Từ lúc trở về từ Pháp đến bây giờ đã được 3 ngày, Tần Lam luôn cảm thấy Trịnh Nguyên Khải trong khoảng thời gian này có gì đó không được giống như trước kia.
Tần Lam có đôi khi sẽ vô tình nhìn thấy Trịnh Nguyên Khải nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi lại bất giác bật cười, hay là nhiều lúc anh đứng trước cửa sổ phòng làm việc, suy nghĩ cái gì đó đến thất thần… Những hành động kỳ lạ này của Trịnh Nguyên Khải không những khiến cho Tần Lam tò mò mà còn khiến cô cảm thấy lo lắng.
Lo lắng? Nghĩ đến đây, Tần Lam liền cảm thấy bản thân thật nực cười. Cô và Trịnh Nguyên Khải yêu rồi kết hôn đã nhiều năm như vậy, lòng tin của cô dành cho anh lại dễ dàng lung lay như vậy sao? Tần Lam thở dài một hơi, không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, có thể do thời gian vừa qua lo lắng bệnh tình của mẹ, nên cảm xúc của cô không được ổn định, Tần Lam tự an ủi bản thân.
Còn về phía Hạ Kiều Vi, trong 3 ngày ở chỗ dì Vương, không lúc nào dì Vương không đuổi khéo cô về Trung Quốc. Hạ Kiều Vi nghe dì cằn nhằn đến đau cả đầu, liền theo ý dì, thu xếp hành lý, bay về Trung Quốc.
6h tối Hạ Kiều Vi đặt chân xuống sân bay Bắc Kinh, làm xong thủ tục, đi ra ngoài liền thấy Trịnh Nguyên Khải đang đứng sẵn ngoài sảnh đợi.
Trịnh Nguyên Khải một thân âu phục màu xám, khuôn mặt lạnh lùng điển trai bức người, nhìn thấy Hạ Kiều Vi, nét lạnh lùng trên khuôn mặt liền biến mất. Anh mỉm cười, hai tay đang đút trong túi quần cũng rút ra, dang rộng đợi chờ Hạ Kiều Vi.
Nhìn thấy biểu cảm cùng động tác của Trịnh Nguyên Khải, Hạ Kiều Vi không che giấu sự vui sướng, lao nhanh vào vòng tay anh.
” Khải, anh có nhớ em không?” Hạ Kiều Vi nũng nịu trong lòng Trịnh Nguyên Khải.
” Sao anh có thể không nhớ em được chứ. Lúc nào trong đầu anh cũng nghĩ đến em.” Trịnh Nguyên Khải dịu dàng xoa đầu Hạ Kiều Vi, hít hà mùi hương quen thuộc trên người cô.
Nghe được câu trả lời của Trịnh Nguyên Khải, Hạ Kiều Vi vui vẻ tươi cười, sau đó kiễng chân hôn ” chụt ” một cái lên má Trịnh Nguyên Khải, thì thầm vào tai anh: ” Em cũng nhớ anh rất rất nhiều.”
Ra khỏi sân bay, Trịnh Nguyên Khải đưa Hạ Kiều Vi đến một nhà hàng truyền thống dùng cơm tối. Sau khi ăn xong, tính khi trẻ con của Hạ Kiều Vi lại nổi lên, nhất quyết không chịu về nhà, Trịnh Nguyên Khải cũng bất lực, đành chiều theo ý Hạ Kiều Vi, thu xếp cho cô một phòng khách sạn.
Đưa Hạ Kiều Vi lên phòng, sắp xếp ổn thoả, Trịnh Nguyên Khải có ý ra về, Hạ Kiều Vi nhanh chóng buóc đến ôm chặt lấy Trịnh Nguyên Khải.
” Tối nay anh không ở lại được sao?” Giọng Hạ Kiều Vi nghẹn ngào tràn đầy sự tủi thân.
Trịnh Nguyên Khải thở dài, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Kiều Vi, tách cô ra. Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của Hạ Kiều Vi đang phủ một tầng nước trong suốt rưng rưng chực trào ra, đẹp đến mị hoặc, Trịnh Nguyên Khải bất giác cúi người xuống, ngậm lấy cánh môi căng mọng, hồng nhuận của Hạ Kiều Vi.
Chớp lấy cơ hội, Hạ Kiều Vi liền vòng tay ôm chặt lấy cổ Trịnh Nguyên Khải, chiếc lưỡi thơm tho nhanh chóng tách mở hàm răng anh, nhẹ nhàng tiến vào trong, càn quấy trong khoang miệng. Lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, triền miên không dứt.
Hồi lâu sau, khi môi Hạ Kiều Vi cùng Trịnh Nguyên Khải tách ra liền kéo theo “sợi chỉ bạc” lóng lánh loá mắt. Hạ Kiều Vi nở nụ cười đầy yêu mị: ” Em không cho anh đi đâu hết. Tối nay anh là của em.” Giọng nói Hạ Kiều Vi mang theo dục vọng có chút khàn khiến cho người Trịnh Nguyên Khải trở nên rạo rực.
” Không. Tối nay, em là của anh mới đúng.” Đôi mắt Trịnh Nguyên Khải cong lên vô cùng yêu nghiệt. Nói xong, liền bế bổng Hạ Kiều Vi về phía giường ngủ, thả cô xuống phía dưới.
Trịnh Nguyên Khải kéo phăng chiếc áo sơmi đang mặc, nhanh chóng áp lên trên người Hạ Kiều Vi, hôn sâu. Nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt khác xa với sự nhẹ nhàng, chẫm rãi khi nãy. Môi dính môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, ở khoé miệng hai người tràn ra dòng nước trong suốt.
Hạ Kiều Vi đầu óc trở nên mơ màng, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, hai tay chỉ biết ôm lấy cổ Trịnh Nguyên Khải.
Bàn tay của Trịnh Nguyên Khải luồn qua sau lưng, kéo khoá váy Hạ Kiều Vi xuống, cởi ra vứt sang một bên, rồi đến nội y cũng nhanh chóng bị anh lột sạch.
Động tác của Trịnh Nguyên Khải khiến Hạ Kiều Vi bất ngờ. Thân thể chưa thích ứng được bất giác run nhẹ vì lạnh, Hạ Kiều Vi theo bản năng lấy tay che lại phần ngực.
Rời đi đôi môi của Hạ Kiều Vi, Trịnh Nguyên Khải âu yếm mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay Ha Kiều Vi ra, đặt trên vai mình, lập tức cả người Hạ Kiều Vi không mảnh vải, nhiễm sắc hồng như một đoá hoa xinh đẹp nở rộ dưới thân Trịnh Nguyên Khải. Cảnh đẹp này tuy Trịnh Nguyên Khải đã nhìn thấy nhiều lần nhưng vẫn không thể khống chế bản thân đang bốc hoả.
Trịnh Nguyên Khải nhanh chóng cúi xuống ngậm lấy đầu vú của Hạ Kiều Vi, ra sức cắn mút, tiếng nước bọt tiếp xúc da thịt phát âm thanh ” chậc…. chậc ” khiến người nghe phải đỏ mặt. Bàn tay anh cũng không để bầu ngực còn lại được yên, hung hăng xoa nắn thành đủ loại hình dạng.
Có một luồng điện như chạy dọc khắp người Hạ Kiều Vi khiến cho cô tê dại. Khoái cảm như chiều cường dâng lên, cổ họng Hạ Kiều Vi không dừng phát ra tiếng thở dốc