầu vì sự cô đơn và nỗi nhớ Simon. Ngọn gió Nam Phi lại nổi lên, một ngọn gió lan man, rền rĩ, xua đuổi những giấc ngủ. Đám nông dân vẫn còn đang tụ tập hát hò, ếch nhái kêu ồm ộp ngoài sông.
Đêm không chỉ có mình Anna.
Lòng Anna ngổn ngang bao nỗi trăn trở bất ổn. Cô không dám đi vào nhà. “Simon, ôi Simonl”. – Cô thì thầm. Liệu anh có nhớ mong cô như cô đang nhớ mong anh không nhỉ?
Chú thích:
Acre : mẫu Anh (=0,4 ha)