Trịnh Nguyên Khải rời khỏi phòng liền nhanh chóng lái xe đến công ty. Trên đường đi, Trịnh Nguyên Khải mới cầm vào điện thoại, vừa mở máy lên liền thấy hơn 30 cuộc nhỡ và tin nhắn đến, đa số đều là của Tần Lam, số ít còn lại thì là của thư ký Trần.
Trịnh Nguyên Khải suy tư nhìn màn hình điện thoại, rất nhanh sau đó liền lấy lại tinh thần, ném điện thoại sang 1 bên, tiếp tục tập chung lái xe.
Vừa nhìn thấy xe của Trịnh Nguyên Khải từ xa, thư ký Trần vội vàng chạy ra ngoài đợi sẵn. Trịnh Nguyên Khải cũng đã thấy được dáng vẻ thấp thỏm của thư ký Trần, động tác của anh bất giác trở nên gấp gáp hơn.
Trịnh Nguyên Khải nhanh chóng xuống xe, thư ký Trần thấy vậy cũng rảo bước tới phía anh, vội vàng nói:
” Chủ tịch, cả sáng nay không liên lạc được với anh, chị Lam lo lắng lắm, chị ấy bây giờ đang ở trong phòng làm việc của anh.” Thư ký Trần nói một mạch không ngừng nghỉ, trên chán cũng đã lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng khổ sở.
” Tôi biết rồi, cậu mau đi làm việc đi.” Trịnh Nguyên Khải nói xong liền cất bước đi vào công ty, bỏ mặc thư ký Trần đang lau mồ hôi, thở hổn hển đứng ở phía sau.
Trịnh Nguyên Khải vừa mở cửa liền trông thấy Tần Lam đang ngồi đăm chiêu trên sofa. Tần Lam nhận ra người bước vào là Trịnh Nguyên Khải, liền nhanh chóng đứng dậy, bước đến túm lấy tay anh:
” Khải, anh đi đâu mà em gọi cho anh bao nhiêu cuộc đều không được? Anh có biết em lo lắng cho anh như thế nào không? Sao anh có thể bỏ mặc em 1 mình đi mà không nói lời nào như thế? ” Tần Lam một lúc đặt ra vô số câu hỏi chất vấn Trịnh Nguyên Khải, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng xen lẫn sự hốt hoảng.
” Anh xin lỗi, có chút việc bên đối tác cần anh đích thân đi đàm phán.” Trịnh Nguyên Khải nói dối vỗ về Tần Lam.
” Việc gì quan trọng mà ngay cả thư ký Trần cũng không biết? Khải, dạo này anh lạ lắm, có phải anh đang giấu em điều gì không?” Tần Lam nghi hoặc hỏi Trịnh Nguyên Khải, lực bàn tay đang túm lấy tay anh bất giác càng thêm mạnh.
Trịnh Nguyên Khải do dự một vài giây, rất nhanh sau đó liền gỡ bàn tay Tần Lam ra, nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm áp của mình bao bọc lấy tay cô, dịu dàng nói: ” Anh thì có chuyện gì giấu em chứ. Công việc ở đây anh đều giải quyết ổn thỏa rồi, ngày kia chúng ta về nhà, được không?”
Nghe Trịnh Nguyên Khải nói vậy, Tần Lam vô cùng vui mừng, nhưng vẫn có đôi chút nghi hoặc, cô nhanh chóng hỏi lại như tìm cho mình thêm sự chắc chắn hơn: ” Khải, anh nói thật chứ?”
” Ừ. Anh nói thật.” Nghe được lời nói như đinh đóng cột của Trịnh Nguyên Khải, Tần Lam vô cùng vui mừng, ôm chặt lấy anh. Trịnh Nguyên Khải cũng thuận theo, vỗ nhẹ lưng trấn an Tần Lam.
Nhưng đang đắm chìm trong sự vui vẻ lúc này, Tần Lam có lẽ không thấy được ánh mắt lạnh thấu xương đang âm thầm tính toán, khác xa sự dịu dàng vừa rồi của Trịnh Nguyên Khải.
Hạ Kiều Vi nằm dài trong khách sạn đến chiều tối thì nhận được tin nhắn của Trịnh Nguyên Khải, nội dung đại khái là nhắc nhở cô ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, hôm nay anh sẽ không quay lại được nữa, ngày mai sẽ sắp xếp đến chỗ cô sau.
Hạ Kiều Vi cũng không phải loại con gái không có đầu óc, cô biết Tần Lam đang ở đây, vậy nên cô không thể lúc nào cũng dính lấy Trịnh Nguyên Khải như trước kia, hơn nữa sau thời gian ở chung những ngày vừa qua, Hạ Kiều Vi tin rằng, bản thân đã có một chỗ đứng vững chắc trong tim Trịnh Nguyên Khải, bởi vậy cũng không việc gì phải vội vàng cả. Cho nên sau khi đọc xong tin nhắn, Hạ Kiều Vi nhanh chóng nhắn trả lời cho Trịnh Nguyên Khải [ Em biết rồi, yêu anh nhiều ❤️❤️ ], sau đó liền thay quần áo, bắt taxi đến chỗ dì Vương ăn tối.
Thấy Hạ Kiều Vi đến 1 mình, dì Vương có chút không vui: ” Sao lại đi có 1 mình thế này, thằng Nguyên Khải đâu?”
” Công ty anh đấy bận lắm, con làm sao có thể lúc nào cũng kéo anh đấy chạy lung tung được chứ.” Hạ Kiều Vi vui vẻ nói, hai tay nhanh chóng đỡ lấy bát sủi cảo nóng hổi trên tay dì Vương, đặt lên bàn.
” Vi Vi à, dì nói con nghe, người như thằng Nguyên Khải con phải để mắt thật kỹ đấy, không có ngày bị người khác cướp đi mất.” Nghe dì Vương nói, Hạ Kiều Vi không tự chủ được mà bật cười lớn:
” Con không cướp của người khác thì thôi,chứ ai cướp được của con. Dì à, dì yên tâm đi.”
Nhìn điệu bộ tự tin của Hạ Kiều Vi, dì Vương liền mỉm cười, ngón trỏ dí nhẹ vào trán cô, lời nói tràn đầy yêu thương và sủng nịnh: ” Đấy là tôi cứ nhắc trước, chuyện của 2 đứa, bà già này muốn quản cũng quản không được.”
Hạ Kiều Vi cười hì hì, vui vẻ tiếp tục ăn.