Tình Yêu Tìm Đến

Chương 4


Đọc truyện Tình Yêu Tìm Đến – Chương 4

Chớp mắt một tháng đã qua, Bắc đại lại lục tục khai giảng. Kiến Vũ vốn định ở lại chi nhánh thêm một thời gian nhưng Phùng Thiếu Hoa không đồng ý, chi nhánh ở trung tâm, khá xa trường học, cứ chạy qua chạy lại sợ làm ảnh hưởng tới việc học. Kiến Vũ không thuyết phục được cha, đành mời một đầu bếp là lương Bân tới chi nhánh, tính ra thì người này là đồng hương với Kiến Vũ, tốt nghiệp một trường dạy nấu ăn khá nổi danh ở Bắc Kinh, tuổi tuy không lớn nhưng tay nghề cũng không kém Kiến Vũ bao nhiêu. Kiến Vũ ở lại chi nhánh trông nom thêm một tuần, thấy mọi thứ đã vào quĩ đạo, không phải lo lắng gì nữa thì giao việc quản lí chi nhánh cho Thẩm Chư, qui đinh cứ mỗi tuần cậu sẽ đối chiếu sổ sách và hạng mục công việc một lần. Thẩm Chư không có ý kiến gì với quyết định này, anh em cũng phải tính toán rõ ràng, câu này là trước đây ông nói với Kiến Vũ. Đã cùng nhau làm ăn, chuyện gì cũng phải rành mạch mới tốt.

Kiến Vũ tới trường sớm hai ngày xem thành tích của mình, hơi tiếc vì không được học bổng loại 1, chỉ được học bổng loại 2 – 5000 đồng. Hỏi thăm mới biết, người được học bổng loại 1 tên là Lâm Hạo, tên này Kiến Vũ thấy rất quen tai nhưng một lúc vẫn không nghĩ ra. Sau lên lớp thấy cái đầu với mấy dúm tóc vàng bắt mắt nọ mới nhớ ra được người đó là ai. Thật không nhìn ra tên Lâm Hạo này đầu óc tốt như thế.

Lâm Hạo lúc thấy thành tích cũng giật mình nhưng không phải bởi thành tích của mình. Từ tiểu học đến giờ, năm nào hắn chả đứng thứ nhất, mỗi kì thi thành tích bao giờ cũng cao hơn người thứ 2 đến hơn 10 phân (thang chia là 100). Thi vào trường này, hắn là thủ khoa, đứng thứ 3 toàn quốc. Cũng bởi thành tích lúc nào cũng đẹp như vậy nên đôi lúc hắn có bướng bỉnh một chút, người nhà cũng không có nói gì. Cứ tưởng lần này cũng vậy, ai dè người thứ 2 của hệ kém hắn có 5 phân, sau lại phát hiện tên đệ nhị bảng này chính là cậu Kiến Vũ mới cho hắn một cước hôm nào, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy có chút vi diệu.

Đối với chuyện không được học bổng loại 1 Kiến Vũ cũng không để trong lòng, đợt vừa rồi cậu đặt tinh lực ở Phùng ký là chủ yếu. Khai giảng, cửa hàng Phùng ký cũ nhanh chóng bận rộn, cha con Kiến Vũ và tiểu Yến xoay chóng mặt, xong một ngày liền ngã vào giường không mở mắt được, thân mình Phùng Thiếu Hoa vừa thấy có chút khởi sắc, nhưng cứ mệt nhọc như vậy mỗi ngày Kiến Vũ lo ông không chịu nổi, thường xuyên khuyên can nhưng lại bị ông ậm ừ ba câu lấy lệ.

Quả nhiên, không bao lâu, Phùng Thiếu Hoa đổ bệnh, các khớp xương bên mang chân giả sưng vù, bác sĩ xem qua liền mắng cho Kiến Vũ một chập, bị thương nghiêm trọng như thế, sao đến giờ mới đưa tới khám. Kiến Vũ bị mắng đến đỏ mặt, cũng giận chính mình sao không sớm phát hiện chân cha mình bị thương nặng như thế chứ. Trở lại phòng bệnh, gặp phải một y tá đứng tuổi đang treo bình truyền cho Phùng Thiếu Hoa, thấy Kiến Vũ vào, khinh bỉ lườm cậu một cái, lẩm bẩm mấy câu.

Phùng Thiếu Hoa đang nằm trên giường nghe được liền ngồi phắt dậy, trừng mắt, “Cô dựa vào đâu mà dám nói con tôi như vậy?! Cô ra ngoài mau! Tôi muốn gặp lãnh đạo của cô!”

