Đọc truyện Tình Yêu Tìm Đến – Chương 14
Vương Thanh đỗ xe xong, bước vào Purple Line, thấy lầu một hầu như kín người rồi. Phục vụ đi tới đưa anh lên lầu hai. Phùng ký chuyển tới lầu hai Purple Line, ngoài kinh doanh thức ăn nhanh cũng đã bắt đầu làm đồ ăn tại chỗ, doanh thu tốt hơn cả trước đây. Kiến Vũ phân sảnh lớn ra nhiều phòng nhỏ cho các vị khách thích yên tĩnh.
Vương Thanh ngồi xuống, phục vụ mang trà lên, lấy sổ ra, hỏi anh muốn gọi món gì.
“Vương tổng, hôm nay ngài gọi món gì ạ?”
“Như cũ đi, sườn xào chua ngọt, thịt sườn kho tàu, cà pháo chiên, thêm một bát canh trứng tảo tía.” (mình vẫn tưởng dê là loài ăn cỏ mà???)
“Được ạ” Phục vụ ghi món lại, “Hôm nay còn có món cá đù vàng nhỏ do cậu chủ chúng tôi làm, Vương tổng có muốn gọi một phần không ạ?”
“Được, cho tôi một phần đi.”
“Tổng cộng là 32 đồng, xin gửi ngài hóa đơn.”
Hiện tại phương thức kinh doanh của Phùng ký tương tự Purple Line, khách trả tiền trước, rượu nước miễn phí. Mới đầu khách không quen nhưng sau một thời gian lại thấy như thế tiện hơn, bởi lúc đông khách, phục vụ viên đôi khi bận quá, khách ăn xong còn phải chờ một lúc lâu mới được tính tiền, trả tiền trước, ăn xong có thể đi luôn, không cần mất thời gian đợi.
Vương Thanh uống trà đợi một lát, đồ ăn lần lượt được đưa lên, tuy mùi vị rất ổn nhưng vẫn là món cá đù vàng nhỏ hợp khẩu vị anh hơn cả. Vương Thanh luôn không thích ăn cá nhưng không thể không thừa nhận, món cá này Kiến Vũ làm đúng là rất ngon.
Ăn xong, anh gọi phục vụ để lấy thêm hai phần mang về tối ăn.
“Thật ngại quá, Vương tổng, món cá đù vàng đã bán hết rồi ạ, hay là ngài gọi món khác được không?”
“Vậy lấy một phần sườn xào chua ngọt và một phần mai khô nhồi thịt.”
“Được ạ” Phục vụ lưu loát đóng gói mấy món Vương Thanh gọi, đưa cho anh, “Của ngài đây.”
Vương Thanh mang theo hộp cơm ra khỏi Purple Line liền cảm thấy một luồng khí nóng phả vào mặt. Mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm. Trên đường lái xe về, nhìn phía trước thấy có một bóng người quen thuộc, cho xe đi chậm lại, mới nhìn rõ thì ra là Kiến Vũ.
“Kiến Vũ” Vương Thanh gọi cậu một tiếng.
Kiến Vũ quay đầu lại, “Vương tổng, xin chào!”
“Ừ, cậu định đi đâu? Có muốn tôi đưa một đoạn không?”
“Chiều nay tôi có tiết, phải về trường, cảm ơn ý tốt của anh, ngay phía trước có trạm xe bus rồi, tôi đi xe bus là được.”
“Lên xe đi, trời nóng như thế, tôi đưa cậu đi một đoạn.”
Kiến Vũ sờ sờ mũi, dạo này cậu gặp vận gì mà đi đâu cũng có xe miễn phí thế nhỉ?
Vương Thanh vừa lái xe vừa tán gẫu với Kiến Vũ, “Hiện tại cậu bận như vậy, sao không mua chiếc xe để khỏi đi bộ? Cậu đủ 18 tuổi rồi đúng không? Hẳn là đủ tuổi làm bằng lái rồi.”
Kiến Vũ ngồi trong xe, xe bật điều hòa, hơi díp mắt lại. Nghe Vương Thanh hỏi, cậu cố tỉnh táo lại, “Ừm, vẫn không có thời gian. Hơn nữa tôi lười lắm, quen đi xe bus rồi, không muốn tự lái xe.”
“Thế à” Vương Thanh gật đầu, “Đường đến Bắc đại tôi cũng biết, nhìn cậu buồn ngủ đến vậy, cứ ngủ một lát đi, tới nơi tôi gọi.”
Kiến Vũ tuy nghĩ như vậy không hay lắm nhưng cả đêm qua cậu thức làm luận văn, hôm nây lại bận rộn trong nhà hàng suốt sáng, thực rất mệt mỏi, tuy nói không muốn ngủ nhưng hai mí mắt cứ đánh nhau kịch liệt, bản thân liền ngủ rồi.
Đèn đỏ, Vương Thanh quay sang, thấy Kiến Vũ nhắm mắt nghiêng người ngồi bên, gương mặt thanh tú vẫn còn nét trẻ con, không tự chủ được vươn tay, lấy mu bàn tay sượt qua sườn mặt Kiến Vũ, khóe miệng hơi kéo, xúc cảm trơn nhẵn ngoài ý muốn. Đèn xanh, xe phía sau không nhịn được nhấn còi, Vương Thanh mới thu tay lại, nhấn chân ga, phóng xe đi.
Tới Bắc đại, Vương Thanh tấp xe vào ven đường, thấy Kiến Vũ ngủ rất say, lại nhìn đồng hồ, lay tỉnh cậu.
