Tình yêu trở lại

Chương 13


Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 13

Phần Hai – Chương 13Tác giả: Madge SwindellsN hững đêm mất ngủ của Simon lấp đầy hình ảnh: ánh trăng sáng bàng bạc, bờ cát dài trắng phau, những đôi bàn tay nứt nẻ khum khum vốc đầy ngô. Thậm chí ngay cả ban ngày lúc dõi mắt về phía chân trời tìm cá, anh cũng luôn mường tượng ra cặp mắt của Anna đang mòn mỏi ngóng chờ. 
Lần đầu tiên trong đời Simon mới thấm thía được nỗi cô đơn. Tâm trạng của anh ngập tràn những cảm giác kỳ lạ: nỗi khao khát mỗi khi trằn trọc trên chiếc giường đơn, niềm thương cảm khi nhớ tới những mối lo sợ của Anna, và thậm chí là cả sự ghen tuông khi anh hình dung ra cái thằng cha Piet Joubert chó chết ấy vẫn cứ theo đuổi Anna, chắc là nhân cơ hội anh đi vắng sẽ tới rình rập quanh trang trại. Anna là vợ của anh, cô ấy là của riêng anh và anh đã quyết định rằng từ giờ trở đi anh sẽ luôn ở bên cô. Anh ân hận vì đã bỏ mặc Anna ở lại một mình chính vào lúc cô cần anh nhất. Cô ấy sẽ xoay xở ra sao với đứa trẻ đỏ hỏn và lũ gà thiếu nước ấy. Anna tội nghiệp! Anh buồn bã chấp nhận một thực tế là anh đã phải chạy trốn vì xấu hổ rằng trang trại của mình không đáng để nuôi dù chỉ vài con gà ngu ngốc. Từ giờ trở đi anh sẽ cố gắng tạo dựng lại trang trại, anh sẽ thanh toán khoản thức ăn mà Anna mua chịu cho gà mà không hé miệng kêu ca một tiếng. 
Nhưng bằng cách nào? 
Dường như bị trừng phạt, ngay từ đầu, chuyến đi săn đã gặp nhiều trắc trở, hết tai họa này đến tai họa khác xảy ra. Thời tiết thì xấu, họ đã bị mất ba người trong một trận bão, còn tàu đánh cá thì suýt nữa bị gãy làm đôi do bị cá mập tấn công. Khó khăn lắm họ mới bắt được vài con cá voi. Chuyến này may ra thì anh cũng chỉ kiếm được bốn trăm bảng. Anh thực là một thằng cha vô tích sự. 
– Một chuyến đi kinh khủng! – Anh lẩm bẩm, đi đi lại lại trên boong trong cái nhà tù nổi trong lúc Vịnh Saldanha dần hiện ra trong làn sương mù buổi sớm. 
Khi chiếc tàu cập bến, Simon là người đầu tiên nhảy lên bờ. Tiền công lĩnh sau cũng được, anh nói khiến người đốc công há hốc miệng vì kinh ngạc rồi vớ lấy chìa khóa chiếc xe tải, anh nhanh chóng tăng tốc phóng về phía Modderfuntein. 
Sương mù mùa thu trôi lững lờ trong thung lũng, những chồi non của cỏ cây nhú lên chọc thủng lớp đất mùn, từng đàn chim di cư về phương Nam và lũ cừu của anh thì sắp đẻ, nhưng Simon chẳng màng tới những thứ đó. Miệng khô đắng, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, anh luôn tự hỏi không biết nhà cửa ra sao. Bụng anh đau nhói khi nghĩ tới con. Nó là trai hay gái nhỉ? Anh không quan tâm, chỉ cầu mong cho hai mẹ con được bình an khỏe mạnh là được rồi.
Anna đang ở trong phòng chứa thức ăn dự trữ để kiểm tra trứng gà. Gần năm nghìn quả trứng chất đầy trong căn phòng nhỏ khiến cô không thể nhìn ra ngoài. Cuối cùng, cô cố gắng đứng dậy, bước ra và khóa cửa lại. 
Tiếng xe tải của Simon khiến cô hoảng sợ. Đóng sầm cửa phòng ngủ, cô đứng dựa lưng và cố gắng lấy lại bình tĩnh vì người cô lúc này cứ run bắn lên. 
Việc gì phải sợ nhỉ? Katie trông rất giống Acker. Cô vuốt phẳng tấm chăn và ngắm nhìn hai đứa trẻ đang ngủ. Sẽ chẳng ai biết đâu, nhưng bụng cô vẫn đau quặn vì sợ hãi khi cô nghe thấy tiếng xe tải phanh kít ngoài sân. Cô nhìn trân trối vào Katie, trong lòng vẫn còn do dự. Giờ đây, Sophie đã trở nên không có thực, cô ta chỉ còn là một cơn ác mộng mà thôi. Katie là con của cô, chỉ là do Simon đã gieo nhầm hạt giống của anh ấy vào một mảnh đất lạ. Cô bình tĩnh trở lại. 
