Tình Yêu Thứ Ba - Graceee

Chương 10: Thời gian là câu trả lời


Sau khi ăn xong, Trịnh Nguyên Khải lẳng lặng nhìn Hạ Kiều Vi, bất chợt nói: ” Vi Vi… anh… sẽ chịu trách nhiệm”.
Hạ Kiều Vi nhìn anh, cánh môi cong lên: ” Chịu trách nhiệm? Anh định chịu trách nhiệm như thế nào? Bỏ vợ lấy em à?” Nghe cô nói vậy, trong lòng Trịnh Nguyên Khải có chút nghẹn, nói: ” Anh…anh, Vi Vi, anh xin lỗi.”
Cánh môi cô càng giương cao, ” Anh không cần phải xin lỗi, chúng ta đều đã lớn cả rồi, hơn nữa là do em tình nguyện, anh không có lỗi gì cả.” Hạ Kiều Vi ngừng một lát, rồi tiếp tục nói: ” Anh biết em chỉ muốn cái gì thôi mà. Trịnh Nguyên Khải, anh thực sự không thích em sao, dù chỉ là một chút?
Trịnh Nguyên Khải nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, tuy đôi môi đang cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại chất chứa nỗi đau, trái tim bỗng mềm ra, nói: “Vi Vi, bây giờ anh thực sự rất rối, anh không biết cảm xúc của anh đối với em là như thế nào, nhưng anh biết, khi em khóc lòng anh đau lắm, còn khi em cười, anh cũng thấy hạnh phúc. Anh không muốn buông em ra, nhưng anh luôn phải tự nói với mình, anh và em, cuối cùng cũng không có kết quả.” Nói xong, trên môi anh hiện lên nụ cười chua xót.

Hạ Kiều Vi nở nụ cười rạng rỡ, đứng dậy khỏi ghế, bước đến, ngồi lên đùi Trịnh Nguyên Khải, vòng tay qua cổ, đưa mặt sát vào vành tai anh, nói khẽ: ” Vậy Trịnh tiên sinh, chúng ta bắt đầu tìm hiểu nhau nhé, 2 tuần, chúng ta cho nhau 2 tuần, nếu anh không yêu em, em sẽ từ bỏ.”
Trịnh Nguyên Khải nghe được lời nói ra từ miệng Hạ Kiều Vi, có chút bất ngờ, sau đó ánh mắt liền cong lên, [Từ bỏ? Em nghĩ sẽ bỏ được anh sao], không nhanh không chậm nói: ” Được”.Sau đó liền nhanh chóng bế cô đứng dậy, bước nhanh vào phòng ngủ. Một màn hương diễm lại bắt đầu.
Ngày hôm sau đến công ty, Trịnh Nguyên Khải nhanh chóng giải quyết những vấn đề ngày hôm qua, thư ký Trần có báo lại lời của Tần Lam. Anh nhỉ nhàn nhạt gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đến khi thư ký Trần ra khỏi phòng, ánh mắt sâu thẳm của anh động nhẹ, không biết đang suy nghĩ điều gì: ” 1 tuần?” Trịnh Nguyên Khải lẩm bẩm.
Sau ngày hôm đó, Hạ Kiều Vi dường như chuyển luôn sang phòng Trịnh Nguyên Khải ở, tiện cho việc hâm nóng tình cảm. Mối quan hệ của hai người cũng dần trở thên khăng khít hơn, sinh hoạt hàng ngày cũng dần trở nên như cặp vợ chồng trẻ. Sáng Hạ Kiều Vi tiễn Trịnh Nguyên Khải đi làm, trưa và tối thì qua chỗ dì Vương ăn cơm sau đó cùng nhau tham quan những địa điểm lãng mạn ở Pháp, đến đêm về lại dây dưa với nhau không dứt.
Một tối, sau khi quan hệ xong, Hạn Kiều Vi mệt mỏi dính sát vào lồng ngực to khoẻ của Trịnh Nguyên Khải, tay anh vuốt ve sống lưng trơn bóng của cô, giọng khàn khàn cất lên: ” Vi Vi, ngày kia Tần Lam sẽ qua đây.”
Trịnh Nguyên Khải cảm nhận được thân thể Hạ Kiều Vi cứng lại, cánh tay ôm eo anh càng chặt, giọng nói nỉ non kiều mị: ” Ân, vậy em biết đi đâu bây giờ?” cô nửa đùa nửa thật nói.
Trịnh Nguyên Khải hôn nhẹ lên trán Hạ Kiều Vi: ” Anh sẽ thuê cho cô ấy một căn phòng khác, như vậy em yên tâm rồi chứ?” Giọng anh ôn nhu, vỗ về Hạ Kiều Vi.

Nằm trong lòng, Hạ Kiều Vi khẽ nhếch môi cười trào phúng ” Ừ “, cô khẽ trả lời, lười biếng chìm vào giấc ngủ. Nhìn cô như con mèo nhỏ rúc trong lòng mình, tim Trịnh Nguyên Khải khẽ run, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi cô, liền nhắm mắt.
Hai ngày sau, Tần Lam rốt cuộc cũng đến Pháp. Nhìn thấy Trịnh Nguyên Khải ở sân bay, cô lao nhanh đến, ôm trầm lấy anh, giọng nói nghẹn ngào: ” Nguyên Khải, em rất nhớ anh”.
Đôi tay Trịnh Nguyên Khải do dự hồi lâu, rồi cũng nâng lên, ôm lấy Tần Lam, nhẹ giọng nói: ” Ừ, anh cũng nhớ em.”
Đưa Tần Lam về khách sạn, căn phòng này Trịnh Nguyên Khải mới thuê hôm qua, nằm ở tầng 14, còn phòng của anh và Hạ Kiều Vi ở tầng 12.
Sau khi Tần Lam thay xong quần áo, hai người bọn họ cùng nhau đi ăn tối. Suốt dọc đường đi, Trịnh Nguyên Khải có chút thấp thỏm, không biết Hạ Kiều Vi bây giờ ra sao. Mặc dù cảm thấy có lỗi với Tần Lam, nhưng anh vẫn không thể điều khiển được cảm xúc của mình.

Bọn họ ăn tối xong cũng khá muộn, liền trở về khách sạn nghỉ ngơi. Có lẽ do đi đường xa mệt, nên Tần Lam vào đến phòng liền nhanh chóng leo lên giường, chìm vào giấc ngủ. Trịnh Nguyên Khải ân cần đắp lại chăn cho Tần Lam, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trịnh Nguyên Khải đi xuống phòng cũ của mình ở tầng 12. Anh không yên tâm, muốn xuống xem Hạ Kiều Vi. Cánh cửa vừa mở ra, liền có thân ảnh người con gái lao nhanh đến, ôm lấy cổ anh, sau đó nhanh chóng hôn lên. Đêm nay, Hạ Kiều Vi mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng màu đen, bên trong lại không mặc nội y, khi cô lao đến, Trịnh Nguyên Khải có thể cảm thấy rõ được xúc cảm từ da thịt.
Người Hạn Kiều Vi thoang thoảng mùi rượu, Trịnh Nguyên Khải liền biết chắc cô vừa uống vài ly.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.