“Tỉnh nào, tới rồi.”
Kiến Vũ dụi dụi mắt, ngáp một cái, mở cửa xe bước ra, “Cảm ơn ngài đưa tôi tới, lần sau tới Phùng ký sẽ miễn phí cho ngài.”
“Được, tôi sẽ nhớ.” Vương Thanh cười, vẫy tay tạm biệt Kiến Vũ, lái xe đi.
Chờ chiếc Audi A6 màu đen khuất bóng, nụ cười trên mặt Kiến Vũ dần dần biến mất, lấy tay sờ sờ sườn mặt, ảo giác sao?
Vào phòng học, giáo sư còn chưa đến, Kiến Vũ tìm vị trí ở phía sau, ngồi xuống. Cậu vẫn còn hơi mơ màng, ngồi xa một chút, lát nữa không chống được liền ngủ thẳng một giấc. Nếu không phải thầy này thích điểm danh đầu giờ, cậu đã định trốn học luôn.
“Cậu đến rồi à?”
“Ừ”
Kiến Vũ vừa ngồi xuống, Lâm Hạo đã sán lại. Hắn và Kiến Vũ học cùng ngành, các môn cơ bản giống nhau. Nay Kiến Vũ rút cổ phần ở HONG, Phùng ký lại chuyển đi, thời gian Kiến Vũ đến trường không nhiều lắm, thường thường học xong là về luôn, thời gian hắn gặp Kiến Vũ càng ít hơn.
Kiến Vũ ngáp một cái, “Lát nữa che giúp tôi một chút, tôi muốn làm một giấc. Thầy gọi thì đánh thức tôi.”
“Biết rồi.” Lâm Hạo gật đầu.
Kiến Vũ cố căng mắt đợi tới lúc thầy vào lớp điểm danh xong liền dựng sách lên che rồi gục mặt xuống bàn ngủ. Lâm Hạo ngồi bên nhìn cậu hồi lâu, không biết đang nghĩ gì.
Tan học, hai người cầm sách ra khỏi phòng, Kiến Vũ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thiếu chút nữa đâm vào bạn học phía trước. Lâm Hạo vội kéo cậu tới ngồi dưới một bóng cây rồi chạy đi mua hai lon coca.
“Sao cậu lại thèm ngủ đến thế này?”
“Còn phải nói.” Kiến Vũ mở lon coca uống một hớp, cảm giác lành lạnh khiến cậu tỉnh táo không ít, “Thức suốt đêm làm luận văn, hôm nay lại chạy qua chạy lại trong cửa hàng tới trưa, sắp không mở nổi mắt rồi đây.”
“Thế à.” Lâm Hạo gật đầu, chần chừ mở miệng, “Kiến Vũ, tôi muốn xin lỗi cậu.”
“Sao thế?” Kiến Vũ hơi sửng sốt, “Đang yên đang lành sao lại xin lỗi tôi?”
“Bởi rất nhiều nguyên nhân, giống như cậu nói, những nguyên nhân cần đặt trong lòng.” Lâm Hạo ngẩng đầu, “Tuy không thể nói rõ ra nhưng tôi vẫn muốn chính miệng nói xin lỗi cậu.”
Kiến Vũ cười cười, bóp bẹp lon coca rỗng, thằng nhóc này!
“Được rồi, tôi nhận lời xin lỗi của cậu. Đừng nhăn nhó nữa.”
“Còn một việc nữa.”
“Gì thế?”
“Tôi sắp đi Anh.”
Kiến Vũ một thoáng không phản ứng kịp, “Đi Anh? Vì sao?”
Lâm Hạo bắt chước Kiến Vũ bóp bẹp lon coca, ném vào thùng rác, “Tôi muốn du học. Vốn định đợi tốt nghiệp đại học mới đi, sau quyết định đi sớm hơn.”
“Cậu đi, HONG làm thế nào?”
“HONG?” Lâm Hạo hừ một tiếng, khóe miệng châm chọc nhếch lên, “HONG hôm nay chẳng còn như xưa nữa, rất nhiều chuyện tôi đều không thể nhúng tay. Mấy người đáng tin lại không coi tôi là ông chủ, công việc của bọn họ đều trực tiếp báo cáo cho tổng tài Lâm rồi. Tôi ở đó chả khác gì bù nhìn.”
Kiến Vũ không nói gì, trực giác cho cậu biết những gì Lâm Hạo đang nói không phải là thứ cậu nên nghe, nghe rồi cũng không nên bình luận gì. Hiện tại cậu không còn quan hệ gì với HONG, đó chỉ là chuyện nội bộ của Lâm.co mà thôi.
“Quên đi, cậu đã rời đó, nói những chuyện này với cậu có lợi ích gì, chỉ làm cậu thêm phiền.”
Kiến Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi, “Bao giờ đi?”
“Cuối học kì này. Cậu sẽ đến tiễn tôi chứ?”
“Đương nhiên, tôi là kẻ vô tình vô nghĩa như vậy sao?”
Trên mặt Lâm Hạo trực tiếp viết hai chữ “không tin”, làm cho Kiến Vũ tức đứng lên cho hắn một cước, hai cậu trai cứ thế lăn thành một đống trên cỏ, đến lúc qua cơn kích động, quần áo đã nhăn nhúm còn dính theo đầy cỏ, trên mặt bởi toát mồ hôi mà tạo thành những vệt đen đen trắng trắng xen lẫn, người trên đường đều nhìn bọn họ cười vui vẻ.