– Anna! – Simon gọi to từ ngoài cửa, tiếng gọi của anh nghe vẫn khỏe khoắn khiến cô muốn khóc. Dùng mu bàn tay chùi vội nước mắt, cô bước nhanh ra bếp. Simon trông gầy và xanh nhưng vẫn rất đẹp trai. Thật là một thằng cha đáng ghét? Tim cô đập thình thịch, hơi thở trở nên ngắn và dồn dập. Phải kìm lòng lắm cô mới không chạy òa tới và ngã vào vòng tay của anh. Cô cố gắng nghĩ tới những tội lỗi mà Simon đã phạm phải trong thời gian qua. Anh ta chính là người đã bỏ mặc cô một mình trong lúc sinh nở, là người đã đánh cắp tiền của cô, đã quyến rũ cô vì tiền tài danh vọng của gia đình cô trong khi vẫn ăn ở một một con điếm da đen. Anh ta nhiều tội quá! Yêu anh ta tức là cô đã yêu phải một con rắn mang bành. Cô đã tự mình chuốc lấy tai vạ. 
Simon nhìn cô trân trối như muốn lưu giữ hình ảnh của cô trong mắt. 
– Ôi Chúa ơi, anh nhớ em quá! Anna, anh nhớ em biết bao! – Anh bế bổng cô lên, ghì chặt vào người. – Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. – Rồi anh nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, vỗ vỗ vào bụng cô – Em trông xinh quá, Anna, rất xinh! – Anh nói dối. 
Sự thực là trông cô già sọm và mệt mỏi, nhưng dù sao cô vẫn là vợ anh và anh yêu cô, mặc dù cô đang cư xử thật lạ. 
– Mọi việc ổn cả chứ em? Ý anh muốn hỏi đứa bé… 
Cô gật đầu. 
– Con trai à? 
Cô lại gật đầu. 
– Con trai! – Anh nắm chặt một lay lại và đấm mạnh vào lòng bàn tay bên kia. – Còn em? 
– Em vẫn khỏe, anh nhìn thì biết. – Giọng cô lạnh tanh. 
Mặt anh nhăn lại trong một nụ cười gượng. 
– Con trai anh đâu, Simon bé con đâu? 
– Tên nó là Acker. – Cô nói cộc lốc. – Lấy tên của chú Acker. 
Vẻ lạnh lùng của cô trở nên đáng ngại. 
– Acker đâu? – Anh hỏi, cảm thấy cái tên nghe lạ quá và cả cách cư xử của cô cũng rất lạ. 
– Đang ngủ. – Cô đáp. 
Simon cố lấy lại tinh thần trong lúc đi dọc hành lang, nhưng khi mở cánh cửa phòng ngủ, anh chợt sững người lại trong vài giây. Rồi anh la lên: 
– Sinh đôi à? Anna! Sinh đôi! 
Katie khóc thét lên khi Simon ôm hai đứa trẻ lên tay. 
– Không được, không được. – Anna phản đối. – Anh để chúng xuống đi! 
– Anh…, – anh nói, đưa tay lên dụi mắt, – anh phải bế chúng. Sinh đôi! Ôi lạy Chúa, ai mà tin được cơ chứ? Trông chúng giống nhau quá nhỉ, và giống cả anh nữa. Ô… nhưng sao… Anna này, một đứa mắt nâu, còn đứa kia mắt xanh. Acker và…? 
– Katie. – Cô đáp ngắn gọn. 
– Con gái, con gái à? – Anh phân vân. – Đứa này phải không? 

Anh hỏi và chỉ đúng vào Katie. Cô gật đầu. 
Anh bắt đầu ôm chúng và nhảy vòng quanh căn phòng, miệng hát một điệu hát ru xa xưa. Hai đứa trẻ thôi khóc và tò mò nhìn bố. 
– Lớn lên chúng sẽ rất xinh à xem, Anna nhỉ. Em nhìn mắt và tóc chúng này. Thế bình sữa đâu? Để anh cho chúng ăn nhé? 
Anna bắt đầu thấy ganh tị. Anh ta có quyền gì mà quay trở về chứ? 
– Chúng không bú bình. – Cô cấm cảu. – Mà tới trưa mới là bữa ăn của chúng cơ. 
– Em cho chúng bú sữa mẹ ư? Anh không tin! – Anh ngồi xuống giường và ngoác miệng cười. Katie lại khóc. Anna cảm thấy nhẹ cả người. Rồi Simon sẽ sớm mệt mỏi vì chúng à xem. 
– Bây giờ anh về rồi thì hãy trông chúng. Chúng không thể ở một mình mãi được, mà em còn phải làm việc. – Gã đàn ông kia là một tai họa, cô cứ tự thuyết phục mình như vậy. Quay trở về và quấy rầy chính vào lúc mà cô đã sắp đặt mọi việc ổn thỏa cả. 
Lũ cừu đang nằm ườn ngoài sân, phởn phơ và béo tốt trông thật chướng mắt. Anna đi qua không quên đá cho chúng mấy cái. Một loài vật chẳng có tí tác dụng nào cả, Anna nghĩ rồi một ngày nào đó cô sẽ khiến Simon thay đổi suy nghĩ nuôi cừu trong trang trại. 
