Tình Yêu Thứ 3

Chương 15


Đọc truyện Tình Yêu Thứ 3 – Chương 15

Khi cô biết vào những buổi sáng bản thân mình còn chưa
tỉnh ngủ và hoàn toàn không biết, anh vẫn luôn đứng trong góc lặng lẽ
nhìn cô chăm chú thì tất cả lý trí, sự lo lắng và đấu tranh của cô hoàn
toàn sụp đổ, sự hy vọng và chờ đợi vô bờ bến đối với anh ở nơi sâu thẳm
trái tim bỗng phun tràn.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi bị điện thoại của Âu Dương đánh thức, làm công việc chuẩn bị cuối cùng để ký hợp đồng chiều nay, dựa theo chỉ thị của Lâm Khải Chính, điều chỉnh cuối cùng cho hợp đồng, đồng thời so tỉ
mỉ bản chính và bản đính kèm của hợp đồng, đảm bảo chắc chắn không có
bất kỳ sai sót nào.

Bốn giờ chiều, nghi lễ ký kết bắt đầu. Hội trường được đặt trong
phòng khách hội nghị chính phủ của thành phố, mọi người đông đủ, không
khí sôi động, rất nhiều các phóng viên ký giả đứng đợi chụp ảnh. Công
việc của tôi đã xong, đứng một góc uống coca, đột nhiên thấy anh Phó
cũng vô vị đi lại trong đám người, vội vàng vẫy tay, anh ta bước tới,
cười phúc hậu: “Luật sư Trâu, vất vả rồi!”

“Anh Phó, anh tới khi nào vậy?” Tôi hỏi.

“Tôi à, Lâm tổng tới khi nào thì tôi tới khi đó!”

“Như hình với bóng?”

“Đúng, đúng, đúng.”

“Vậy lần sau tôi có việc tìm anh, chỉ cần xem Lâm tổng ở đâu là được rồi nhỉ.” Tôi cười nói.

“Ôi trời, luật sư Trâu, tôi sợ là cô nói ngược rồi, cô có thể có
chuyện gì tìm tôi chứ, nhiều nhất là khi tìm Lâm tổng, tôi giúp cô thông báo một tiếng.” Anh Phó vội nói.

“Sau này tôi cũng chẳng có chuyện gì để tìm anh ấy, sắp tới tôi không làm ở Trí Lâm nữa.” Tôi nói.

“Vì sao? Chẳng phải đã giải quyết rồi ư?” Anh Phó kỳ lại hỏi.

Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Phải giải quyết chuyện gì?”

Anh Phó vội giải thích: “Ờ, thời gian trước nghe nói cô muốn đi, sau này thấy cô vẫn làm, tôi tưởng không có gì thay đổi chứ.”

“Chỉ là văn phòng nhất thời chưa tìm được người tiếp nhận công việc
của tôi, vì vậy tạm thời vẫn làm, sẽ có luật sư khác lập tức tới thay
tôi.”

“Thực ra các lãnh đạo rất hài lòng với công việc của cô, cô đi rồi cũng là tổn thất của công ty chúng tôi.”

“Ha ha, anh Phó quá khen rồi, nói thật, như công việc của chúng tôi
chỉ cần cầm một quyển luật, ai đều chẳng làm được.” Tôi nói khiêm tốn.

“Vậy không thể nói thế, ví dụ như tôi, đưa cho tôi một quyển, tôi
cũng không biết lật từ đâu!” Anh Phó gây cười bằng động tác lật sách.

Hai chúng tôi cùng bật cười.

Lúc này, xuất hiện tình trạng hỗn loạn trước cửa, ánh đèn bắt đầu thi nhau chớp, chúng tôi đều quay đầu nhìn ra, chỉ thấy một hàng người bước vào, đều là những nhân vật nét mặt hồng hào mang dáng dấp lãnh đạo,
đương nhiên Lâm Khải Chính kẹp giữa, anh mặc một bộ comple màu đen hoàn
toàn phù hợp với cơ thể, sơ mi trắng kết hợp với cà vạt màu xám sẫm kẻ
chéo, giữa những người đàn ông trung niên béo mập, anh hiện lên vô cùng
anh tuấn, sáng sủa, cao ráo, phong thái phi phàm. Tôi thầm tán dương
trong lòng, anh mặc theo kiểu phối hợp cũ này mà cũng có thể toát lên
khí chất phú quý, thật không đơn giản!