“Nói thật, Kiến Vũ, sống mười tám năm, cậu là người bạn duy nhất của tôi! Tôi rất mừng vì được quen biết cậu.”
Lâm Hạo nói xong câu đó liền nhắm mắt lại, duỗi người nằm trên cỏ, trên gương mặt trẻ trung mang một nét cười thư thái. Kiến Vũ nhìn Lâm Hạo, không biết nói gì, cậu bé trước mặt còn quá trẻ, lại được người nhà bảo hộ quá tốt, hắn còn chưa biết, những chuyện trước mắt hắn chỉ như muối bỏ bể, những thứ đời người phải trải qua còn rất nhiều, rất nhiều.
Mặt trời buổi chiều vẫn thật chói mắt, Kiến Vũ cũng nằm xuống, nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi.
++++++++++++++++^^^^+++++++++++++++++++
Ngày Lâm Hạo đi, Kiến Vũ tới sân bay tiễn hắn. Không ngoài dự định, gặp Lâm lão gia tử và Lâm Chấn, Lâm Hạo còn chưa qua khu kiểm tra, đang đứng nói chuyện với người nhà. Kiến Vũ cùng người nhà họ Lâm chào hỏi, tuy những người này đã làm nhiều chuyện không hay ho với cậu nhưng vì ngại Lâm Hạo nên chuyện xã giao ngoài mặt vẫn cần làm, Lâm lão gia tử vẫn một bộ thái độ trưởng giả cười ha ha, Lâm Chấn đã hơi lãnh đạm, chỉ gật đầu với Kiến Vũ. Lâm Hạo đại khái hiểu được suy nghĩ của Kiến Vũ, sau khi Kiến Vũ cùng người nhà mình chào hỏi xong liền kéo cậu qua một bên, không nói thêm gì, chỉ đưa địa chỉ trường học và kí túc xá ở Anh cho cậu.
“Lúc tôi tới đó sẽ viết thư về, nhớ phải trả lời tôi, nếu không tôi trực tiếp phi về đá chết nhóc con nhà cậu.”
“Cậu thật có thể đánh thắng tôi á? Cẩn thận bị tôi đá bay về London.”
Kiến Vũ cười cười cho Lâm Hạo một đấm nhưng vẫn cầm tờ địa chỉ Lâm Hạo đưa nhét vào ví. Hai người nói thêm mấy câu, Lâm Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã đến giờ liền kéo hành lí qua cổng kiểm tra. Kiến Vũ vẫy tay chào Lâm Hạo, cậu còn phải nhanh chóng về Phùng ký, không ngờ vừa quay người đã bị Lâm Chấn cản lại.
“Lâm tổng, có chuyện gì ạ?”
“Kiến Vũ, cậu có hứng thú tới Lâm.co làm việc không?”
“Cảm ơn ngài đã tán thưởng nhưng hiện tại cháu không có ý định này.”
Nếu Lam Hạo đã đi, Kiến Vũ cũng không định khách khí với người nhà họ Lâm nữa. Tuy Lâm Chấn có thể thực sự có ý mời cậu tới Lâm.co nhưng cái thái độ cao cao tại thượng này khiến cậu khó chịu vô cùng. Kiến Vũ không phải người không thức thời nhưng cũng không phải người để người ta ăn hiếp đến cùng mà còn không biết phản kích. Choi gia nếu đã từng không hề bận tâm mà buộc cậu rời HONG, hôm nay lại chào mời cậu tới Lâm.co, vậy chưa chắc đã là ý tốt.
Lâm Chấn nhận được trả lời của Kiến Vũ, tuy không ngoài dự định nhưng vẫn hơi thất vọng, song vẫn lấy danh thiếp của mình đưa cho Kiến Vũ, “Nếu ngày nào đó đổi ý, hi vọng cậu tới Lâm.co tìm tôi.”
Kiến Vũ hai tay nhận danh thiếp, cười trả lời, “Nhất định ạ.”
Đợi đoàn người nhà họ Lâm rời khỏi sân bay, danh thiếp của Lâm Chấn cũng rơi vào một thùng rác nào đó, gửi lại cho nhân viên vệ sinh nơi đây.
Lâm Hạo chưa đi được bao lâu, Kiến Vũ đã nhận được thư của hắn, mở thư ra nhìn, cừ thật! Thằng ranh này đang ôm một cô gái nước ngoài tóc vàng, cười đắc ý, tay phải còn giơ thành một chữ V về phía màn hình. Kiến Vũ không khỏi bắt đầu đoán, mục đích thực sự của chuyến du học của thằng nhóc Lâm Hạo kia là gì.
“Con à, đang xem gì vậy?”
Phùng Thiếu Hoa đẩy cửa vào, thấy Kiến Vũ đang nâng đầu nhìn thư Lâm Hạo, liếc mắt một cái lập tức hoảng sợ, chẳng phải Lâm Hạo đó sao? Sao lại ôm một ả tây thế kia?
Mà ả tây này trên người còn mặc thứ gì, trông chả khác mảnh vải rách là bao.
“Cha, vừa rồi Lâm Hạo đi du học, đây là thư cậu ta gửi về cho con.”
“Cô gái trên đó là ai? Đối tượng của cậu ta à?”
“Không ạ, trong thư nói đó là bạn học.”
Phùng Thiếu Hoa nhăn nhó một hồi, “Cha nói con trai à, sau này hạn chế lui tới với cậu ta thôi, ôm ôm ấp ấp một ả tây trông chả ra làm sao!”