Jan đang cọ rửa chuồng gà. Già tọc mạch nhìn Anna khi cô đi tới làm cô khó chịu. Jan biết mọi chuyện, nhưng tất nhiên là sẽ không ai tin già ấy đâu, thậm chí ngay cả khi già buột miệng nói ra câu chuyện về Katie trong một cơn say. Tuy nhiên, cô vẫn tiến lại gần. 
– Chào Jan. – Cô hét to. 
– Chào cô chủ. 
– Cậu chủ về rồi đấy. 
– Già Jan đã trông thấy cậu chủ rồi. 
– Cậu chủ yêu hai đứa trẻ sinh đôi ấy lắm. – Cô bình thản nói. 
Già gật đầu, cười mủm mỉm, chiếc răng long lay chìa cả ra ngoài. Có lẽ già không hiểu sinh dôi nghĩa là gì chăng. 
– Cậu chủ rất mừng khi thấy cháu có hai đứa con. – Cô nhắc lại. 
Già Jan ngồi phệt xuống đất. Từ ngữ cản trở già và già đang phải cố gắng vắt óc ra nghĩ cách để trấn an cô chủ. Rồi sau một hồi im lặng, già nghển cổ lên và nói: 
– Già Jan đã chôn vùi tất cả xuống mộ rồi. 
– Cám ơn Jan. – Cô đáp ngắn gọn và vội vã quay đi. 
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, Anna bực bội vì thấy mình đã bỏ phí tới hơn nửa tiếng – lượng thời gian quý báu dành cho việc chăm sóc đàn gà. Cô về nhà, hụt hơi khi nhìn thấy những sọt trứng đầy phè và lũ bò đang rống lên đòi ăn. Nhưng các cậu bé cũng sắp đến rồi. 
Một con rắn to đang nằm ngủ trên một giỏ trứng, bụng căng phình lên vì ăn no. Anna dợm bước chạy ra cửa gọi Jan vào nhưng rồi cô lại đổi hướng, chạy vào chuồng bò nơi Jan vẫn thường cất thuổng. Thời kỳ trông cậy vào đàn ông đã qua rồi. Cô sẽ tự mình giết chết con rắn ấy. Cô đã xem Jan giết rắn rất nhiều lần nhưng khi đâm thuổng vào người nó cô vẫn thấy run bắn lên vì sợ. 
Cái thuổng rơi trúng vào cổ con rắn và găm chặt nó xuống đất. Nhưng Anna không ngờ nó quẫy quá khỏe, đuôi của nó quất vào người cô rát bỏng. Miệng con rắn phun phì phì, còn cặp mắt màu vàng đục lóe lên những tia căm hận. Ngay đến cả loài rắn cũng biết ghét, cô nghĩ thầm, trong khi đó mình lại đi yêu một kẻ chỉ luôn hành hạ mình. Cô ấn mạnh cái thuổng xuống đất rồi chợt nhớ ra con dao nhỏ mà cô vẫn thường bỏ trong túi áo, một tay vẫn giữ chặt chiếc thuổng, tay kia cô lôi con dao ra và đâm vào người con rắn. Nhát đầu tiên trượt qua đầu nó khiến nó càng hung tợn vì tuyệt vọng. Nhát thứ hai trúng đích. Cô đâm, đâm mãi cho tới khi con rắn nằm im. Rồi cô cầm cái xác rắn lên và ném nó ra cạnh chuồng bò. Jan sẽ nhìn thấy và đem nó đi chôn. 
– Mất thời gian quá đi thôi! – Cô cười to, một nụ cười dữ tợn. Trong một thoáng cô bỗng thấy sợ ngay chính bản thân mình. 
Lúc trở vào, cô trông thấy Simon ở trong bếp đang mỉm cười sung sướng và ru hai đứa bé ngủ. 
– Em đi đâu về đấy? – Anh nghiêm nghị hỏi. 
– Ra chỗ trại gà. 
– Em vẫn nuôi gà đấy à? 
– Vâng. – Cô đáp và quay đi. 
– Anh… anh rất tiếc về chuyện nước nôi. Anh muốn em biết là anh sẽ thanh toán hết mọi khoản tiền mà em mua chịu thức ăn cho gà. – Nói ra được điều này anh thấy nhẹ cả người. 
– Không cần đâu, cám ơn. – Giọng cô đều đều và dứt khoát như một cái máy. – Em sẽ dần dần trả được hết. 
Cô ấy không khắc nghiệt như đang cố tỏ ra đâu, Simon nghĩ bụng. Tán tỉnh vài câu là đâu lại vào đấy thôi mà. 
– Em định trả thế nào? 
– Cũng như cách em mua đồ đạc và quần áo cho các con thôi. Anh có trông thấy chúng bị quấn trong giẻ rách không? Anh bỏ đi mà không để lại lấy một xu, anh có nhớ không? 