Nghi thức ký kết tiến hành theo đúng trình tự, anh vẫn điềm đạm,
khiêm tốn như vậy, không lên bục phát biểu để thu hút sự chú ý mà đưa cơ hội phát ngôn cho trưởng phòng Âu Dương, khi Âu Dương đang hùng hồn
thuyết trình, anh ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn về phía trước, vẻ mặt lãnh đạm, dường như vô can với tất cả mọi thứ.

Tôi đứng trong góc ánh sáng tối tăm, chỉ ngây ngốc nhìn anh, như muốn học thuộc từng biểu hiện của anh.

Sau khi kí kết, bữa tiệc lớn được sắp xếp ở trong khách sạn.

Tôi vốn muốn trốn đi, kết quả bị trưởng phòng Âu Dương hào hứng kéo
lại: “Luật sư Trâu, lại đây, lại đây, vất vả lâu như vậy, nhất định phải cạn một ly!”

Không còn cách nào, tôi đành cùng anh ấy bước vào phòng tiệc.

Cũng may chức vụ của tôi không quan trọng lắm nên bên tổ chức sắp xếp chỗ tôi ở bàn khác, không ngồi cùng Lâm Khải Chính và khách quý, tôi
thầm thở phào.

Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, lại bắt đầu những lời chúc rượu
dài dòng vô vị, cùng với a dua nịnh bợ Lâm tổng “tuổi trẻ tài cao”, sau
đó chính là đan xen tiến hành kính rượu và đáp lễ. Tôi không ở trong khu vực lửa đốt, có thể an toàn ăn các món hải sản ngon, quay đầu nhìn Lâm
Khải Chính, chung quanh toàn là các thuyết khách tay nâng ly rượu, anh

khách khí mỉm cười, khách khí uống rượu mọi người kính. Tôi hơi lo cho
anh, uống như vậy khi nào mới có điểm dừng?

Mà đầu khác của bàn ăn, trưởng phòng Âu Dương là nhân vật đứng đầu
sóng ngọn gió nhất của Trí Lâm hôm nay cũng đã bị bao vây chật như nêm,
còn đâu mà quan tâm tới việc cạn ly với tôi?

Đang ăn, di động của tôi trong túi rung, Cao Triển Kỳ gọi tới: “Người đẹp, cô sống ở Tam Á dễ chịu chứ? Vui quên đường về rồi hả?”

“Ngày mai về rồi, sốt ruột gì chứ?” Tiếng ồn ào xung quanh, tôi vô tình nâng cao giọng nói.

“Sổ tiết kiệm tôi mang theo bên người gần 1 tháng rồi, chỉ đợi cô về kiểm tra thôi đấy!”

Tôi cười: “Đồng chí, thái độ rất tốt, đợi tôi trở về, nhất định sẽ ưu tiên suy nghĩ tới anh!”

Đúng lúc này, một ly rượu đặt trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn, là Lâm Khải Chính. Tôi vội cúp máy, đứng lên nghênh tiếp.

Trên người anh toàn mùi rượu, mắt đã có những tia máu, anh nâng ly
lên với tôi: “Thời gian này vất vả rồi, tôi thay mặt công ty cảm ơn cô!”

Tôi vội nâng ly rượu trên bàn, khách khí trả lời: Đây là điều tôi nên làm.”

“Tôi uống hết, cô cứ tùy ý!” Lời chưa dứt, anh đã ngửa cổ, trút cả ly rượu đầy xuống, ly của tôi còn chưa kịp đưa sát tới miệng, anh đã quay
người rời đi.

Anh làm cái gì vậy?! Tôi lúng túng nâng ly đứng tại chỗ, nhìn bóng
anh, cũng may mọi người xung quanh đều đang mải ăn uống, không ai chú ý
tới tôi, tôi ngượng ngùng ngồi lại chỗ cũ.