Y tá bị Phùng Thiếu Hoa nói thì giật mình, hai cha con nhà này có chuyện gì thế không biết?

Kiến Vũ vội vã đỡ lấy Phùng Thiếu Hoa, sợ kim vừa mới cắm vào lại bị lệch ra, “Cha, nằm xuống đã, đừng động kim truyền.”

Phùng Thiếu Hoa vẫn đang quát muốn tình lãnh đạo viện, Trương Mĩ vừa vào đã nghe thấy được, “binh” một tiếng đặt bình nước nóng lên tủ đầu giường, “Phùng Thiếu Hoa cậu có bản lĩnh a! Không nghĩ lại xem con mình bị nói như thế là bởi vì cái gì?”

Thừa dịp này, Kiến Vũ để y tá ra khỏi phòng trước, sau đó kéo Trương Mĩ ngồi xuống ghế bên cạnh, Trương Mĩ không nói gì nữa, sắc mặt Phùng Thiếu Hoa cũng không dễ chịu gì. Kiến Vũ thấy lúc này nói gì cũng không nên, liền khuyên Trương Mĩ về cửa hàng trước, sau đó sẽ lại khuyên nhủ cha mình

Trương Mĩ trước khi đi còn quở trách Phùng Thiếu Hoa một trận, nói ông cứ thích thể hiện, để con mình chịu tiếng xấu thay. Trương Mĩ là họ hàng xa của Phùng Thiếu Hoa, tính thứ bậc ông còn phải gọi là chị, cho nên Trương Mĩ nói gì ông cũng chỉ có thể im lặng nghe.

Tiễn Trương Mĩ, Kiến Vũ quay lại thấy cha mình mặt đầy áy náy, “Con a, oan cho con rồi, con nói cha cứ cậy mạnh làm gì chứ! Vốn muốn giúp nhiều một chút, lại thành như vậy…”

Kiến Vũ thấy cha mình như vậy, thoáng chút thấy tim thắt lại, biện pháp gì cũng đều dùng tới, khuyên can mãi mới ổn định được Phùng Thiếu Hoa. Chờ Phùng Thiếu Hoa ngủ rồi, Thẩm Chư đến thay ca cho Kiến Vũ về, ban đầu cậu muốn ở lại trực đêm cho cha nhưng lại bị Thẩm Chư khuyên ngày mai còn phải đi học, việc trong cửa hàng cũng bận, lại cố thêm một đêm sẽ không chịu được.

“Cha con tỉnh lại cũng sẽ nói như vậy. Nếu không chú gọi lão tiểu tử (tiểu tử: thằng nhóc, lão tiểu tử: thằng nhóc già đầu) này dậy nhé.” Thẩm Chư vờ như muốn đánh thức Phùng Thiếu Hoa Kiến Vũ vội vã xua tay, cậu thật vất vả mới khuyên cha cậu ngủ được, lại gọi dậy thì thành ra muốn kiếm chuyện a?

“Được rồi, chú và cha con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính tình lão tiểu tử này thế nào chú còn không biết sao? Không việc gì, con cứ về trước đi, trở về bảo thím con ninh canh xương để mai mang đến đây nhé.” Thẩm Chư nói xong liền đuổi Kiến Vũ ra khỏi phòng bệnh.

Kiến Vũ ra khỏi bệnh viện, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cậu giật mình, vội vã kéo chặt áo khoác, cảm giác trời hôm nay âm u đến đáng sợ.

Trở lại Phùng ký, thấy trong cửa hàng có một người ngồi, tiểu Yến trong có vẻ sốt ruột ra ngoài nhìn quanh, thấy Kiến Vũ vội chạy ra đón.

“Chị Yến, hôm nay không bán hàng mà, người này tới làm gì?”

“Cậu ta nói tìm em, biết em đi bệnh viện, nói ngồi đây chờ em.”

“À”


Kiến Vũ đứng ở cửa rũ sạch tuyết bên chân, bước vào bên trong, người nọ đã đứng lên, Kiến Vũ lúc này mới nhìn rõ người nọ là ai, áo lông màu đen, quần jean, giày leo núi, gương mặt tuấn tú cười đến xấu hổ, Lâm Hạo? Cậu ta tới đây làm gì?

“Hi!” Lâm Hạo hướng Kiến Vũ bắt chuyện, có hơi xấu hổ, hắn cũng không biết hôm nay mắc cái bệnh gì, ban đầu định về kí túc xá, kết quả cứ đi đi thế nào lại tới chỗ này.

Kiến Vũ gật đầu với hắn, cậu không thân quen gì cùng hắn, hôm nay lại không có tinh thần nói chuyện, “Cậu tìm tôi có việc gì? Nếu là chuyện lần trước, tôi đã xin lỗi cậu rồi.”