– Anh không nghĩ đến điều đó. – Simon lắp bắp. – Vả lại, lúc nào mà em chả có cha mẹ đỡ đần. – Anh nhìn cô, phát hoảng lên vì vẻ lạnh lùng nơi cô. – Anh cũng đi kiếm tiền đấy chứ có đi chơi đâu. Anh van vỉ. – Anh sẽ đưa hết cho em, chỉ được khoảng bốn trăm bảng thôi, nhưng sẽ là của em tất. 
– Cám ơn, nhưng chắc là anh cũng cần nó để trang trải nhiều khoản. – Cô mở cửa căn phòng để trứng. – Anh xem này, năm nghìn quả trứng, có khi còn hơn ấy chứ. Một tuần bốn lần em chở từng này trứng đi bán, được giá lắm. 
Simon ngồi im không nhúc nhích trong một lúc lâu, há hốc miệng ra nhìn một cách kinh ngạc vào những chiếc sọt. 
– Không thể thế được. – Cuối cùng anh thốt ra. – Em lấy nước ở đâu và nhân công nữa chứ? 
– Em đã tìm được nước, còn nhân công thì lũ trẻ trong làng sau giờ học lại đến đây giúp em, em trả công bằng trứng. 
Cô thấy rõ vẻ mặt của Simon biến chuyển qua nhiều trạng thái: kinh ngạc, sung sướng, ghen tị, sợ hãi – tất cả tập trung hết trên gương mặt của anh. Anh ta quả là một gã thộn, cô nghĩ thầm với vẻ khinh thường. 
Simon cũng nhận thấy rõ một sự xem thường kín đáo lướt qua khuôn mặt của Anna. Anh cảm thấy bực tức vô cùng. Anh muốn đưa cô lên giường ngay lập tức nhưng lại bối rối ra mặt vì vị thế mới của Anna, vị thế của một bà mẹ và một bà chủ trại gà đang làm ăn phát đạt. Anh không để ý tới việc cô đã tìm ra nước, trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: anh muốn lên giường với cô. 
– Thôi. – Simon thở dài và đứng lên, vụng về chìa hai đứa trẻ về phía vợ. – Chắc là đã đến giờ cho chúng ăn rồi. 
Ngực Anna đang cương lên đau nhức vì căng sữa. 
– Còn anh sẽ đi lùa cừu nhốt lại và gọi người xén lông cừu tới. 
– Lông cừu được cắt rồi. – Cô đáp ngắn gọn. – Từ thứ Tư tuần trước. 
– Thế lông cừu đâu? 
– Đã bán rồi, để ở nhà làm gì chứ? 
– Lẽ ra em nên để đó chờ anh về phân loại. – Anh cố gắng mỉm cười. – Như thế sẽ thu được nhiều tiền hơn. 
– À, tất nhiên rồi, thằng ngu nào mà chả biết điều ấy. Em đã phân loại rồi, và còn bán được giá hơn anh nhiều. Mỗi lần bán lông cừu, anh thu về được một trăm bảng phải không, hay đó chỉ là người ta nói vậy? 
Simon không thể kêu ca được nữa. Cái giá ấy cũng là đắt hơn anh vẫn thường bán tới năm chục bảng rồi. 
– Đó là nhờ cỏ linh lăng. – Cô nói, dường như đọc được suy nghĩ của anh. – Em đã trồng thêm cho chúng ăn. Anh hãy tận dụng đất đai và trồng thêm nhiều vào. Giờ chúng ta đã có nước nên không phải lo lắng nữa. 
Anh vẫn không tin cô. Chắc là một khe núi nào đó chảy nhiều nước hơn thường lệ ấy mà. 
– Thế còn bò sữa? – Anh hỏi. 
– Ổn cả, em đã bán con bò đực đi rồi. 
Tự dưng anh phát bực lên không nói gì được nữa. Rồi anh hỏi tiếp: 
– Con Ferdinand á? Sao em lại làm thế? 
– Nó chẳng có gì đặc biệt cả. Ở Elsinore có dịch vụ thụ tinh nhân tạo cho gia súc. Rẻ và tốt hơn nhiều. 
– Đành rằng thế – Anh cau có nhìn xuống sàn nhà, không muốn để nổ ra một rận cãi vã nào cả. Anh đã yêu con Ferdinand ấy biết bao. – Anh sẽ thắng yên con ngựa Vixen và đi xem lại dãy hàng rào. 
Cô gật đầu, muốn anh nhanh nhanh đi khỏi, hàng rào và cánh cổng cũng đã đến lúc phải được sửa chữa rồi. 
– Em thả cho con Vixen ăn cỏ ở ngoài kia kìa. – Cô nói với theo anh qua khuôn cửa mở rộng vì thấy anh đang bước tới phía chuồng ngựa. 
Anh quay lại và cô không thể không trông thấy đôi bờ vai chùng xuống của anh. 
– Đừng lo. – Cô nói to. – Nó vẫn ổn, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi. Nó đi lang thang lên chỗ chuồng gà định cướp thức ăn của chúng nên bị gà mổ ấy mà. 
– Anh đói quá! – Simon nói ở ngưỡng cửa. 
Cô nhún vai. 