Đợi bữa tiệc kết thúc, cả căn phòng bừa bãi, trưởng phòng Âu Dương
sớm đã bất tỉnh nhân sự ngã trên ghế, Lâm Khải Chính vẫn tiếp mấy quan
chức địa phương rượu xong nói nhảm. Người cùng bàn đều đi gần hết, tôi
khó xử không biết nên làm thế nào, anh Phó đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, nói: “Luật sư Trâu, tôi tìm hai người đưa Âu Dương về phòng, cô
tìm cách giải vây cho Lâm tổng, sau đó đưa anh ấy về phòng, anh ấy cũng
uống không ít rồi.”

Tôi vội gật đầu đồng ý.

Anh Phó không biết gọi từ đâu ra hai trợ thủ, nhấc Âu Dương say quắc cần câu lên, đưa ra khỏi phòng.

Tôi bước tới bên cạnh Lâm Khải Chính, nói với anh: “Lâm tổng, có họp tối nay không ạ?”

Lâm Khải Chính quay đầu nhìn tôi, lập tức hiểu ý đồ, thuận theo lời
tôi mà nói: “Có, đương nhiên phải họp rồi.” Sau đó quay đầu nói với mấy
vị quan chức: “Xin lỗi, buổi tối tôi còn có cuộc họp nội bộ, không thể
tiếp các vị rồi. Hôm nay vô cùng cảm ơn!”

Mấy vị quan chức đó đành đứng lên tiễn. Chúng tôi cuối cùng cũng ra khỏi phòng tiệc.

Sau khi tới sảnh lớn khách sạn, Lâm Khải Chính quay đầu nói với tôi: “Cảm ơn em đã giải vây giúp anh, Âu Dương đâu?”

“Anh ấy đã say lắm rồi, được anh Phó và hai người đưa về phòng.”

Anh gật đầu, sau đó nói: “Anh không sao, em về phòng nghỉ trước đi.”

“Vậy còn anh?” Tôi hỏi.

“Anh đi dạo một mình, không vấn đề gì, em về nghỉ trước đi.” Anh nói
xong liền đi thẳng ra cửa sau của sảnh lớn, do uống không ít rượu nên
bước chân anh có phần không vững.

Tôi đứng yên, hơi do dự. Gặp mặt lần này ở Tam Á, biểu hiện của anh
vừa xa cách vừa xa lạ, tất nhiên là không muốn tiếp xúc với tôi quá
nhiều, tôi cũng nên biết điều trốn ra xa mới đúng, nhưng tối nay anh ấy
đã không thắng nổi men rượu, một mình ra ngoài như vậy, không ổn lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định đi theo sau anh.

Cách xa, tôi đi theo anh, nhìn anh bước trên bãi cát, bước chân dừng
lại, tiếp đó ngồi xuống, bất động. Sao vậy, không phải xảy ra chuyện gì
chứ?

Tôi lặng lẽ lại gần, phát hiện anh đang bật lửa lên đốt cái gì đó,
gió biển to quá, lửa vừa lên lại bị gió dập tắt, anh lại bật, lại bị gió thổi tắt, lại bật, lại bị gió thổi tắt, cứ như vậy nhiều lần.

Tôi nhìn thấy không chịu được nữa, không biết rốt cuộc anh đang làm
gì? Dứt khoát ngồi phía trước, ngồi trước mặt anh, dùng cơ thể chắn gió
cho anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, im lặng, tiếp tục bật lửa đốt
thứ trong tay, ngọn lửa lần nữa nảy lên, tôi dùng tay khum lấy ngọn lửa
giúp anh, mượn ánh sáng của lửa, tôi phát hiện, thứ anh đang đốt chính
là bức ảnh của mình, trong ảnh, anh đang ngồi trước bàn làm việc vẻ mặt

nghiêm túc.

Với sự giúp đỡ của tôi, bức ảnh cuối cùng cũng đốt xong, trong bóng tôi, gương mặt anh bị lửa gặm nhấm từng chút từng chút.

Ánh lửa tắt, xung quanh trở nên vô cùng tối tăm, tôi không nhìn rõ
mặt anh, chỉ thấy đường nét bóng dáng anh trước mặt tôi. Thủy triều ban
đêm đánh lên bờ biển và đá ngầm, tiếng sóng biển vây lấy xung quanh
chúng tôi. Tôi không còn lý do ở cùng anh, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Giây phút tôi đứng lên, anh giơ tay nắm lấy tay tôi, khẽ giọng nói:
“Ở bên anh một lúc nữa?” Ngón tay anh lạnh buốt, giọng nói chán nản, tôi lại hơi đau lòng, quay người, ngồi cùng hướng với anh, ngồi trên bãi
biển. Anh lập tức buông bàn tay nắm lấy tay tôi.

