Tình Yêu Thu Thập Công Lược

Chương 107


Bạn đang đọc Tình Yêu Thu Thập Công Lược – Chương 107

Không khí hiện trường giống như chết lặng. Mọi người đều cùng một bang phái, Tạ Tinh Hồi danh khí lớn, một đoạn thời gian trước mỗi ngày đều chơi với Giang Mạt, dù nhiều hay ít thì mọi người cũng nhìn ra manh mối, thậm chí thân phận của Giang Mạt bị một fan cuồng lôi lên Tieba, chưa đến một giờ đã bị xóa bài, chỉ cần nhục mạ Giang Mạt là bị cấm nói vĩnh viễn.

Bài lúc đó rất nhiều người thấy được, thân phận của nữ cung thủ ngoài đời không phải là bí mật.

Đại tiểu thư tập đoàn Thành Phong, người đầu tiên chế tác Thiên Khải, có thân phận địa vị tài hoa mỹ mạo, mà Tạ Tinh Hồi làm người phát ngôn trò chơi, ở góc độ khác thì Giang Mạt chính là kim chủ của hắn.

Vì thế các fan Tạ Tinh Hồi không dám náo loạn, sôi nổi tỏ vẻ chúc phúc, trên Tieba toát ra rất nhiều bài viết có liên quan tới hai người, rất nhiều người ủng hộ giả thiết [Nam thần điện cạnh x Đại tiểu thư tài phiệt].

Hôm nay Lý Vân Dịch tặng hoa hồng cho Giang Mạt, kênh thế giới có không ít người thảo luận chuyện này, phần lớn đều nói bang chủ Tinh Vân đơn phương.

Xem tình huống trước mắt, rõ ràng là nam thần và đại tiểu thư BE…

Tạ Tinh Hồi nhận được tin nhắn của vài người bạn, là hình chụp một giờ trước Lý Vân Dịch tặng hoa, hắn tắt tin nhắn nhắn tin cho Lý Vân Dịch.

[Trò chuyện riêng] Tinh Lạc: A Dịch, chúng ta nói chuyện.


Mọi người nhìn bang chủ và phó bang chủ đi sang một bên nói chuyện, muốn nghe lại không dám nghe, đành phải nhìn về phía Giang Mạt.

Lái Xe Chơi Trôi Đi thật sự tò mò, lặng lẽ hỏi cô: “Tiểu tỷ tỷ, chị và bang chủ còn có phó bang chủ là quan hệ gì?”

Giang Mạt giơ mi cười phong tình vạn chủng, “Đoán xem.”

“Tinh Hồi, tớ và chị, đã ở bên nhau.” Lý Vân Dịch nhìn hắn, chủ động mở miệng.

Tạ Tinh Hồi tức giận cười, “Ở bên nhau? Cậu chắc chứ? Không phải là chị ta coi cậu là gậy mát xa hình người hả?”

Lý Vân Dịch bị dẫm trúng chân đau, ngực như bị đánh trúng một quyền rất mạnh, đau không thở nổi.

“Chị chỉ hơi mê chơi thôi, những chuyện trước kia tớ không để bụng, tớ sẽ mãi ở cạnh chị ấy… Bây giờ đã ở chung với nhau, tớ sẽ từ từ thay đổi chị ấy.” Lý Vân Dịch nắm chặt tay, tuyên bố chủ quyền của mình, “Trong khoảng thời gian này, chị có tớ, tớ sẽ nỗ lực, có lẽ một ngày nào đó, chị ấy chỉ thuộc về một mình tớ.”


Tạ Tinh Hồi âm thầm cắn răng, vừa cảm thấy Lý Vân Dịch quá ngây thơ, vừa nổi điên ghen ghét tên ngốc to con, cái gì cũng bị hắn đoạt trước.

Ai không muốn độc chiếm đóa hoa hồ điệp này?

“Ngủ với chị ta sướng lắm đúng không?” Tạ Tinh Hồi nhếch miệng cười khẽ, “Cậu biết chị ta tao cỡ nào không? Chỉ cần cắm vào tao huyệt đã phun nước, hoa ngôn khá ngắn, với chiều dài của tôi, có thể nhẹ nhàng cắm vào đáy huyệt… Vậy mà chị ta vẫn không thấy đủ, còn muốn tôi nhanh hơn sâu hơn, thao hư chị ta mới được.”

Tràn ngập phẫn nộ tối tăm dậy sóng trong lòng, hóa thành lưỡi dao sắc bén, nhắc nhở hắn ta cũng như nhắc nhở chính mình.

Lý Vân Dịch thừa nhận mình không rộng rãi như trong lời nói, nếu không cũng sẽ không cản Giang Mạt gặp Tạ Tinh Hồi.

Hắn tung đòn cuối: “Tinh Hồi, cậu không cần nói nữa, chị tốt ở đâu một mình tôi biết là được rồi, dù sao thì chị ấy chỉ cho một mình tôi bắn vào.”

Tạ Tinh Hồi: “…”

Hắn sửng sốt hồi lâu, mới hiểu được ý của hắn ta.

Buổi tối đó làm với Giang Mạt ít nhất là năm sáu lần, không có lần nào là bắn vào, hắn chủ động mang bao, nhưng Giang Mạt cũng không cản…

Tạ Tinh Hồi phẫn nộ nghẹn khuất, tức muốn hộc máu.

Nếu Giang Mạt đối xử bình đẳng với hắn như Lý Vân Dịch, có lẽ hắn sẽ không khó chịu như vậy, nhưng bây giờ hắn mới biết, hắn và A Dịch không giống nhau!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.