– Lena sẽ làm cho anh thứ gì đó để ăn. – Rồi cô vội vàng bế hai đứa trẻ quay đi, đóng sầm cánh cửa phòng ngủ lại làm Simon chưng hửng. 

Anh cứ loanh quanh trong bếp, không muốn đối diện với cảm giác lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà của mình. Ngày hôm nay, Anna đã khiến anh nhớ tới ông già van Achtenburgh cha của cô ấy hơn bao giờ hết. Anh phải làm một cái gì đó chứ không thể để cho cô lấn át mãi được. 
Một lúc sau, một cô gái bước vào trong bếp. Da đen nhánh, đầu cạo trọc, nhưng từ cô ta vẫn toát lên một vẻ thông minh và quyến rũ. 
– Cô là Lena à? – Simon hỏi. 
– Vâng thưa ông chủ. 
– Cô làm ở đây được bao lâu rồi? 
– Một tháng ạ. 
– Lena, tôi đói lắm rồi. 
Cô gái mỉm cười: 
– Tôi sẽ làm cho ông chủ một ít bánh mì kẹp thịt gà. 
– Tôi nghĩ chúng ta không có thứ thức ăn đó ở đây đâu. – Anh buồn bã nói. 
Simon cắn những miếng bánh thật to, uống từng ngụm cà phê đen đặc, nhai trệu trạo rồi nuốt chửng. Khi đã no bụng, anh cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Anh vớ lấy bộ yên từ chuồng ngựa và đi ra đồi tìm Vixen. Khi đi vòng qua sườn ngọn đồi thứ hai, Simon chợt phân vân dừng lại vì nhìn thấy những đám cây mọc xanh rì dưới chân những triền đồi ngăn cách trang trại Modderfontein với biển. Anh nhận ra qua những sắc màu khác nhau: đậu lupin, lúa mạch và cỏ linh lăng. Dưới nữa là hàng trăm chuồng gà sắp thành hàng thẳng tắp khiến anh ngạc nhiên tới mức không thở nổi. Anh rảo bước nhanh đến một bể nước khổng lồ nằm ở phía bên kia cánh đồng, vài chiếc vòi nước và một đường ống dẫn nước chạy vươn qua bãi cỏ linh lăng. 
Simon trố mắt ra một hồi lâu. Nước, ở ngay trong trang trại Modderfontein, đó là điều kỳ lạ không thể tin nổi. Mà lại do một người nhà van Achtenburgh tìm ra, anh bực bội nghĩ thầm. Cuối cùng, lấy hết can đảm, anh mở tung tất cả những vòi nước. Nước tuôn ra mạnh đến nỗi làm anh hốt hoảng. Anh để mặc cho nước cháy tràn hoang phí xuống dưới sườn đồi. 
– Cha ơi. – Anh hét lên. 
Một lát sau, anh trông thấy Jan đang đào hố để chôn một con rắn chết. Vẫn còn đang bàng hoàng vì nước, anh cất tiếng hỏi. 
– Già tìm thấy nó ở đâu vậy? 
Jan nhún vai: 
– Cô chủ đấy, cô ấy đã giết nó. Chắc là lúc đó cô ấy giận dữ lắm. Cậu xem này? – Già giơ xác rắn thủng lỗ chỗ bởi những nhát dao lên cho Simon xem. 
– Lạy Chúa! – Simon huýt sáo và nhìn đi chỗ khác. 
Khi còn đang lênh đênh trên biển, anh luôn hình dung ra một Anna dịu dàng, mong manh, luôn mỉm cười với anh. Nhưng hình ảnh đó giờ đã phai nhạt và sẽ không bao giờ còn lấy lại được. 
– Jan, chạy đi tìm Vixen đi. – Anh lên giọng sai phái. 
Nhưng Jan bướng bỉnh quay đi. 
– Tôi còn phải đi trông chúng nó cho gà ăn bây giờ. – Già trỏ tay về phía một toán các cậu bé đang leo lên đồi. 
Simon chỉ muốn đưa tay lên bạt tai Jan mấy cái nhưng anh cố kìm lại. Anh bỏ đi, bực tức khi nhận thấy vị trí lãnh đạo trang trại đã bị tuột khỏi tay anh. Anh đã trở nên một người xa lạ ngay trên chính mảnh đất của mình, nhưng không thể để như vậy mãi được, anh tự nhủ. 
Vixen vẫn không thấy đâu, nhưng khi Simon huýt sáo thì anh nghe thấy tiếng đáp của nó vọng lên từ hẻm núi. Anh trông xuống dưới và nhìn thấy một con đường mòn mới mở cắt dọc theo sườn đồi. Vixen chạy lon ton lại phía anh. Nó đưa mũi hít hà hai vai anh. Ít ra thì cũng có một con vật tỏ ra vui mừng khi anh trở về. 
Đó là một ngày dài và đơn độc. Simon kiểm tra lại những hàng rào, xem xét bầy gia sức và lũ cừu và phác ra kế hoạch trồng trọt trong năm. Đến tối, Simon và Anna ngồi với nhau như những con người xa lạ, cố nặn ra vài từ để ném vào bầu không khí im lặng đang nhận chìm họ. 