“Không phải” Lâm Hạo có hơi mất tự nhiên, “Tôi nghe nói lẩu ở Phùng ký rất ngon, hôm nay định tới ăn.”

Ăn? Kiến Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, 3 giờ chiều, muốn ăn trưa hay ăn tối?

Kiến Vũ lười lật mặt hắn, việc làm ăn tới cửa sao không làm? Xoay người cởi áo khoác, đeo tạp dề lên, “Vậy cậu đợi một lát.”

“Được, không sao.”

Kiến Vũ không nói nữa, đi vào phòng bếp chuẩn bị. Phía trước tiểu Yến rót nước mời Lâm Hạo, nhìn cậu trai tuấn tú này, không khỏi đỏ mặt lên.

Trong phòng bếp, Kiến Vũ thả nguyên liệu vào nồi, thẫn thờ nhìn hơi nước bốc lên, sau đó lại vô ý thức mà thả thêm vào nồi ba thìa ớt. Phản ứng lại, vội vã tắt lửa, thay nước canh.

“Cậu thích ăn rau chứ?” Kiến Vũ ló ra hỏi Lâm Hạo vẫn đang nói chuyện cùng tiểu Yến.

“Ăn, đừng cho ớt, tôi không ăn cay được.”

Kiến Vũ nghĩ thầm may mà kịp đổi nước canh, không thì cho cay chết thằng nhóc này. Ớt của Phùng ký là tự làm, cay hơn đồ bán ngoài chợ nhiều. Người thích ăn cay mỗi lần cho vài thìa, người không ăn được cay thì một chút cũng không nuốt được.

Kiến Vũ thấy đun đã gần xong lại bỏ thêm một nắm bánh phở, đổ vào bát sứ, bưng ra đặt trước mặt Lâm Hạo. Một mùi hương nồng đậm tràn ngập cửa hàng, bụng Kiến Vũ cũng ùng ục hai tiếng, lúc này mới nhớ ra, mình cũng chưa ăn trưa đâu. Thấy Lâm Hạo ăn đến ngọt ngào, cậu quay lại nhà bếp lấy nước canh ban nãy, làm cho mình một phần, thêm một thìa ớt, bưng ra ngồi bên Lâm Hạo mà ăn.

“Chị Yến, canh còn nóng đấy, chị có muốn ăn không em làm cho chị một bát?”

Tiểu Yến lắc đầu, cô ăn trưa rồi, thấy hai cậu choai choai ăn đến vã mồ hôi đầy đầu, đến quầy hàng lấy hai gói khăn giấy đặt trên bàn, sau đó vào bếp thu dọn.

Lâm Hạo hít hít mũi, nghĩ bát Kiến Vũ có vẻ thơm hơn bát mình, “Cậu thêm cái gì, thơm quá?”

“Ớt, cậu không ăn được đâu.”

Lâm Hạo suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được, thò đũa gắp một miếng thịt dê trong bát Kiến Vũ, kết quả bị cay đến xuýt xoa. Kiến Vũ lườm hắn, đáng đời! Nghĩ tên trước mắt này thuần túy là một nhóc con mà quên mất bọn họ trước đây chưa nói với nhau tới 5 câu, hắn đã tự nhiên gắp đồ trong bát mình như thế, có vẻ như hơi quá.

Lâm Hạo ăn xong, muốn trả tiền, móc ví tiền lôi ra một tờ to, khóe miệng Kiến Vũ giật giật, quả nhiên là kẻ có tiền!

Một tuần sau, Phùng Thiếu Hoa xuất viện. Qua vụ này, Kiến Vũ nói sao cũng không cho Phùng Thiếu Hoa suốt ngày chạy việc nữa, nhưng nhất thời chưa tuyển được người làm dài hạn, Kiến Vũ thông báo tuyển dụng sinh viên làm ngoài giờ trả lương 8 đồng mỗi tiếng, thử việc một tuần, chọn được 2 người, một người phụ trách giàn nướng, một người phụ trách tiếp khách hàng, tay nghề nấu nướng của tiểu Yến có tiến bộ, lúc Kiến Vũ không ở đó, co có thể làm vài món đơn giản. Phùng Thiếu Hoa chỉ phụ trách ngồi ở quầy thu tiền là được. Kiến Vũ sợ ông ngại buồn chán còn lắp một cái TV ở đó. Thẩn Chư thường hay trêu đùa nói, Phùng Thiếu Hoa thực xứng cái tên chưởng quầy vung tay, chả cần làm gì, chỉ đếm tiền là được. Phùng Thiếu Hoa lúc ấy sẽ tủm tỉm cười trả lời: Có giỏi anh cũng đẻ một đứa con ngoan xem sao! Một câu khiến Thẩm Chư nổi gân xanh.