“Con biết rồi.” Kiến Vũ cũng không định tranh luận chuyện này với Phùng Thiếu Hoa, dù sao cậu cũng không định hồi âm Lâm Hạo. Tuy nói Lâm Hạo thật tâm coi cậu là bạn, nhưng dính dáng đến Lâm gia khiến Kiến Vũ đau đầu, Kiến Vũ người này sợ nhất phiền phức cùng dây dưa không rõ, vẫn là sớm né ra cho an toàn.
Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ đồng ý rồi mới thở ra một hơi, ông chỉ có mỗi một đứa con này, không muốn bị người ta dạy hư mất.
“Được rồi, cha vừa nhận được điện thoại của ông Vương, nói ngày mai ông ấy tới Phùng ký, chúng ta chuẩn bị chút nhé. Lúc nằm viện, mọi người ở chung rất vui, quen biết nhau đã lâu như vậy mà vẫn chưa có dịp chiêu đãi nhà họ một bữa.”
“Cả nhà họ đều tới?”
“Không, chỉ có ông ấy với hai đứa con. Con út ông ấy con chưa gặp nhỉ? Nói ra cũng khéo, trước cậu ta đi Tế Nam thực tập, về Bắc Kinh cùng một chuyến với chúng ta đấy.”
“Thế ạ.” Kiến Vũ gật đầu, không nói gì thêm.
Đêm đó, hai cha con bàn tính xem nên làm những món gì chiêu đãi cha con ông Vương, Kiến Vũ cho rằng cứ làm mấy món ăn hàng ngày là được, dù sao thì đã đánh quen lâu thế rồi, làm trang trọng quá thành ra không hay. Phùng Thiếu Hoa cũng thấy có lí, hai cha con ầm ừ với nhau, về phòng ngủ đi. Phùng Thiếu Hoa nằm trên giường nghĩ, Kiến Vũ cũng sắp hai mươi, vào thời ông là đã cưới vợ sinh con rồi. Nếu có cô nào tốt, bảo Kiến Vũ mang về cho ông gặp, chẳng cần yêu cầu gì nhiều, chỉ cần tốt với con ông là được. Phùng Thiếu Hoa quyết định việc này rồi nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vương Sâm đã mang theo Vương Thạc và Vương Vĩ tới cửa, vừa gặp nhau đã cùng Phùng Thiếu Hoa cười nói trêu chọc, Kiến Vũ nhìn mà trợn mắt, sao cậu không biết bình thường cha mình có thể nói nhiều như vậy.
Đang nhìn cười cười, Vương Thạc dẫn theo một cậu thanh niên tuổi tầm tầm Kiến Vũ tới, “Kiến Vũ, đây là em trai tôi, Vương Vĩ, các cậu lần đầu gặp nhau đi. Vĩ, đây là Kiến Vũ mà ba vẫn hay nhắc tới.”
Kiến Vũ giương mắt quan sát thanh niên trước mắt, không khỏi chậc lưỡi, người này, dáng vẻ trông cũng quá đẹp đi? Tuy khá cao, chừng cũng như mình, phải cái gương mặt lại như con gái.
“Xin chào, tôi là Kiến Vũ.” Kiến Vũ cười vươn tay.
“Ừm.” Vương Vĩ cúi đầu lên tiếng, không biết có phải cố ý hay không mà quay đầu, bỏ qua bàn tay Kiến Vũ đang vươn ra.
Vương Thạc hơi xấu hổ, vội vã nhận lỗi với Kiến Vũ, Kiến Vũ chỉ cười cười, thu tay lại như không có việc gì. Quả nhiên, dù bề ngoài có đẹp nhưng bên trong vẫn là đứa bé không được tự nhiên. Cậu quay sang hỏi một chút về tình hình ông Vương sau khi xuất viện, Vương Thạc theo tiếp lời, Vương Vĩ chỉ đứng bên thờ ơ nhìn, thỉnh thoảng Kiến Vũ cũng nhìn cậu ta vài lần, nghĩ cấp độ không tự nhiên của cậu nhóc này đúng là không phải bình thường.
Nói chuyện một lát, Phùng Thiếu Hoa đưa cha con họ Vương vào ghế lô, Kiến Vũ vào bếp, hôm nay các món đều do cậu làm. Nguyên liệu đã được chuẩn bị từ trước, cậu chỉ cần gia công một chút là xong.
“Anh Kiến Vũ, mấy người mới tới là ai thế? Thấy ông chủ nhiệt tình với người ta lắm.”
“Cùng phòng bệnh với cha anh hồi trước, đừng chỉ nói chuyện, trông cái nồi cẩn thận chút nào.”
“Ai dà.”
Lát sau, các món ăn đều đã xong, bốn món mặn ba món chay, thêm món canh cá trích. Kiến Vũ và phục vụ mang đồ ăn tới, bên trong Phùng Thiếu Hoa đang cùng ông Vương nói chuyện, ông Vương vừa ngửi thấy mùi thơm thì không thèm nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào khay đồ, sắp chảy nước miếng rồi.
Kiến Vũ buồn cười lắm, Vương Thạc thì nghĩ ba mình sa đọa đến nông nỗi này rồi sao? Anh ta gắp một miếng đậu hủ ma bà nếm thử, sau đó đầu cũng không ngẩng bắt đầu múa đũa. Kiến Vũ chú ý tới Vương Vĩ, thấy đứa nhỏ này cũng thuộc loại ăn được, một đĩa thịt tẩm bột sốt đầy cậu ta vung vài đũa chỉ còn lại nửa đĩa. Chỉ một lát, ba cha con họ Vương đã ăn ba, bốn bát, sức ăn gấp hai, ba lần Kiến Vũ rồi. Phùng Thiếu Hoa và Kiến Vũ liếc nhìn nhau, hai cha con thống nhất ý kiến, nhà họ Vương này 8/10 tuổi heo!
