Đọc truyện Tình Yêu Tìm Đến – Chương 8
Kiến Vũ có chút khẩn trương, đây không phải lần đầu cậu tới Time quốc tế, nhưng lần này không giống những lần trước. Thông báo với tiếp tân, trực tiếp vào thang máy lên phòng tổng tài, Sheena đang đợi cậu ở đó.
“Cậu Kiến Vũ đến rồi à. Ông chủ của chúng tôi đang họp, xin chờ chừng 10 phút nữa.”
Sheena dẫn Kiến Vũ tới phòng khách, bưng tới một ly trà. Kiến Vũ cảm ơn cô, không hẹn rõ thời gian trước là do cậu quên, chờ một chút cũng không sao, chí ít cũng có thể giúp cậu thả lỏng một chút, tỉ mỉ ngẫm lại lát nữa nên ứng phó thế nào, năm đó lần đầu cậu đi thử việc cũng không có khẩn trương thế này.
Một lát sau, Sheena buông điện thoại, đi tới, cắt mạch tư duy của Kiến Vũ.
“Cậu Kiến Vũ, ông chủ của chúng tôi mời cậu.”
“A, được.”
Kiến Vũ gõ cửa phòng tổng tài, bên trong truyền tới âm thanh trầm thấp của Vương Thanh, “Mời vào.”
Kiến Vũ đẩy cửa, bước vào, “Vương tổng, xin chào! Tôi là Phùng Kiến Vũ.”
Ngoài dự liệu của cậu, Vương Thanh không phải đang ngồi sau bàn công tác mà cầm một ly cà phê nghiêng người trên sô pha, híp mắt nhìn cậu, cả người tản mát ra một loại khí tức biếng nhác. Kiến Vũ không khỏi hơi nhíu mày, người này, hiện thực sự muốn bàn chuyện làm ăn với cậu?
Vương Thanh thấy vẻ mặt cậu, cười cười, “Mời ngồi, tôi vừa xong một cuộc họp 5 tiếng đồng hồ, khiến cậu chê cười rồi.” Nói xong, xoa xoa cổ, ngồi thẳng lên, đặt cà phê xuống, vươn tay bắt tay Kiến Vũ.
Kiến Vũ gật đầu, cậu có thể thế nào? Quay người bỏ đi? Cậu không phải loại gà chọi lỗ mãng mới ra trường, biết lúc này nên làm gì. Hơn nữa, bộ dạng Vương Thanh lúc này khiến cậu dễ dàng không ít. Nếu đối phương từ đầu tới cuối là dáng vẻ làm công sự, khả năng cậu lúc này muốn nói cũng không nói hoàn chỉnh một câu. Suy nghĩ một chút, bước tới sô pha đối diện Vương Thanh, ngồi xuống. Vị trí này có thể khiến cậu và Vương Thanh ngang hàng, không khiến cậu rơi vào thế hạ phong lúc nói chuyện.
Vương Thanh nhíu mày, cậu Kiến Vũ này, thú vị đây!
“Vương tiên sinh, tôi biết thời gian của anh rất quý giá nên tôi xin đi thẳng vào vấn đề, mong anh không để ý.” Kiến Vũ tận lực dừng lại, chờ xem Vương Thanh có muốn nói gì không.
Vương Thanh gật đầu, cầm ly cà phê lên, ý bảo Kiến Vũ tiếp tục.
“Về chuyện cô Sheena đã nói, chuyện Time quốc tế có ý định đầu tư cho Phùng ký, tôi nghĩ muốn tìm hiểu kĩ càng hơn một chút.”
“Kĩ hơn? Sheeena đã nói rõ mọi chi tiết liên quan rồi mà.”
Kiến Vũ gật đầu, đúng là Sheena đã thuyết minh tỉ mỉ dự án đầu tư cho Phùng ký của Time quốc tế, Kiến Vũ nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng, đây không phải là mục đích chính của chuyến đi hôm nay, “Tôi biết, Time quốc tế dự định đầu tư cho Phùng ký giúp Phùng ký phát triển thành một hệ thống nhà hàng, dự án này là một cơ hội vô cùng tốt với Phùng ký. Nhưng tôi không rõ, Vương tổng vì sao lại chọn Phùng ký?”
“Vì sao?” Vương Thanh buông ly cà phê, giương mắt nhìn thẳng vào Kiến Vũ, “Điều này rất trọng yếu sao? Cậu đã hiểu rõ dự án này rất có lợi cho Phùng ký, vậy còn lo lắng gì nữa?”
“Xin lỗi, Vương tổng, tôi làm việc luôn thích làm đến nơi đến chốn. Đầu tư của Time xác thực rất có lợi cho sự phát triển của Phùng ký, thế nhưng, không phải tôi tự coi nhẹ mình, Phùng ký chỉ là một cửa hàng nhỏ, ngài xem trọng Phùng ký, hẳn là có cân nhắc riêng. Nếu ngài không thể nói rõ nguyên nhân tuyển Phùng ký, tôi nghĩ, tôi cũng chỉ đành tiếc nuối mà bỏ qua cơ hội này.” Hiện tại Kiến Vũ có thể xác định, mục đích lần này của Vương Thanh không hề đơn giản, chí ít, qua lần gặp gỡ này, cảm giác đối phương gây cho cậu, tựa hồ không phải coi cậu là đối tượng hợp tác.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ đang muốn đứng lên thì thu hồi thái độ đùa cợt, “Nếu tôi nói, tôi làm như vậy vì rất tán thưởng cậu, cậu có thể tiếp thu không?”