Mấy ngày nay Lâm Hạo đã thành khách quen của Phùng ký, nếu hôm nay mà không thấy hắn đâu, khẳng định là sớm hôm sau sẽ tới báo danh đấy. Thường xuyên qua lại cho nên cũng thân dần với Kiến Vũ. Phùng Thiếu Hoa thì bởi chuyện lần trước mà có ấn tượng rất sâu với hắn, thấy hắn lúc nào cũng vui vẻ hí hửng thì cho rằng đứa nhỏ này nhân phẩm cũng tốt đây mà sớm quên mất vẻ kiêu ngạo của thằng bé lúc cưỡi trên xe đạp leo núi trong lần đầu gặp nó. Thẩm Chư và Trương Mĩ lại căn bản không biết lằng nhằng của hai cậu nhỏ, chỉ cho rằng thằng nhóc này rất nhiệt tình với người khác, bề ngoài lại ưa nhìn, cho nên rất vui khi thấy Kiến Vũ có thể kết bạn với người như vậy. Xét sâu hơn, nhìn cách ăn mặc và nói năng của Lâm Hạo thì biết hắn không phải con nhà giàu thì cũng phải là nhà quyền quí, có bạn bè như vậy đối với Kiến Vũ chỉ có lợi mà không có hại a. Dù sao thì là người làm ăn, có nhiều bạn bè càng thuận lợi thôi.

Đối với chuyện này, Kiến Vũ lại chẳng để bụng, vài lần tiếp xúc khiến cậu nhận ra Lâm Hạo không đơn giản như bề ngoài biểu hiện. Dù sao Kiến Vũ cũng không phải không hề để ý chuyện bên ngoài, về gia thế của Lâm Hạo, cậu cũng đã nghe sơ qua. Gia đình như vậy có thế nuôi dạy ra đứa nhỏ nào đơn giản sao? Chí ít Kiến Vũ không tin. Đối với chuyện Lâm Hạo tiếp cận mình, Kiến Vũ duy trì thái độ như kẻ đứng xem, không quá lạnh nhạt mà cũng không thật thân thiết. Cậu muốn biết trong hồ lô của Lâm Hạo muốn bán thuốc gì (ý là muốn biết mục đích thực sự của Lâm Hạo là gì).

Nếu để cho Lâm Hạo biết suy nghĩ lúc này của Kiến Vũ thì phỏng chừng hắn sẽ tủi thân ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn mà oán niệm. Sống 18 năm, đây là lần đầu hắn tiếp cận người ta mà không có mục đích gì khác. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ Kiến Vũ nấu ăn rất ngon, người cũng không xốc nổi như nhiều thanh niên khác, nghĩ rằng nói chuyện với cậu thật dễ chịu nên muốn kết bạn mà thôi.

Tiễn người khách cuối, Kiến Vũ đóng cửa hàng, nghĩ ngày mai hay là tới chi nhánh xem thế nào, mấy ngày này chỉ vội vội vàng vàng chuyện cha nằm viện, chuyện trong chi nhánh thế nào cũng không rõ. Vặn thắt lưng một cái, đang định về phòng nghỉ ngơi lại bị Trương Mĩ xách ra cửa.

“Tiểu Vũ, đi dạo phố cùng thím đi.”

“Thím, bảo chị Yến đi cùng thím có được không?” Kiến Vũ ngáp một cái, bận rộn cả một ngày, thím thế nào mà vẫn còn tinh thần vậy chứ.

“Mấy cô bé đó bận rộn một ngày, không tiện làm phiền người ta.”

“Thím, con cũng không có nhàn rỗi nha.” Kiến Vũ ủy khuất.

“Con một nhóc choai choai, mệt cái gì?” Không nghe phân trần, Trương Mĩ liền xách cậu tới phố lớn bên cạnh, vẫy một chiếc taxi, nhét Kiến Vũ đang không tình nguyện vào trong xe, bảo tài xế lái xe đi. Tình trạng của hai người khiến tài xế phì cười.

