Bạn đang đọc Tình Yêu Thu Thập Công Lược – Chương 89
Dược sư trong miệng Giang Miệng bề ngoài chính là một tiểu shota 12 13 tuổi, tên là Tang Du, thân phận là một con chuột yêu 300 năm tuổi. Cô trở lại khống chế thân thể trò chơi lần nữa, Tạ Tinh Hồi tìm được hắn rồi, hơn nữa Tang Du đang ôm cô gào khóc.
Kế hoạch giả thiết Tang Du chính là một tiểu khóc bao, cần khóc đủ rồi mới dừng, nếu mà cô không nhớ lầm, số liệu lúc trước giả thiết là Tang Du phải khóc đủ sáu tiếng đồng hồ, nhưng người chơi không biết thời gian, chỉ biết mắt trông mong mà chờ.
Tang Du khóc khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Giang Mạt bị đau đầu vì ồn ào, đánh một cái tát.
“Ta chưa có chết đâu, đệ khóc tang cái gì, ta chưa bao giờ thấy người nào như đệ!”
Tiểu khóc bao bị đánh ngốc, đỉnh đầu mọc ra hai lỗ tai nhung tinh xảo nhỏ nhắn, kêu cái cách, cuối cùng cũng ngừng.
Mọi người: “…”
Tạ Tinh Hồi bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, cảm giác kỳ lạ đã biến mất, trước mắt mới là Bạch Cửu Cửu mà hắn quen thuộc.
Tạ Tinh Hồi cảm giác mình không bình thường, khi Bạch Cửu Cửu nhìn hắn không vừa mắt thì hắn thấy thú vị, lúc khách khí với hắn ngược lại làm cả người hắn không thoải mái.
Chẳng lẽ đây là khuynh hướng chịu ngược?
Nhưng mà NPC này cũng rất kỳ quái, vừa rồi giống như rớt tuyến… Chẳng lẽ là bị bug?
Giang Mạt nói ý đồ đến đây với tiểu dược sư, “Tỷ bị tuyết nữ ma hóa bị thương, cần canh Mạnh Bà tinh lọc ma khí, bọn họ sẽ đi lấy, đệ hãy giúp bọn họ.”
Tang Du rất nghe lời, chạy tới trước bàn viết phương thuốc giao cho bọn họ, “Mỗi ngày Mạnh Bà đều canh giữ bên cầu Nại Hà, sẽ không rời khỏi, ta có thể phối một liều mê hồn hương, các người dùng hương tạm thời dẫn bà ta đi chỗ khác, ta nhân cơ hội lấy canh Mạnh Bà. Ma khí trên người tỷ tỷ không nặng, chỉ cần một chút là đủ, đây là những thứ ta cần để phối mê hồn hương.”
Tiếp theo chính là phân đoạn tìm đồ, trên phương thuốc có vài thứ không dễ tìm, nhưng tiền có thể sai quỷ sai ma, Lý Vân Dịch vung tay thu mua giá cao trên kênh thế giới, chưa đến một giờ đã gom đủ, trong lúc này Tang Du xử lý miệng vết thương cho cô, Giang Mạt bỏ lại đám người vào phòng.
Tiểu dược sư cầm sách, chưa đến năm phút đã phối xong mê hồn hương giao cho bọn họ, “Hôm nay đã khuya, tỷ tỷ mệt rồi, cần nghỉ ngơi, ngày mai ta đi lấy canh Mạnh Bà với các người.”
Tạ Tinh Hồi rất tò mò, “Hồ ly và chuột không phải là kẻ thù sao, không sợ bị cô ta ăn mất à?”
Tang Du vội vàng che lỗ tai lại, đôi mắt trợn tròn, “Tỷ tỷ không ăn chuột! Tỷ ấy rất tốt với ta, nếu không có tỷ ấy, ta đã sớm chết rồi!”
Diệp Điềm Điềm nhìn hắn, “Là sao?”
“Hơn 100 năm trước, ta chỉ là một con chuột nhỏ, sống trong một cái thành của nhân loại, khi đó trong thành tới một tên tà tu, muốn hấp thụ linh hồn của người trong thành chế thành pháp bảo, loại yêu quái có linh tính như ta thì càng tốt, lúc tỷ tỷ đi ngang qua, cứu ta khỏi tay tà tu, chiến đấu với hắn ta từ ban ngày đến đêm tối, cuối cùng biến về nguyên thân cắn chết hắn!”
Tang Du nhắc tới chuyện cũ đầy mặt kiêu ngạo, nhưng lát sau đã cúi đầu thở dài, “Nhưng tỷ tỷ cũng bị thương rất nặng rất nặng, cuối cùng còn đứt một cái đuôi.”
Lý Vân Dịch đã sớm muốn hỏi chuyện này, “Có tới tận chín cái đuôi lận mà, sao bây giờ chỉ còn một cái?”
Tang Du nói, “Tỷ tỷ chính là cửu vĩ linh hồ! Tỷ ấy tu theo cách thần tiên, giúp đỡ kẻ yếu khắp nơi, tích góp công đức, tu hành được một ngàn năm, nhân tộc yêu tộc được che chở nhiều vô số kể, nhưng khó tránh khỏi gặp địch nhân cường đại, nguy cơ nan giải, đa số đuôi đều đứt vào những lúc đó, thực lực giảm từng bước một.”
Diệp Điềm Điềm nhớ tới lời nói của thợ săn ở An Thủy thôn, đúng rồi, tuyết hồ chính là Sơn Thần trong miệng bọn họ.
“Ta nghe tỷ tỷ nói, một kiếp nữa thôi là công đức viên mãn, đến lúc đó dẫn độ thành tiên, đuôi hồ lúc trước chả là gì.”
Tang Du ngượng ngùng gãi đầu, “Thật ra, ta cũng muốn học theo cách tu hành của tỷ tỷ, mới lựa chọn làm dược sư. Đương nhiên, ta không lợi hại như tỷ tỷ, cho nên chỉ làm được những việc nhỏ…”
Tang Du nói xong, nói thêm với hắn thì đã hết nội dung khác, cùng lúc đó mọi người giải khóa từ mới [Cửu Vĩ Linh Hồ], thuận tiên còn đạt một thành tựu tên là [Bạch Cửu Cửu].
Lái Xe Chơi Trôi Đi: “Tiểu tỷ tỷ tuyết hồ thật trâu, yêu yêu.”
Triều Mộ: “Khó trách người ta nướng đại một con cá thôi mà hiệu quả cao tới vậy, thì ra là đại lão ngầm!”
Lý Vân Dịch gật đầu trầm ngâm, “Nếu tuyết hồ là vai chính của cốt truyện che giấu, tôi cảm thấy tiểu tỷ tỷ có công đức viên mãn được hay không, đó là quyết định chúng ta có thông qua cốt truyện che giấu được không.”
Diệp Điềm Điềm đồng ý, “Đúng vậy!”
Tạ Tinh Hồi không để ý có qua được cốt truyện không, thậm chí hắn còn muốn chơi lâu hơn, dù sao NPC tốt như vậy không phải lúc nào cũng có.