——————————-***——————————
Hôm đó về nhà rồi, ông Vương vẫn còn no bụng đói con mắt, nhớ lại hương vị món thịt sườn chua ngọt, lại nhớ đến hình dáng hòa nhã của Kiến Vũ, nghĩ trái nghĩ phải đều hợp ý ông, vì thế ra sức cổ vũ Vương Thạc, “Anh cả, anh mau ra tay cho tôi, mất con cá này là treo mỏ đấy.”
Vương Thạc bất đắc dĩ, buông đồ trong tay xuống, “Ba, là con tìm bạn đời chứ có phải ba đâu? Ba sốt ruột làm gì? Hơn nữa, con nói Kiến Vũ có thể là cong thôi chứ có chắc đâu.”
Ông Vương mất hứng, “Ai quan tâm nhiều thế làm gì, cho dù không phải, bằng vào con ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, tuy tính cách có hơi đáng ghét một tẹo, chẳng lẽ còn sợ không bẻ cong người ta được?”
Vương Thạc quay lại, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào ông, nói, “Ba, mấy lời này ba nghe ở đâu? Đã nói ba đừng có xem mấy thứ vớ vẩn, ba lại không nghe có phải không?”
Một câu điểm trúng huyệt khiến ông Vương rụt lại, phụng phịu vào bếp ôm ra nửa quả dưa hấu, ngồi trên sô pha bắt đầu khoét ăn.
“Ba, mới lấy trong tủ lạnh ra, ba ăn ít thôi đấy.”
“Biến! Đồ bất hiếu! Con dâu không tìm nổi lấy nửa mống về cho ta, giờ đến dưa cũng không cho ta ăn! Ta nuôi không chúng mày bao nhiêu năm! Biết thế đã lấy dây lưng quật chúng mày toi luôn từ lúc mới chui ra cho xong việc!”
Vương Thạc nhìn ba mình hầm hừ giận dỗi liền tính chuồn, cầm tài liệu chuẩn bị về phòng, không trêu vào được thì chạy!
“Ba, anh cả, hai người bảo Kiến Vũ có thể là cong hả?”
Đang lúc hai cha con giằng co, Vương Vĩ cầm cái thìa đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông Vương, bắt đầu ăn dưa hấu với ông.
“Vĩ, không phải chuyện của cậu.” Vương Thạc đứng lên, “Ngày mai cậu đi làm thủ tục nhận chức hả? Tài liệu anh đưa cậu xem xong chưa?”
“Rồi ạ” Vương vĩ buông thìa, “Anh cả, anh thực sự không có ý gì với cậu Kiến Vũ kia?”
“Cậu hỏi làm gì?” Vương Thạc thấy hơi kì lạ, thằng ba bình thường cả ngày không nhổ ra được một câu, sao hôm nay nói lắm thế?
“Không ạ.” Vương Vĩ cũng đứng lên, lại mở miệng, “Kì thực con vẫn muốn nói với mọi người, con cũng là cong đấy.” Nói xong liền quay về phòng, không quên ôm đi nửa quả dưa của ba cậu ta.
“Nó nói nó cũng cong rồi.”
“Cái gì?!” Ông Vương nhảy dựng lên, cầm dép chọi vào đầu Vương Thạc, “Đều tại mày là thằng cả mà làm gương xấu! Lừa đi thằng hai, bây giờ đến thằng ba cũng thế, ta con mẹ nó quật chết mày!”
undefined
Vương Thạc sợ ba vung tay vung chân lung tung lại làm bản thân bị thương, không dám trốn, đành đứng chịu đòn, vậy mà ông cụ chỉ đánh có vài cái đã dừng.
“Ba, không đánh nữa?”
“Sao hả, muốn ăn đòn?!” Ông Vương trừng mắt, Vương Thạc cười cầu hòa, đỡ ông quay về sô pha. Ông Vương ngồi thở hổn hển một lát, đúng là, già rồi a, nếu có thể trẻ lại mươi năm, ông có thể lột da thằng ranh này.
“Ba, con nghĩ em ba nói đùa thôi, lát nữa để con hỏi lại. Chắc là còn nhỏ, đùa chơi chút mà.”
“Rồi, muốn làm gì thì làm đi.” Ông vương cũng nghĩ thông.
Vốn lúc hai đứa con lật bài với ông, đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi chán rồi, có nắn lại được đâu. Không phải không nghĩ tới buộc chúng nó kết hôn, song lại thôi… Nghĩ mà xem, con nhà ai không phải bảo bối của cha mẹ, con mình đã như vậy rồi, cưới vợ về chẳng phải hại đời con gái nhà người ta sao? Thôi thì cứ thế đi, chẳng phải còn thằng ba sao, lo gì nhà họ Vương tuyệt hậu. Nhưng ông không ngờ cả thằng ba cũng thế, hiện tại ông muốn cùng bạn già sinh thêm đứa nữa cũng chẳng kịp rồi, phỏng chừng đợi ngày ông nhắm mắt xuống mồ gặp lại ông già nhà mình sẽ lại bị ông cụ bóp chết thêm lần nữa!