Trương Mĩ nói là đi dạo phố, kì thực là muốn đi mua vài bộ quần áo cho Kiến Vũ. Mấy ngày nay thấy khách trong cửa hàng đều là thanh niên, lưu ý một chút liền thấy, mấy người sinh viên này ai cũng ăn mặc thật nổi, càng không cần đề cập tới cậu Lâm Hạo cả ngày ngâm mình trong quán kia, y phục trên người á, đến là sinh động nổi bật nhé. Quay đầu nhìn nhìn Kiến Vũ, không phải sơ mi thì là áo cộc, hình dáng không nói, màu sác cũng không thèm đổi! Đêm qua Trương Mĩ và Thẩm Chư thảo luận một chút, ngày hôm nay quyết định tóm Kiến Vũ đi mua thêm vài bộ đồ mới. Không phải không có tiền, lại nói, tiểu Vũ lớn lên trông cũng chả kém người ta, sao lại không ăn mặc cẩn thận chút? Nói không chừng vừa ra cửa sẽ túm được cháu dâu về ấy chứ.

Trương Mĩ ngồi bên nghĩ nghĩ đến đắc ý, Kiến Vũ lại mệt tới mức hai mắt chực đánh vào nhau nhưng cũng đành cố gắng huy động tinh thần còn sót lại mà theo đuôi Trương Mĩ đi vào một cửa hàng sang trọng.

“Cô à, cái áo này có cỡ 175 không?” Trương Mĩ chỉ vào một cái áo khoác màu lam hỏi, kết quả hai cô gái bán hàng không ai để ý đến bà, chỉ bảo “không” một tiếng, một người còn quay đầu liếc bà một cái, “Có thì bà cũng không mua nổi đâu, hỏi han làm gì.”

“Cô nói kiểu gì đấy?”

“Hứ” Cô gái hướng dẫn quay đầu đi, không thèm để ý Trương Mĩ.

Trương Mĩ tức đỏ mặt, này là thế nào chứ! Còn muốn cãi tiếp, Kiến Vũ đã kéo bà lại. Kiểu người như thế, kiếp trước Kiến Vũ đã thấy nhiều, dạng người nịnh bợ chuẩn, nhìn người mà nói. Tranh cãi với người như thế chả có nghĩa gì, chả phải chỉ có mỗi một cửa hàng này bán quần áo. Kết quả ngay lúc Kiến Vũ kéo Trương Mĩ ra cửa, cô gái bán hàng kia nói một câu, “Không nhìn chỗ này là chỗ nào, các người có thể đến được à? Đi sớm đi.”

Kiến Vũ cũng phát hỏa, đang định quay đầu lại, Trương Mĩ đã xông lên, cho cô gái nọ một cái tát, “Chúng tôi thì thế nào hả, cô nói thử nghe coi?” Cái tát này khiến cô gái bán hàng ngây người, người kia thấy thế liền gọi điện báo công an.

Lúc này ở ngoài cửa hàng đã có một đám người tụ tập, chỉ trỏ vào trong. Trước lúc cảnh sát tới, quản lí cửa hàng đã chạy ra, nghe được tình huống thì lo ngay ngáy, hôm nay đúng là ngày tổng tài tập đoàn xuống thị sát nha, ra chuyện thế này, nếu để tổng tài biết thì bát cơm không còn a.

Vô luận thế nào cũng không được để cấp trên biết! Nghĩ tới đây, ông ta vội vã xin lỗi Trương Mĩ và Kiến Vũ, hứa hẹn nhất định phê bình nhân viên kia, lại ẩn ẩn ý nói cho dù nhân viên ông nói gì thì Trương Mĩ cũng không nên động thủ, mong rằng hôm nay hai bên đều nhường nhau một chút. Chưa dứt lời đã có hai cảnh sát đẩy đám người bên ngoài tiến vào, hỏi ai vừa báo công an. Quản lí Chu vội nói là hiểu nhầm, anh công an nọ hanh một tiếng, không biết báo nguy giả là bị xử lí sao? Quản lí Chu liên tục dạ dạ. Công an cuối cùng làm biên bản là tranh cãi dân sự, đã hòa giải. Quản lí Chu lúc này mới thở phào một hơi.

Kiến Vũ từ đầu tới giờ chỉ thờ ơ lạnh nhạt, việc hôm nay tuy Trương Mĩ có sai nhưng thái độ của hai người bán hàng kia thực sự đáng giận. Cậu đang muốn xem, vị quản lí này định xử thế nào?


“Ủa? Sao nhiều người thế này? Quản lí Chu, tổng tài đang chờ ông báo cáo đấy.”

Nghe âm thanh này, mồ hôi vị quản lí liền nhỏ xuống tong tong. Vội vã quay lại, quả nhiên, phía sau chính là thư kí Sheena của tổng tài, vừa định giải thích, Sheena đã kinh hỉ kêu lên, “Ai nha, cậu chẳng phải là ông chủ nhỏ của Phùng ký sao?”

“Vâng, chị là?”

“Trước kia chị có mua đồ ăn nhanh chỗ cậu đấy! Quên rồi à?”