“A?”
Kiến Vũ trừng lớn hai mắt.
————— mắt to trừng mắt nhỏ —————-
Lương Bân xách một túi gạo bước vào phòng bếp, thấy trương Mỹ đang đứng đếm hải sản trong tủ lạnh, hừ một tiếng.
“Tiểu Bân, cậu về rồi.”
“Vâng”
Lương Bân buông túi, xoay người, lau mồ hôi, “Bà chủ, tôi nói trước với bà một tiếng, tôi chỉ làm đến cuối tháng này, phiền bà sớm thanh toán tiền lương cho tôi nhé.”
“A?” Trương Mỹ ngây người, “Đang làm tốt mà, sao nói đi là đi? Hợp đồng còn hai ba tháng nữa mà.”
“Nhà tôi có việc gấp, thực sự không còn cách nào. Hơn nữa, hợp đồng là tôi kí với Phùng ký, chưa cùng ông bà kí cái khác.”
Lương Bân muốn thôi việc là đã suy nghĩ rất kĩ càng. Dù sao, y đã làm ở đây gần một năm, hai ông chủ trước và sau đều tốt, thế nhưng, từ lúc con trai ông Thẩm tới, chuyện không còn như trước nữa. Không hiểu Trương Mỹ suy nghĩ gì mà đem việc nhập hàng giao cho Hắn. Lúc đầu còn được, nhưng càng về sau Lương Bân từ từ phát hiện, rau củ càng lúc càng không phải tươi mới, mà chất lượng thịt cá cũng từ từ giảm, sau bắt đầu trộn lẫn một ít cá ươn tôm hỏng, nói riêng với Trương Mỹ vài lần, chất lượng nguyện liệu tốt được vài ngày, sau lại như cũ. Cuối cùng, Lương Bân cũng lười nói, dù sao thì y cũng chỉ là làm công cho nhà người ta, việc kinh doanh tốt hay xấu thì tiền công vẫn thế. Thẩm Chư và Trương Mỹ cũng dần phát hiện kinh doanh trong cửa hàng không được như trước đây, song họ vẫn đỏ cho nguyên nhân là do gần đây cũng có mấy cửa hàng cơm mới mở. Hai vợ chồng thương lượng với nhau, hạ giá thành một chút, việc làm ăn vẫn không có chuyển biến tốt. Cho tới gần đây, việc kinh doanh của cửa hàng không còn bằng một nửa Phùng ký trước đây, hơn nữa Lương Bân phát hiện con trai ông chủ bắt đầu mua loại dầu cống ngầm! Thứ này Lương Bân có biết, hồi còn học nấu ăn, thầy dạy từng đề cập tới, rất nhiều hắc điếm (cửa hàng làm ăn bất chính) đều dùng thứ này, ăn nhiều sẽ gặp chuyện!
Lương Bân càng nghĩ càng tiếc nuối, hơn nữa gần đây còn nghe được tin tức của Phùng ký từ Tiểu Hạ, y quyết định bản thân phải nhanh chóng bứt ra mới được!
Chuyện Lương Bân phải đi, ngay hôm đó Trương Mỹ liền nói với Thẩm Chư. Nghe xong, ông không nói gì, chỉ dặn Trương Mỹ thanh toán rõ ràng tiền lương cho Lương Bân. Trương Mỹ nghĩ Lương Bân nói đi là đi, lòng càng không vui.
“Ông nói xem, có phải cậu ta biết chúng ta định giảm tiền lương của cậu ta nên mới đi không?”
“Tôi chưa nói gì mà? Nếu đúng là vì việc này cũng không trách người ta được.”
Thẩm Chư cũng nhìn ra chút manh mối từ tình hình gần đây của cửa hàng, ông đã bàn với Trương mỹ, không nên để thằng phá gia quản tiền nữa, nhưng Trương Mỹ không nghe, Thẩm Chư là người làm ăn nhiều năm như vậy, mấy trò mèo trong sổ sách sao qua được mắt ông, nhưng nó là con ông, ông biết làm sao? Tính ra, tiền nhà quý tiếp theo đều thành vấn đề phải lo rồi, ngày trước làm chuyện thiếu lương tâm với cha con Kiến Vũ, xem ra, giờ là bị báo ứng…
———————————————————————————————————-
Dầu cống ngầm: Loại dầu mỡ kém chất lượng, ví dụ như dầu đã sử dụng nhiều lần, dầu thải ra bị thu hồi. Ở Trung Quốc thực sự có dầu cống ngầm, là loại được thu hồi từ cống thải của các nhà hàng lớn. Dùng loại dầu này thường xuyên dễ gây ung thư. (VN nhà mình cũng có đấy, nhiều nhà chuyên gia công các loại ăn vặt như quẩy, ngô cay,… hay dùng lắm, hình ảnh khá ảnh hưởng đến khẩu vị nên không nhả ra đây >.