Trong lúc ông Vương hối hận, Vương Thạc ngồi bên không dám thở mạnh, Vương Vĩ lại thò mặt ra khỏi phòng nói một câu, “Ba, không phải ba rất thích cậu Kiến Vũ kia sao? Nếu anh cả không thích cậu ta, vậy để con túm cậu ta về nhà mình chẳng phải cũng tốt?”
“Vì sao?” Ông Vương choáng váng, “Lúc trước mày đến nói chuyện cũng không muốn nói với người ta một câu đấy sao?”
“Vì sao ấy ạ?” Vương Vĩ nở nụ cười, “Trước không ưa cậu ta vì ba luôn khen ngợi cậu ta, anh cả cũng nói cậu ta rất được lòng người, con nghĩ người nọ chắc là cố ý. Sau gặp cậu ta, thấy cậu ta làm cơm rất ngon, diện mạo cũng dễ nhìn, con nghĩ chọn cậu ta làm đối tượng hẳn là rất tốt.” nói xong đóng ngay cửa lại, tiếp tục đọc tài liệu.
Ông Kiến Vũ cào cào đầu, “Đúng a.”
Vương Thạc trầm ngâm, thằng ba đến tột cùng đang nghĩ gì?
——
Thời gian này Kiến Vũ thường đóng đô ở thư viện, Lâm Hạo đi Anh du học rồi, cậu vẫn còn phải đối phó với kì thi trước mặt. Mấy tháng qua chỉ bận rộn chuyện phùng ký và Purple Line, cậu hầu như chẳng có bao thì giờ đụng vào sách. Rút kinh nghiệm xương máu, Kiến Vũ không định gia nhập hàng ngũ học lại, mất công sống lại một lần mà còn thi trượt thì quá mất mặt. Ra khỏi thư viện, Kiến Vũ bước về phía siêu thị nhỏ cạnh đó, mua lon coca. Thời tiết oi bức quá, thư viện lại không có điều hòa, mồ hôi ra ướt cả lưng áo rồi. Mới đi vài bước, chợt nghe phía sau có người gọi, âm thanh hơi cứng nhắc, Kiến Vũ quay lại, thấy Vương Vĩ dắt xe đạp gióng ngang tiến đến gần.
Kiến Vũ chờ người tới trước mặt, định mở miệng nói gì đó.
“Kiến Vũ, tôi có chuyện tìm cậu.” Vương Vĩ vào thẳng vấn đề.
“À” Kiến Vũ nhất thời không phản ứng kịp, lần trước gặp mặt, cả hai nói với nhau chưa đến ba câu, hôm nay người này tìm cậu có chuyện gì? “Tôi định vào siêu thị mua coca, hay là cùng đi đi.”
“Được.” Vương Vĩ đẩy xe bước bên cạnh, Kiến Vũ lúc này mới phát hiện, Vương Vĩ nhìn gầy nhưng vóc dáng rất cao, ngày nóng như thế còn mặc áo sơ mi dài tay mà không ra mồ hôi, nghĩ nghĩ một chút, đời trước cậu cũng có quen một người như thế, trước không xem kĩ, lúc này tỉ mỉ nhìn, càng nhìn càng thấy cái mặt này rất quen.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Kiến Vũ mua được coca rồi, cùng Vương Vĩ ngồi vào bóng râm ven đường, quả nhiên, Vương Vĩ thấy cậu cứ thế đặt mông ngồi xuống đất, hơi hơi nhíu mày. Kiến Vũ càng thêm khẳng định Vương Vĩ chính là người nọ.
“Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng.” Vương Vĩ hơi dừng lại, “Chỉ là tôi muốn cậu làm người yêu của tôi.”
Phụt – –
Kiến Vũ chưa kịp nuốt xuống ngụm coca trong họng liền toàn bộ phun ra đất.
“Anh nói gì?”
“Tôi nói, tôi muốn cậu làm người yêu của tôi.”
“Vì sao a?”
Vương Vĩ suy nghĩ một chút, “Tôi thích nam.”
“Thế a.” Kiến Vũ gật đầu.
“Cậu nấu ăn ngon, bộ dáng cũng được.”
“Ừm” Kiến Vũ lại gật đầu.
“Tôi bề ngoài được, gia cảnh tốt, có thể làm người yêu của tôi là cậu có lời rồi.”
Vương Vĩ nói xong, Kiến Vũ khẳng định đời trước mình có biết tên này! Vương Vĩ chính là bạn trai thứ nhất của Kiến Vũ, năm đó cậu hai mươi bảy! Bởi đã qua mười năm, Vương Vĩ ba mươi tuổi bề ngoài góc cạnh rõ ràng, khí chất cũng khác, không như hiện tại vẫn còn chút trẻ con, cho nên Kiến Vũ không nhận ra ngay. Mà khi Vương Vĩ nói ra mấy câu kia, Kiến Vũ đã hoàn toàn xác định, thằng ranh này lúc theo đuổi người ta đều nói như vậy, ngay cả thủ đoạn cũng không thèm đổi!
“Ngại quá, tôi không thể nhận lời anh.” Kiến Vũ đứng lên, phủi phủi quần, áo sơ mi bị dính coca rồi, xem ra hôm nay cậu phải về sớm.
“Vì sao?”
Vì sao? Kiến Vũ khinh khỉnh nhìn cậu ta, đời trước thằng nhóc này vì một đĩa thịt kho tàu mà đè mình, đến lúc mình thật lòng thích y thì lại phải diễn cảnh bắt gian tại giường, còn hỏi vì sao à? Kiến Vũ không phải kẻ cứng nhắc nhưng xử sự vẫn có nguyên tắc riêng. Ngựa tốt không nhai lại cỏ, huống hồ còn là thứ cỏ bị người ta nhai nát rồi nhổ ra.
