Đọc truyện Tình Yêu Thứ 3 – Chương 28: Ngoại truyện 1 – Ngày hôm đó của Lâm Khải Chính
Lâm Khải Chính bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ánh sáng ban
mai buổi sớm ngoài cửa sổ dìu dịu, anh ngồi dậy, ngớ người một lúc bên
giường, bước vào phòng tắm dội nước cho mát.
Nước ấm chảy qua vết thương, có chút đau nhói, cảm giác này không tồi, anh cứng cổ tay, kiềm chế.
Tối qua uống nhiều, trở về nhà đã không còn tỉnh táo. Anh mở vi tính
trong thư phòng, ổ D có một file ẩn, là những tấm ảnh anh bỏ ra 80 vạn
để mua, chụp rất đẹp, rõ ràng, ánh sáng thích hợp, kết cấu hoàn mỹ,
người chụp trộm này chắc là xuất thân chuyên nghiệp.
Lật từng tấm ảnh, phóng to, phóng to, phóng to hơn nữa, nhìn dáng vẻ
Trâu Vũ cười, híp đuôi mắt, nhíu mày. Anh lướt nhẹ tay lên màn hình vi
tính, nổi lên những đợt vân nước.
Thật khiến người ta chán nản, tốt nhất, yêu nhất, lại rời xa anh nhất.
Buổi sáng thực ra đã nhìn thấy cô ấy.
Bạn của Lâm Khải Chính trong hội luật sư, cùng ăn bữa sáng, Lâm Khải
Chính nhờ anh ta làm trung gian mời đoàn luật sư đến viếng thăm, anh bỏ
tiền. Bạn anh hỏi vì sao?
Anh nói muốn cảm ơn một người từng giúp anh, nhưng, anh không muốn để họ biết.
Bạn anh nhạy cảm hỏi, có cần thiết chỉ đích danh người được mời?
Anh lắc đầu. Sau việc này anh gọi cho anh Phó, anh Phó thông minh. Không cần chỉ thị rõ liền biết nên làm thế nào.
Vì thực sự rất muốn gặp cô. Đối với cô, nhung nhớ luôn chỉ ở trong
tim, nhưng gần như tuyệt vọng, lần cuối cùng đối diện, cô nhìn dáng vẻ
anh một cách sợ hãi, khiến anh biết mình không có cơ hội.
Nhưng vẫn mượn cớ trở về vài lần, đứng ở đối diện văn phòng cô chờ
đợi như xưa, có một lần tròn cả một buổi sáng. Không may, thường không
thấy cô ấy. Sau này anh Phó điều tra ra, cô đã chuyển nhà, sống gần đó,
không cần ngồi taxi đi làm.
Thế là, anh nghĩ ra chủ ý này.
Đoàn viếng thăm đến rất nhanh, anh cầm tờ lịch trình, cũng tra ra số điện thoại phòng cô ở.
Phảng phất giống như tâm trạng bao năm xa quê mới trở về, do dự rất
lâu, sợ nhìn thấy sẽ không kiềm chế được bản thân. Hôm qua cuối cùng hạ
quyết tâm, tranh thủ thời gian, đợi ở sảnh lớn, tranh thủ lúc họ xuất
phát, có thể nhìn thấy cô.
Quả nhiên, sắp đến 9 giờ, mọi người lần lượt xuống, cô ở trong số đó, một năm không gặp, cô vẫn gầy, đã cắt tóc ngắn, lộ ra cái cổ trắng
ngần, mặc sơ mi vàng nhạt, dáng vẻ mộc mạc. Người khác túm tụm nói
chuyện, có một người đàn ông còn niềm nở kéo cổ tay cô, muốn kéo cô qua. Cô cười cười, trừng mắt với anh ta, trả lời một câu gì đó, sau đó rời
đi, tới giá báo bên cạnh.
Lâm Khải Chính thầm nghĩ trong lòng vẫn dáng vẻ khiến đàn ông yêu nhưng cô không cho là như vậy.
Lâm Khải Chính băng qua đầu kia của sảnh lớn, thấy cô đứng trước giá
báo, cầm quyển “Báo kinh tế Hồng Kông” ngày hôm đó, cũng có chỗ xem rất
chăm chú.
Anh thích dáng vẻ nghiêm túc của cô, bướng bỉnh, nhưng lại có thần
thái hoang mang. Trong lòng anh không hề có kích động như tưởng tượng,
có lẽ anh quen rồi, từ xa chăm chú quan sát cô, cầu xin một trái tim
bình yên.
Biểu hiện của Trâu Vũ vô cùng nghiêm túc, cô dùng tay vuốt nhè nhẹ lên một đầu của tờ báo, chậm rãi nở nụ cười.
