Tình Yêu Thứ Ba - Graceee

Chương 6: Cùng xuống địa ngục đi!


Buổi tối, Trịnh Nguyên Khải trở về khách sạn, ngồi thất thần hút điếu thuốc. Từ khi lấy Tần Lam, anh đã bỏ thuốc, không biết vì sao hôm nay bông dưng hút lại. Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng ghõ nhẹ, Trịnh Nguyên Khải hồi thần, bước ra mở cửa. Trước mắt anh là người mà mấy ngày nay anh tìm kiếm. Cô mặc chiếc váy ngắn màu đen, tóc buộc gọn gàng phía sau, cô vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng dường như lại mất đi vài phần hoạt bát lại thêm vài phần chán nản. Trịnh Nguyên Khải thấy Hạ Kiều Vi đứng trước cửa, liền kéo người vào trong, hai tay đặt lên vai cô, lo lắng hỏi: ” Vi Vi, em đã đi đâu vậy? Em có biết anh lo như thế nào không? Đừng trẻ con như thế nữa.”
Hạ Kiều Vi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, con mắt cô dường như cũng mệt mỏi không kém anh: ” Em… em chỉ là muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút. Hôm nay đến tìm anh là để giải quyết rõ ràng mọi chuyện. Em là người bắt đầu thì chính em sẽ kết thúc nó.”
Nghe Hạ Kiều Vi nói vậy, Trịnh Nguyên Khải có chút không vui, ” Kết thúc? Đúng, thật sự nên kết thúc rồi” Trịnh Nguyên Khải nghĩ.

” Trịnh Nguyên Khải, em chỉ muốn hỏi anh lần cuối, Anh có thích em không, dù là chỉ 1 chút thôi?” từng chữ cô nói ra voi cùng rõ ràng, như mũi khoan đâm sâu vào tim Trịnh Nguyên Khải. Đôi mắt cô bình tĩnh không gợn sóng nhìn anh. Trịnh Nguyên Khải tránh đi ánh mắt ấy, nói: ” Không! Anh từ trước tới bây giờ chỉ coi em như em gái.”
Chữ không này nói ra nghe có vẻ đơn giản nhưng kiến Trịnh Nguyên Khải không biết phải lấy biết bao nhiêu dũng khí với nói nên lời. Hạ Kiều Vi đưa hai tay tên giữ cố định đầu Trịnh Nguyên Khải để mặt anh đối diện với mình, ” Anh nhìn vào mắt em này, nói đi, anh có thích em không?”
Nhìn vào đôi mắt hạnh long lanh ngậm nước của Hà Kiều Vi, Trịnh Nguyên Khải liền không biết trả lời như thế nào, chỉ ngập ngừng nói: ” Anh… anhh…”
Không đợi Trịnh Nguyên Khải nói hết, Hạ Kiều Vi liền đưa mặt đến gần, đôi môi cô nhanh chóng ngậm lấy đôi môi của Trịnh Nguyên Khải.

Trịnh Nguyên Khải vô cùng bất ngờ, nhất thờ không biết phải làm thế nào, lúc này, chiếc lưỡi của Hạ Kiều Vi trúc trắc cạy mở hàm răng của anh. Trịnh Nguyên Khải không biết vì sao cũng khẽ mở hàm răng, lưỡi cô liền xông vào, quấn quýt lấy chiếc lưỡi của anh. Trịnh Nguyên Khải cảm nhận được chiếc lưỡi sạch sẽ thơm tho của Hạ Kiều Vi tiến vào, đầu anh như nổ tung, không tự chủ mà bắt đầu đáp lại cô, từ thế bị động nhanh chóng biến thành chủ động, xoay người cô lại, đè lên tường, tay nâng cao ót của cô, dây dưa không dứt.
Hai tay Hạ Kiều Vi ôm chặt lấy cổ Trịnh Nguyên Khải, một tay anh thì từ buông thõng bây giờ đã nâng lên ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, tinh tế của cô. Hai người triền miên không biết bao lâu, thời gian lúc đó như hoàn toàn ngừng trôi. Khi môi Trịnh Nguyên Khải rời khỏi môi Hạ Kiều Vi liền kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh. Đôi mắt Hạ Kiều Vi mở ra, ngập tràn mê man, hai người nhìn vào mắt nhau, cuối cùng Trịnh Nguyên Khải mở miệng, nói: ” Vi Vi, em quyết định?”
Hạ Kiều Vi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ vạn phần: ” Quyết định.” giọng cô tràn ngập sự tự tin. Trịnh Nguyên Khải nhìn cô, ánh mắt anh nheo lại, toát ra sự nguy hiểm bức người, nhưng giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng mà lại mang theo chút diễu cợt: ” Cho dù là có xuống địa ngục, em vẫn muốn tiếp tục?” Nụ cười trên môi Hạ Kiều Vi càng thêm sâu ” Vậy chúng ta cùng xuống địa ngục đi ” ánh mắt cô cong lên, đẹp đến hút hồn. Nghe được câu trả lời của Hạ Kiều Vi, Trịnh Nguyên Khải nở nụ cười ma mị, cúi người xuống, lại ngậm lấy đôi môi của cô. Cho dù ban nãy cô có ý định từ bỏ thì anh cũng sẽ không buông cô ra. Anh, có lẽ đã bị cô bỏ bùa thật rồi. Là yêu hay không yêu, bây giờ có lẽ đã không còn quan trọng nữa.

Còn gì luân thường đạo lý, trong giây phút này, thích hợp để phá bỏ mọi giới hạn.
Nụ hôn lần này của Trịnh Nguyên Khải vô cùng mãnh liệt, như muốn rút hết linh hồn của Hạ Kiều Vi. Anh bá đạo cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, không muốn buông tha dù chỉ là một tích tắc. Hạ Kiềi Vi bị Trịnh Nguyên Khải hôn đến mức đầu óc choáng váng, cả người không còn sức, dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Bất giác cổ họng phát ra tiếng ” Ưm.. ưm..” nhẹ, mê hoặc như mèo kêu. Trịnh Nguyên Khải nghe được liền thấy người nóng dần lên, ruột gan cũng trở nên ngứa ngáy. Anh luyến tiếc rời khỏi môi Hạ Kiều Vi, bế bổng cô lên. Hạ Kiều Vi bị hành động này của Trịnh Nguyên Khải doạ sợ, lập tức ôm chặt lấy cổ anh. Nhìn dáng vẻ cô có chút buồn cười, Trịnh Nguyên Khải nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói: ” Vi Vi, là do em tự tìm.” Sau đó bế Hạ Kiều Vi nhanh chóng tiến về phía phòng ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.