“À” Kiến Vũ nghĩ thầm, bao nhiêu người mua đồ ăn nhanh ở Phùng ký, cậu có thể nhớ hết sao, có điều vẫn lễ phép gật đầu.

Sheena vẫn đang hồi tưởng, “Đầu bếp của các cậu đổi rồi à? Hương vị của thức ăn đều khác trước, tổng tài của chúng tôi còn định đặt cơm dài hạn, kết quả ăn một lần liền thôi.”

“Công ti của chị là?”

“Time quốc tế, ngay ở tòa nhà đối diện cửa hàng cậu.”

Lúc này Kiến Vũ chỉ có một cảm giác, đó chính là “Ầm” một tiếng, một cái bánh thật to từ trên trời rơi xuống, kết quả mình lại không tiếp được, rơi lệch rồi.

Vụ làm ăn với Time quốc tế, cuối cùng Phùng ký vẫn Không phải là đối phương không muốn mà là Kiến Vũ – sau khi suy tính kĩ càng – liền từ chối. Lúc đó Trương Mĩ ở bên cạnh, trên đường về luôn cằn nhằn Kiến Vũ làm chuyện dại dột, vụ làm ăn lơn như vậy sao lại bỏ qua chứ. Trở lại Phùng ký, Trương Mĩ liền nói chuyện này với Phùng Thiếu Hoa và Thẩm Chư.

“Hai người nói xem, có phải tiểu Vũ thiếu tâm nhãn hay không? Nghe vị thư kí kia nói, tập đoàn đó có tới hơn 2000 người, một nguồn kinh doanh lớn như vậy, đúng là cơ hội trời cho! Thế nào lại từ chối chứ?”

Phùng Thiếu Hoa nghe Trương Mĩ nói cũng thấy Kiến Vu làm việc này quả thực có hơi mơ hồ, tuy nhiên ông tin con trai mình quyết định như thế là có lí do, “tiểu Vũ, ban đầu khai trương chi nhánh không phải con muốn nhằm tới công ti đó sao? Vì sao việc tới tay lại đẩy?”

“Cha, việc này con có cân nhắc rồi. Không phải không muốn làm mà là ta không thể làm.”

“Vì sao? Con nói ta nghe xem? Đừng tưởng tự mình mở cửa hàng là giỏi lắm!” Vì chuyện mua quần áo, Trương Mĩ vẫn còn chút tức giận, nói chuyện cũng mang theo nộ khí.

Thấy Trương Mĩ càng nói càng kì cục, Phùng Thiếu Hoa cũng bắt đầu thấy khó chịu, Thẩm Chư vội mở lời, “Nói kiểu gì thế hả? Đây là cách người lớn nói chuyện với con cháu sao?!”

Trương Mĩ cũng biết giọng điệu của mình không ổn nhưng vẫn không hạ mặt mũi xin lỗi Kiến Vũ được, chỉ đen mặt nghiêm nghị ngồi một bên không nói gì.

Thẩm Chư thấy Trương Mĩ không nói nữa, thở phào một tiếng, không hiểu nữ nhân này hôm nay bị làm sao, tuy nói tính cách thẳng thắn nhưng ngày thường cũng không nói khó nghe như vậy a, “tiểu Vũ, con đừng chấp thím con, bà ấy bộc tuệch thế đấy.”

Trương Mĩ nghe thế, đang định mở miệng, lại thấy Thẩm Chư trừng mắt, ra dấu về phía Phùng Thiếu Hoa, quả nhiên thấy sắc mặt Phùng Thiếu Hoa không dễ chịu lắm, biết điều liền không nói nữa. Đều xem rõ cử chỉ của họ, cha con Kiến Vũ nhìn nhau, trong lòng đều có suy tính.

“Cha, chú Thẩm, thím, con biết mọi người đều muốn việc kinh doanh của Phùng ký phát triển, thế nhưng vụ làm ăn với Time quả thực chúng ta không thể nhận,” Kiến Vũ dừng một chút, thấy ba người đều chăm chú lại tiếp tục, “Công ti này vốn có căn tin riêng, trước kia chưa từng có chuyện mua cơm bên ngoài. Nếu ta nhận việc này, những người làm ở đó phải làm thế nào? Chuyện ông chủ Quách lần trước chúng ta còn chưa tỉnh ra sao? Phùng ký của chúng ta dù gần đây phát triển tốt nhưng dù sao căn cơ rất mỏng, nếu nhận việc này, chắc chắn chúng ta kiếm được không ít, thế nhưng khẳng định sẽ đắc tội với người ta. Người của công ti lớn như vậy là loại như ông chủ Quách có thể so sánh sao?”