“Sao em không hỏi anh vì sao phải đốt ảnh?” Anh nói.

“Có lẽ đây là thói quen của anh.” Tôi đáp.

Anh trầm mặc một lúc, rồi nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, mỗi
năm anh đều đốt một bức ảnh cho bà, để bà biết hình dáng hiện tại của
anh.”

Là chủ đề nặng nề như vậy, tôi nhất thời không biết nên trả lời câu
hỏi thế nào, nghĩ một chút mới cố ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Vậy cũng nên
chọn lấy một tấm vui vẻ một chút chứ, sao chọn tấm nghiêm túc như vậy?”

“Có việc gì đáng vui vẻ.” Giọng anh vẫn chán nản như thế.

“Sao không có, anh vừa ký được một hợp đồng lớn, nên để bà thấy dáng vẻ đáng để nở mày nở mặt trên bục của anh chứ!”

“Lần đầu tư này là canh bạc của anh, còn chưa biết là phúc hay họa.”

“Cho dù thế nào, bây giờ anh đã là phó tổng của công ty, hơn nữa lại
sắp kết hôn, mẹ anh trên trời nhất định sẽ cảm thấy được an ủi!” Tôi cố
gắng an ủi anh.

“Chẳng có gì đáng an ủi cả. Những thứ anh làm chỉ là để bảo vệ chính mình mà thôi.” Anh đáp.

Tự bảo vệ — Anh dùng từ như vậy khiến tôi bất ngờ. Nhớ tới hoàn cảnh
gia đình anh mà trưởng phòng Âu Dương từng nhắc tới, tôi có phần hiểu
được tâm tình anh.

Anh cúi đầu châm điếu thuốc, dưới ánh lửa mờ ảo của đầu thuốc, vẻ mặt anh có phần cô đơn.

Một lúc lâu sau, đột nhiên anh gọi tên tôi: “Trâu Vũ, có thể nói cho anh biết bí quyết của em không?”

“Hả? Bí quyết gì?” Tôi chẳng hiểu gì.

“Làm thế nào mới có thể sống thật vui vẻ như em?”

“Anh cảm thấy em sống rất vui vẻ ư?” Tôi hỏi ngược lại.

“Ngày hôm đó trên bãi biển nhìn em, đứng trong đám người, tiết mục đó anh cảm thấy chẳng đáng cười chút nào, em lại cười vui vẻ đến vậy, còn
có hôm nay lúc ăn cơm, thấy dáng vẻ em nhận điện thoại cũng tràn đầy sự
vui vẻ, anh thật sự hy vọng có thể giống như em, vô lo vô nghĩ!”

Vô lo vô nghĩ? Anh cho rằng tôi vô lo vô nghĩ? Sao anh biết cảm giác
khó khăn và giằng xé trong nội tâm tôi? Sao anh biết những đêm khó ngủ
mà tôi đã trải qua? — Nhưng như vậy cũng tốt, tôi không muốn anh nhìn
thấy trái tim vì anh mà trở nên yếu đuối của tôi.

Thế là, tôi nói bằng ngữ khí vui vẻ: “Người nghèo có cách sống của
người nghèo. Lẽ nào anh chưa từng nghe từ “Nghèo vui sống” ư?”

“Nghèo vui sống?” Anh lặp lại lời tôi, sau đó hỏi: “Em rất nghèo ư?”

“So với anh, chúng em đều là người dân nghèo khổ.”

“Vậy anh … có thể thu mua em không?” Trong lời nói của anh còn có hàm ý khác.

“Anh đã thu mua em rồi, chẳng phải em đang làm công cho anh ư?” Tôi hiểu ý anh nhưng vờ như không biết.

“Nếu … anh còn muốn nhiều hơn nữa?” Anh cuối cùng lại nhắc tới chủ đề này.