Thấy Vương Vĩ đứng bên, vẻ mặt “cậu không cho tôi cái lí do hợp lí, tôi không để cậu đi”, Kiến Vũ hí hửng sửa lại vạt áo, “Nguyên nhân a, bởi vì cái mặt anh không hợp khẩu vị của tôi. Tôi mà muốn tìm người yêu có dạng như anh thì thà tìm một cô nào còn hơn.” Nói xong, không thèm để ý Vương Vĩ đã tức đến đầu bốc hơi muốn oánh người, nhấc chân đi luôn.
Đời trước không có cơ hội cho tên này một trận, khiến cho Kiến Vũ thực khó chịu, không nghĩ tới đời này lại va phải anh ta, Kiến Vũ nghĩ vận may của mình văng đi đâu rồi thì phải.
Phùng Thiếu Hoa đang ở trong sân nghe bình thư, thấy Kiến Vũ xịu mặt đi vào.
“Con trai, ai chọc con à?”
undefined
“Không ạ.”
“Sao mặt dài thượt ra thế kia? Cứ như ai thiếu tiền con ấy.” Phùng Thiếu Hoa vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa uống trà, vốn đang rất thoải mái, lại thấy vẻ mặt con khó chịu, nghĩ có lẽ con ở ngoài gặp chuyện gì rồi, nhưng nghe nói lại không phải a, “Thực không có chuyện gì chứ?”
“Thật ạ.” Kiến Vũ nghĩ mình đang chuyện bé xé ra to, chẳng phải chỉ là gặp lại một tên không ra gì sao, việc gì cứ phải để trong lòng như vậy, muốn tự cho mình thêm khó thở? Nghĩ thông, không xịu mặt ra nữa, kéo ghế con ngồi xuống bên cha mình, “Cha, đừng lo, không có gì đâu, cha đang uống trà gì vậy? Loại hôm trước con mới mang về ạ?”
“Ừ” Phùng Thiếu Hoa gật đầu, “Con đã nói ăn cơm xong uống trà sẽ trợ tiêu hóa, cha uống hai ngày, thấy tốt lắm.”
“Thế thì tốt, mai con lại mua thêm nhé.” Kiến Vũ nói xong, đứng lên, “Con đi dội nước lạnh một cái, ra một thân mồ hôi rồi.”
Phùng Thiếu Hoa nhìn Kiến Vũ đi vào phòng, vẫn hơi lo lắng, thực không có việc gì chứ?
Kiến Vũ tắm xong, bỏ đồ mới thay ra vào chậu ngâm, Vương Vĩ là bạn trai đầu tiên của cậu, cũng là người cậu dốc nhiều tình cảm nhất, nhưng sau chính anh ta cũng là người thương tổn cậu sâu nhất. Thế cho nên những người bạn trai sau đó của cậu, mỗi lần chia tay đều nói Kiến Vũ căn bản không nghiêm túc với bọn họ. Kiến Vũ nghĩ mình thật oan chết, vì một kẻ như vậy, đến hai mươi chín tuổi vẫn không tìm được bạn tâm giao. Đến khi mình tức giận tới mức muốn đi cho y một trận, tên đó đã chạy ra nước ngoài. Thôi quên đi, Kiến Vũ lắc đầu, quá khứ đã qua, còn nghĩ ngợi làm gì. Song, nếu tên này tự dâng đến cửa, không cho y một trận thì quá phụ lòng ông trời tử tế với mình rồi.
Vương Vĩ ngồi trong phòng xem tài liệu, chuyện Kiến Vũ từ chối cậu ta hôm nay không khiến cậu ta để tâm lắm, vì khi nói muốn theo đuổi Kiến Vũ cậu ta có hơn phân nửa ý là muốn giải vây cho anh cả. Nếu Kiến Vũ đã cự tuyệt, vậy thì thôi. Có điều, ngẫm lại một chút, Vương Vĩ hơi không cam lòng, bởi gương mặt mình? Nhìn nhìn mình trong gương, trông cũng dễ coi lắm mà. Kiến Vũ có thành kiến với kiểu đẹp trai của mình?
Hôm sau, Vương Vĩ tới trường Kiến Vũ, đợi đến trưa vẫn không thấy cậu đâu, lúc này mới nhớ ra, Kiến Vũ còn mở nhà hàng, tám phần mười là cậu lại tới đó hỗ trợ. Chạy tới nhà hàng, hỏi nhân viên phục vụ mới biết Phùng ký có tới 5 chi nhánh, cậu chủ bọn họ không biết tới chi nhánh nào, Vương Vĩ cầm địa chỉ các chi nhánh chạy một ngày, khéo một cái là, cậu ta chân trước vừa tới, Kiến Vũ chân sau vừa đi. Vương Vĩ hết chỗ nói rồi.
Kiến Vũ không biết Vương Vĩ lùng sục tìm cậu khắp nơi, lúc này cậu đang cầm báo cáo của tài vụ trong quí, hiện tại doanh thu các chi nhánh của Kiến Vũ ký đã ổn định, có thể tính toán tới chuyện mở chi nhánh mới. Trước đó Sheena hỏi cậu có muốn nhận đầu tư cho Purple Line, Kiến Vũ từ chối. Ngay từ đầu cậu vốn muốn tách hai cái khỏi nhau, tuy hiện tại Phùng ký và Purple Line ở chung một địa chỉ kinh doanh nhưng khi suy tính đến vài vấn đề, Kiến Vũ và cha bàn với nhau, quyết định tách cửa hàng chính của Phùng ký ra ngoài. Lầu hai Purple Line, Kiến Vũ vẫn cho theo kế hoạch cũ, làm sảnh cho khách ăn thiêu nướng tự làm.