Bên kia gọi, cô quay đầu liền đi, tờ báo thuận tay nhét vào túi.
Đợi xe đi xa, Lâm Khải Chính bước tới, cũng cầm một tờ, lật đi lật
lại, sau đó ở phần bất động sản, thấy một bức ảnh nho nhỏ của mình, bên
góc báo, nói về tin tức công ty không quan trọng lắm.
Thế là, tối qua, ăn cơm cùng đối tác kinh doanh, không hiểu vì sao
uống nhiều quá. Tửu lượng anh thực ra cực kỳ tốt, vốn không đến nỗi như
vậy.
Trong lòng buồn bã, vì biết cô cũng như mình, không hề quên. Sao có
thể như vậy? Yêu, lại không liên hệ với nhau, không có lối thoát.
Ngồi sững sờ trong thư phòng, màn hình vi tính đột nhiên tối đen, cột mốc mềm mại bay qua bay lại trong bóng tối. Anh rút ra con dao lam
trong ngăn tủ, bật lửa đốt nóng, nhẹ nhàng mà thuần thục vẽ một đường
lên cổ tay. Đau nhói, máu từ từ chảy ra, từ từ chảy theo cổ tay. Không
sao, không cần lau, anh biết, chảy không lâu sẽ bắt đầu ngưng tụ, giống
như nỗi nhớ nhung đối với cô, chịu đựng khó chịu nhất một lát, sẽ từ từ
dịu đi.
Sáng nay, vết thương đã liền miệng, nhưng nước thấm vào vẫn âm ỷ đau. Anh dán một miếng ugo.
Buổi sáng, phải đi sân bay. Giang Tâm Dao đi Nam Phi, hôm nay trở về. Máy bay muộn một chút, thấy cô rời cổng, da sạm nắng, cô cười, anh cũng cười.
Trước khi ra đến xe, cô thấy ghế phụ chất đầy tài liệu và máy tính,
lập tức mở cửa ghế sau ngồi vào, anh cũng không nói gì. Giang Tâm Dao và anh, rất ổn, nhưng chỉ là ổn, giống như tình bạn, ổn thỏa, nhưng không
có tình yêu. Trên đường, cô buột miệng nói chuyện Nam Phi với anh, anh
không hào hứng lắm nên cô cũng im lặng.
Vốn có thể đi đường khác, nhưng anh chọn con đường khách sạn Trâu Vũ
ở. Anh biết hôm nay cô rời Hồng Kông, vì vậy muốn đi qua nhìn xem.
Sắp tới giao lộ, điện thoại reo, anh cúi đầu nhìn số, phó tổng công
ty gọi tới, anh nhận điện, ngẩng đầu phát hiện đèn đỏ, thế là, anh chầm
chậm phanh xe.
Thật trùng hợp biết bao, cúi đầu, ngẩng đầu, ngắn ngủi trong một giây, tầm mắt anh đã lướt qua Trâu Vũ bên đường.
Trong điện thoại, phó tổng nói đến công trình Tam Á, có tranh chấp,
đối mặt với nguy cơ đình công. Lâm Khải Chính vừa nghe, vừa thảo luận,
mắt dán chặt vào người đi đường, trong lòng hy vọng, có lẽ, có thể nhìn
thấy cô ấy.
Thực ra anh chỉ cần nghiêng mặt, Trâu Vũ đã đứng cách xa hơn thước,
dùng hết sức lực toàn thân nhìn anh. Hai người họ rốt cuộc vẫn không có
duyên.
Đèn xanh sáng, anh lái xe về phía trước, cuộc điện thoại kết thúc,
anh nghiêng đầu nhìn cổng khách sạn, có chút thất vọng nằm trong dự
đoán.
Thế là anh lặng lẽ lái xe đi, trong lòng buồn bã không vui, từng đoạn nhỏ nhặt trước kia lóe lên trước mắt. Anh đau lòng oán hận người phụ nữ này, đã tới rồi, đã biết anh ở đây, vì sao không thể gọi điện hoặc gặp
mặt? Số của anh vẫn luôn còn. Gặp mặt thực ra cũng chẳng sao, cuối cùng, họ từng yêu nhau như vậy. Anh vì cô còn nghĩ ra các loại kế hoạch,
nhưng cô trốn xa đến thế, khiến anh yêu đến mức hoàn toàn không nhìn
thấy hy vọng.
Đột nhiên, Giang Tâm Dao ở phía sau giơ tay ra, vuốt ve tóc anh, thình lình nói: “Ken, I love you”.
Bất chợt nghĩ, Tâm Dao có thể có loại phong cách ngây thơ này, Lâm Khải Chính quay đâu cười cười, cũng đáp: “I love you, too”.
Cuộc đời con người, có lúc chính là như vậy, dần dần kết thúc.