Anna dường như có tới hàng trăm công việc phải làm trước khi đi ngủ. Nhưng lúc leo lên giường, cô lại trở nên e lệ như một trinh nữ ngồi trên bãi biển vậy. Cô thận trọng thay áo ngủ mà không để lộ ra một mảng da nào. 
Đây hoàn toàn không phải là một sự trở về mà Simon mơ tới trong những đêm dài đằng đẵng và những buổi sớm cô đơn khi anh thức dậy, người như muốn vỡ lung ra vì một niềm khao khát. 
Nhưng cô đã phải chịu đựng quá nhiều thiệt thòi và chính anh là người có lỗi. Anh bắt đầu cố gắng lấy lòng Anna. Cô vẫn thường thích được vuốt ve vào lưng nên anh thò tay kéo lần áo ngủ của cô ra để lộ một khoảng lưng trần. Anh bắt đầu vuốt ve nhè nhẹ, những ngón tay dịu dàng chạy trên làn da trơn mượt. Một lúc sau, khi cố kéo cô quay mặt lại phía mình, anh mới phát hiện ra cô đã ngủ khì từ lúc nào. Anh lay mạnh người cô một cách giận dữ. 
– Ôi! – Cô ngáp dài. – Ôi, em mệt quá, làm việc vất vả cả ngày rồi, phải được ngủ chứ. 
– Khỉ thật. – Anh lẩm bẩm, mất hết cả bình tĩnh. – Anh đã chờ suốt cả ngày hôm nay rồi, thậm chí tới hàng tháng ấy chứ! Thật quá quắt, Anna, em cứ như một tảng băng trôi ấy. Em làm sao vậy? 
– Chẳng sao cả. – Cô đáp và nằm cuộn tròn người lui ra mép giường, lưng quay lại phía anh. 
– Hãy vứt lũ gà ấy đi nếu chúng làm em mệt đến thế. 
– Vứt gà đi để mà chết đói à. – Cô vặn lại rồi nói thêm như để phòng thủ. – Em được quyền nuôi gà cơ mà. 
– Anh cũng phải có quyền chứ. – Anh hét lên. – Em là vợ anh và em có nghĩa vụ phải yêu anh. 
Đột nhiên cô tỉnh ngủ hẳn. 
– Nghĩa vụ à! – Cô co rúm người lại rồi thắp nến lên và ngồi dậy. Tay cầm nến giơ lên cao, trông cô thật giống với một thiên thần đang nổi giận. – Nghĩa vụ à! 
Cây nến nghiêng đi và một giọt nến bỏng rẫy rơi trúng vào làn da trần trên bụng Simon khiến anh nối cáu mặc dù vết bỏng chả có gì đáng kể. Anh tóm lấy cây nến từ tay Anna, bóp vụn và ném nó xuống sàn. 
Rồi đẩy cô ngã xuống giường anh dùng vũ lực tách hai chân cô ra xa và thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng Anna vẫn nằm im không nhúc thích, lạnh lẽo và vô cảm. Simon cảm thấy thật khốn khổ, một bóng đen trùm xuống niềm hy vọng của anh và anh thấy mình đã hoàn toàn bị tiêu tan. 

Anna vẫn nằm im phăng phắc cho tới khi anh nói. 
– Thôi được, em ngủ đi. 
– Xong rồi à? – Cô mỉa mai và xoay lưng lại phía anh. 
– Lạy Chúa! Anh không muốn được em theo cách ấy. – Anh lầm bầm và cũng xoay lưng lại. Hai người nằm không thoải mái tẹo nào trên chiếc giường chật hẹp, đầu gối thò ra khỏi mép giường. Cả hai đều không ngủ được. 
Simon tự hỏi không hiểu mình phạm sai lầm ở chỗ nào. Sau một hồi lâu tự cật vấn, anh thốt lên: 
– Anna này, từ nay trở đi anh sẽ chăm sóc ba mẹ con em chu đáo. Anh xin lỗi về những việc đã làm. Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu nhé! 
Thế nhưng Anna vẫn giả vờ ngủ. Đối với mình chẳng có gì khác cả, cô tự nhủ. Dù anh ta có làm gì đi chăng nữa thì mình cũng sẽ coi như không có gì cả. Anh ta đừng hòng lấn lướt mình mãi, mình sẽ chỉ luôn coi thường anh ta mà thôi. Cô định bụng sẽ mua thêm một chiếc giường đơn nữa và tự trách mình tại sao không làm điều đó khi anh ta còn đang đi vắng. 
Sáng tinh mơ hôm sau, Simon tỉnh dậy trước và cố gắng tán tỉnh Anna bằng cách hôn nhẹ lên cổ và vai cô. Nhưng hai đứa trẻ bắt đầu la hét nên Anna vội vàng lao sang phòng trẻ, khóa trái cửa lại vì không muốn bị ai trông thấy cô cho chúng bú. 