“Chị Sheena, đây là báo cáo của tài vụ quí này, tôi đã gửi một phần cho quản lí Dương, phần này nhờ chị giao lại cho Vương tổng.”
“Được” Sheena nhận báo cáo, điện thoại trên bàn lại reo, Sheenaa tiếp điện thoại nói vài câu, lại quay sang Kiến Vũ, “Cậu chủ Phùng, ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu. Cậu có kế hoạch gì sau đó không?”
Kiến Vũ lắc đầu. Vương Thanh muốn gặp cậu?
“Kiến Vũ, muốn gặp cậu thật không dễ.” Vương Thanh ngồi ở sô pha, cười chào hỏi Kiến Vũ.
“Vương tổng nói đùa.” Kiến Vũ hiện giờ gặp Vương Thanh đã không câu nệ như trước, ân cần thăm hỏi anh mấy câu, ngồi xuống sô pha bên cạnh, “Vương tổng tìm tôi có chuyện gì ạ?”
“Không có chuyện gì là không thể tìm cậu sao?”
“Việc này…” Kiến Vũ kì thực muốn nói, hai chúng ta căn bản là người của hai thế giới khác nhau, ngoại trừ công việc, còn có thể có chuyện gì. Song lời này không dễ nói ra miệng.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ hơi xấu hổ, vừa cười vừa nói, “Tôi đùa thôi. Kì thực là thế này, tôi có người bạn đã xem qua dự án cậu xây dựng, cũng tới Phùng ký khảo sát thực địa, nghĩ Phùng ký rất có tiềm năng khai phá, muốn phát triển Phùng ký thành một nhãn hiệu đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc, mở rộng ra nước ngoài.”
Nghe Vương Thanh nói xong, Kiến Vũ trầm mặc, với cậu mà nói, tin này quá đột ngột, vươn ra nước ngoài? Nghe có vẻ rất hay, nhưng Kiến Vũ không hề nóng nảy cho rằng đây là một chuyện vô cùng vô cùng tốt.
“Vương tổng, thứ lỗi tôi nói thẳng, hợp tác lần này là trên danh nghĩa Phùng ký hay danh nghĩa Time quốc tế?” Kiến Vũ hỏi, “Nếu là danh nghĩa Time quốc tế, liệu tôi có nghĩ đúng không khi cho rằng Time quốc tế dự định thu nhãn hiệu Phùng ký này về dưới tay mình?”
Vương Thanh nhìn Kiến Vũ một lát, mở miệng, “Kiến Vũ, cậu rất thông minh.”
“Không dám nhận. Hiện tại Phùng ký còn chưa đứng vững chân trong nước, tôi không cho rằng bằng vào thực lực hiện nay của Phùng ký có thể có lực hấp dẫn lớn như vậy. Nguyên do việc này khẳng định có Vương tổng giúp vào.”
Vương Thanh gật đầu, “Xác thực, lần hợp tác này là cần dùng danh nghĩa Time, nhưng toàn bộ quá trình làm việc cần cậu tham gia, đối với cậu mà nói, cũng là một cơ hội.”
Kiến Vũ lắc đầu, “Vương tổng, chúng ta đều là người làm ăn, tuy tôi không nhìn xa trông rộng được như ngài nhưng tôi lại biết một đạo lí, lòng tham không đủ rắn nuốt voi. Tôi làm việc thích làm đến nơi đến chốn, không phải của tôi, tôi sẽ không cố với. Chuyện hợp tác ngài nói, xác thực là một cơ hội tốt, thế nhưng, tôi không định nhận, chí ít là hiện tại không.”
Vương Thanh nghe Kiến Vũ nói xong, đứng lên, tới trước mặt Kiến Vũ, hơi cúi người, nhìn xuống cậu, “Kiến Vũ, cậu biết đó, tôi ngày càng tán thưởng cậu hơn.”
Kiến Vũ cười, nhìn thẳng vào mắt Vuobgw Thanh một lát, xác định Vương Thanh không có ý khác mới mở miệng, “Cảm ơn ngài đã tán thưởng.”
Vương Thanh vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt Kiến Vũ, “Cậu cũng biết? Tán thưởng của tôi, bao hàm rất nhiều ý.”
Khóe miệng Kiến Vũ giật giật, liệu cậu có thể cho rằng, người đàn ông này rảnh rỗi quá nên đùa giỡn cậu? Nếu lúc này cho Vương Thanh một đấm thì chuyện gì sẽ xảy ra? Gần đây cậu phạm vào mệnh đào hoa a, thế nào mà một kẻ hai kẻ đều bất thường như vậy.
Vương Thanh tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Kiến Vũ, thu tay lại, “Kiến Vũ, cậu là người thông minh, ý của tôi hẳn cậu cũng đoán được.”
“Xin lỗi, Vương tổng, tôi không thông minh như ngài nghĩ.” Kiến Vũ đứng lên, “Song tôi mong rằng loại hành vi này của ngài không có lần sau.”
Vương Thanh ngồi vào sô pha, liếm liếm ngón tay từng chạm vào Kiến Vũ, nở nụ cười.