Bạn đang đọc Tình Yêu Thu Thập Công Lược – Chương 86
Truyền tống trận đến Tuyết Nguyên chỉ có trung tâm chủ thành mới có, đoàn người chạy đến trung tâm thành chủ, vốn dĩ là cuối tuần, trung tâm chủ thành có rất nhiều người chơi, nhìn hồ nữ phía sau bọn họ, một đám đều ngừng lại, vô cùng kích động.
Cô Độc Bạn Rượu Mạnh: “Ngọa tào, tiểu tỷ tỷ hồ nữ đẹp quá! Cái đuôi rất mềm, muốn sờ!”
Chim Cánh Cụt Nhãi Con: “Cũng muốn sờ!”
Tiểu Hi Ái Sinh Hoạt: “Tiểu tỷ tỷ lớn lên rất hợp thẩm mỹ của tôi!”
Ngàn Dặm Tặng Người Đầu: “Là người bang hội [Tinh Vân], chắc đây là [tuyết hồ] trong cốt truyện che giấu.”
[Loa] Phong Độ Sa: Mau tới chủ thành xem cốt truyện che giấu! [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
[Thế giới] Pháp Không Lưu Tình: Các đại lão có thể tiết lộ không, làm sao mới mở được che giấu!
[Thế giới] Ngươi Tới Khi Đông Chí: Xin mở ra điều kiện che giấu!
Xung quanh cãi cọ ầm ĩ hoàn toàn không ảnh hưởng tới Giang Mạt, truyền trống trận chợt lóe, mọi người đã ra khỏi chủ thành, mà người khác không biết nơi bọn họ muốn đến, chỉ có thể suy đoán tung tích bọn họ.
Tuyết Nguyên ý nghĩa trên mặt chữ, là một bản đồ đầy tuyết, bởi vì tính thực tế ảo của game, vừa đến Tuyết Nguyên đã cảm nhận được hàn ý thấu xương, như có gió tuyết quát vào mặt.
Diệp Điềm Điềm triệu hoán một con thú hệ hỏa, há mồm phun ra một ngọn lửa tròn, hóa thành vầng sáng bao phủ lên người bọn họ, ngăn cản hàn khí.
Giang Mạt nói: “Ngoài Tuyết Nguyên có một vòng khí độc, cần độc châu của Ngũ Độc Thú mới cản được, các người đi đánh Ngũ Độc Thú, lấy độc châu, mỗi người một viên.”
Lý Vân Dịch vung tay, “Chút lòng thành, chỉ là độc châu thôi sao? Tôi phát loa ra giá cao thu mua năm viên.”
Giang Mạt cười như không cười nhìn hắn, lúc đầu Lý Vân Dịch còn chưa hiểu ánh mắt của cô có ý gì, cho tới khi hắn cầm năm viên độc châu thu mua được dẫn đồng đội vào khí độc, vòng tròn biến mất, sau đó đám người sống lại trước mặt Giang Mạt.
Hồ nữ mỉm cười như băng tuyết sơ dung, trên cao nhìn xuống bọn họ, tựa như đang nhìn chê cười.
Lái Xe Chơi Trôi Đi không ngừng kêu khổ: “Tiểu tỷ tỷ tuyết hồ, tại sao độc châu của bang chủ vô dụng?”
Hắn thật sự không muốn nhớ lại quá trình bị độc chết, tuy nói cảm giác đau sẽ bị hạ xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn là không khỏe, tựa như bị một vạn con kiến cắn.
Giang Mạt mở bàn tay ra, đầy mặt vô tội: “Tôi nói rồi, phải lấy độc châu.”
Lý Vân Dịch: “… ???”
Đạo cụ cốt truyện và đạo cụ thế giới không thể dùng, phải tự mình đánh quái đúng không?
Đúng là hố cha mà!!
Tạ Tinh Hồi nhìn Giang Mạt vài lần.
Hình như hồ nữ đã biết trước thu mua độc châu là vô dụng, cố tình không nhắc bọn họ, muốn xem bọn họ chết một lần…
Thì ra là nhân mè đen? Bây giờ NPC đều thông minh như vậy sao?
Mọi người không còn cách nào, đành phải thành thành thật thật đi đánh Ngũ Độc Thú.
Loại quái này ở trong đầm lầy gần Tuyết Nguyên, cấp bậc không quá cao, nhưng độc rất phiền phức, dính vào sẽ liên tục chảy máu, cũng may trong đội có phụ trợ, Triều Mộ chẳng những nhiều máu, còn có thể giải trừ trạng thái xấu và cung cấp tăng hiệu quả các thứ, đánh không tính khó, chỉ là tỉ lệ ra bạo châu quá thấp, đánh một giờ chỉ có một mình Diệp Điềm Điềm được ba viên, những người khác không có một viên.
“A a a a a! Tôi giết 100 con rồi, tại sao không có một viên nào hết!” Lái Xe Chơi Trôi Đi sắp điên rồi, nắm tay Diệp Điềm Điềm điên cuồng hút vận may, “Chị Điền, bất tử! Nữ thần may mắn chiếu cố em!”
Lý Vân Dịch bị giày vò đến hết cách, nhìn Giang Mạt ngồi trên đá khí định thần nhàn câu cá, bất đắc dĩ hỏi cô, “Chị, thật sự không giúp sao?”
Giang Mạt nhắc đuôi một con cá, ném vào thùng, “Nếu tôi ra tay, cần các người làm gì?”
“…” Cũng phải, không còn lời gì để nói!
Lúc này, một con tiểu Ngũ Độc Thú phun một ngụm nước về phía Lý Vân Dịch, hắn né theo bản năng, sau đó ngụm độc đó chuẩn xác rơi trên đuôi Giang Mạt.
Lông tóc trắng tuyết xuất hiện chất nhầy màu xanh, phá hư mỹ cảm.
Rắc.
Cần câu bị bẻ gãy, hồ nữ vốn dĩ nhã nhặn lịch sự ưu nhã bay lên không trung, mắt lam nhiễm hồng.
“Dám làm dơ đuôi lão nương!”
Trường cung băng tinh đặt trước người, kéo dây cung, tạo thành một mũi tên, ngàn vạn mũi tên được bắn ra, Ngũ Độc Thú bị bắn tan xác, trong đó có mấy con Ngũ Độc Thú còn tuôn ra độc châu.
Mọi người: “…” Bọn họ đánh nửa ngày không bằng một chiêu của người ta?
Trời ơi, hắn cảm thấy lúc trước bị đánh còn rất nhẹ!