Cho tới khi hai đứa trẻ đã được tắm rửa xong xuôi và thay quần áo sạch sẽ thì Jan cũng đã xếp xong trứng lên chiếc xe tải. Anna đem đặt chiếc nôi lên ghế trước và bắt đầu nổ máy. Simon vội chạy ra từ chuồng bò. 
– Em đi đâu vậy? 
– Đi Cape Town để giao trứng. 
Anh cau mày nhìn cô. 
– Tại sao em không chào anh lấy một câu? 
– Xin chào. 
– Để anh lái xe cho, – anh nằn nì, – chứ với hai đứa bé thế này thì em sẽ rất khó xoay xở à xem. 
– Không sao đâu, em muốn tự mình lái xe. – Cô đáp. – Vả lại đây là một công việc thú vị. Đi thu tiền mà, và lại còn đi tìm kiếm những hợp đồng mới nữa. – Cô nhả phanh và chiếc xe tải bắt đầu đu đưa trên con đường gồ ghề của trang trại. 
Chó thật, anh nghĩ. Cô ấy cư xử với anh như với một đứa trẻ ranh ấy. Có lẽ anh phải đi thuê một chiếc xe ủi đất để san phẳng con đường kia thôi. Anh không chịu nổi suy nghĩ là sẽ có một tai nạn xảy đến với lũ trẻ trên chiếc xe. Anna không có quyền đặt công việc của cô ấy lên trên cả sự an toàn của lũ trẻ được. Simon nghĩ vậy và lo lắng dõi theo chiếc xe đang đi xa dần. 
Chẳng bao lâu nữa những cơn mưa dông đầu tiên sẽ đổ xuống. Simon quyết định đi vào làng để mua hạt giống và phân bón. Gã quản lý của cửa hàng hợp tác xã tự dưng xởi lởi với anh một cách khác thường. Thấy Simon, hắn hấp tấp chạy ra, vỗ vào vai anh ra chiều thân mật và mời anh vào phòng của hắn để uống cà phê. Simon đang rất lo lắng và định mở lời xin thanh toán cho số tiền mà Anna đang nợ thì hắn đã nói: 
– Nhờ anh chuyển lòng kính trọng của tôi tới bà vợ tuyệt vời của anh nhé! Cô ấy thực là một phụ nữ năng động, rất biết cách làm việc. Vậy mà họ cứ nói quả táo không bao giờ rơi khỏi được ngọn cây cơ đấy. 
Giọng của hắn cứ đều đều vang lên. Simon, sau khi phát hiện ra rằng Anna đã thanh toán được tới phân nửa số tiền đó và thậm chí còn đóng cổ phần vào cửa hàng này, thì anh nóng lòng muốn chuồn khỏi đây. Nếu như cô ấy có thừa tiền thì cũng nên đưa cho anh đi mua máy gặt mới phải chứ, anh buồn bã nghĩ vậy. Thậm chí ngay cả số tiền mà Simon đang nợ cũng đã giảm đi một phần vì Anna đã đập số tiền bán con Ferdinand vào đó. 
Một sự ngạc nhiên khác cũng đang đợi Simon ở cửa hàng của Olivier ở trong làng. Ông này, vốn vẫn tự mình trông nom cửa hàng trong suốt ba mươi năm qua mà nay cũng đã thuê thêm người quản lý. 
– Dân Do Thái đấy. – Olivier nói với anh bằng một giọng thì thầm mà ở tít tận dưới kho cũng có thể nghe thấy được. – Một trong những người tị nạn từ Đức sang mà chúng ta vẫn đọc thấy ở trên báo ấy. Tội nghiệp, chẳng có tiền nong gì hết. Nhưng vốn tiếng Anh của hắn cũng khá ra phết tuy không phải là tiếng Anh Nam Phi. Dường như không biết ngủ là gì, làm việc tới mười giờ một ngày, còn đến đêm thì lại đi tới các trang trại quanh đây để thu mua hàng nông sản. Giao cho hắn làm bất cứ việc gì hắn cũng đều làm tốt. 
Olivier có hai cô con gái, không có con trai. Đó là những cô gái to lớn vụng về giống hệt cha của họ, tóc nâu, to xương, lưng rộng. Vì vậy nên họ vẫn chưa lấy được chồng. 
– Nếu như hắn ta chọn một trong hai đứa ấy làm vợ thì hắn ta sẽ được một nửa cửa hàng này. – Olivier giãi bày tâm sự. 
Chẳng chắc lắm, Simon tò mò nhìn người đàn ông và nghĩ bụng. Anh ta trông thật mảnh dẻ nhưng lại vác băng băng những bao tải ngô như thể chúng chỉ là những chiếc gối bông. Anh ta làm việc với một tốc độ chóng mặt khiến Simon không khỏi ngưỡng mộ. Anh ta mặc một bộ lê và đeo cà vạt trông thật lạc lõng trong khung cảnh này, cứ như vừa bước ra khỏi hiệu may vậy mặc dầu đang phải lao động nặng nhọc trong cái nóng gay gắt. Mái lóc của anh ta hoe vàng, hơi xoăn và dựng đứng lên ở chỗ đỉnh đầu. Làn da mượt mà rám nắng. Cặp mắt xanh sắc sảo nhưng có vẻ gì đó lo âu, xáo trộn. Anh ta sẽ chẳng trụ ở đây lâu đâu, Simon nghĩ. Kiếm được ít tiền là anh ta sẽ chuồn ngay về thành phố. Rõ ràng anh ta hiểu từng lời Olivier nói và đang phải bấm bụng mà cười. 