Tôi nên trả lời thế nào? Nội tâm tôi có một tiếng nói nho nhỏ, cổ vũ
tôi đồng ý, nhưng trong đầu tôi, lý trí mạnh mẽ lại chiếm thế thượng

phong. Tôi không thể trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, không thể từ
chối trước mặt anh, trải qua hơn một tháng xoay chuyển, tôi sớm đã không còn sự kiên quyết và dũng khí như lần đầu đứng bên bể bơi nữa.

Suy nghĩ một lát, tôi trả lời quanh co: “Chẳng phải anh đã thử qua rồi ư?”

Nghe thấy câu trả lời của tôi, anh lại trầm lặng.

Một lúc lâu sau, anh đứng lên, giơ tay ra cho tôi: “Muộn rồi, về
thôi.” Tôi đưa tay về phía anh, anh hơi dùng lực kéo thôi lên, quay
người đi về phía khách sạn.

Tôi đi theo sau anh, hai người bước vào thang máy đại sảnh.

Cửa thang máy mở ra, anh ra hiệu tôi vào trước, tôi bước vào thang
máy, anh đứng sau tôi, ấn tầng của tôi và của anh. Khi cửa thang máy
chuẩn bị đóng, đột nhiên một đám khách du lịch bước vào, hơn chục người, chật kín thang máy, hai chúng tôi bị chèn vào góc, vai tôi chạm tới
cánh tay anh, hai người dựa sát vào nhau.

Thang máy đi lên, khách du lịch líu lo nói chuyện, tôi thực sự muốn
dựa đầu lên vai anh, thực ra chỉ cần hơi nghiêng nhẹ là có thể, nếu như
vậy, người khác nhất định sẽ tưởng rằng chúng tôi là tình nhân, sợ gì
khi chỉ có vài chục giây trong tháng máy.

Nhưng tôi chỉ là vừa nghĩ vừa biểu hiện vô cảm đứng bên anh, cho tới khi thang máy dừng ở tầng tôi ở.

Tách khách du lịch, tôi cố gắng chen ra khỏi thang máy, muốn quay đầu nói tạm biệt anh, khoảnh khắc tôi quay7 đầu cửa thang máy đã đóng lại.

Trở về phòng, tôi ngồi ngơ ngẩn trên giường. Tôi lại từ chối anh một
lần nữa, cho dù tôi từng hy vọng biết bao được gặp anh, Trâu Vũ, Trâu
Vũ, mày làm vậy có đúng không? Mày thực sự nghe theo suy nghĩ nội tâm
chứ? Mày chắc chắn sẽ không hối hận chứ? Tôi lần lượt chất vấn bản thân, sau đó lại lần lượt trả lời một cách mạnh mẽ để bản thân thêm kiên
định.

Buổi sáng, tôi tỉnh dậy trong tiếng sóng vỗ, phát hiện mình lại mặc
bộ quần áo hôm qua, tối qua mệt quá mà thiếp đi trong sự mâu thuẫn và
phiền nhiễu.

Tôi vội vàng đi tắm rồi xuống lầu ăn sáng.

Bước vào phòng ăn, thấy anh Phó đang ngồi ở vị trí sát cửa sổ, quan
sát xung quanh, không thấy bóng dáng của Lâm Khải Chính, tôi khẽ thở
phào, bưng đĩa, lấy bừa hai món, ngồi đối diện với anh Phó.

Anh Phó cười chào tôi: “Chào buổi sớm, luật sư Trâu!”

“Không sớm nữa, sắp 9 giờ rồi!”

“Có thể ngủ thêm chút nữa, máy bay của chúng ta là chuyến 12 giờ.”

“Các anh hôm nay cũng về à?”

“Vâng, ba chúng ta đi trước, Âu Dương đi sau, anh ta không nói cho cô à?”

“Anh ấy chỉ nói với tôi hôm nay tôi về trước, tôi tưởng Lâm tổng còn phải ở thêm 2 ngày nữa chứ?”

“Lâm tổng còn có cuộc họp hội đồng quản trị lúc chiều, anh ấy cả ngày từ sáng tới tối đều vô cùng bận. Đúng rồi, tối qua Lâm tổng vẫn ổn
chứ?”

“Vẫn ổn, vẫn ổn.” Tôi trả lời lấy lệ: “Trưởng phòng Âu Dương thế nào?”