Kiến Vũ nói xong, ba người đều hiểu rõ, Thẩm Chư gật đầu, “tiểu Vũ lo lắng đúng đấy, vụ này đúng là ta không thể nhận, lòng tham không đủ rắn nuốt voi a, không cẩn thận có hại chính là chúng ta.”

Kiến Vũ thấy thế cười cười, “Tuy vụ này chúng ta không thể nhận nhưng nghe thư kí kia nói, tổng tài của Time rất ưng ý tay nghề của con. Con nói với cô ấy, mỗi tuần con có tới Phùng ký 1 – 2 ngày, lúc ấy việc hẳn là vẫn có. Hơn nữa, tổng tài, thư kí của bọn họ thường tới Phùng ký chúng ta, nhân viên bên dưới hẳn là cũng muốn tới xem a? Bởi vậy, tuy không đắc tội người ta nhưng cái bánh này ta vẫn cắn được một miếng, không phải rất tốt sao?” Lời cuối này khiến mọi người đều cười.

Đêm đó, Phùng Thiếu Hoa thấy Thẩm Chư và Trương Mĩ về phòng rồi liền kéo Kiến Vũ vào trong phòng, đóng cửa.

“Cha, có chuyện gì ạ?”


“Con ngồi xuống đi, hai chúng ta nói chuyện.”

Kiến Vũ cũng mơ hồ biết Phùng Thiếu Hoa muốn nói gì bèn kéo ghế ngồi xuống.

“Con à, hôm nay nghe thím con nói chuyện, lại nhìn điệu bộ của chú Thẩm, trong lòng luôn khó chịu” Phùng Thiếu Hoa dừng một chút, đốt thuốc, thấy Kiến Vũ nhíu mày thì chỉ hút hai hơi liền tắt. Đã một thời gian ông không hút thuốc lá nhưng hôm nay trong lòng thực phiền muộn, “Cha biết vợ chồng chú Thẩm giúp chúng ta không ít, chúng ta cũng ghi nhớ cái tình của họ, cái gì nên trả sẽ trả, nên giúp sẽ giúp, có điều vẫn phải lưu chút tâm nhãn.”

“Cha, chú Thẩm…”

Phùng Thiếu Hoa lắc đầu, “Người này a, chính là như vậy, cha con sống hơn nửa đời rồi, có gì chưa trải qua? Chú Thẩm và thím con là người tốt, nhưng ai có thể bảo đảm người ta không thay đổi? Con à, cha con đời này đã như vậy rồi, nhưng cha mong con có thể an ổn a. Phùng ký này là do con dốc lòng làm a, nhưng mà hôm nay chỉ sợ đã có người nhớ thương nó rồi.”

Kiến Vũ trầm mặc, tuy cậu không hoàn toàn đồng ý với Phùng Thiếu Hoa, chí ít, Thẩm Chư và Trương Mĩ lúc này hẳn là không có ý đó, nhưng hiện tại không có, ai dám nói sau này không có? Cậu biết lời hôm nay của Trương Mĩ có tám chín phần mười là do tức giận, nhưng cử chỉ của Thẩm Chư lại không thể khiến cậu không nghĩ ngợi.

“Cha, con biết rồi, sau này con sẽ chú ý.”

“Ừ” Phùng Thiếu Hoa gật đầu, “Con phải nhớ kĩ, không thể không có tâm phòng bị người, cha đời này không may chính là do những lời này. Chúng ta nhận ân tình của người chúng ta sẽ ghi nhớ, thế nhưng không thể quá phận.”

Kiến Vũ biết lời Phùng Thiếu Hoa hẳn là có ẩn tình, kiếp trước cậu vẫn nghĩ việc cha gãy chân có gì đó kì quái, một công trường kiến trúc hơn 20 người cùng ăn, vì sao lại chỉ có mình cha cậu bị ngã gãy chân? Mà những người khác lại thủ khẩu như bình (kín miệng như bưng)? Lúc đó, 5 vạn đồng không phải số tiền nhỏ, sao một thầu khoán lại nhanh nhẹn đưa như vậy? Mà đến tột cùng mẹ cậu mang tiền đi đâu mà ngay cả người nhà mẹ đẻ cũng không hay…

Nghĩ tới đây, Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn cha, xem ra hẳn là ông biết nội tình, bất quá, nguyên nhân gì mà khiến ông giấu bí mật này lâu như vậy, cho tới tận hôm nay mới hé lộ một chút dấu tích mơ hồ?

Cha con Phùng Thiếu Hoa bên này suy tính, mà vợ chồng Thẩm Chư bên kia cũng không ngủ yên.