Trên đường trở về nhà từ trạm chế biến cá voi, nơi anh đến để lĩnh ba trăm tám mươi tư bảng tiền công, Simon bắt đầu nghĩ về người quản lý của Olivier. Cuối cùng, chợt nghĩ ra một điều gì đó, anh phanh xe quay trở lại làng. Anh tự giới thiệu mình với người quản lý mới mà anh vừa biết tên gọi là Kurt Friedland.
– Tôi nghe nói anh mua buôn nông sản ở các trang trại trong vùng này? 
Gã này có vé năng nổ gớm nhỉ, Kurt mỉa mai nghĩ thầm nhưng vẫn lễ phép đáp lại: 
– Nếu như anh muốn bán thứ gì thì tôi sẽ gọi điện cho anh sau giờ làm việc nhé. 
– Không phải tôi mà là vợ tôi. – Simon giải thích. – Cô ấy có khoảng năm nghìn con gà mái đẻ và cô ấy thường phải tự mình đem trứng vào thành phố để bán. 
– Vậy anh muốn tôi là người trung chuyển hàng à? 
– À cũng hơi khó quyết định. – Simon ngượng ngùng đáp. – Cô ấy thường tự điều hành mọi việc theo cách của mình. Tốt nhất là anh nên nói chuyện trực tiếp với cô ấy. – Anh ngả người qua quầy thu tiền và vỗ vào vai Kurt. – Hãy đến ăn tối với chúng tôi nhé, rồi chúng ta sẽ vừa uống rượu vang vừa nói chuyện. Có lẽ Anna sẽ hiểu ra chăng. 
Bữa ăn tối là điều mà Kurt thực sự không muốn tẹo nào vì như vậy là anh sẽ mất toi cả một buổi tối. Nhưng không nghĩ ra cách nào để từ chối được nên cuối cùng anh đáp: 
– Vậy bảy giờ nhé, – và cố nặn ra một nụ cười. 
Simon rất hài lòng vì ý tưởng bất chợt ấy. Anh đã nghĩ ra một cách giữ Anna ở nhà. Ngoài ra, với một người khách tới ăn bữa tối thì cô ấy sẽ phải vui vẻ lên một chút, còn sau đó thì… 
Rất muộn, Anna mới trở về nhà, thỏa mãn với một ngày làm việc có hiệu quả. Cô đã giao xong năm nghìn quả trứng ột vài cửa hàng tạp hóa và nhận thêm được mấy đơn đặt hàng mới ở bộ phận cứu hỏa thuộc Sở cảnh sát. Giờ thì cô đang mệt bã cả người. Ngực cô cương cứng vì sữa, đau nhức, thấm ướt cả áo ngoài. Hai đứa bé sinh đôi bắt đầu khóc tỉ tê. Cô dừng xe lại dưới chân một ngọn đồi, ngồi xuống cỏ vạch áo ra và bắt đầu cho con bú. Cô thích thú với cảm giác có một dòng sữa được mút qua đầu núm vú của mình. Những âm thanh buồn bã của buổi chiều hôm vang lên xung quanh cô: tiếng kêu của những con chim biển đang rủ nhau quay về đầm lầy, tiếng những con gà mái lục tục gọi nhau; tiếng đàn bò rống lên đòi được vắt sữa, tiếng thốt của những con diệc khi chúng bay vút lên bầu trời. Lũ khỉ đầu chó sủa ầm ĩ, hình như chúng đang sợ hãi một điều gì đó. Thậm chí cô còn nghe được cả tiếng từng đợt sóng biển vỗ ì oạp vào bờ vì gió đã đổi hướng tây bắc đem theo tiếng sóng vào tới tận đây. Ở ngọn đồi phía xa, ba trăm con gà tây đang nối đuôi nhau thành một hàng dài quay trở về, in bóng trên nền trời xanh xám. 
Cho tới khi một đám sương thu từ đâu tràn tới cuộn lại quanh người cô, cô rùng mình. Lại một mùa đông nữa – một mùa đông cô độc! 
Mãi một lúc sau, Anna mới vượt qua được cái cảm giác trống trải đó. Dù sao thì cô cũng đã co một trang trại để điều hành, một đàn gà để trông nom và cả hai đứa con nữa chứ. Còn gì hơn thế nào? Trong sâu thẳm lòng mình, cô hiểu rằng còn một điều quan trọng nữa đã bị lãng quên. Đó là niềm vui! Từ lúc nào đó, niềm vui đã vuột ra khỏi cuộc sống của cô. Chà, niềm vui cũng giống như ông Già Tuyết, chỉ là một ảo tưởng đơn thuần mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.