“Ôi! Tối qua nôn một đống, hại tôi khốn khổ.” Anh Phó lắc mạnh đầu.

“Vậy chắc anh không được nghỉ ngơi rồi?” Tôi thông cảm hỏi.

“Cơ bản không ngủ tí nào.”

“Vậy hôm nay sao không ngủ thêm chút?”

“Quen dạy lúc này rồi, muốn ngủ cũng không thể ngủ nổi.” Anh Phó vừa
nói vừa giơ tay gọi phục vụ: “Thêm một cốc café. Luật sư Trâu, cô có
uống không?”

Tôi xua tay: “Cảm ơn, tôi không quen uống thứ đó.”

Café bưng lên, anh Phó nhấp một ngụm, vẻ mặt mãn nguyện. Tôi trêu: “Anh Phó, anh rất thời thượng nhé!”

Anh Phó ngại ngùng nói: “Ban đầu tôi đâu biết uống thứ này, chỉ là
nửa năm nay, hàng sáng đi cùng Lâm tổng uống café nên mới có cảm giác
khi uống.”

“Hả? Lâm tổng có sở thích này ư?” Tôi tò mò hỏi. Đối với mọi thứ liên quan tới Lâm Khải Chính, kỳ thực tôi đều rất tò mò.

“Đúng thế. Hơn nữa hàng sáng anh ấy đều cố định tới quán Starbucks trên đường Trung Sơn.”

“Starbucks trên đường Trung Sơn? Đó chẳng phải đối diện văn phòng tôi ư?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, cũng không biết vì sao Lâm tổng chỉ tới quán đó? Kỳ thực
dưới tầng anh ấy ở có một quán Starbucks, nhưng chỉ cần không đi công
tác thì mỗi sáng anh ấy đều sẽ lái xe nửa tiếng từ nhà tới quán trên
đường Trung Sơn, khoảng từ 8h30 đến 9h, sau đó lại lái xe 20 phút đi
công ty. Có lẽ vị café quán đó đặc biệt ngon. Vì vậy tôi theo anh ấy
uống hàng sáng cũng bị nghiện.”


Tôi nghe những lời anh Phó nói, nhất thời không suy nghĩ được.

Anh Phó nhìn tôi, tiếp tục nói: “Có điều, chúng tôi ngồi uống café ỏ
đó thường có thể nhìn thấy cô đi làm. Mỗi ngày khoảng 9h cô sẽ xuống xe
taxi trước cửa quán Starbucks, sau đó băng qua đường lớn đi tới văn
phòng đối diện, đúng không?”

Tôi ngơ ngẩn gật đầu.

Ánh mắt anh Phó có chút ý tứ sâu xa, anh nói: “Ngày mai nếu cô đi
làm, lưu ý nhìn xe đỗ ở ven đường một chút, chắc chắn có xe BMW của Lâm
tổng. Thật kỳ lạ, mấy lần nơi cô xuống xe chính là trước cửa sổ Lâm tổng ngồi nhưng cô chưa bao giờ phát hiện ra anh ấy, ngày mai nhớ nhìn kĩ
nhé!”

Tôi ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, linh hồn tôi bắt đầu bay khỏi cơ thể tôi – hàng sáng Lâm Khải Chính đúng giờ đến Starbucks đối diện văn
phòng tôi uống café ư? Hơn nữa chính là thời gian tôi đi làm? Mỗi ngày
anh đều có thể nhìn thấy tôi ra khỏi taxi, dáng vẻ vội vàng đi làm?
Chuyện này là thế nào? Anh chưa bao giờ nhắc tới với tôi, tôi cũng mãi
mãi không thể liếc một cái về phía quán café đó, nhưng, lẽ nào vào những buổi sáng sớm tôi còn lờ đờ ngái ngủ anh đã luôn chăm chú dõi theo tôi?

Tim tôi cuộn trào, không thể ngồi thêm được nữa, đứng lên ra khỏi phòng ăn, không biết khi nào anh Phó đã rời đi.

Tôi bước vào thang máy, trực tiếp ấn tầng cao nhất. Tôi chỉ muốn gặp Lâm Khải Chính, hỏi anh rốt cuộc làm vậy là vì sao?