Thẩm Chư nằm trên giường lật qua lật lại một trận, thực sự không ngủ được liền xoay người ngồi dậy, mặc áo, ngồi đầu giường hút thuốc. Trương Mĩ bị động tác của ông làm tỉnh ngủ, cũng ngồi dậy, “Nửa đêm nửa hôm, ông không ngủ còn lăn qua lăn lại cái gì?”

Thẩm Chư bị bà làm giật mình, tay hơi run lên, tàn thuốc rơi vào tay, “ai ui” một tiếng vội dập đi.

“Bà còn ngủ được?”

“Sao tôi lại không ngủ được? Hôm nay ông sao vậy? Hết lần này tới lần khác bắt bẻ tôi. Tôi chọc giận ông chỗ nào?”

Thẩm Chư hận không thể đánh người này một trận, “Bà quên hôm nay bà nói thế nào với tiểu Vũ? Không nhớ sắc mặt Thiếu Hoa lúc đó thế nào? Tôi nói bà chẳng lẽ thực sự thiếu tâm nhãn?!”

Trương Mĩ biết mình hôm nay nói chuyện thiếu cân nhắc, bị Thẩm Chư nói trúng, chỉ đành lúng túng im lặng.

“Tôi không biết trong lòng bà nghĩ gì, tôi mà là Thiếu Hoa, hôm nay nhất định lấy chổi quét bà ra ngoài. Lòng bà nghĩ gì tôi biết rõ, nếu bà thực sự mang thằng hư đốn kia ra đây thì đừng trách tôi trở mặt!

Trương Mĩ bị Thẩm Chư nói đến sững người, nức nở một tiếng liền khóc, “Thẩm Chư, Trương Mĩ tôi trong mắt ông là người như thế à? Đúng, là tôi nhớ con tôi còn ở dưới quê với bà nó, tôi là muốn đưa nó ra đây! Vậy thì sai ở chỗ nào? Ông xem tiểu Vũ, có thể làm ông chủ, có thể kết giao với bạn bè có tiền có thế, con tôi vì sao lại phải ở nông thôn làm ruộng a?”

“Bà câm miệng cho tôi! Bà quên lúc chúng ta cùng đường là ai kéo chúng ta đứng dậy? Là ai cho chúng ta chén cơm? Còn có, tiểu Vũ làm được ông chủ, kết bạn với người có tiền có thế chính là dựa vào năng lực của nó! Con tôi là cái dạng gì tôi rõ hơn bà! Trương Mĩ, chuyện này tôi chỉ nói tới đây, tốt nhất bà tự ngẫm lại, nếu dám làm thế, đừng oán tôi không nể tình nghĩ vợ chồng.”

Nói xong liền khoác áo ra cửa, Trương Mĩ nhớ con chẳng lẽ ông không nhớ? Nhưng con ông so với Kiến Vũ chính là một trời một vực! Ngày trước ở Tế Nam họ cũng đã đưa nó ra phố, thế mà chỉ mới đến mấy tháng, ban đầu vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn lại đã học được thói trộm cắp! Hỏi ra mới biết, thì ra nó ước ao được như bạn bè trong lớp ăn ngon mặc đẹp. Vì chuyện này Thẩm Chư đã đánh cho nó một trận, nhưng đứa nhỏ này chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, bị đánh xong lại đi trộm đồ nữa, ban đầu chỉ dám lấy ít tiền bán vài cái bánh bao, sau lại dám thò tay tới túi của bạn bè. Vì chuyện này Thẩm Chư bị giáo viên chủ nhiệm của con gọi tới, lúc đó còn có ba bốn phụ huynh học sinh khác ở đó, ông bị người ta mắng như mắng con cháu họ, đời ông chưa từng mất mặt như vậy! Sau ông không để ý Trương Mĩ khóc lóc, đuổi con trai về quê, nhờ bà nội quản thúc, mỗi tháng gửi tiền về. Mắt thấy con trai đã sắp 18 còn chưa học xong cao trung, chỉ có thể ở nhà làm ruộng, Trương Mĩ muốn đưa nó ra đây, sắp xếp một công việc ở Phùng ký cho nó, nói với Thẩm Chư vài lần, ông vẫn không đồng ý.

Ngây người ở bên ngoài một lúc, chân trời đã bắt đầu sáng lên, Thẩm Chư mới phủi áo quay về phòng. Trương Mĩ vẫn còn nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, không biết đang khóc hay đang ngủ, Thẩm Chư cũng không kiên nhẫn quản bà, ngả lưng xuống giường nhắm mắt lại.

Hôm sau, bốn người vành mắt đều đen thui. Về lí do vì sao không ngủ được, không ai nhắc tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.