Tôi không biết anh ở phòng nào, thế là tôi ấn chuông từng phòng, gấp gáp ra sức ấn.

Phòng thứ nhất là một ông khách người nước ngoài thò đầu ra, phòng
thứ hai không ai trả lời, phòng thứ ba cũng vậy, phòng thứ tư cũng vậy,
khi tôi ấn tới phòng thứ năm, cửa mở, Lâm Khải Chính mặc áo tắm xuất
hiện trước mặt tôi. Thấy tôi, anh vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Tôi không trả lời, tiến vào trong, đóng cửa lại, sau đó, tôi bước
lên, ôm chặt anh, kiễng chân hôn lên má, lên môi anh. Tôi đã quên tôi
muốn hỏi gì, tất cả lý trí của tôi giây phút này hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự chờ đợi và mong mỏi không điểm cuối đối với anh trong sâu
thẳm trái tim, dâng trào, không thể chặn lại.

Anh đáp ứng tôi, nhưng hiển nhiên có chút bàng hoàng và đột ngột
không hề đề phòng. “Được không? Thực sự được không? Trâu Vũ, thực sự
được không?” Anh hôn lên cổ tôi, hôn lên vành tai tôi, thảng thốt hỏi.
Tôi lấy tay tháo đai áo tắm của anh, anh lại có chút ngượng ngùng.

Có lẽ là chờ đợi quá lâu, hai người đều dốc hết sức lực, nhưng không
biết vì sao, tôi lại khóc khi anh bùng nổ, sự vui vẻ và bi thương trong
trái tim đồng thời đạt tới đỉnh điểm, điều này dường như khiến tôi không cách nào chấp nhận.

Anh hoảng hốt ôm tôi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Không phải do anh.” Tôi đáp.

“Đừng khóc, anh không muốn thấy em khóc.” Anh dịu dàng nói, dùng miệng uống đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Tôi lật người nhìn anh, trên mặt anh có nụ cười mỉm mê người, điều này thực sự khiến tôi đắm đuối.

“Vì sao?” Anh hỏi

“Hử?” Tôi vờ ngốc.

“Vì sao lại đổi ý?”

Tôi hôn khẽ lên đôi mắt anh, sau đó nói: “Vì sắc đẹp của anh.”

“Ha ha ha……” Anh cười thành tiếng.

Tôi vùi mặt vào lồng ngực anh, buồn rầu nói: “Em thích mùi nước hoa anh dùng.”

“Thế ư? Còn thích cái gì của anh?” Anh khép vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vờ suy nghĩ: “Thích … tiền của anh này, xe
BMW của anh này, công ty của anh này, thích dáng vẻ của anh này……”

Anh nhìn tôi có phần thú vị mặc dù không coi lời nói của tôi là thật, sau đó anh nói: “Em biết anh thích em vì cái gì không?”

“Thích vẻ ngoài xinh đẹp như hoa của em.” Tôi đáp.

Anh lại cười, lộ ra hàm răng đều tắp, trắng bóng, sau đó tiến sát lên hôn tôi thật sâu, nói: “Đúng, em là người phụ nữ đẹp nhất anh từng
gặp.”

Đột nhiên tôi lật người dậy khỏi giường, anh vội hỏi: “Sao vậy?”

Tôi vừa mặc quần áo vừa đáp: “Bay lúc 12h, chúng ta nên xuất phát rồi. Em còn phải thu dọn hành lý.”

Anh rời giường, mặc áo tắm, lại ôm chặt tôi trong vòng tay.

Tôi vùng ra khỏi anh, đi về phía cửa. Anh đi theo sau tôi, nói: “Đợi lát anh gọi em.” Tôi không quay đầu, mở cửa đi ra.

Trở về phòng mình, tâm trạng tôi thật khó cân bằng. Với sự cảm động
khó nói, tôi đã nghe theo dục vọng nội tâm của bản thân, nhưng tôi làm
sao đối mặt với những ngày tháng về sau. Xúc cảm mãnh liệt như vỡ đê,
bát nước đã đổ đi khó mà lấy lại, tôi bây giờ lại có sự đau buồn không
thể chịu đựng nổi dù chỉ một ngày vì không thể khống chế được vận mệnh
của chính mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.